Chương 877: Thiên Đế rơi xuống thế hạ phong
Lê Thiên
27/03/2013
Chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi cộng một bản thể, tất cả là mười, trong hư không đứng theo hình cầu vồng, tỏa ra ánh thần quang ngũ sắc tỏ rõ thần uy.
- Ha ha, Tân Thiên Vấn, ngươi chẳng qua thao túng được hai con hoang thú thôi, còn nhiều hơn không?
Tần Vô Song nói với giọng chế giễu.
Tân Thiên Vấn bật cười:
- Tần Vô Song, ngươi đừng có huênh hoang. Khôi Lỗi không phải cứ nhiều là thắng đâu. Ngươi đông người, dùng để khiến người khác hoa mắt còn được. Chứ muốn dựa vào chiến thuật số đông, những con rối gỗ bỏ đi kia của ngươi chưa đủ dùng đâu!
Tân Thiên Vấn vừa nhìn là biết những phân thân Khôi Lỗi này của Tần Vô Song thực lực tuyệt đối không hơn Hóa Thần Đạo ba kiếp.
Thần đạo Khôi Lỗi kiểu này không thể nói là không mạnh nhưng dùng trong giao đấu giữa cường giả Chân Thần Đạo thì vẫn chưa đủ tư cách. Ít nhất thì Tân Thiên Vấn không coi ra gì, hắn cảm thấy thực lực của mình có thể hủy diệt toàn bộ đám Khôi Lỗi này chỉ trong năm chiêu.
Tần Vô Song cười giễu cợt, đương nhiên là hắn sẽ không cho đối phương biết đám Khôi Lỗi này làm từ cái gì. Tần Vô Song cười thầm:
- Tân Thiên Vấn, đợi khi ngươi thử uy lực của Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận thì ngươi sẽ biết mùi vị thế nào ngay thôi.
Chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi hoàn toàn nghe theo sự khống chế của Thần hồn của Tần Vô Song. Chín thanh trường kiếm chém ra vô số kiếm quang bán nguyệt tấn công Tân Thiên Vấn.
Chín đạo thân ảnh bỗng tản ra hình thành vòng trận pháp.
Trận pháp khởi động, không khí gào thét tiếng gió thổi, tiếng sấm rền, chín đạo thân ảnh của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi tựa như tinh linh kiếm đạo, phối hợp vô cùng ăn ý!
Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận!
Đây chính là đòn công kích hấp thu tinh hoa của Cửu Cung, dùng thân pháp biến hóa, di chuyển vị trí để tạo ra đòn công kích, đồng thời kết hợp sức mạnh của cá thể lại thành các tổ hợp khác nhau.
Đặc điểm của nó ở chỗ, trận pháp của Cửu Cung nhờ vào sự biến đổi thân pháp và cảm giác về vị trí, sẽ tập tung sức mạnh của chín người lại tạo nên một sức mạnh tấn công vượt xa so với sức mạnh của cả chín người.
Tần Vô Song luyện trận pháp này đến mức như hôm nay đã phải mất rất nhiều thời gian và tâm huyết. Không nói sẽ phát huy được uy lực chín chín tám mươi mốt lần nhưng nếu là sáu sáu ba mươi sáu lần thì cũng không phải nói khoác.
Quan trọng nhất là cả công kích lẫn phòng ngự của trận pháp làm thành một thể. Một khi bố trận thành công thì nó giống như một mớ hỗn độn, không thể tìm được chỗ trung tâm của nó ở đâu nên không thể phá trận. Chủ động tấn công, dù là cường giả Chân Thần Đạo, trước sáu sáu ba mươi sáu lần uy lực của trận pháp thì làm được gì?
Cảnh giới Thần đạo của Chân Thần Đạo cường giả có lẽ bằng vài chục lần so với Ngưng Thần Đạo. Nhưng trận pháp này vốn có chín người, mỗi người đều phát huy ba mươi sáu lần sức mạnh, nhân với chín lần nữa như thế là thành hơn ba trăm lần rồi. Muốn dùng sức mạnh để phá trận pháp này, trừ phi là Chân Thần Đạo cường giả chí tôn, nếu không thì căn bản không thể làm gì được.
Nếu số Thần đạo Khôi Lỗi này có thể thăng cấp lên Hóa Thần Đạo sáu kiếp, thì dù có là Chân Thần Đạo đỉnh phong cũng không thể phá vỡ trận pháp nếu chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần.
Mà một khi đã là Chân Thần Đạo cường giả bố trận thì có thể giết mọi cường giả trên Đại lục Thiên Huyền, căn bản là không có đối thủ dưới Thiên Thần Đạo.
Chỉ đáng tiếc, trận pháp này vẫn chưa phát huy được đến cảnh giới cao nhất là chín chín tám mươi mốt lần, mà người bố trận cũng chưa có được tu vi mức biến thái đó.
Nhưng dùng đối phó với Tân Thiên Vấn thì dư sức.
Ma Tượng Đại Khôi Lỗi giữ chân được Tân Thiên Vấn, Tần Vô Song cười ha ha, thu Thiên Vương Kiếm và Địa Hoàng Thương lại không đánh với hai con hung thú kia nữa, rồi lấy Thần Tú Cung ra.
Khi cây cung đã bị kìm nén mười mấy năm xuất hiện trở lại, nó mang trong mình một niềm ai oán và nộ khí, dường như nó cũng cảm thấy ức chế vì Tần Vô Song đã cất giấu quá lâu, nó muốn bộc phát ngay.
Tần Vô Song vuốt ve cây Thần Tú Cung lấp lánh kim quang, trong lòng lập tức dậy lên một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cái cảm giác như tình nhân năm xưa gặp lại nhau này khiến Tần Vô Song cảm thấy rất dễ chịu.
Tần Vô Song hiện giờ đương nhiên hơn hẳn trước kia, mà tiềm lực của Thần Tú Cung cũng không ngừng được khai thác. Thần Tú Cung lúc này không còn như hồi mới xuất đạo nữa rồi.
Kiếm Nhiêm ở phía dưới nhìn cảnh tượng này trong lòng căng thẳng, ánh mắt trở nên phức tạp.
Tân Thiên Thần không thể phán đoán được thời cuộc nên hắn nhìn nét mặt của Kiếm Nhiêm để tham khảo.
Thấy lông mày Thần thú Kiếm Nhiêm nhăn tít lại, ánh mắt đầy phức tạp, Tân Thiên Thần không kìm được run rẩy:
- Kiếm Nhiêm đại nhân, sao rồi?
Kiếm Nhiêm không nói gì, sắc mặt vô cùng nặng nề, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tân Thiên Thần truy vấn mãi, Kiếm Nhiêm mới thở dài nói:
- Phong ấn Thú hồn không may rồi. Tên Tần Vô Song nà đúng là yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt mà!
Thần đạo Khôi Lỗi mà thao túng một lúc chín con, hơn nữa còn dàn được kiếm trận mạnh mẽ như vậy. Phải biết là tu vi của từng con Khôi Lỗi cao nhất cũng chỉ là Hóa Thần Đạo ba kiếp. Dùng những tên binh tôm tướng tép đó mà có thể giữ chân được Tân Thiên Vấn là Thiên Đế một đời, uy lực đó không nghĩ cũng biết.
Tần Khiếu Thiên xem đến đây thì cười:
- Tốt tốt! Lão phu giờ đã biết lòng tự tin của Vô Song Đại Chưởng môn từ đâu mà có rồi. Ha ha ha, tiểu tử giỏi lắm, giỏi lắm! Tần gia ta cuối cùng cũng gạt mây đen đi nhìn trời xanh rồi!
- Thái thượng Trưởng lão, nói vậy thì Đại Chưởng môn Vô Song sẽ thắng sao?
Trên gương mặt nghiêm nghị của Tần Trọng Dương cũng lộ ra sự kỳ vọng.
- Thắng thì chưa chắc nhưng ta có thể đảm bảo Đại Chưởng môn tuyệt đối không thua!
- Không thua chính là thắng mà! Ký Sinh Tử Ước rồi, không có người chết là không được xuống đài đâu.
Tri Tùng cười.
Nghe được tin tốt về Đại Chưởng môn, tâm trạng những người này thoải mái hơn hẳn.
- Hà hà, Sinh Tử Ước đúng là như thế. Nhưng các ngươi phải suy nghĩ xem, có những người liệu có thật sự muốn Tân Thiên Vấn chết không? Có thật là muốn Tân gia tuyệt diệt? Tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta từ trước tới nay đều có cục diện ba chân Tần gia, Vân gia và Tân gia ba đại thế lực, vạn năm nay đều có cơ hội tiêu diệt đối thủ nhưng chưa bao giờ thành công, tại sao vậy?
- Tại sao?
Tri Tùng mơ hồ hỏi.
Tần Trọng Dương từ tốn gật đầu:
- Ta hiểu rồi, Hiên Viên Tộc không muốn tình hình ba chân đó bị đổ vỡ. Nếu họ thật sự muốn phân sinh tử thì chắc chắn cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc sẽ ra mặt điều đình, đúng không?
Tần Khiếu Thiên cười:
- Cứ xem đi. Có lẽ lần này sẽ có điều gì bất ngờ chăng? Mọi người đều biết Đại Chưởng môn luôn biết tạo bất ngờ mà, không phải sao?
Tất cả đều bật cười lớn.
Bao Bao cũng cười nói:
- Lão Đại của ta nhất định sẽ tiêu diệt Tân Thiên Vấn, ta rất chắc chắn.
- Ừm, Lão Đại nhà ta mà nổi giận thì cũng chưa chắc đã nể mặt cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc. Hề hề!
Cô Đơn cũng nói.
Mộ Dung Nhạn khẽ quát:
- Hai ngươi đừng ăn nói linh tinh, không được khinh miệt cường giả Đồ Đằng Tộc, biết chưa?
Trước mặt Lão Đại Tần Vô Song, Bao Bao và Cô Đơn còn dám đùa giỡn, nhưng trước mặt đại tẩu tương lai lại rất khúm núm, bị mắng chỉ cười ngây ngốc, gãi gãi đầu không nói gì.
Xạ Nhật Tiễn đã được Thần Tú Cung bắn đi, hai con hoang thú bị Thần hồn của Tân Thiên Vấn khống chế, thấy Xạ Nhật Tiễn bắn tới với uy lực như vậy hồn bay phách tán, một trái một phải biến thành hai đạo ánh sáng bay lên trời trốn tránh.
Khí thế của Xạ Nhật Tiễn căn bản không phải thứ mà Thú hồn Hóa Thần Đạo chúng có thể chống đỡ được. Chỉ có dùng thân pháp tránh đòn mới là cách bảo toàn tính mạng.
Nhưng một khi Xạ Nhật Tiễn đã bắn ra lẽ nào lại để điều không mong muốn xảy ra? Hết mũi này đến mũi khác, Xạ Nhật Tiễn phân thành hai ngả bắn lên trời theo hai hướng.
Uỳnh!
Xạ Nhật Tiễn vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, ánh kim quang bắn trúng hai con hung thú với khí thế của sao băng đuổi trăng.
Uỳnh! Uỳnh!
Sức mạnh Thần đạo cùng với ma lực của Thần Tú Cung gây nên lực phá hoại khổng lồ, ngay hai ngọn núi còn bị san bằng huống chi là hai con Thú hồn?
Trong tiếng nổ rung trời, máu thịt bay tứ tung.
Hai viên yêu đan cuống cuồng bay lên trời muốn chạy trốn.
Tần Vô Song nắm lấy Âm Dương Tạo Hóa Đao, vỗ đôi Âm Dương Tử Vân Dực đuổi theo, chém đao xuống, một đạo long quyển phong bao phủ lấy yêu đan.
Tần Vô Song bắn ra một đạo Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật, luận về thú ngữ, Tần Vô Song không hề thua kém Tân Thiên Vấn, thậm chí còn giỏi hơn.
Chớp mắt Tần Vô Song đã khống chế được hai viên yêu đan đó. Nhưng tiếc là bên trong yêu đan có Thần hồn của Tân Thiên Vấn, Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật của Tần Vô Song không thể xâm nhập được. Nhưng yêu đan đã bị khống chế, không lo sau này sẽ không loại bỏ được Thần hồn. Tiêu diệt Tân Thiên Vấn là Thần hồn của hắn tự nhiên cũng biến mất.
Phong ấn Thú hồn bị tiêu diệt, tay trái tay phải của Tân Thiên Vấn đều đã biến mất.
Tần Vô Song ngoảnh lại cười ha ha:
- Tân Thiên Vấn, Khôi Lỗi của ngươi chỉ có hai con này thôi sao? Hình như hơi ít thì phải?
Tân Thiên Vấn như bị đấm một phát vào ngực. Quá bất công! Ta vất vả lắm mới được số kỳ ngộ này, hy vọng có thể đại phát thần uy trong Đại hội, ai ngờ lại bị đối phương tiêu diệt như vậy?
Kỳ ngộ mà hắn lấy làm tự hào lại không thể chống cự được với trang bị của Tần Vô Song.
So vũ khí, bị áp chế. So kiếm kỹ bị áp chế. So Khôi Lỗi cũng bị áp chế! Bước nào cũng bị Tần Vô Song chèn ép. Thế này còn là một Thiên Đế đấu với một tên tiểu tử không? Tân Thiên Vấn bi phẫn.
Ông trời bất công! Ông trời thật bất công!
Tại sao cái lợi gì cũng bị Tần Vô Song hắn chiếm mất?
Tân Thiên Vấn rú lên một tiếng, hắn quyết định liều mạng.
Tuyệt chiêu cuối cùng Bách Biến Thiên Yêu Thú Hồn Kỹ.
Nếu tuyệt chiêu này mà vẫn không thể thắng được Tần Vô Song thì hắn chẳng còn cách nào khác nữa. Chỉ là, trong hoàn cảnh này, không còn cách nào khác có phải có nghĩa là chết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.