Khí Trùng Tinh Hà

Chương 233: Thực lực của Trung Linh Võ Cảnh

Lê Thiên

26/03/2013



Vi Dực thường ngày tao nhã lịch sự, thực lực hoàn toàn thu liễm vào trong, giống như một Đại sư huynh ôn nhu hào nhã. Lúc này hắn cũng đã hoàn toàn không che giấu gì cả, đem tất cả khí thế phóng thích ra. Vừa ra tay đã đem tất cả khí thế thôi phát, phảng phất đào một cái hố to trước mặt Tần Vô Song để hắn ngã nhào vào giữa.

- Chậc chậc, quá mạnh mẽ! Vi Dực sư huynh không hổ là cường giả Trung Linh Võ Cảnh, đơn giản vận khí tràng, trong thế hệ trẻ tuổi này, có kẻ nào có thể địch nổi?

- Đúng vậy, không ngờ rằng Vi Dực sư huynh chúng ta trước giờ khiêm nhường, một khi lộ răng nanh lại có thể phi thường phong quang như vậy?

Khí lãng ngợp trời mà đến, cả Diễn võ trường nhất thời giống như bị thổi hướng về phía đầu sóng ngọn gió. Mà Vi Dực lúc này giống như một con giao long của đại hải không ngừng vùng vẫy trên mặt sóng. Tàn phá bừa bãi không chút giữ lại.

Hàng vạn đệ tử đang xem dưới đài cũng cảm thấy từng trận uy áp đánh xuống. Mà vận mệnh của kẻ đang đối diện trực tiếp là Tần Vô Song, tự nhiên là khiến người ta thêm quan tâm hơn.

Tần Vô Song lại vô cùng kỳ lạ, không hề động đậy, bất kể khí tràng của Vi Dực bắn ra như thế nào, hắn thủy chung vẫn đứng một chỗ, dường như một cây Định Hải Thần Châm, đồ sộ đứng vững.

Khí tràng áp bức của Vi Dực cũng không có khiến cho Tần Vô Song lui xuống một tấc nào. Bởi vì ở khoảng cách xa như vậy, linh lực kia của Vi Dực dù cho có bắn ra mạnh mẽ, dù rằng lợi hại nhưng cũng lại không đủ chỉ dựa vào khí thế phóng thích đã có thể áp được suy sụp Tần Vô Song. Tần Vô Song sớm đã biết trận chiến này, hắn bị vây vào một tình thế xấu là điều không cần nghi vấn.

Hắn cũng không thể đi đối mặt tranh chấp trực diện ngay với Vi Dực, hắn cần trong khoảng thời gian này, đem năng lượng lớn nhất của mình phóng ra, lấy trạng thái tốt nhất của mình để điều chỉnh khí thế của Vi Dực, làm giảm khí thế của hắn, như vậy mới có thể cùng với Vi Dực tranh đấu một trận.

Không thể không thừa nhận, Vi Dực trên cảnh giới Tiên Thiên không hổ danh là Trung Linh Võ Cảnh. Tuy rằng trên người hắn, không thể cảm nhận được khí chất hủy diệt của Cực Âm Lão Quái, nhưng luận về độ tinh khiết, so với Cực Âm Lão Quái cũng không chênh lệch bao nhiêu, cơ hồ có thể nói là đuổi kịp Cực Âm Lão Quái.

Tần Vô Song lúc này, trong mắt của những kẻ đang theo dõi chiến cuộc, thật giống như con thuyền cô đơn trong đại dương mênh mông, cần bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm, cần bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn.

Vi Dực có chút dự định nhưng hắn lại không vội mà ra chiêu. Chủ ý của hắn đó là muốn dùng khí thế cảnh giới Tiên Thiên để áp chế Tần Vô Song, bất chiến tự nhiên thành.

Sư phụ không phải đã nói, cảnh giới của Tần Vô Song này ở một cao độ rất cao sao? Vi Dực lại ngược lại muốn hướng về phía sư phụ mà chứng minh, cảnh giới của Tần Vô Song ở trước mặt cảnh giới Tiên Thiên căn bản không đáng nhắc tới!

Chỉ là Vi Dực nghĩ như vậy, đó là đối với sự khuyên dạy của Trác Bất Đàn không có sự lĩnh ngộ đầy đủ. Cảnh giới mà Trác Bất Đàn nói tới không phải là mang theo nghĩa hẹp, đơn thuần đối với cảnh giới Tiên Thiên. Mà là cảnh giới trên mặt tầm nhìn vĩ mô.

Vi Dực đơn thuần đem cái cảnh giới đó lý giải thành cảnh giới Tiên Thiên, bởi vậy làm như thế, hiển nhiên là một cách hiểu sai lầm so với lời dạy bảo của Trác Bất Đàn. Hiểu sai lầm sau đó là tiến vào một cảnh giới sai lầm.

Trác Bất Đàn đang xem cuộc chiến trên đài, nhìn thấy Vi Dực thể hiện như vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn biết, đại đồ đệ này xét cho cùng vẫn là không đem buổi nói chuyện với ông ta đặt ở trong lòng.

Tần Vô Song tự nhiên không biết, nội tâm Vi Dực đang có nhiều ý niệm phức tạp trong đầu đến vậy. Hắn đơn thuần cho rằng, Vi Dực làm như vậy, là muốn để hắn khuất phục trước khí thế, để hắn trước khi còn chưa chiến đấu đã khiếp sợ, liền cúi đầu nhận thua.

Chỉ là, Tần Vô Song đã từng đối diện với cục diện này biết bao nhiêu lần, trải qua các cuộc chiến tẩy lễ trước kia ở các Công quốc, đối với loại cục diện này, có thể nói là tâm ứng với thủ.

Lúc trước ở trong trận pháp ngưng tụ linh lực kia, linh khí không ngừng trào ra, uy áp vô cùng mạnh mẽ, cũng không hề thấp hơi uy áp mạnh mẽ của Vi Dực lúc này. Nhưng mà Tần Vô Song vẫn không chút sợ hãi, vẫn như cũ giống như cây xanh hồi xuân. Lúc này, Vi Dực muốn dùng linh khí mà áp chế hắn, hoàn toàn là không có khả năng thực hiện.

Tần Vô Song đột nhiên cặp mày thoáng động, yết hầu chợt rung mạnh lên, một tia linh lực từ ngực dâng lên trào ra:

- Uông!

Một tiếng rống này, cũng đem một đạo linh lực hoàn toàn ngưng tụ thành một đạo sóng âm như sóng đao kiếm kích hướng thẳng ra bên ngoài, rõ ràng chính là đang dùng Sư Tử Hống.

Tiếng rống này, dường như là tiếng sấm giữa trời xuân nổ vang, nhất thời nổ tung trong ngày đông giá rét tĩnh lặng, nổ tung khiến cho trời cao vô tận có vẻ lo lắng.

Thế công kích mà Vi Dực đã khổ tâm bố trí bị một tiếng Sư Tử Hống đó nhất thời vỡ vụn, rầm một tiếng, hoàn toàn nổ tung.

Một tiếng rống này tới vô cùng đột nhiên, phảng phất như đột nhiên hét lên ở hai bên tai hắn, trực tiếp kinh sợ sâu xuống lục phủ ngũ tạng, ngay cả khí tràng của Vi Dực mạnh đến như vậy nhưng cũng là bị tiếng rống của Tần Vô Song làm cho trong trái tim có chút đập mạnh vội vàng nhanh hơn.

Sắc mặt Vi Dực biến đổi, lúc này mới biết Tần Vô Song này quả thật là không vừa. Hắn vừa nãy khổ tâm bố trí khí tràng, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, đem bất kỳ kẻ nào ra cũng sợ không kẻ nào có thể chống đỡ, phải cúi đầu xưng thần.

Nhưng Tần Vô Song này, hoàn toàn lại không chịu thua, thình lình một tiếng rống, lại có thể phá vỡ khí thế uy áp của hắn. Hắn cười lạnh một tiếng:

- Khá lắm, Tần sư đệ, xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi!

Lời nói vừa dứt, đột nhiên hai tay một trận, chưởng phải hướng về phía trước, chưởng lực phun ra nuốt vào, chưởng lực từ trong lòng bàn tay lại phun ra, chỉ có một quyền như vậy, tựa như thiên la địa võng gào thét hướng tới Tần Vô Song mà chụp xuống.

Trong nhất thời, đất đá bay mù mịt, trời đất u ám.

Uy lực của một chưởng, thế nhưng lại cường đại đến mức độ này. Mặc dù là Tần Vô Song cùng vô số Tiên Thiên cường giả giao chiến, nhưng nhìn thấy Vi Dực tùy tiện đánh ra một chưởng, lại sinh ra loại khí thế này, cũng phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ, nhanh chóng phát động Lăng Vân Tiên Bộ, hoàn toàn không dám ngạnh kháng một chưởng tuyệt thế này.

Có thể nói, chưởng lực của Vi Dực, cơ hồ đã bao trùm lên tất cả các góc của võ đài, nhưng dù như thế, hai chân của Tần Vô Song dường như mọc ra một cặp mắt, cuối cùng vẫn có thể tìm được chỗ tốt nhất để đặt chân, khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ không có bị chưởng lực của Vi Dực bao phủ.

Thật giống như một cái bình đã được chất đầy các tảng đá lớn, thế nhưng cuối cùng giữa các kẽ hở của các tảng đá, vẫn còn lại các khe hở nhỏ. Mà khe hở này lại vỏn vẹn chính là các khu vực để cho Tần Vô Song hoạt động.

Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn rốt cục cũng đã gặp được đối thủ mà khiến cho hắn không thể nào không dùng toàn bộ mười hai phần tinh thần để mà đối phó. Đối thủ này thậm chí có được thực lực vô cùng cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp được tính mạng của hắn. Càng là như thế, Tần Vô Song lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Thân ảnh của Vi Dực tựa như thần long, thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển tốc độ cực nhanh, cũng khiến cho những kẻ quan chiến ở dưới khán đài líu lưỡi không thôi.

Quả nhiên kẻ này không gì có thể không làm được, thân pháp của Vi Dực sư huynh thế nhưng lại rất xảo diệu, vô cùng mạnh mẽ, tới lui như gió, như hồ điệp xuyên hoa không ngớt qua lại trên diễn đài.

Cả võ đài như trở thành nơi một mình hắn biểu diễn, mà thực lực khí tràng do chưởng lực của hắn tạo thành cũng trở thành bối cảnh duy nhất của võ dài.

Mà Tần Vô Song, dường như chỉ là ngẫu nhiên vụt qua một đạo quang mang trong cái bối cảnh này, giống như một đạo ánh sáng chợt lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Lúc này, tất cả những kẻ đang đứng xem dưới khán đài, cũng đã ngừng hít thở. Mà tình cảm trong nội tâm bọn họ lại thông qua vẻ mặt của mình, tất cả đều được biểu hiện ra ngoài: vui mừng, lo lắng, sợ hão, kích động, chờ mong…



Đủ loại cảm xúc, mỗi người một vẻ, cũng đều biểu hiện hết không sai trên mặt. Chỉ cần người có nhãn lực tốt một chút, cũng có thể nhìn ra được, Vi Dực không biết thực sự đã làm theo những gì hắn đã nói trước đây chưa, hoàn toàn thi triển công phu thực sự của mình, cũng không ai có thể biết được, nhưng ít nhất Vi Dực lúc này đã vô cùng nghiêm túc khi tiến hành trận chiến lần này.

Trường hợp toàn lực ứng phó như thế này, bất kỳ trong cuộc giao phong nào trước đây cũng là điều chưa từng có. Chỉ nhìn một cách đơn thuần sự biểu hiện ác liệt của Vi Dực kia cũng có thể biết, Vi Dực sư huynh cũng muốn nhanh chóng đem việc này giải quyết cho nhanh, đem Tần Vô Song thu thập dưới tay mình.

Rất nhiều đệ tử bi quan, nhìn thấy Tần Vô Song ở trong khe hở không ngừng lủi trốn, ai cũng vì Tần Vô Song mà cảm thấy bi ai. Bọn họ cảm thấy, Tần Vô Song như vậy, cũng sợ chẳng kiên trì được bao lâu. Tiên Thiên đối chiến bình thường, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, cục thế hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, tiết tấu cũng do đối phương định đoạt. Chiến đấu như vậy, nếu không thất bại thì cũng là điều mà mọi người chưa từng nghe nói tới.

Nhưng mà biểu hiện của Tần Vô Song, lại thủy chung giống như đánh mãi không chết, khiến những kẻ đoán rằng hắn sẽ thua trong lòng nóng như lửa đốt, không nhìn thấy được cảnh tượng mà bọn chúng đã dự liệu sẽ xuất hiện.

Khí thế của Vi Dực không thể cho là không mạnh, công kích không thể cho là không lớn. Bất luận là thân pháp di chuyển hay là chưởng lực công kích cũng đều đã tiếp cận đến toàn bộ thủ đoạn vốn có. Dù cho còn có chút thủ đoạn sau cùng chưa xuất, nhưng mà thế này nếu như còn vẫn không thể nào bắt được Tần Vô Song, ngay cả bản thân Vi Dực cũng cảm thấy có chút khó tin.

Hắn trước đây xem qua một chút Tần Vô Song quyết đấu, biết Tần Vô Song là cao thủ nắm bắt tiết tấu, nhưng đối với Vi Dực hắn mà nói, căn bản không quan trọng.

Trên sự chênh lệch về cảnh giới linh lực, khiến cho Vi Dực căn bản không lo lắng tiết tấu trận đấu sẽ bị Tần Vô Song nắm ở trong tay. Ở trước mặt sự chênh lệch lực lượng tuyệt đối, Tần Vô Song cho dù khống chế tiết tấu có mạnh đến đâu cũng căn bản không thể phát huy ra được!

Sự thật cũng quả thật như Vi Dực dự đoán, tiết tấu hắn mãi vẫn luôn khống chế ổn định, Tần Vô Song thậm chí một ý niệm nắm bắt tiết tấu trong đầu cũng là không có. Từ đầu đến cuối, Tần Vô Song luôn luôn ở thế phòng ngự, trốn tránh.

Kiếm ở trên lưng hắn dường như không hề có bất kỳ dự định gì sẽ rút ra, mà sợi roi quấn trên thắt lưng của Tần Vô Song cũng hiển nhiên không có bất kỳ ý định sẽ thi triển.

Nói cách khác, Tần Vô Song hoàn toàn buông bỏ tiết tấu cho đối phương khống chế. Phảng phất như là, không bị Vi Dực đánh trúng, không lập tức bị thua xuống dưới khán đài, mới chính là mục đích theo đuổi lớn nhất của hắn.

Tần Vô Song, tuyệt đối cũng không chỉ có mục tiêu như vậy. Ai cũng không biết, lúc này hắn bên ngoài nhìn chật vật vô cùng, nhưng tình hình chân thực lại là hắn đang hưởng thụ.

Hắn phát hiện, Vi Dực nắm trong tay tiết tấu, khí tràng của toàn bộ võ trường đều là linh lực Tiên Thiên của Vi Dực. Linh lực này tinh thuần vô cùng mà đậm đặc, thật lâu cũng không có khuếch tán ra bên ngoài.

Điều này đối với Tần Vô Song, am hiểu nhất chính là sử dụng Bắc Minh Đại Pháp để hấp thu linh lực mà nói, quả thực là một bữa đại tiệc lớn. Mỗi lỗ chân lông toàn thân hắn cũng toàn bộ tham lam mở ra, hấp thu mấy cái linh lực này. Mà hai ngón tay cái, tại huyệt Thiếu Thương, thì lại là không ngừng hấp thu, vận hành theo quỹ đạo của Bắc Minh Đại Pháp, không ngừng đem mấy cái linh lực hút vào giữa khí hải.

Tuy rằng, linh lực này bất chợt phóng ra, thông qua sự tiếp xúc với hư không, độ tinh khiết cũng không thể tinh thuần như trực tiếp lấy từ trong khí hải, nhưng khi hấp thu vào rồi, thì chỉ có lợi không có hại.

Không sợ nó không tinh khiết, bởi vì trong quá trình dung hợp, tự nhiên có thể tinh lọc lại những bộ phận không tinh khiết, đem linh lực tinh hoa nhất dung hợp vào trong khí hải đan điền.

Nếu như Vi Dực biết được cái cục diện mà mình đã khó nhọc xây dựng lên, ở sau lưng lại biến thành một chuyện như thế, chỉ sợ sẽ tức giận hộc máu tại đương trường.

Một màn như vậy, dù cho hoàn cảnh của Tần Vô Song có xấu đến mức nào, nhưng Vi Dực vẫn không thể hoàn thành một kích cuối cùng. Điều này làm cho những kẻ đang xem cuộc chiến ở dưới đài chia ra làm hai loại lập trường. Một loại nghĩ rằng đây là một đấu pháp tiêu cực của Tần Vô Song, quả thực chính là một đường chạy trốn.

Một loại khác cũng bội phục không thôi. Có thể dưới sự công kích cường đại của Vi Dực sư huynh, không cần biết là dùng phương pháp gì mà có thể chống đỡ lâu như vậy không bại, chính là có thực lực!

Đối với quyền uy chưa từng tiếp nhận qua bất cứ khiêu chiến nào của Vi Dực sư huynh mà nói, đây là một sự đột phá. Có lẽ sự đột phá này, sẽ hình thành một cục diện mới – sự thống trị tuyệt đối của Vi Dực trong thế hệ trẻ sẽ xuất hiện sự buông lỏng, xuất hiện nghi vấn.

Mặc dù Tần Vô Song trong trận chiến này có bại đi chăng nữa, bọn họ cũng tin tưởng rằng, cho Tần Vô Song thời gian năm hay mười năm, chẳng lẽ không có cách gì có thể theo tới Vi Dực? Thậm chí còn mạnh hơn Vi Dực?

Truyền thuyết của Vi Dực trước đây tuy rằng vô cùng thần kỳ là Linh căn Tiên Thiên, Trung Linh Võ Cảnh, nhưng con hắc mã Tần Vô Song này, xem lai lịch của hắn quả thật cũng không hề đơn giản. Xuất đầu từ trong Bách Việt Quốc, Quán quân Thí luyện Võ đồng, mười bảy tuổi tự ngộ vào cảnh giới Tiên Thiên, giết Đại đồ đệ Lệ Vô Kỵ của Cực Âm Lão Quái, một mực giết chết hai Võ Thánh đại hộ quốc, Quán quân lôi đài thi đấu cá cược, thi Đệ tử Cao cấp sáu hạng điểm tuyệt đối, tiến vào thi đấu bài danh của Đệ tử Trung tâm, lại một đường vượt qua các cửa, tiến vào Tứ cường.

Vòng bán kết cùng Vi Dực đấu một trận chiến tuy rằng hoàn toàn bị vây ở hạ phong, nhìn qua không có một chút khả năng hoàn thủ nào, nhưng ít ra, trước sự tấn công không ngừng của Vi Dực, thế nhưng cũng không thể đánh ngã hắn.

Có thể khiến cho Vi Dực dùng toàn bộ khí lực, trong thời gian ngắn không thể đánh bại, đối với một hắc mã mà nói, đây là một thắng lợi lớn. Xét đến cùng thì hắn cũng chỉ là tham gia vào thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm năm đầu tiên.

Tương lai, tuyệt đối có hi vọng.

Mà ở xa xa, năm vị Điện chủ, tám Pháp vương, mười sáu vị Trưởng lão, còn có mười Điện tiền Sứ giả, đều là ngưng thần theo dõi trận chiến này.

Bên phía trận chiến giữa Chu Phù và Miêu Trung Hiệp, dường như mọi người đều biết đáp án, thậm chí cũng không có sự hứng thú xem. Trận quyết đấu như vậy, trước kia đã từng có qua, không thể có nội dung gì mới mẻ.

Tam Điện chủ đối với Tần Vô Song, kẻ đã đánh bại đệ tử của hắn, trước sau cũng có chút không thoải mái, có chút ít chế nhạo nói:

- Lão Nhị, hắc mã này nhà ngươi lần này đúng là trở thành hắc mã thật sự rồi, lủi nhanh, trốn nhiều à.

Truân Trung Trì thở dài:

- Đổi lại là Triệu Mục Chi trên đài, chỉ sợ giờ phút này ngay cả tư cách lủi trốn cũng không có. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, Vi Dực đã thực sự toàn lực tấn công rồi sao? Ngoại trừ tuyệt chiêu bảo mệnh dưới đáy hòm vẫn còn chưa dùng tới, các loại chiến pháp thông thường hẳn là là đã xuất ra hết rồi.

Trác Bất Đàn đối với sự khắc khẩu của bọn họ tựa hồ như không hề nghe thấy. Hắn lúc này đang suy nghĩ căn bản không phải là đấu tranh nội bộ giữa các chi mạch với nhau, mà là một cái to lớn hơn, một vấn đề vô cùng nghiêm túc. Chỉ là lúc này hắn có cảm giác không thể nói ra cùng với ai, đứng ở đỉnh cao mà cô đơn.

Tần Vô Song mặc sức hấp thu vào, cả khí hải đan điền đã tràn ngập linh lực, giống như một quả bóng bị thổi tràn ngập khí, no nê tới trình độ bão hòa.

Bất luận là linh lực đã có sẵn trong đan điền của chính mình, hay là linh lực từ khí tràng của Vi Dực hút tới, nhất thời không thể hòa tan, cũng đã tới mức độ bắt đầu tràn đầy ra xung quanh.

Tần Vô Song biết, khí thế của chính mình đã tích tụ lâu dài như vậy, khí tức đã áp lực lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới thời điểm có thể dâng lên.

Trước kia, hắn biết chỉ bằng linh lực cảnh giới của Sơ Linh Võ Cảnh là tuyệt đối không có cách gì để có thể cùng với Vi Dực cứng đối cứng.

Nhưng mà, giờ phút này, linh lực bị hấp thu lâu đến như vậy, khí hải của hắn giống như một khẩu súng trường đã được nhồi đầy đạn, chỉ chờ bóp cò sẽ bắn ra.

Hai tầng linh lực trong ngoài cùng kết hợp lại một chỗ, nếu có thể cùng lúc phóng thích ra bên ngoài, Tần Vô Song tin tưởng rằng, tuyệt đối có đủ tư cách để cứng đối cứng với Vi Dực. Trong vô tình, chiến lược này của Tần Vô Song lại không tính mà hợp với ý nghĩ tinh túy ‘mượn lực đánh lực’.

Yết hầu của Tần Vô Song lại một lần nữa căng lên, đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, tiếng hét này giống như thần long phá không trung thẳng lên chín tầng trời, khí thế mạnh mẽ mà lại thúc giục đi lên. Trong nháy mắt, toàn bộ bối cảnh trong mơ hồ giống như bị hắn chiếm giữ lấy một nửa.



Vi Dực trong lòng thầm cảnh giác, lực hét lần này của Tần Vô Song bất kể là về linh lực hay là về khí thế, so với tiếng rống trước kia của hắn càng thêm mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như đã đột nhiên gia tăng lên gấp đôi!

- Vi Dực sư huynh, tiếp nhận một kiếm của ta, thế nào?

Tần Vô Song cười lớn một tiếng, cánh tay vung lên, Tử Dương Kiếm đã nắm chặt trong tay, phút chốc phóng ra, mang theo toàn bộ linh lực trong khí hải, thông qua Tử Dương Kiếm, xuất ra một đạo hồng mang kinh thiên động địa, gào thét mà ra. Kiếm quang phóng đến, bay thẳng tới trước ngực của Vi Dực mà chém tới.

Vù! Khí thế, khí thế ngập trời!

Tần Vô Song vốn nhìn qua giống như khí thế Tiên Thiên đã suy tàn, lúc này dường như đột nhiên giống như được thần linh hỗ trợ, hoàn toàn không còn cảnh tháo chạy chật vật quẫn bách như trước nữa, còn lại cũng chỉ là một khí thế vô địch mãnh liệt, còn lại cũng là quyết tâm và dũng khí đối với trận quyết đấu cuối cùng.

Vi Dực hơi nhíu mày, giật mình thầm nhủ:

- Sao có thể như vậy?

Vi Dực bình thường cũng đã so chiêu với không ít cường giả, quan sát đối thủ, nghiên cứu đối thủ, hắn đều có sự lĩnh ngộ riêng. Mấy ngày hôm trước quan sát cuộc chiến, hắn đối với cảnh giới linh lực của Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút nắm bắt. Hắn biết nếu dùng cứng rắn đối kháng cứng rắn, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không có vốn luyến để cùng đối kháng với Vi Dực.

Nhưng giờ phút này, Tần Vô Song lại đột nhiên có thể quay ngược lại công kích chính hắn, uy lực một kiếm này, mơ hồ ẩn chứa một thực lực tuyệt đối có thể cùng hắn đối kháng. Một kiếm này đã mang theo khí thế linh lực tuyệt đối, thậm chí khiến cho cường giả Trung Linh Võ Cảnh như hắn cũng không ngừng biến sắc. Trong lòng không kìm chế được giật mình:

- Chẳng lẽ Tần Vô Song này lại che dấu thực lực, hắn sớm đã có thực lực Trung Linh Võ Cảnh sao?

Bản thân Tần Vô Song đã không ít lần lợi dụng Bắc Minh Đại Pháp, tiến hành hấp thu linh lực, cảnh giới đã được củng cố lên rất nhiều, tiếp cận với cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh đỉnh phong. Lúc này lại hấp thu thêm không ít linh lực của Vi Dực, cộng lại cùng phóng thích ra, tự nhiên là có khả năng ngạnh kháng với linh lực của Trung Linh Võ Cảnh!

Điều tinh tế ẩn dấu ở trong này, chỉ e ngoài Tần Vô Song ra cũng không có kẻ nào có thể biết được sự ảo diệu trong đó. Dù sao, trong đầu hắn vẫn còn tồn tại rất nhiều điều khó có thể tưởng tượng được.

Trong thực chiến, có thể hấp thu linh lực của đối phương, hóa thành của mình mà sử dụng. Lấy thực lực của một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh, đi hấp thu linh lực của Trung Linh Võ Cảnh, đổi lại là bất kỳ một kẻ Sơ Linh Võ Cảnh nào khác, chỉ sợ lập tức sẽ bị luồng linh lực kia xâm nhập trong cơ thể kia thôn phệ, kinh mạch bị thiêu hủy mà chết ngay tại trận.

Nhưng mà sau lần kỳ ngộ của Tần Vô Song ở Đại Thương Sơn, thân thể hắn cũng đã sinh ra những biến hóa thần kỳ mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào lý giải được, chịu được tải lực mạnh, ngay cả tự thân Tần Vô Song cũng không thể tự đánh giá được hết bản thân. Hấp thu linh lực mà Vi Dực phóng ra, có thể nói là không hề có vấn đề gì, thoải mái vô cùng.

Dưới sự vội vã gấp gáp, Vi Dực cũng không dám khinh thường, dưới chân lui lại mấy bước, tay áo vung lên, trong tay đã có thêm một thanh đao màu bạc mỏng như cánh ve. Tất cả những người dưới khán đài giật mình kinh ngạc, nhìn thấy một màn kỳ diệu khó tin, trừng mắt há miệng kinh ngạc.

Bọn họ cơ hồ cho rằng mình bị hoa mắt. Rõ ràng lúc trước bọn họ còn nghĩ Tần Vô Song đã bước tới con đường cùng, sắp sửa cạn kiệt sinh lực, chuẩn bị thất bại rồi. Sao đột nhiên trong nháy mắt, kẻ này liền biến động kinh người, long tinh hổ mãnh, thế nhưng lại xuất một chiến ý cường đại như vậy, chủ động hướng về Vi Dực phản kích. Mà phản ứng của Vi Dực, lại càng khiến cho bọn chúng kinh sợ gần như ngã nhào xuống đất.

Vi Dực đột nhiên khẽ lui lại một bước, tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng những bước này, sau khi Vi Dực trở thành Trung Linh Võ Giả, là bước lùi đầu tiên của hắn trên võ đài!

- Tần Vô Song này không hổ là hắc mã cực mạnh, có thể khiến cho Vi Dực sư huynh phải lùi bước, hắn cũng đủ để mà tự hào rồi. Trận chiến này, cho dù có bị đánh bại, cũng đủ để kiêu hùng một trận với các đệ tử khác trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện. Bởi vì, hắn làm được hành động vĩ đại mà bất kỳ một kẻ nào khác cũng không thể làm được.

- Đúng vậy, Vi Dực sư huynh, vậy mà lại dùng binh khí! Tên Tần Vô Song này quả thật là lợi hại. Cần phải nói lại, chúng ta còn phải cảm kích hắn, nếu không phải có sự điên cuồng của Tần Vô Song, chúng ta e là ngay cả việc Vi Dực sư huynh sử dụng lại vũ khí thần bí gì cũng không thể biết được.

- Còn không phải thế à? Thanh đao này, chậc chậc, vừa nhìn là biết là vật bất phàm, lẽ nào là Trung Linh vũ khí?

Vi Dực sắc mặt âm trầm, thanh đao trong suốt như nước, mỏng như cánh ve trong tay hắn khẽ chớp lên, mở miệng nói:

- Tần sư đệ, ta thừa nhận, ngươi là đối thủ mạnh nhất mà từ khi ta bước vào Trung Linh Võ Cảnh mới gặp được. Có thể bức bách ta phải dùng đến Thiền Dực Đao, ngươi cũng đủ tự hào rồi!

Tần Vô Song cười hắc hắc:

- Bớt nhiều lời đi, đỡ kiếm thứ hai!

Mũi chân điểm một cái, lập tức cả người lẫn kiếm dường như là đang muốn liều mạng, hóa thành một luồng hắc ảnh, trực tiếp đánh thẳng xuống bụng dưới của Vi Dực.

Sắc mặt Vi Dực chợt như phát lãnh, đấu pháp này của Tần Vô Song giống như kẻ điên vậy, hoàn toàn không để ý đến hậu quả. Nhìn điệu bộ này, hiển nhiên không phải là tỷ thí, mà càng giống như là liều mạng. Nhưng càng là loại đấu pháp công kích không chừa lại đường lui này, lại càng làm cho Vi Dực thêm tức giận.

Hắn quyết định, cho dù liều mạng bị phụ trách mắng, hắn cũng muốn hung hăng đánh bại tên Tần Vô Song kia, cho dù là làm trọng thương hắn cũng sẽ không tiếc!

Thiền Dực Đao khẽ chém mạnh một nhát, một đạo bạch quang ở đầu lưỡi dao đột nhiên phóng thẳng ra ngoài.

Vù!

Đao phong hướng tới phía trước phóng tới, đao mang giống như một đầu mãnh thú đang bị giam giữ, lồng lộn thoát ra.

Đao mang này giống như một khỏa sao băng trên bầu trời, mang theo một luồng khí tức băng lãnh khiến Tần Vô Song vô cùng khó chịu. Hơi thở này, hiển nhiên là linh lực Tiên Thiên, nhưng lực tự nhiên này lại hoàn toàn bất đồng với linh lực tự nhiên mà hắn đã từng biết đến. Bá đạo, lãnh sát sắc bén, mà lại mang theo vài phần khí tức thần bí.

Khóe miệng Vi Dực vừa động, nhìn thấy Tần Vô Song vẫn như cũ liều mạng xông lên, không khỏi mừng rỡ nói:

- Tần Vô Song à Tần Vô Song, mặc dù linh lực của ngươi có thể ngang hàng cùng với ta, nhưng nói cho cùng thì cảnh giới vẫn kém ta một bậc. Chẳng lẽ ngươi không biết ta là Trung Linh Võ Giả, đã bắt đầu có thể tách ra thuộc tính để công kích sao?

Công kích thuộc tính, chính là đem linh lực tự nhiên của trời đất, tinh luyện ra thuộc tính căn nguyên để công kích, lực công kích tự nhiên là tinh thuần vô cùng, so với linh lực Tiên Thiên bình thường không biết là mạnh hơn bao nhiêu!

Mà đao mang này của Vi Dực, tuy rằng hợp lượng thuộc tính công kích rất thấp, nhưng bước đầu đã ẩn hiện một ít huyền ảo của thuộc tính kim chúc.

Đao mang vừa tiếp cận, Tần Vô Song lập tức cảm giác được một ý tức lãnh sát, vô cùng nồng đậm, sắc bén vô cùng.

Tần Vô Song đột nhiên nhếch miệng cười, cước bộ đột nhiên thay đổi, cả người giống như con cá trơn nhắn lướt sang bên trái của Vi Dực, tay trái vừa nhấc, thuận thế phóng ra một cái Thiếu Thương Kiếm, kiếm khí giống như một viên đạn bắn về phía Vi Dực. Mà cước bộ của hắn, thế nhưng vẫn luôn duy trì tấn công về trước. Vi Dực muốn tránh cũng không thể tránh được, tay trái cũng một vỗ mạnh một chưởng vào trước ngực của Tần Vô Song. Tần Vô Song bị một chưởng lực cường đại của Vi Dực đánh tới thì cả người giống như con diều bay ngược ra ngoài.

Mà vai phải của Vi Dực cũng có một đạo hồng quang phun ra, xuất hiện một lỗ lủng lớn, máu chảy ra như nước, cước bộ liên tục lùi về phía sau, sắc mặt kinh hãi không thôi.

Trận chiến này, không ngờ lại là lưỡng bại câu thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khí Trùng Tinh Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook