Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 67

Thuấn Gian Khuynh Thành

07/11/2014

Tiếng thở gấp dồn dập bên tai, bạn học Nhược Hi ngay cả cơ hội tự cứu cũng không có, quơ tay múa chân, cơ thể dưới thân Mục Ca không ngừng giãy giụa, nhưng dù thế nào cũng không thoát được.Trước kia còn cảm thấy anh yếu, hiện tại thì không cảm thấy thế nữa rồi, ngời này giống như là ngọn núi, cô trừ miệng thở dốc ra chỉ đành tùy ý để ngời ta tùy ý lấn áp, cho đến khi Mục Ca có lương tâm buông cô ra, mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào, còn ngủ sao?”

Nhược Hi đỏ bừng mặt, dùng sức đẩy anh, “Không, không ngủ.”

“Không ngủ, vậy chúng ta chơi trò khác được không?” Anh cười ha ha, sau đó kéo cô sát vào trong ngực, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu cô.

“A? Vậy em ngủ!” Nhược Hi suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi trừng mắt liếc anh lớn tiếng nói.

“À, vậy em cứ ngủ đi, anh tiếp tục mộng du.” Mục Ca ranh mãnh, quả thật chính là quỷ đòi nợ mà, Nhược Hi rất nhanh bị anh đánh bại, hung dữ nói: “Anh coi em là nha đầu ngốc để đùa giỡn hả? Anh căn bản là không có đáp án chính xác, cái gì vòng vèo, toàn tư tưởng xấu, muốn gì trực tiếp nói thẳng ra là được.”

Mục Ca nhẹ nhàng nhéo cằm cô, ngón tay cái xoa xoa môi cô, phì cười: “Em đúng là nha đầu ngốc, nếu anh có tư tưởng xấu, em đã bị ăn sạch sành sanh, lúc này đang tìm nơi để khóc rồi.”

Giọng nói của anh trầm thấp, cùng với Mục Ca bình thường hay trêu chọc có chút không giống, động tác đè nén hô hấp hình như nói cho cô là an toàn nhưng thật ra là đang tràn ngập nguy cơ.

Nhược Hi hạ quyết tâm, chu miệng, “Nói lời vô dụng làm gì, không phải như vậy a, đến đây, để kiểm tra xem anh có khỏe manh không, sau đó chúng ta lên giường?”

Mục Ca thấy cô nói vậy ngạc nhiên, lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhược Hi mạnh mẽ như vậy, cúi đầu đầy ẩn ý nhìn cô một cái, không biết vì sao lại không nói ra lời, nụ cười có chút xấu hổ.

“Như thế nào? Không chứng minh được bản thân khỏe mạnh hay không, em làm sao biết anh như thế nào, nhỡ đâu có mầm mống bệnh, chủ trương của em là phải khỏe manh....” Nhược Hi ba la ba la đang còn muốn nói tiếp, ngẩng đầu nhìn Mục Ca đang xấu hổ đỏ mặt, oán trách: “Em nghĩ anh kém cỏi như vậy?”

Trời ạ, một người đàn ông dáng vẻ đẹp trai như vậy, thế mà trước mặt mình làm nũng, tình huống này ai có thể chống cự. Tâm tình Nhược Hi thật tốt, xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn nói anh là xử nam?”

Mục Ca phẫn nộ: “Như vậy thì rất mất mặt sao, em cười giống như kẻ trộm vậy.”



“Anh lừa ai à, động tác của anh lần trước thuần thục như vậy.” Nhược Hi hồi tưởng lại hành động của anh hai ngày nay, căn bản chính là người từng trải kiêm chiến sĩ thi đua.

“Chị hai à, thời đại này, chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, hơn nữa đây là bạn năng của đàn ông.” Mục Ca có chút mất mặt nói.

Sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ đối diện nhìn nhau.

Kế tiếp quả thật có chút vấn đề nhỏ, đối với việc cả hai đều chỉ nhìn thấy heo chạy mà nói, đem lí luận thăng cấp thành thực tế là rất cần thiết, nhưng quá trình này cũng phức tạp vô cùng.

Nhược Hi nhớ lại mình đã coi mấy cuốn tiểu thuyết, ngửa đầu ôm cổ Mục Ca, hôn anh, môi của cô trượt qua trượt lại trên môi anh, Mục Ca bị cô quấy nhiễu đang phiền muộn muốn nói điều gì, nhưng vừa lên tiếng đầu lưỡi của cô nhân cơ hội tiến vào, đem tất cả âm thanh của anh chặn lại.

Mặt của cô nóng đến mức dọa người, đôi môi cũng nóng bỏng, Mục Ca cảm giác mình có thể thấy được lông mi của cô đang chớp chớp, tuy rằng hành động mạnh mẽ che giấu sự hoảng loạn, nhưng động tác nhỏ này đã bán đứng cô, anh cũng không hiểu mình rốt cuộc nên làm gì, chỉ cảm thấy bất ngờ kinh ngạc, rồi ngay lập tức hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại.

Có tư tưởng làm xấu nhưng lại không có dũng khí, có dũng khí lại không biết làm thế nào.

Nhược Hi hiểu được mở đầu thế nào nhưng các bước tiếp theo thì cô không đủ khả năng, cũng may lúc cô sắp sửa lùi bước thì thầy giáo Mục Ca đã lấy phương thức trêu đùa dụ dỗ, rất nhanh cô cảm thấ thân thể mình hơi lạnh, tiếp theo là áo ngực không có tung tích, mỗi lần cô phản kháng liền bị anh cắn môi trừng phạt, cắn một chút, rồi mút, cho đến khi toàn thân Nhược Hi bắt đầu run rẩy mới thôi.

Nhược Hi dùng tất cả lí trí còn sót lại nói cho bản thân mình biết, Mục Ca bảo anh không có kinh nghiệm chính là nói láo, có ai không có kinh nghiệm lại còn biết giày vò người khác.

Nhưng, nếu những lời này mà bị Mục Ca nghe được anh nhất định phải cắn vài ngụm nữa mới có thể hả giận.

Anh ngược lại cảm giác người giày vò chính là Nhược Hi, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt hỗn loạn, vẻ mặt đáng yêu lúc mê loạn lại khiến thân thể anh nóng chết người.

Cơ thể nóng bừng, mồ hôi đầy người, khiến cô hít thở không thông, có chút lo lắng, có chút mong chờ, vô số cảm giác không tên đánh úp lại khiến cô chỉ có thể lặng yên mà thưởng thức.



Nhược Hi vì công việc nên không để móng tay, nhưng khi nhéo anh dùng lực không nhỏ, Mục Ca cảm thấy đau, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Làm ơn, em nhéo nhẹ một chút, anh ngày mai còn muốn gặp người đó.”

Nhược Hi đau đến không thể kiềm chế được, giọng điệu cũng thay đổi, “Nói nhảm, sao em dùng sức anh mai không thể gặp người?”

“Em lại không phải người bị thương bên ngoài.” Mục Ca nghiến răng nói.

“Bị thương bên ngoài hay bên trong đều là bị thương, huống chi cảm giác bị xé rách này so với bị thương ngoài da như anh càng khó khép lại hơn.” Nhược Hi há miệng cắn vào ngực anh, Mục Ca không chịu được đau chỉ có thể dùng môi che lấp những lời nói của cô lại, đồng thời còn có thân thể, động tác của anh đột nhiên trở nên kiên quyết mà kịch liệt, cô hoàn toàn không thể chịu đựng được, cuối cùng chỉ có thể để mặc anh tùy ý chiếm đoạt, toàn quân tan rã.

Đây chính là kết quả của việc khiêu chiến tôn nghiêm quyền uy của đàn ông, không thể bởi vì cỏ non mà kinh thưởng, không thể bởi vì cỏ non mà phản khác, cỏ non có nhỏ hay không không quan trong, quan trọng là hợp lại thành một bị trừng phạt, cuối cùng người xui xẻo vẫn là phụ nữ.

Sau đó Nhược Hi suy yếu nằm trên ngực Mục Ca, uất ức tổng kết ra chân ngôn tề gia trị quốc, bình thiên hạ.

Giấc ngủ này của Nhược Hi thật ngọt, chỉ trừ bên tai nụ hôn của anh cứ vuốt ve như chuồn chuồn nước thì căn bản cô luôn ở trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên, cô mơm màng màng lầm bầm một câu, âm thanh ngay sau đó biến mất, đang lật người, lại bị người nào đó ôm vào lòng, sau đó cô chui đầu vào ngực anh ngủ tiếp.

Trong nắm sớm gương mặt cô sạch sẽ đỏ ửng mang theo sự tươi mát khiến người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm, Mục Ca ôm cô thật chặt không muốn buông tay, bởi vì sức lực của anh khá lớn, khiến cô khó chịu vô lực đấm đấm bờ vai anh: “Này, em không thở nổi, chờ lát em tỉnh ngủ, xem em thu thập anh thế nào.”

“Vậy sao, vậy để anh thu thập em trước đi, tránh lúc đó bị em hành hạ thì thật lỗ vốn.” Mục Ca cắn nhẹ trên chóp mũi cô một cái, làm bộ nhe răng cười, Nhược Hi theo bản năng cắn anh, lại bị hôn đến mức không thể động đậy.

Rất nhanh Mục Ca động tình, từ từ bắt đầu giở trò xấu, nhíu mày hất tay cô ra, mồm miệng không rõ nói: “Em mệt, đừng động.”

Mục Ca lưu luyến trên eo cô, “Thịt đưa tới trong miệng, không ăn sẽ bị người ta hoài nghi năng lực.”

Nhược Hi bị lời anh nói không có biện pháp chống đỡ, miễn cưỡng mở mắt, đỏ mặt: “Trời sắp sáng, anh không sợ lát nữa bọn họ sẽ tìm chúng ta?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook