Chương 50
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
“Cử động của anh
làm tôi rất lúng túng, mà tôi vô cùng ghét loại cảm giác này.” Nhược Hi
nhỏ giọng nói, biểu đạt chán ghét của bản thân.
“Cô hoàn toàn có thể hất tay rời đi.” Lê Tử Trạm hình như rất tò mò cô sẽ làm ra những hành động phản kích gì.
“Anh nghĩ rằng tôi không dám?” Nhược Hi nhíu mày lạnh giọng.
“Cô không dám, bởi cô còn bận tâm tới mặt mũi của cô và tôi. Cô phải bận tâm nhiều thứ, những thứ này cũng có thể là lí do khiến cô không bận tâm, nhưng lại khiến cô như cũ vô cùng để ý. Tật xấu này của cô rốt cuộc tới khi nào mới có thể thay đổi?” Anh cười cười nói.
Nhược Hi cảm thấy nếu như mình lúc này hộc máu tất nhiên một cái sẽ thăng thiên. Nhưng mượn lực của anh ta lúc xoay người lại lơ đãng phát hiện ra lời nói của anh ta có ý nghĩa khác.
Chẳng lẽ Lê Tử Trạm nghĩ cô bận tâm tới anh ta?
Đột nhiên nghĩ tới khả năng này, đầu óc cô bối rối, cúi đầu, ngay cả dũng khí tiếp tục nhảy cũng không còn.
Chờ một chút, có chút hỗn loạn, làm lại từ đầu.
Biết cô bận tâm, nói cách khác biết suy nghĩ của cô, cho nên cô sẽ để ý, cũng có nghĩa có có chút xíu cân nhắc về mối quan hệ hai người, những thứ này anh hoàn toàn hiểu được.
Đau buồn, cái thành ngữ này là từ ngữ chuyên môn dùng để bày tỏ tâm tình của cô phút này, bởi vì cô không biết mình rốt cuộc nói gì mới tốt.
Thật may là cô còn chưa nói gì, đạo diễn ở bên kia đã gọi: “Khiêu vũ tập thể chuẩn bị!”
Nhược Hi vội vàng thu bước chân, đáp ứng yêu cầu đạo diễn, nhanh chóng chạy trối chết.
Bất đắc dĩ hợp tác nhưng vẫn phải hợp tác, dù thế nào, anh ta nhất định phải ở bên cạnh cô, đi theo mọi người, Lê Tử Trạm một lần nữa đứng bên cạnh cô, Nhược Hi nhếch khóe miệng: “Động tác của anh rất thành thục, không phải là thường xuyên luyện tập ở nhà chứ?”
“Ở nhà thường tưởng tượng mình và bạn nhảy tập với nhau.” Anh giống như không có việc gì trả lời.
Nhược Hi thật sự không nhịn được muốn mắng cho anh ta một trận, nhưng suy nghĩ lát nữa hai người còn phải nhảy cùng nên đành nhịn.
Sáu đôi cùng nhau lên sân khấu dưới sự yêu cầu của đạo diễn, cùng nhau nắm tay, Nhược Hi giơ cao ngón tay, Lê Tử Trạm nhẹ nhàng dẫn dắt, hai người cùng nhau nhìn xuống, Lê Tử Trạm mỉm cười nhìn cô, Nhược Hi quay đầu không trả lời để lại cái gáy cho anh ta nhìn.
Ngay sau đó bước chân lên sân khấu, ánh đèn đột nhiên sáng lên, tạo thành một vòng tròn to lớn dẫn bước cho nhóm Nhược Hi bước đi. Ánh sáng màu bạc đi theo bước chân của bọn họ tới giữa sân khấu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, toàn bộ đèn vụt sáng.
Bản nhạc valse “Sông Đa nuýp xanh” vang lên nhẹ nhàng êm ái chậm rãi, Nhược Hi và các bạn nhảy nữ đứng thẳng, những bạn nhảy cúi đầu làm tư thế mời.
Chắc cảm giác làm công chúa chính là như vậy đi, ánh đèn màu chiếu sáng trên người Lê Tử Trạm đang ngẩng đầu, quỳ gối trước mặt cô, giống như là đang cầu hôn người mình yêu, chuyên chú mà thâm tình, ánh mắt kiên định kích thích lòng Nhược Hi, cô có chút mất hồn.
Chỉ sợ người khác nhận ra ý nghĩ của mình, cô cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh ta, sau đó Lê Tử Trạm đứng lên, tiết tấu nhẹ nhàng , hai người cùng nhau nhảy, giống như mộng ảo, giống như là Hoàng tử và Cô bé lọ lem đang nhảy, những bước nhảy mây trôi, tư thế đẹp đẽ mê hoặc người xem.
Cho đến lúc một nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô vẫn giữ tư thế cuối cùng.
Lê Tử Trạm đang giữ hông cô, do cô đang cúi xuống tư thế giống như là tiên nữ đang ngủ say, dựa trên người anh ta.
Âm thanh vỗ tay vang dội không ngừng, tất cả mọi người trở về vị trí cúi đầu chào khán giả.
Trong trường hợp như vậy, muốn không kích động thật sự rất khó, Nhược Hi quên tay mình vẫn nằm trong tay Lê Tử Trạm, chỉ cúi người chào.
Bên tai cô vẫn còn dư âm của bản nhạc “Sông Đa nuýp xanh” cô đang đắm chìm vào trong giai điệu bản nhạc, trong vũ điệu mê hồn.
“Tôi hình như thấy em trai cô.” Anh đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói.
“Này, nhanh ra ngoài một chút, nhanh lên ra ngoài một chút!” Mục Ca lặng lẽ đẩy cửa, tay để sau lưng đứng ở cửa, nháy mắt.
“Sao không có ở đây hả? Này, nhanh lên tôi còn phải hộ tống người khác nữa.”
Nhược Hi co người lại đứng ở sau rèm cửa sổ, sợ bị Mục Ca phát hiện mình đang núp, không dám cử động.
“Thật sự là không có ở đây?” Hắn một bên khom người nhìn phía dưới giường vừa nói thầm.
Nhược Hi buồn cười, lại sợ mình lên tiếng bị hắn phát hiện. Vội vàng che miệng lại, từ rèm cửa sổ nhìn sang, trong lòng ấm áp. Tên ngốc, cô đang ở phòng lớn, hắn lại tìm ở phòng nhỏ sao có thể thấy? Cô dựa sát vào tường, cố gắng lùi vào trong rốn, nhìn bóng lưng của Mục Ca đang ôm con gấu Teddy lớn dáng vẻ trông rất buồn cười, càng buồn cười hơn là hai cái vuốt của con gấu kia còn ôm một hình trái tim trên đó ghi hàng chữ viết Happy Birthday!
Không tìm được Nhược Hi, Mục Ca nóng nảy, quay một vòng, để gấu Teddy lên giường cô, hơi giận dỗi chống nạnh đứng trong phòng, “Nha đầu này đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm mình còn phải cõng gấu teddy lớn mang về.”
Nhược Hi cười đến không thở được, cố gắng đè nén lại, cảnh cáo mình không lên lộn xộn, trốn lâu như vậy,n gàn vạn lần không thể để thất bại trong gang tấc. Nhưng lúc này, rèm cửa sổ đang che thân mình cô lại đột nhiên bị người kéo vụt ra, ánh sáng ở phía sau lưng tỏa ra bao trùm cả gương mặt đang tươi cười của cô. Mục Ca một bên xoa ánh mắt mình vì bị ánh mặt trời chiếu vào, một bên kéo cô ra, “Cô ngốc à? Tại sao lại đứng chỗ cửa sổ, ở đó rất nóng!”
Nhược Hi mặc váy màu trắng, tóc bị rèm cửa chạm vào lộn xộn, xốc xếch hai mắt cười đến cong cong: “ Cậu mới ngốc, tôi đây lớn thế này sao còn có thể trốn dưới giường, cậu còn chạy lại tìm ở dưới giường!”
“Ai biết được, nhỡ cô cầm tinh con chuột, tôi cũng vậy chỉ có thể lên trời xuống đất với cô thôi. Hắn bị dáng vẻ tươi cười của Nhược Hi dưới ánh mặt trời làm mê loạn, cô vui vẻ nhảy tới bên cạnh giường, ôm con gấu Teddy thét lên: “Oa, con gấu lớn như vậy, làm sao cậu mang về được?”
“Tôi cõng nó về, nó với cô cũng cao không khác nhau lắm, thiếu chút nữa làm tôi mệt tới tắt thở.” Hắn cười, ngã xuống giường cô, ra vẻ thống khổ kêu la vài tiếng, “Nhưng mệt chết tôi.”
“Tôi mời cậu ăn cơm!” Nhược Hi cười không khép miệng, xoa xoa nắn nắn con gấu sau đó đánh hai cái vào bụng gấu Teddy, “Mục ca đáng ghét, Mục Ca đáng ghét, vậy là tôi có cái bao cát rồi, ha ha!”
“Haiz, đừng trang điểm vội, tốt nhất cô nghĩ lại xem lát nói thế nào với chú Lâm.” Mục Ca đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút khó coi.
“Tôi nói bạn học đưa, thì có làm sao.” Nhược Hi không ý thức được thái độ của hắn thay đổi.
“Không nói bạn trai tặng?” Hắn đột nhiên kéo tay cô, hỏi.
“Cô hoàn toàn có thể hất tay rời đi.” Lê Tử Trạm hình như rất tò mò cô sẽ làm ra những hành động phản kích gì.
“Anh nghĩ rằng tôi không dám?” Nhược Hi nhíu mày lạnh giọng.
“Cô không dám, bởi cô còn bận tâm tới mặt mũi của cô và tôi. Cô phải bận tâm nhiều thứ, những thứ này cũng có thể là lí do khiến cô không bận tâm, nhưng lại khiến cô như cũ vô cùng để ý. Tật xấu này của cô rốt cuộc tới khi nào mới có thể thay đổi?” Anh cười cười nói.
Nhược Hi cảm thấy nếu như mình lúc này hộc máu tất nhiên một cái sẽ thăng thiên. Nhưng mượn lực của anh ta lúc xoay người lại lơ đãng phát hiện ra lời nói của anh ta có ý nghĩa khác.
Chẳng lẽ Lê Tử Trạm nghĩ cô bận tâm tới anh ta?
Đột nhiên nghĩ tới khả năng này, đầu óc cô bối rối, cúi đầu, ngay cả dũng khí tiếp tục nhảy cũng không còn.
Chờ một chút, có chút hỗn loạn, làm lại từ đầu.
Biết cô bận tâm, nói cách khác biết suy nghĩ của cô, cho nên cô sẽ để ý, cũng có nghĩa có có chút xíu cân nhắc về mối quan hệ hai người, những thứ này anh hoàn toàn hiểu được.
Đau buồn, cái thành ngữ này là từ ngữ chuyên môn dùng để bày tỏ tâm tình của cô phút này, bởi vì cô không biết mình rốt cuộc nói gì mới tốt.
Thật may là cô còn chưa nói gì, đạo diễn ở bên kia đã gọi: “Khiêu vũ tập thể chuẩn bị!”
Nhược Hi vội vàng thu bước chân, đáp ứng yêu cầu đạo diễn, nhanh chóng chạy trối chết.
Bất đắc dĩ hợp tác nhưng vẫn phải hợp tác, dù thế nào, anh ta nhất định phải ở bên cạnh cô, đi theo mọi người, Lê Tử Trạm một lần nữa đứng bên cạnh cô, Nhược Hi nhếch khóe miệng: “Động tác của anh rất thành thục, không phải là thường xuyên luyện tập ở nhà chứ?”
“Ở nhà thường tưởng tượng mình và bạn nhảy tập với nhau.” Anh giống như không có việc gì trả lời.
Nhược Hi thật sự không nhịn được muốn mắng cho anh ta một trận, nhưng suy nghĩ lát nữa hai người còn phải nhảy cùng nên đành nhịn.
Sáu đôi cùng nhau lên sân khấu dưới sự yêu cầu của đạo diễn, cùng nhau nắm tay, Nhược Hi giơ cao ngón tay, Lê Tử Trạm nhẹ nhàng dẫn dắt, hai người cùng nhau nhìn xuống, Lê Tử Trạm mỉm cười nhìn cô, Nhược Hi quay đầu không trả lời để lại cái gáy cho anh ta nhìn.
Ngay sau đó bước chân lên sân khấu, ánh đèn đột nhiên sáng lên, tạo thành một vòng tròn to lớn dẫn bước cho nhóm Nhược Hi bước đi. Ánh sáng màu bạc đi theo bước chân của bọn họ tới giữa sân khấu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, toàn bộ đèn vụt sáng.
Bản nhạc valse “Sông Đa nuýp xanh” vang lên nhẹ nhàng êm ái chậm rãi, Nhược Hi và các bạn nhảy nữ đứng thẳng, những bạn nhảy cúi đầu làm tư thế mời.
Chắc cảm giác làm công chúa chính là như vậy đi, ánh đèn màu chiếu sáng trên người Lê Tử Trạm đang ngẩng đầu, quỳ gối trước mặt cô, giống như là đang cầu hôn người mình yêu, chuyên chú mà thâm tình, ánh mắt kiên định kích thích lòng Nhược Hi, cô có chút mất hồn.
Chỉ sợ người khác nhận ra ý nghĩ của mình, cô cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh ta, sau đó Lê Tử Trạm đứng lên, tiết tấu nhẹ nhàng , hai người cùng nhau nhảy, giống như mộng ảo, giống như là Hoàng tử và Cô bé lọ lem đang nhảy, những bước nhảy mây trôi, tư thế đẹp đẽ mê hoặc người xem.
Cho đến lúc một nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô vẫn giữ tư thế cuối cùng.
Lê Tử Trạm đang giữ hông cô, do cô đang cúi xuống tư thế giống như là tiên nữ đang ngủ say, dựa trên người anh ta.
Âm thanh vỗ tay vang dội không ngừng, tất cả mọi người trở về vị trí cúi đầu chào khán giả.
Trong trường hợp như vậy, muốn không kích động thật sự rất khó, Nhược Hi quên tay mình vẫn nằm trong tay Lê Tử Trạm, chỉ cúi người chào.
Bên tai cô vẫn còn dư âm của bản nhạc “Sông Đa nuýp xanh” cô đang đắm chìm vào trong giai điệu bản nhạc, trong vũ điệu mê hồn.
“Tôi hình như thấy em trai cô.” Anh đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói.
“Này, nhanh ra ngoài một chút, nhanh lên ra ngoài một chút!” Mục Ca lặng lẽ đẩy cửa, tay để sau lưng đứng ở cửa, nháy mắt.
“Sao không có ở đây hả? Này, nhanh lên tôi còn phải hộ tống người khác nữa.”
Nhược Hi co người lại đứng ở sau rèm cửa sổ, sợ bị Mục Ca phát hiện mình đang núp, không dám cử động.
“Thật sự là không có ở đây?” Hắn một bên khom người nhìn phía dưới giường vừa nói thầm.
Nhược Hi buồn cười, lại sợ mình lên tiếng bị hắn phát hiện. Vội vàng che miệng lại, từ rèm cửa sổ nhìn sang, trong lòng ấm áp. Tên ngốc, cô đang ở phòng lớn, hắn lại tìm ở phòng nhỏ sao có thể thấy? Cô dựa sát vào tường, cố gắng lùi vào trong rốn, nhìn bóng lưng của Mục Ca đang ôm con gấu Teddy lớn dáng vẻ trông rất buồn cười, càng buồn cười hơn là hai cái vuốt của con gấu kia còn ôm một hình trái tim trên đó ghi hàng chữ viết Happy Birthday!
Không tìm được Nhược Hi, Mục Ca nóng nảy, quay một vòng, để gấu Teddy lên giường cô, hơi giận dỗi chống nạnh đứng trong phòng, “Nha đầu này đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm mình còn phải cõng gấu teddy lớn mang về.”
Nhược Hi cười đến không thở được, cố gắng đè nén lại, cảnh cáo mình không lên lộn xộn, trốn lâu như vậy,n gàn vạn lần không thể để thất bại trong gang tấc. Nhưng lúc này, rèm cửa sổ đang che thân mình cô lại đột nhiên bị người kéo vụt ra, ánh sáng ở phía sau lưng tỏa ra bao trùm cả gương mặt đang tươi cười của cô. Mục Ca một bên xoa ánh mắt mình vì bị ánh mặt trời chiếu vào, một bên kéo cô ra, “Cô ngốc à? Tại sao lại đứng chỗ cửa sổ, ở đó rất nóng!”
Nhược Hi mặc váy màu trắng, tóc bị rèm cửa chạm vào lộn xộn, xốc xếch hai mắt cười đến cong cong: “ Cậu mới ngốc, tôi đây lớn thế này sao còn có thể trốn dưới giường, cậu còn chạy lại tìm ở dưới giường!”
“Ai biết được, nhỡ cô cầm tinh con chuột, tôi cũng vậy chỉ có thể lên trời xuống đất với cô thôi. Hắn bị dáng vẻ tươi cười của Nhược Hi dưới ánh mặt trời làm mê loạn, cô vui vẻ nhảy tới bên cạnh giường, ôm con gấu Teddy thét lên: “Oa, con gấu lớn như vậy, làm sao cậu mang về được?”
“Tôi cõng nó về, nó với cô cũng cao không khác nhau lắm, thiếu chút nữa làm tôi mệt tới tắt thở.” Hắn cười, ngã xuống giường cô, ra vẻ thống khổ kêu la vài tiếng, “Nhưng mệt chết tôi.”
“Tôi mời cậu ăn cơm!” Nhược Hi cười không khép miệng, xoa xoa nắn nắn con gấu sau đó đánh hai cái vào bụng gấu Teddy, “Mục ca đáng ghét, Mục Ca đáng ghét, vậy là tôi có cái bao cát rồi, ha ha!”
“Haiz, đừng trang điểm vội, tốt nhất cô nghĩ lại xem lát nói thế nào với chú Lâm.” Mục Ca đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút khó coi.
“Tôi nói bạn học đưa, thì có làm sao.” Nhược Hi không ý thức được thái độ của hắn thay đổi.
“Không nói bạn trai tặng?” Hắn đột nhiên kéo tay cô, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.