Chương 68
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
“Không sợ, bọn họ rất
biết điều.” Anh cười tiến gần tới bên cạnh Nhược Hi nói, “Đoán chừng
tiếng động đêm qua sát vách đều nghe thấy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”
Rèm cửa sổ hé mở, mang theo ánh nắng ấm áp rơi trên người cô không che đậy, giống như búp bê trân quý dễ vỡ cần được nâng niu, Mục Ca ngăn chặn cô lại, hôn nhẹ lên đầu vai cô, “Nhược Hi, anh yêu em!”
Giọng nói của Mục Ca trầm thấp, truyền vào trong tai khiến người nghe tâm loạn, cô thấy anh đè lên, cười cũng không được, mà tránh cũng không được, cuối cùng trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho cánh tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, hô hấp nặng nề.
Mơ mơ màng màng dây dưa một hồi lâu, anh mới chịu bỏ qua. Nhược Hi mệt mỏi đẩy vai anh, xoay người muốn ngủ. Cánh tay ấm áp của anh vòng qua hông cô, cằm vùi sâu vào trong mái tóc cô, còn không ngừng vuốt ve bờ lưng cô, mềm mại đến tận trong lòng.
Hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhược Hi mơ mơ màng màng chạm vào người bên cạnh, Mục Ca trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, hai người còn ngủ sao? Tối hôm qua làm chuyện xấu gì, nhanh chóng thành thật khai báo!” Người ở bên ngoài cửa nín cười lớn tiếng hỏi.
Nhược Hi lúc này mới phản ứng được, cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng mặc áo ngủ, Mục Ca lại đè cô lại, vừa hướng ngoài cửa nói: “Mọi người ăn trước đi, chúng tôi lập tức tới.”
“Không vội, không vội, bây giờ mới có mười một rưỡi, mọi người thông cảm cho hai người!” Giọng nói bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, hình như để che giấu nụ cười lấy tay che miệng lại, sau đó tiếng bước chân dần dần rời đi.
Dù vậy, Nhược Hi cũng không dám thở mạnh, khẩn trương giống như bị người bắt gian tại trận, Mục Ca giơ ngón trỏ lên trên môi, ghé sát vào tai cô nói: “Em tới phòng vệ sinh rửa mặt, anh đi ăn cơm trước, kéo bọn họ.”
Nhược Hi ôm áo ngủ gật đầu một cái, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, rầm một cái khóa cửa lại, tay chạm vào ngực thở dốc, chuyện gì xảy ra à, cứ giống như cô vụng trộm với người đàn ông có vợ vậy.
Rửa mặt xong, quả nhiên Mục Ca không còn ở trong phòng, cô mặc quần áo xong vội đi ăn cơm, lúc đẩy cửa phòng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, Nhược Hi lần đầu tiên bị lúng túng như vậy, đang lúc tay chân luống cuống thì bị Mục Ca kéo tới bên cạnh, hai người cùng vùi đầu ăn cơm, cũng không nói chuyện với ai. Mọi người thấy cả hai như vậy cũng không tiện trêu chọc. Vì vậy trong phòng lại khôi phục náo nhiệt như lúc đầu, lúc này Nhược Hi mới chậm rãi tỉnh táo lại, cảm giác lúng túng khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng khá hơn một chút, đột nhiên Mục Ca gắp một miếng thịt bò thả vào bát cho cô, còn nhỏ giọng nói: “Ăn thịt bò, bổ sung thể lực.”
Còn không biết ai đó mới là nguyên nhân làm cô tiêu hao thể lực một cách nghiêm trọng, cô không nói lời nào, trực tiếp liếc anh một cái.
“Em sao lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?” Mục Ca mỗi lần bày ra vẻ mặt vô tội sẽ khiến Nhược Hi không khống chế được dục vọng muốn giết người, cô lạnh lùng nói: “Đừng có mà giả mù sa mưa, anh chính là loại người vừa đánh người ta xong đã cho một quả táo ngọt?”
“Này, cho em nhiều táo ngọt liệu lát có thể được đánh lại một lần?” Mục Ca hé miệng cười gian xảo.
“Mục ca, anh không muốn trước mặt bạn bè bị chết một cách khó coi, thì tốt nhất câm miệng lại.” Nhược Hi thật muốn ngay tại chỗ trở mặt, nhưng vì ngại nhiều người như vậy chỉ có thể cắn răng.
“Đánh anh chết, em thật sự nỡ?” Anh mỉm cười xấu xa, lại gắp cho cô một miếng cá.
“Sao lại không nỡ, đánh anh để cho anh khỏi làm chuyện xấu.” Nhược Hi đỏ mặt cố giả bộ tỉnh táo trả lời, sau đó đem miếng cá trả lại vào bát anh.
Hành động mờ ám này lại thêm hai người không ngừng thì thầm, làm người đối diện không nhịn được cười ha hả: “Này, hai người ở trên giường thì thầm còn chưa đủ, bây giờ còn thì thấm trước mặt chúng ta, cố ý kích thích người khác hả, còn không để cho người ta sống?”
Chỉ thấy nụ cười Mục Ca không đè nén được: “Hết cách rồi, ai bảo hai người chúng tôi bây giờ đã như keo như sơn rồi.”
Anh nói xong còn không quên liếc Nhược Hi một cái, tất nhiên, Nhược Hi cũng không quên trả lại cho anh một cái nhéo vô cùng hữu nghị.
Ngày nghỉ của Nhược Hi kết thúc vào nửa đêm, người nhà của đồng nghiệp cô qua đời, tạm thời xin nghỉ nên cô phải mau chóng về thay ca, bởi vì lúc nhận điện thoại là quá nửa đêm, cô nói với viện là mai sẽ về, cho nên Mục Ca đưa cô về nhà, buổi sáng mới đi làm. Dọc đường đi cả hai đều trầm mặc, về đến nhà lúc dừng ở dưới lầu, cô đang định bước lên, Mục Ca vội kéo tay cô, Nhược Hi quay đầu, nhưng anh lại chỉ cười.
“Phải làm thế nào, anh không rời xa em được?” Anh nhàn nhạt cười.
“Anh không chịu được, liên quan gì em?” Nụ cười cuả anh khiến Nhược Hi không tự chủ được đỏ mặt xấu hổ, khóe miệng cũng không tự chủ được nâng lên.
“Vậy anh nhớ em thì phải làm thế nào?” Mục Ca lôi kéo tay cô làm nũng.
“Gọi điện thoại chứ sao.” Nhược Hi hé miệng cười.
Mục Ca hôn nhẹ lên môi cô, thì thào nói: “Nếu không em đồng ý gả cho anh thôi, tránh cho hai chúng ta đi tới đi lui cũng không xa được.”
Nhược Hi không trả lời, chỉ quay đầu đi lên lầu, sau lưng Mục Ca cười ha ha nói: “Lâm Nhược Hi, đừng trách anh không cảnh cáo em... nếu em không trả lời, anh sẽ coi là em đồng ý rồi đấy.”
Cô phì cười một tiếng, người này có lúc như là người lớn, lúc lại như đứa nhỏ, thật là một người mâu thuẫn, lúc chợt đáng yêu lúc lại bướng bỉnh, lúc thâm sâu chững chạc như người đàn ông trưởng thành, khiến Nhược Hi không tìm ra được biện pháp đối xử với anh.
Có chút rối rắm.
Bởi vì đã khuya, lúc mở cửa cô rất cẩn thận, cũng không mở đèn, rón rén đi về phòng mình, vừa tới cửa lại nghe tiếng phụ nữ trong phòng ba.
Trong lòng khẽ lúng túng, miệng hơi cười, thì ra là mẹ Mục Ca tối nay không đi.
Thử nghe, lại có tiếng của ba xen vào, hai người có lẽ không ngủ được nói chuyện phiếm, Nhược Hi đấm đấm cái cổ cứng ngắc, chuẩn bị mở cửa đi về phòng ngủ lại nghe thấy tên của mình và Mục Ca.
Trong lòng rối loạn, từ từ đi tới, đứng ngoài cửa lại nghe tiếng ba đang ho khan, sau đó Mục Âm lo lắng nói: “Ông cũng đừng quá nóng nảy, chuyện này không thể nóng nảy được.”
“Nhược Hi, nếu con bé không lớn tuổi hơn Mục Ca, tôi cũng không gấp. Hai đứa nó không máu mủ, có tình cảm, có kết quả càng tốt, nhưng quan trọng là hơn nhau năm tuổi, sớm muộn gì cũng có chuyện, bà nói xem Mục Ca mới về được một năm, bây giờ mới bắt đầu sự nghiệp, Nhược Hi thì đã ba mươi rồi, tương lai Mục Ca công thành danh toại, Nhược Hi cũng lớn tuổi, khi đó tôi chỉ sợ nếu có chuyện gì Nhược Hi không chịu nổi, đứa nhỏ này sĩ diện, nhưng thật ra ngoài cứng trong mềm, chỉ sợ đến lúc đó cái gì cũng không nói chỉ giấu trong lòng, như vậy thật khổ cho nó.”
Rèm cửa sổ hé mở, mang theo ánh nắng ấm áp rơi trên người cô không che đậy, giống như búp bê trân quý dễ vỡ cần được nâng niu, Mục Ca ngăn chặn cô lại, hôn nhẹ lên đầu vai cô, “Nhược Hi, anh yêu em!”
Giọng nói của Mục Ca trầm thấp, truyền vào trong tai khiến người nghe tâm loạn, cô thấy anh đè lên, cười cũng không được, mà tránh cũng không được, cuối cùng trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho cánh tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, hô hấp nặng nề.
Mơ mơ màng màng dây dưa một hồi lâu, anh mới chịu bỏ qua. Nhược Hi mệt mỏi đẩy vai anh, xoay người muốn ngủ. Cánh tay ấm áp của anh vòng qua hông cô, cằm vùi sâu vào trong mái tóc cô, còn không ngừng vuốt ve bờ lưng cô, mềm mại đến tận trong lòng.
Hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhược Hi mơ mơ màng màng chạm vào người bên cạnh, Mục Ca trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, hai người còn ngủ sao? Tối hôm qua làm chuyện xấu gì, nhanh chóng thành thật khai báo!” Người ở bên ngoài cửa nín cười lớn tiếng hỏi.
Nhược Hi lúc này mới phản ứng được, cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng mặc áo ngủ, Mục Ca lại đè cô lại, vừa hướng ngoài cửa nói: “Mọi người ăn trước đi, chúng tôi lập tức tới.”
“Không vội, không vội, bây giờ mới có mười một rưỡi, mọi người thông cảm cho hai người!” Giọng nói bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, hình như để che giấu nụ cười lấy tay che miệng lại, sau đó tiếng bước chân dần dần rời đi.
Dù vậy, Nhược Hi cũng không dám thở mạnh, khẩn trương giống như bị người bắt gian tại trận, Mục Ca giơ ngón trỏ lên trên môi, ghé sát vào tai cô nói: “Em tới phòng vệ sinh rửa mặt, anh đi ăn cơm trước, kéo bọn họ.”
Nhược Hi ôm áo ngủ gật đầu một cái, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, rầm một cái khóa cửa lại, tay chạm vào ngực thở dốc, chuyện gì xảy ra à, cứ giống như cô vụng trộm với người đàn ông có vợ vậy.
Rửa mặt xong, quả nhiên Mục Ca không còn ở trong phòng, cô mặc quần áo xong vội đi ăn cơm, lúc đẩy cửa phòng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, Nhược Hi lần đầu tiên bị lúng túng như vậy, đang lúc tay chân luống cuống thì bị Mục Ca kéo tới bên cạnh, hai người cùng vùi đầu ăn cơm, cũng không nói chuyện với ai. Mọi người thấy cả hai như vậy cũng không tiện trêu chọc. Vì vậy trong phòng lại khôi phục náo nhiệt như lúc đầu, lúc này Nhược Hi mới chậm rãi tỉnh táo lại, cảm giác lúng túng khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng khá hơn một chút, đột nhiên Mục Ca gắp một miếng thịt bò thả vào bát cho cô, còn nhỏ giọng nói: “Ăn thịt bò, bổ sung thể lực.”
Còn không biết ai đó mới là nguyên nhân làm cô tiêu hao thể lực một cách nghiêm trọng, cô không nói lời nào, trực tiếp liếc anh một cái.
“Em sao lại dùng ánh mắt đó nhìn anh?” Mục Ca mỗi lần bày ra vẻ mặt vô tội sẽ khiến Nhược Hi không khống chế được dục vọng muốn giết người, cô lạnh lùng nói: “Đừng có mà giả mù sa mưa, anh chính là loại người vừa đánh người ta xong đã cho một quả táo ngọt?”
“Này, cho em nhiều táo ngọt liệu lát có thể được đánh lại một lần?” Mục Ca hé miệng cười gian xảo.
“Mục ca, anh không muốn trước mặt bạn bè bị chết một cách khó coi, thì tốt nhất câm miệng lại.” Nhược Hi thật muốn ngay tại chỗ trở mặt, nhưng vì ngại nhiều người như vậy chỉ có thể cắn răng.
“Đánh anh chết, em thật sự nỡ?” Anh mỉm cười xấu xa, lại gắp cho cô một miếng cá.
“Sao lại không nỡ, đánh anh để cho anh khỏi làm chuyện xấu.” Nhược Hi đỏ mặt cố giả bộ tỉnh táo trả lời, sau đó đem miếng cá trả lại vào bát anh.
Hành động mờ ám này lại thêm hai người không ngừng thì thầm, làm người đối diện không nhịn được cười ha hả: “Này, hai người ở trên giường thì thầm còn chưa đủ, bây giờ còn thì thấm trước mặt chúng ta, cố ý kích thích người khác hả, còn không để cho người ta sống?”
Chỉ thấy nụ cười Mục Ca không đè nén được: “Hết cách rồi, ai bảo hai người chúng tôi bây giờ đã như keo như sơn rồi.”
Anh nói xong còn không quên liếc Nhược Hi một cái, tất nhiên, Nhược Hi cũng không quên trả lại cho anh một cái nhéo vô cùng hữu nghị.
Ngày nghỉ của Nhược Hi kết thúc vào nửa đêm, người nhà của đồng nghiệp cô qua đời, tạm thời xin nghỉ nên cô phải mau chóng về thay ca, bởi vì lúc nhận điện thoại là quá nửa đêm, cô nói với viện là mai sẽ về, cho nên Mục Ca đưa cô về nhà, buổi sáng mới đi làm. Dọc đường đi cả hai đều trầm mặc, về đến nhà lúc dừng ở dưới lầu, cô đang định bước lên, Mục Ca vội kéo tay cô, Nhược Hi quay đầu, nhưng anh lại chỉ cười.
“Phải làm thế nào, anh không rời xa em được?” Anh nhàn nhạt cười.
“Anh không chịu được, liên quan gì em?” Nụ cười cuả anh khiến Nhược Hi không tự chủ được đỏ mặt xấu hổ, khóe miệng cũng không tự chủ được nâng lên.
“Vậy anh nhớ em thì phải làm thế nào?” Mục Ca lôi kéo tay cô làm nũng.
“Gọi điện thoại chứ sao.” Nhược Hi hé miệng cười.
Mục Ca hôn nhẹ lên môi cô, thì thào nói: “Nếu không em đồng ý gả cho anh thôi, tránh cho hai chúng ta đi tới đi lui cũng không xa được.”
Nhược Hi không trả lời, chỉ quay đầu đi lên lầu, sau lưng Mục Ca cười ha ha nói: “Lâm Nhược Hi, đừng trách anh không cảnh cáo em... nếu em không trả lời, anh sẽ coi là em đồng ý rồi đấy.”
Cô phì cười một tiếng, người này có lúc như là người lớn, lúc lại như đứa nhỏ, thật là một người mâu thuẫn, lúc chợt đáng yêu lúc lại bướng bỉnh, lúc thâm sâu chững chạc như người đàn ông trưởng thành, khiến Nhược Hi không tìm ra được biện pháp đối xử với anh.
Có chút rối rắm.
Bởi vì đã khuya, lúc mở cửa cô rất cẩn thận, cũng không mở đèn, rón rén đi về phòng mình, vừa tới cửa lại nghe tiếng phụ nữ trong phòng ba.
Trong lòng khẽ lúng túng, miệng hơi cười, thì ra là mẹ Mục Ca tối nay không đi.
Thử nghe, lại có tiếng của ba xen vào, hai người có lẽ không ngủ được nói chuyện phiếm, Nhược Hi đấm đấm cái cổ cứng ngắc, chuẩn bị mở cửa đi về phòng ngủ lại nghe thấy tên của mình và Mục Ca.
Trong lòng rối loạn, từ từ đi tới, đứng ngoài cửa lại nghe tiếng ba đang ho khan, sau đó Mục Âm lo lắng nói: “Ông cũng đừng quá nóng nảy, chuyện này không thể nóng nảy được.”
“Nhược Hi, nếu con bé không lớn tuổi hơn Mục Ca, tôi cũng không gấp. Hai đứa nó không máu mủ, có tình cảm, có kết quả càng tốt, nhưng quan trọng là hơn nhau năm tuổi, sớm muộn gì cũng có chuyện, bà nói xem Mục Ca mới về được một năm, bây giờ mới bắt đầu sự nghiệp, Nhược Hi thì đã ba mươi rồi, tương lai Mục Ca công thành danh toại, Nhược Hi cũng lớn tuổi, khi đó tôi chỉ sợ nếu có chuyện gì Nhược Hi không chịu nổi, đứa nhỏ này sĩ diện, nhưng thật ra ngoài cứng trong mềm, chỉ sợ đến lúc đó cái gì cũng không nói chỉ giấu trong lòng, như vậy thật khổ cho nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.