Chương 57
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
“Vậy thì cút!”
“Không cút!”
Cái này gọi là liếc mắt đưa tình ư, cô không biết, cô chỉ biết, giờ phút này, nét mặt của Lê Tử Trạm vô cùng kì quái.
Giống như đang tức giận, gương mặt căng thẳng khiến người khác không đoán ra cái gì.
Nhược Hi đột nhiên phát hiện, kể từ sau khi gặp hai người bọn họ, chỉ số thông minh của cô tăng với tốc độ mạnh….
Lùi bước…
Nhược Hi nhiều năm rồi chưa từng anh dũng như vậy. Cô cứng rắn túm cổ áo Mục Ca, nhận tiện kéo luôn cái chân đang tàn tật của anh, cánh tay trái cầm gậy của anh, lôi vào trong nhà.
Mục Ca cười ha ha, phối hợp nhảy cà tưng, giống như đứa bé làm chuyện xấu bị bắt gặp, cười nịnh nọt, ghê tởm. Anh kêu ai da ai da, hình như còn làm như lơ đãng quay đầu lại nhìn Lê Tử Trạm một cái, không biết có phải Nhược Hi cảm giác sai, thoáng chốc, cô không dám xác định là mình có phải đang nhìn thấy Mục Ca thị uy với Lê Tử Trạm.
“Nhìn cái gì, đi vào.” Nhược Hi cố làm vẻ tỉnh táo, kéo cánh tay của anh.
“Không có gì, anh muốn nhìn xem món ăn chuẩn bị xong chưa.” Anh vẫn cười.
diendanlequydon.com
“Chỉ cần anh không ở trong đó, chuyện gì cũng xong.” Nhược Hi cười lạnh nói.
Ngoài dự đoán Mục Ca không cãi lại, anh mím môi cố nén kích động muốn cười nhạo, ngay sau đó thay thế bằng vẻ mặt giảo hoạt, anh từ từ xoay người bất đắc dĩ gật đầu với Lê Tử Trạm: “Còn phải phiền thoái khách phải động thủ, thật không phải với anh, anh xem tôi không tiện, cô ấy lại yêu thương tôi không nỡ để tôi làm.”
Mục Ca cười rất khách sáo, nói gần nói xa ám chỉ khiến Nhược Hi tức cắn chặt răng.
“Không sao, tôi cũng cảm thấy anh ở đây cũng không giúp được gì.” Lê Tử Trạm nhìn Mục Ca, sau đó lại nhìn Nhược Hi, mỉm cười, mắt khẽ nheo lại.
Đưa Mục Ca vào trong, Nhược Hi mặc tạp dề đi tới phòng bếp, phát hiện Lê Tử Trạm vẫn đang bận rộn, không biết vì sao, trong lòng chột dạ vội cầm cái muôi làm bộ thoải mái: “Kĩ thuật của anh thật tốt, trước kia thường nấu cơm?”
“Trước kia lúc ở nước ngoài, ăn không quen các món ăn Tây, bình thường đều làm đồ ăn.” Lê Tử Trạm cúi đầu cắt cà chua, cũng không ngẩng đầu.
“Làm cho mình hay cho bạn gái ăn?” Nhược Hi không có chuyện nói nhảm, nói xong cũng muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Anh một tay cầm dao một tay giữ cà chua, dừng lại động tác, “Cứ coi như thế đi, nhưng mà nấu cho bản thân nhiều hơn.”
Nhược Hi gật đầu sau đó vội vàng tìm bát canh, thật vất vả mới đưa tới tay Lê Tử Trạm, nét mặt anh lại cười như không cười, ánh mắt nhìn vào tay cô rồi chuyển tới gương mặt, như có như không, nhàn nhạt nói: “Em và anh ta tình cảm tốt như vậy, thật sự có chút ngoài dự liệu của tôi.”
Anh cười đến mê người, nhưng không biết tại sao Nhược Hi luôn cảm giác thấy ánh mắt anh nhìn cô toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nhược Hi trấn định tâm trạng, miễn cưỡng nói: “Vẫn như vậy, là do anh trước kia đánh giá thấp.”
Lê Tử Trạm nhướng mày, trong lòng cô khẽ run.
“Nếu như đây là ý của em,tôi nguyện theo tới cùng.” Trên môi anh nở nụ cười.
Nhược Hi có vẻ xấu hổ, cô hiểu rõ ý của anh. Anh nhất định cho rằng, cô cảm thấy vui vẻ vì có hai người đàn ông tranh đoạt, cũng hưởng thụ cảm giác hư vinh. Buồn cười, anh tại sao lại có thể tùy tiện suy đoán suy nghĩ người khác?
“Tôi ở trong lòng anh chính là như vậy? Anh cũng thật hiểu rõ tôi a.” Không muốn trở mặt, Nhược Hi đành phải nỗ lực tỏ vẻ không có chút biểu cảm giảm bớt tình trạng xấu hổ, tay bắt đầu đánh trứng gà.
Lê Tử Trạm mím môi gắt gao nhìn Nhược Hi, cuối cùng mới thở một hơi nói: “Tôi không hiểu em, bởi vì tôi phát hiện, tuy rằng đã biết em nhiều năm trước, nhưng thật ra tôi gần đây mới bắt đầu hiểu rõ em.”
Động tác quậy trứng gà của Nhược Hi ngừng lại, ngừng trong một thời gian thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Cho nên, tôi có rất nhiều việc mà anh không rõ ràng, tốt nhất không nên kết luận bừa.”
Từ trong phòng bếp ra ngoài, hai người bọn họ bưng hai chén và mâm, sắp xếp bàn ghế, sau đó đẩy Lâm Húc Thịnh tới bàn ăn, mỗi người tự tìm vị trí, Mục Ca không chút do dự ngồi bên phải Nhược Hi, nụ cười Nhược Hi lập tức cứng đờ, sau đó Lê Tử Trạm mặt không đổi ngồi bên trái Nhược Hi, càng khiến cô khẩn trương. Ngồi không yên Nhược Hi vội vàng đứng lên nói với ba: “Những món ăn này không có công của con, chủ yếu là do hai đầu bếp này, ba nếm thử một chút xem.”
Lê Tử Trạm trầm mặc cúi đầu nhấp một chút rượu trắng, đó là rượu đã lâu năm của Lâm Húc Thịnh, ra lệnh Nhược Hi rót cho bác sĩ Lê. Nhược Hi quay người lại muốn rót cho Mục Ca, nhưng thấy cây gậy bên người anh lại quay trở lại.
Vừa nói xong, trên bàn ăn đột nhiên lạnh xuống, Nhược Hi kẹp giữa hai người, ăn không thấy ngon, bên trái một người, là Lê Tử Trạm làm món bò sốt tiêu, bên phải là Mục Ca làm món rau xào.
Bên cạnh hai người toát ra vẻ cứng rắn, nếu không phải biết rõ tình hình, Nhược Hi đúng là thành khẩn đề nghị hai người bọn họ làm BL thôi, dù sau phong cách giống nhau tương đối dễ dàng khai thông tình cảm.
Nhưng bây giờ đầu sỏ gây nên là cô, cũng không thể dễ dàng qua ải như vậy.
Lâm Húc Thịnh cũng ở đây, dường như cũng nhận ra không khí kì lạ lại có điều suy nghĩ nhìn ba người.
Không khó nhìn ra bác sĩ Lâm có ý theo đuổi Nhược Hi, nhưng là Mục Ca lại ở giữa đảm đương nhân vật gì khiến ông khó xác nhận. Mục Ca và Nhược Hi cùng nhau lớn lên, tình cảm thân mật so với bạn bè tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ biểu hiện của Mục Ca lại khong giống như là chị em, hay đơn giản như bạn bè, Lâm Húc Thịnh nghĩ lại lời Mục Âm nói hôm đó, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Có lẽ, đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không biết?
Làm sao lai náo thành như vậy?
Cứ như vậy bữa cơm trưa trôi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái, thức ăn thừa lại không ít. Nhược Hi đứng dậy thu dọn, Lê Tử Trạm đứng lên cáo từ, Lâm Húc Thịnh bảo Nhược Hi đi tiễn, Nhược Hi xoa xoa tay rồi gật đầu một cái.
Mục Ca muốn đứng lên ngăn cản bọn họ cùng nhau ra cửa, lại bị Lâm Húc Thịnh gọi: “Mục Ca, tới đây nói chuyện với chú Lâm, chúng ta đã lâu không gặp.”
Mục Ca im lặng, Nhược HI lập tức ra ngoài mở cửa, chờ nói lời tạm biệt với Lê Tử Trạm, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người một trước một sau xuống lầu. Lê Tử Trạm đi bộ rất nhanh, bước chân tương đối dài, Nhược Hi mặc dù cao chân dài nhưng vẫn không theo kịp bước chân anh, đi được một lát, Lê Tử Trạm mới quay đầu lại, phát hiện Nhược Hi đứng ở phía xa thở hồng hộc.
“Thật xin lỗi, tôi không chú ý em theo không kịp.” Lê Tử Trạm nói có vẻ thành khẩn, Nhược Hi lại viện cớ lí dó nghĩ anh có chút bất mãn.
Nhược Hi theo kịp, anh mới mặt đối mặt dừng lại, cô bị ánh mắt của Lê Tử Trạm nhìn khiến mất tự nhiên, vừa định nói lại bị ôm chặt trong vòng tay của anh, cánh tay của anh siết chặt lấy cô, dường như muốn rút hết không khí trong phổi của cô.
“Không cút!”
Cái này gọi là liếc mắt đưa tình ư, cô không biết, cô chỉ biết, giờ phút này, nét mặt của Lê Tử Trạm vô cùng kì quái.
Giống như đang tức giận, gương mặt căng thẳng khiến người khác không đoán ra cái gì.
Nhược Hi đột nhiên phát hiện, kể từ sau khi gặp hai người bọn họ, chỉ số thông minh của cô tăng với tốc độ mạnh….
Lùi bước…
Nhược Hi nhiều năm rồi chưa từng anh dũng như vậy. Cô cứng rắn túm cổ áo Mục Ca, nhận tiện kéo luôn cái chân đang tàn tật của anh, cánh tay trái cầm gậy của anh, lôi vào trong nhà.
Mục Ca cười ha ha, phối hợp nhảy cà tưng, giống như đứa bé làm chuyện xấu bị bắt gặp, cười nịnh nọt, ghê tởm. Anh kêu ai da ai da, hình như còn làm như lơ đãng quay đầu lại nhìn Lê Tử Trạm một cái, không biết có phải Nhược Hi cảm giác sai, thoáng chốc, cô không dám xác định là mình có phải đang nhìn thấy Mục Ca thị uy với Lê Tử Trạm.
“Nhìn cái gì, đi vào.” Nhược Hi cố làm vẻ tỉnh táo, kéo cánh tay của anh.
“Không có gì, anh muốn nhìn xem món ăn chuẩn bị xong chưa.” Anh vẫn cười.
diendanlequydon.com
“Chỉ cần anh không ở trong đó, chuyện gì cũng xong.” Nhược Hi cười lạnh nói.
Ngoài dự đoán Mục Ca không cãi lại, anh mím môi cố nén kích động muốn cười nhạo, ngay sau đó thay thế bằng vẻ mặt giảo hoạt, anh từ từ xoay người bất đắc dĩ gật đầu với Lê Tử Trạm: “Còn phải phiền thoái khách phải động thủ, thật không phải với anh, anh xem tôi không tiện, cô ấy lại yêu thương tôi không nỡ để tôi làm.”
Mục Ca cười rất khách sáo, nói gần nói xa ám chỉ khiến Nhược Hi tức cắn chặt răng.
“Không sao, tôi cũng cảm thấy anh ở đây cũng không giúp được gì.” Lê Tử Trạm nhìn Mục Ca, sau đó lại nhìn Nhược Hi, mỉm cười, mắt khẽ nheo lại.
Đưa Mục Ca vào trong, Nhược Hi mặc tạp dề đi tới phòng bếp, phát hiện Lê Tử Trạm vẫn đang bận rộn, không biết vì sao, trong lòng chột dạ vội cầm cái muôi làm bộ thoải mái: “Kĩ thuật của anh thật tốt, trước kia thường nấu cơm?”
“Trước kia lúc ở nước ngoài, ăn không quen các món ăn Tây, bình thường đều làm đồ ăn.” Lê Tử Trạm cúi đầu cắt cà chua, cũng không ngẩng đầu.
“Làm cho mình hay cho bạn gái ăn?” Nhược Hi không có chuyện nói nhảm, nói xong cũng muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Anh một tay cầm dao một tay giữ cà chua, dừng lại động tác, “Cứ coi như thế đi, nhưng mà nấu cho bản thân nhiều hơn.”
Nhược Hi gật đầu sau đó vội vàng tìm bát canh, thật vất vả mới đưa tới tay Lê Tử Trạm, nét mặt anh lại cười như không cười, ánh mắt nhìn vào tay cô rồi chuyển tới gương mặt, như có như không, nhàn nhạt nói: “Em và anh ta tình cảm tốt như vậy, thật sự có chút ngoài dự liệu của tôi.”
Anh cười đến mê người, nhưng không biết tại sao Nhược Hi luôn cảm giác thấy ánh mắt anh nhìn cô toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nhược Hi trấn định tâm trạng, miễn cưỡng nói: “Vẫn như vậy, là do anh trước kia đánh giá thấp.”
Lê Tử Trạm nhướng mày, trong lòng cô khẽ run.
“Nếu như đây là ý của em,tôi nguyện theo tới cùng.” Trên môi anh nở nụ cười.
Nhược Hi có vẻ xấu hổ, cô hiểu rõ ý của anh. Anh nhất định cho rằng, cô cảm thấy vui vẻ vì có hai người đàn ông tranh đoạt, cũng hưởng thụ cảm giác hư vinh. Buồn cười, anh tại sao lại có thể tùy tiện suy đoán suy nghĩ người khác?
“Tôi ở trong lòng anh chính là như vậy? Anh cũng thật hiểu rõ tôi a.” Không muốn trở mặt, Nhược Hi đành phải nỗ lực tỏ vẻ không có chút biểu cảm giảm bớt tình trạng xấu hổ, tay bắt đầu đánh trứng gà.
Lê Tử Trạm mím môi gắt gao nhìn Nhược Hi, cuối cùng mới thở một hơi nói: “Tôi không hiểu em, bởi vì tôi phát hiện, tuy rằng đã biết em nhiều năm trước, nhưng thật ra tôi gần đây mới bắt đầu hiểu rõ em.”
Động tác quậy trứng gà của Nhược Hi ngừng lại, ngừng trong một thời gian thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Cho nên, tôi có rất nhiều việc mà anh không rõ ràng, tốt nhất không nên kết luận bừa.”
Từ trong phòng bếp ra ngoài, hai người bọn họ bưng hai chén và mâm, sắp xếp bàn ghế, sau đó đẩy Lâm Húc Thịnh tới bàn ăn, mỗi người tự tìm vị trí, Mục Ca không chút do dự ngồi bên phải Nhược Hi, nụ cười Nhược Hi lập tức cứng đờ, sau đó Lê Tử Trạm mặt không đổi ngồi bên trái Nhược Hi, càng khiến cô khẩn trương. Ngồi không yên Nhược Hi vội vàng đứng lên nói với ba: “Những món ăn này không có công của con, chủ yếu là do hai đầu bếp này, ba nếm thử một chút xem.”
Lê Tử Trạm trầm mặc cúi đầu nhấp một chút rượu trắng, đó là rượu đã lâu năm của Lâm Húc Thịnh, ra lệnh Nhược Hi rót cho bác sĩ Lê. Nhược Hi quay người lại muốn rót cho Mục Ca, nhưng thấy cây gậy bên người anh lại quay trở lại.
Vừa nói xong, trên bàn ăn đột nhiên lạnh xuống, Nhược Hi kẹp giữa hai người, ăn không thấy ngon, bên trái một người, là Lê Tử Trạm làm món bò sốt tiêu, bên phải là Mục Ca làm món rau xào.
Bên cạnh hai người toát ra vẻ cứng rắn, nếu không phải biết rõ tình hình, Nhược Hi đúng là thành khẩn đề nghị hai người bọn họ làm BL thôi, dù sau phong cách giống nhau tương đối dễ dàng khai thông tình cảm.
Nhưng bây giờ đầu sỏ gây nên là cô, cũng không thể dễ dàng qua ải như vậy.
Lâm Húc Thịnh cũng ở đây, dường như cũng nhận ra không khí kì lạ lại có điều suy nghĩ nhìn ba người.
Không khó nhìn ra bác sĩ Lâm có ý theo đuổi Nhược Hi, nhưng là Mục Ca lại ở giữa đảm đương nhân vật gì khiến ông khó xác nhận. Mục Ca và Nhược Hi cùng nhau lớn lên, tình cảm thân mật so với bạn bè tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ biểu hiện của Mục Ca lại khong giống như là chị em, hay đơn giản như bạn bè, Lâm Húc Thịnh nghĩ lại lời Mục Âm nói hôm đó, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Có lẽ, đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không biết?
Làm sao lai náo thành như vậy?
Cứ như vậy bữa cơm trưa trôi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái, thức ăn thừa lại không ít. Nhược Hi đứng dậy thu dọn, Lê Tử Trạm đứng lên cáo từ, Lâm Húc Thịnh bảo Nhược Hi đi tiễn, Nhược Hi xoa xoa tay rồi gật đầu một cái.
Mục Ca muốn đứng lên ngăn cản bọn họ cùng nhau ra cửa, lại bị Lâm Húc Thịnh gọi: “Mục Ca, tới đây nói chuyện với chú Lâm, chúng ta đã lâu không gặp.”
Mục Ca im lặng, Nhược HI lập tức ra ngoài mở cửa, chờ nói lời tạm biệt với Lê Tử Trạm, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người một trước một sau xuống lầu. Lê Tử Trạm đi bộ rất nhanh, bước chân tương đối dài, Nhược Hi mặc dù cao chân dài nhưng vẫn không theo kịp bước chân anh, đi được một lát, Lê Tử Trạm mới quay đầu lại, phát hiện Nhược Hi đứng ở phía xa thở hồng hộc.
“Thật xin lỗi, tôi không chú ý em theo không kịp.” Lê Tử Trạm nói có vẻ thành khẩn, Nhược Hi lại viện cớ lí dó nghĩ anh có chút bất mãn.
Nhược Hi theo kịp, anh mới mặt đối mặt dừng lại, cô bị ánh mắt của Lê Tử Trạm nhìn khiến mất tự nhiên, vừa định nói lại bị ôm chặt trong vòng tay của anh, cánh tay của anh siết chặt lấy cô, dường như muốn rút hết không khí trong phổi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.