Chương 56: Mùi thuốc súng nồng đậm.
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Ở nhà đổi hai lượt
quần áo, vẫn cảm thấy mùi khử trùng, do dự suy nghĩ một chút Nhược Hi
hôm đó ở cạnh, mình cũng có mùi thuốc và mùi sát trùng, người cảm giác
nóng bừng, một lát sau mới chuyển đổi cây gậy chống, từ từ gõ cửa, một
chân vừa nhấc, lại rút về, cúi đầu lấy bật lửa châm một điếu thuốc, hít
một hơi.
Đứng ở ngoài hút xong một điếu thuốc, cuối cùng mới có can đảm đi gõ cửa.
Kết quả cửa trước mặt đột nhiên đượcmở ra, anh không đề phòng, bị đập vào đầu, kêu a một tiếng, chao đảo ngã về phía sau. Cây gậy quái ác lại bãi công, mắt thaasi sắp ngã xuống bậc thang, anh lại còn nhớ tới bảo vệ túi đồ ăn.
Nhược Hi theo bản năng đưa tay giúp, không vì cái gì khác, cầu thang này có mười mấy bậc,nếu lần này ngã, chắc chân cũng bị cắt mất.
Lúc này Mục Ca nghĩ không phải cái đó.
Anh nghĩ chính là, cái gậy này cũng thật biết chọn thời điểm, cố tình khiến anh nhụt chí. Vốn đang nghĩ giữ vững độ cao với cô có thể có chút cường thế, ai ngờ, lại cúi đầu xưng thần với cô rồi.
Vì vậy lúc Nhược Hi đưa tay muốn kéo tay anh lại, anh không có kéo tay cô, Nhược Hi không bắt được, chỉ tóm được vạt áo anh, sức lực quá lớn, giống như là bị lôi theo ngã xuống cầu thang.
May Mục Ca phản ứng nhanh. Mở rộng vòng tay ôm Nhược Hi vào trong ngực, dùng thân thể làm tấm nệm, ôm cô lăn mấy vòng, gáy đập mạnh vào cầu thang, nháy mắt đầu váng mắt hoa. Nhược Hi phát hiện anh đau buồn bực kêu lên một tiếng, lập tức tránh ra, chờ lúc hai người vững vàng, vội vươn tay sờ sau gáy anh mới chạm vào anh đã hít một hơi lạnh: “Như thế nào, có phải bị sưng rồi? Á, nếu anh bởi vì vậy mà trở nên ngốc nghếch, em muốn không phụ trách cũng khó.” Mục Ca cười khổ.
Nhược Hi bĩu môi “Dẹp đi, trước kia chỉ số thông minh vốn không cao, bây giờ bị đập cũng vậy.”
“Trước kia không cao em cũng coi trọng, vậy bây giờ cho anh cơ hội đi!” Mục Ca thừa dịp cháy nhà hôi của, mở miệng.
“Anh đi….” Chữ chết còn chưa nói ra ngoài, bên dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân, âm thanh thình lình xuất hiện bên tai, sợ bị hàng xóm nhìn thấy Nhược Hi lăn một vòng nhưng còn chưa kịp đứng dậy, người đã tới trước mặt.
Nhược Hi ngẩng đầu, không khỏi than thở, tại sao lại trùng hợp thế?
Lê Tử Trạm tay trái bó hoa, tay phải cầm giỏ trái cây, mắt sáng như đuốc nhìn một đôi nam nữ đang nằm trên cầu thang.
Sai, là một người nằm, một người nằm sấp lên.
Tư thế mờ ám như vậy.
Mục Âm không tới, nghe nói đi dự tiệc đính hôn chị họ Mục Ca, nên được họ hàng mời đi tiếp khách.
Nhược Hi một mình ở phòng bếp, để hai người đàn ông này ở lại trong phòng khách.
Lâm Húc Thịnh ngồi xe lăn, lấy nước cho Mục Ca và Lê Tử Trạm, không uống, đưa thuốc cho Mục Ca và Lê Tử Trạm, cũng không hút. Cho đến khi ông đột nhiên nói: “Mục Ca, nếu không con đi giúp Nhược Hi một chút?”
Mục Ca mới phá vỡ trầm mặc, lập tức đồng ý đứng lên, không nghĩ Lê Tử Trạm đi theo, cười nói: “Vậy tôi đi xem cô ấy.”
Lâm Húc Thịnh sửng sốt một chút: “Vậy thì không được, cậu là khách, tại sao lại để khách đi hỗ trợ đây?”
Mục Ca vỗ vỗ vai Lê Tử Trạm cười nói: “Tôi là người trong nhà, cho nên không cần khách sáo, anh là khách, chỉ cần ngồi đó là được.”
Lê Tử Trạm lời nói mang theo hàm ý nhìn Mục Ca: “Cũng không nhất định như vậy, có lẽ tôi so với anh càng thân thiết với cô ấy hơn.”
Hai người nói móc nhau, sau đó cùng hướng tới phòng bếp, lúc này Nhược Hi đang liều mạng xử lí cổ gà, sắp xửa làm lộn xộn phòng bếp.
Nhìn thấy những thứ để trên tấm thớt, Mục Ca không đành lòng chứng kiến quay đầu sang chỗ khác, cô gái này sao nhiều năm như vậy còn chưa học được cách nấu cơm, mắt thấy cổ gà đã bị cô băm thành tương mất rồi.
Thật ra thì Lê Tử Trạm cũng bị kĩ thuật xắt rau tinh xảo đến mức nát bét của Nhược Hi làm cho rung đông, nhưng mà vẫn xắn tay áo lên đi tới, “Để anh, em đi bóc hành.”
Mục Ca nhíu mày, mặt trầm xuống chống gậy đi qua, cầm lấy thịt nói: “Để anh, em đi bóc tỏi.”
Nhược Hi nhất định phải thừa nhận, hai người này quả thật không coi cô là người ngoài nhưng cũng không cần xem cô như hầu gái chứ? Chỉ là nhìn thấy hai người đang giúp mình, hơn nữa vẻ mặt còn không tốt, tốt nhất là chịu thiệt vậy.
Cô để một cái thớt mới trước mặt Mục Ca, Lê Tử Trạm đã giữ chặt cổ gà một tay cầm dao chặt xuống, vừa nhanh vừa mạnh. Mục Ca vừa thấy cũng không cam chịu yếu thế, một bụng tức giận toàn bộ phát tiết lên miếng thịt, cắt cắt băm băm.
Nhược Hi vui vẻ chạy tới cầm hành, rồi lại liều mạng bóc tỏi, thật vất vả mới hầu hạ được hai vị đại gia, tiếp theo đó phòng bếp chỉ còn vang tới âm thanh leng keng, không ai nói một câu.
“Lấy cái đĩa cho anh.” Mục Ca quay đầu nói.
“Có rổ rửa rau sao?” Lê Tử Trạm cũng phá vỡ yên lặng.
Nhược Hi đột nhiên cảm thấy buồn bực, nhưng vẫn dè dặt thỏa mãn yêu cầu hai người.
Tiếng đồ ăn xào nấu, Nhược Hi ở sau lưng hai người đàn ông xoa xoa trán.
Đây con mẹ nó rốt cuộc là tuồng kịch nào? Như là đầu bếp tiến hành thi nấu ăn.
Định mặc kệ hai người đàn ông ở trong bếp tự so tài, một mình trở về phòng. Lâm Húc Thịnh nhìn thấy con gái tay không đi vào hỏi: “Sao, không cần con?”
“Có hai người đó gấp gáp hỗ trợ, không cần con phải làm.” Nhược Hi hậm hực.
“Như vậy sao được, Mục Ca còn bị thương, con có thể yên tâm.” Lâm Húc Thịnh nói.
Đúng vậy, Nhược Hi chỉ có thể nhắm mắt một lần nữa trở về phòng bếp đầy dao kiếm khói lửa, mắt thấy Mục Ca đầu đầy mồ hôi cầm cái muỗng, gậy đặt ở một bên, chống đỡ bằng một chân, còn chân kia thì đang bị băng bó.
Nhìn như vậy, thân là bá sĩ Lâm Nhược Hi không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức ra lệnh: “Anh trước tiên vào phòng khách đi.”
Mục Ca quay đầu cười nói: “Không cần” Giọt mồ hôi trong suốt trên trán lóe lên, thoạt nhìn đã biết anh thật sự vất vả.
Nhược Hi hít sâu một hơi, đến chết còn giả bộ, cho đau chết anh đi.
“Đi vào, ba em tìm anh.” Nhược Hi miễn cưỡng mở miệng nói dối.
“Chờ anh làm xong cơm đã, để em làm một mình anh không yên lòng.” Mục Ca thâm ý, mắt khẽ liếc người bên cạnh một cái.
Nhược Hi cố nén kích động muốn mắng người, cố gắng mỉm cười: “Anh ở một mình chỗ này, em cũng không yên lòng.”
Còn chưa ý thức được mình nói cái gì, không khí trong phòng bếp bỗng ngột ngạt khiến cô cảm giác được hình như mình nói sai cái gì, chỉ thấy hai vai Mục Ca hơi rung, nở nụ cười, nói: “Anh biết em nghĩ tới anh, yêu thương anh, không bỏ được anh, em yên tâm, anh cũng vậy quan tâm em, cũng đau lòng vì em, cũng không bỏ được em.”
Nhược Hi: “Mục Ca, anh chết đi!”
“Không chết!”
Đứng ở ngoài hút xong một điếu thuốc, cuối cùng mới có can đảm đi gõ cửa.
Kết quả cửa trước mặt đột nhiên đượcmở ra, anh không đề phòng, bị đập vào đầu, kêu a một tiếng, chao đảo ngã về phía sau. Cây gậy quái ác lại bãi công, mắt thaasi sắp ngã xuống bậc thang, anh lại còn nhớ tới bảo vệ túi đồ ăn.
Nhược Hi theo bản năng đưa tay giúp, không vì cái gì khác, cầu thang này có mười mấy bậc,nếu lần này ngã, chắc chân cũng bị cắt mất.
Lúc này Mục Ca nghĩ không phải cái đó.
Anh nghĩ chính là, cái gậy này cũng thật biết chọn thời điểm, cố tình khiến anh nhụt chí. Vốn đang nghĩ giữ vững độ cao với cô có thể có chút cường thế, ai ngờ, lại cúi đầu xưng thần với cô rồi.
Vì vậy lúc Nhược Hi đưa tay muốn kéo tay anh lại, anh không có kéo tay cô, Nhược Hi không bắt được, chỉ tóm được vạt áo anh, sức lực quá lớn, giống như là bị lôi theo ngã xuống cầu thang.
May Mục Ca phản ứng nhanh. Mở rộng vòng tay ôm Nhược Hi vào trong ngực, dùng thân thể làm tấm nệm, ôm cô lăn mấy vòng, gáy đập mạnh vào cầu thang, nháy mắt đầu váng mắt hoa. Nhược Hi phát hiện anh đau buồn bực kêu lên một tiếng, lập tức tránh ra, chờ lúc hai người vững vàng, vội vươn tay sờ sau gáy anh mới chạm vào anh đã hít một hơi lạnh: “Như thế nào, có phải bị sưng rồi? Á, nếu anh bởi vì vậy mà trở nên ngốc nghếch, em muốn không phụ trách cũng khó.” Mục Ca cười khổ.
Nhược Hi bĩu môi “Dẹp đi, trước kia chỉ số thông minh vốn không cao, bây giờ bị đập cũng vậy.”
“Trước kia không cao em cũng coi trọng, vậy bây giờ cho anh cơ hội đi!” Mục Ca thừa dịp cháy nhà hôi của, mở miệng.
“Anh đi….” Chữ chết còn chưa nói ra ngoài, bên dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân, âm thanh thình lình xuất hiện bên tai, sợ bị hàng xóm nhìn thấy Nhược Hi lăn một vòng nhưng còn chưa kịp đứng dậy, người đã tới trước mặt.
Nhược Hi ngẩng đầu, không khỏi than thở, tại sao lại trùng hợp thế?
Lê Tử Trạm tay trái bó hoa, tay phải cầm giỏ trái cây, mắt sáng như đuốc nhìn một đôi nam nữ đang nằm trên cầu thang.
Sai, là một người nằm, một người nằm sấp lên.
Tư thế mờ ám như vậy.
Mục Âm không tới, nghe nói đi dự tiệc đính hôn chị họ Mục Ca, nên được họ hàng mời đi tiếp khách.
Nhược Hi một mình ở phòng bếp, để hai người đàn ông này ở lại trong phòng khách.
Lâm Húc Thịnh ngồi xe lăn, lấy nước cho Mục Ca và Lê Tử Trạm, không uống, đưa thuốc cho Mục Ca và Lê Tử Trạm, cũng không hút. Cho đến khi ông đột nhiên nói: “Mục Ca, nếu không con đi giúp Nhược Hi một chút?”
Mục Ca mới phá vỡ trầm mặc, lập tức đồng ý đứng lên, không nghĩ Lê Tử Trạm đi theo, cười nói: “Vậy tôi đi xem cô ấy.”
Lâm Húc Thịnh sửng sốt một chút: “Vậy thì không được, cậu là khách, tại sao lại để khách đi hỗ trợ đây?”
Mục Ca vỗ vỗ vai Lê Tử Trạm cười nói: “Tôi là người trong nhà, cho nên không cần khách sáo, anh là khách, chỉ cần ngồi đó là được.”
Lê Tử Trạm lời nói mang theo hàm ý nhìn Mục Ca: “Cũng không nhất định như vậy, có lẽ tôi so với anh càng thân thiết với cô ấy hơn.”
Hai người nói móc nhau, sau đó cùng hướng tới phòng bếp, lúc này Nhược Hi đang liều mạng xử lí cổ gà, sắp xửa làm lộn xộn phòng bếp.
Nhìn thấy những thứ để trên tấm thớt, Mục Ca không đành lòng chứng kiến quay đầu sang chỗ khác, cô gái này sao nhiều năm như vậy còn chưa học được cách nấu cơm, mắt thấy cổ gà đã bị cô băm thành tương mất rồi.
Thật ra thì Lê Tử Trạm cũng bị kĩ thuật xắt rau tinh xảo đến mức nát bét của Nhược Hi làm cho rung đông, nhưng mà vẫn xắn tay áo lên đi tới, “Để anh, em đi bóc hành.”
Mục Ca nhíu mày, mặt trầm xuống chống gậy đi qua, cầm lấy thịt nói: “Để anh, em đi bóc tỏi.”
Nhược Hi nhất định phải thừa nhận, hai người này quả thật không coi cô là người ngoài nhưng cũng không cần xem cô như hầu gái chứ? Chỉ là nhìn thấy hai người đang giúp mình, hơn nữa vẻ mặt còn không tốt, tốt nhất là chịu thiệt vậy.
Cô để một cái thớt mới trước mặt Mục Ca, Lê Tử Trạm đã giữ chặt cổ gà một tay cầm dao chặt xuống, vừa nhanh vừa mạnh. Mục Ca vừa thấy cũng không cam chịu yếu thế, một bụng tức giận toàn bộ phát tiết lên miếng thịt, cắt cắt băm băm.
Nhược Hi vui vẻ chạy tới cầm hành, rồi lại liều mạng bóc tỏi, thật vất vả mới hầu hạ được hai vị đại gia, tiếp theo đó phòng bếp chỉ còn vang tới âm thanh leng keng, không ai nói một câu.
“Lấy cái đĩa cho anh.” Mục Ca quay đầu nói.
“Có rổ rửa rau sao?” Lê Tử Trạm cũng phá vỡ yên lặng.
Nhược Hi đột nhiên cảm thấy buồn bực, nhưng vẫn dè dặt thỏa mãn yêu cầu hai người.
Tiếng đồ ăn xào nấu, Nhược Hi ở sau lưng hai người đàn ông xoa xoa trán.
Đây con mẹ nó rốt cuộc là tuồng kịch nào? Như là đầu bếp tiến hành thi nấu ăn.
Định mặc kệ hai người đàn ông ở trong bếp tự so tài, một mình trở về phòng. Lâm Húc Thịnh nhìn thấy con gái tay không đi vào hỏi: “Sao, không cần con?”
“Có hai người đó gấp gáp hỗ trợ, không cần con phải làm.” Nhược Hi hậm hực.
“Như vậy sao được, Mục Ca còn bị thương, con có thể yên tâm.” Lâm Húc Thịnh nói.
Đúng vậy, Nhược Hi chỉ có thể nhắm mắt một lần nữa trở về phòng bếp đầy dao kiếm khói lửa, mắt thấy Mục Ca đầu đầy mồ hôi cầm cái muỗng, gậy đặt ở một bên, chống đỡ bằng một chân, còn chân kia thì đang bị băng bó.
Nhìn như vậy, thân là bá sĩ Lâm Nhược Hi không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức ra lệnh: “Anh trước tiên vào phòng khách đi.”
Mục Ca quay đầu cười nói: “Không cần” Giọt mồ hôi trong suốt trên trán lóe lên, thoạt nhìn đã biết anh thật sự vất vả.
Nhược Hi hít sâu một hơi, đến chết còn giả bộ, cho đau chết anh đi.
“Đi vào, ba em tìm anh.” Nhược Hi miễn cưỡng mở miệng nói dối.
“Chờ anh làm xong cơm đã, để em làm một mình anh không yên lòng.” Mục Ca thâm ý, mắt khẽ liếc người bên cạnh một cái.
Nhược Hi cố nén kích động muốn mắng người, cố gắng mỉm cười: “Anh ở một mình chỗ này, em cũng không yên lòng.”
Còn chưa ý thức được mình nói cái gì, không khí trong phòng bếp bỗng ngột ngạt khiến cô cảm giác được hình như mình nói sai cái gì, chỉ thấy hai vai Mục Ca hơi rung, nở nụ cười, nói: “Anh biết em nghĩ tới anh, yêu thương anh, không bỏ được anh, em yên tâm, anh cũng vậy quan tâm em, cũng đau lòng vì em, cũng không bỏ được em.”
Nhược Hi: “Mục Ca, anh chết đi!”
“Không chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.