Khí Trùng Tinh Hà

Chương 231: Tứ cường xuất hiện

Lê Thiên

26/03/2013



Tần Vô Song đột nhiên ngộ đạo, một phút lơ đãng, trong lòng lại tự nhiên lĩnh hội được cảnh giới thần diệu nhất tâm nhị dụng. Lập tức hắn tâm vô tạp niệm, hai tay phóng ra, một tay huy động Tử Dương Kiếm, một tay sử dụng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, hai đường kiếm khí bất đồng, lập tức tấn công khiến cho Triệu Mục Chi không có lấy một cơ hội để thở.

Hắn dùng chiêu số công kích không giống nhau như vậy, tương đương như lấy hai địch một, dưới tình huống này, dù cho thực lực của Triệu Mục Chi có cường hãn đến đâu thì cũng căn bản không thể nào chống đỡ. Ngăn bên trái thì không chống được bên phải, ứng phó bên phải thì không thể nào chống được bên trái, đỡ được đằng này thì hỏng đằng kia, khổ sở vô cùng.

Tần Vô Song thấy rất rõ ràng mọi thứ, tay trái Thiếu Thương Kiếm lao ra, phun ra một đạo khí tức linh lực, tựa như bầu trời xẹt qua một đạo cầu vồng tuyệt đẹp. Xuy một tiếng, bắn tới trên cánh tay của Triệu Mục Chi. Loảng xoảng một tiếng, Triệu Mục Chi tay không kềm được, bất chợt buông tay, cặp phán quan bút rơi xuống mặt đất.

Binh khí rơi xuống, giống như mãnh hổ bị nhổ hết nanh vuốt, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mục Chi nhất thời tái mét, cắt không ra giọt máu, bay nhanh ra hướng sau lao đi, thật giống như một đầu sói hoang bị thương, biểu hiện nhất thời mang theo cảm xúc phẫn nộ, hung ác, ác độc.

Tần Vô Song công kích quái dị như vậy, hắn quả thực là chưa từng thấy bao giờ.

Cường giả quyết đấu, một bên bị thương thì có thể nói thế cục cuộc chiến đã được định đoạt. Tần Vô Song cũng không tiếp tục đánh tới nữa, mà nắm chặt thanh kiếm trong tay, đứng đó ngưng trọng, chăm chú nhìn mọi cử chỉ của Triệu Mục Chi.

Chỉ cần Triệu Mục Cho có một chút biểu hiện tiến tới thì hắn sẽ không do dự mà nắm thanh kiếm công kích vào những bộ phận hiểm yếu nhất của Triệu Mục Chi.

- Triệu sư huynh, nếu ngươi không muốn ta tiếp tục công kích ngươi nữa, thì tốt nhất không cần phải đong đưa cánh tay áo như vậy đâu. Ta biết trong đó nhất định có quỷ kế. Tiểu đệ không nhất định có thể phòng ngự được trò gian xảo đó nhưng trước khi ngươi động thủ thì kiếm khí của ta sẽ đánh ngươi trước.

Triệu Mục Chi vốn là có chút tâm lý may mắn, muốn dùng thứ ở trong tay áo để chuyển bại thành thắng. Lúc này nghe Tần Vô Song bóc trần ra như vậy thì trong lòng đột nhiên như chìm sâu vào đáy biển.

Trên đài, Tam Điện chủ không che giấu được thấp giọng mắng:

- Đây là nhân vật yêu nghiệt nào, chiêu số lại quái dị đến như vậy? Tần Vô Song này thật sự là tới từ Bách Việt Quốc sao?

Sự oán giận này khiến cho những kẻ khác cũng không có lời gì để nói. Thẳng thắn mà nói, năm vị Điện chủ không có một chút cảm giác rằng Bách Việt Quốc có phong thủy tốt, mà lại có khả năng sản sinh ra một thiên tài tuyệt thế như Tần Vô Song đây?

Nhưng sự thật lại đúng là như vậy. Tần Vô Song là Quán quân trong cuộc thi Thí luyện Võ đồng tới từ Bách Việt Quốc. Sự thật nữa chính là, Tần Vô Song là một con hắc mã, lại tiếp tục phóng thẳng tới.

Mà cái gã được xưng là ‘Hắc mã sát thủ’, Triệu Mục Chi vốn là đệ tử hạt giống xếp vị trí thứ ba năm rồi, thì vô tình đã bị đào thải ra khỏi Tứ cường, chỉ có thể đi tranh đoạt ở vị trí thứ năm mà thôi.

Trong lúc Triệu Mục Chi nhịn đau trên võ đài, ba vị Điện chủ cũng đã âm thầm buồn bực tột đỉnh, mà Truân Trung Trì trong lòng lại mừng như điên.

Tứ cường, Tần Vô Song xuất hiện trong Tứ cường! Tất cả mọi chuyện này, khiến Truân Trung Trì khoái trí vô cùng. Thanh Vân Điện nhất mạch, rốt cục cũng xuất hiện một thiên tài.

- Nếu Phù nhi chiến thắng Đặng Bá Hổ, thì nhất mạch của Thanh Vân Điện chúng ta đã độc chiếm hai trong bốn ghế Tứ cường. Thành tích này, cho dù là nhất mạch Đại Điện chủ cũng rất ít khi từng có. Đặng Bá Hổ tuy rằng thực lực của hắn chiến thắng Lữ Đằng nhưng so với thực lực của Phù Nhi thì vẫn còn sự chênh lệch không nhỏ.

Truân Trung Trì nghĩ như vậy, ánh mắt không đừng được bất giác hướng nhìn về phía Chu Phù ở bên Diễn võ đài.

Đặng Bá Hổ hiển nhiên đã bị Chu Phù kiểm soát và khống chế. Chu Phù trong tay múa may một dải hồng lăng, giống như một đầu xích long quay cuồng, chiêu số kỳ dị không nói hết, công kích đánh ra là vừa cương vừa nhu, vô cùng lợi hại.

Đặng Bá Hổ chiến thắng Lữ Đằng, tự nghĩ ít nhiều cũng có thực lực đấu một trận chiến với Chu Phù, may mắn thì còn có thể thủ thắng được. Nhưng hắn cuối cùng lại phát hiện bản thân có chút quá lạc quan. Dưới sự công kích của Chu Phù, sự chênh lệch thực lực giữa hai người không ngừng bị kéo dài vô hạn.

Chu Phù công kích thật giống như một đóa hoa, với dải hồng lăng trong tay, đem cả hai cùng hòa quyện trên võ đài thành một rặng mây đỏ, ở sâu trong rặng mây đỏ này, mỗi một đạo công kích cũng đều làm cho Đặng Bá Hổ cảm thấy vô cùng khổ sở, chật vật.

Bất luận Đặng Bá Hổ có gây sức ép thế nào, trước sau cũng không thể nào thoát ra khỏi dải hồng lăng đang quấn bện, càng vòng càng nhanh, cuối cùng bị lạc trong rặng mây đỏ đó, bị Chu Phù chém đến một cái giữa ngực, bất đắc dĩ nhận thua.

Cuộc chiến vào Tứ cường rốt cục cũng hạ màn.

Một Tứ cường mới xuất hiện, Vi Dực chiến thắng đồng môn Hoàng Triêu Dương, tự nhiên là điều tất nhiên, không gì ngoài dự đoán.

Đệ tử Trung tâm giỏi nhất của nhất mạch Ngũ Điện chủ là Miêu Trung Hiệp cùng Nhị đệ tử nhất mạch của Đại Điện chủ là Lục Thiếu Nam trong lúc đó vẫn chiến đấu, cuối cùng vẫn là kết quả của năm ngoái, Miêu Trung Hiệp vẫn là cao hơn một chiêu, có được vị trí trong Tứ cường.

Ngũ Điện chủ vô cùng vui tươi hớn hở, nói:

- Đại đệ tử này của ta, vòng tiếp theo bất luận là gặp ai thì cũng nhất định là sẽ đạt được phong quang vô cùng.

Hắn cũng biết thực lực của Miêu Trung Hiệp, ở cả thế hệ trẻ tuổi này, thì Miêu Trung Hiệp cũng không thể nào xếp được trong Tứ cường. Lần này có thể lên được vị trí này, hoàn toàn cũng là nhờ vào vận may, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Lời này của hắn tự nhiên sớm tới đã bị Tam Điện chủ và Tứ Điện chủ khinh thường. Môn đồ cực mạnh của bọn họ đều bị hai kẻ quái dị của nhất mạch Nhị Điện chủ làm đào thải, nếu không thì vị trí trong Tứ cường sao lại có thể rơi vào tay Miêu Trung Hiệp được.

Nhưng quy củ là như vậy, trận bài danh thi đấu luôn luôn có những vận may. Bọn họ cũng chỉ biết đốc thúc đệ tử cố gắng tranh đoạt hạng thứ năm. Tuy rằng hạng thứ năm với hạng thứ tám thì cũng chẳng có gì khác biệt nhưng dù sao hạng thứ năm cũng là một khái niệm hoàn toàn khác. Năm hạng đầu, còn có thể cam đoan cục diện của năm vị Điện chủ. Rơi xuống hạng thứ sáu, sự cân bằng vốn có giữ năm vị Điện chủ cũng theo đó mà rơi theo.

Vui sướng nhất vẫn là Truân Trung Trì, chiến đấu đến giai đoạn này, tuy rằng còn có hai trận thi đấu bài danh nữa nhưng trên cơ bản là đã có thể xác định được vị trí.

Nếu không xảy ra điều ngoài ý muốn, thì đệ nhất Quán quân thuộc về Vi Dực. Mà hạng thứ hai và hạng thứ ba thì không hề nghi vấn gì, khẳng định sẽ phải thuộc về hai đệ tử của Thanh Vân Điện.

Còn về Miêu Trung Hiệp, thực lực của hắn thậm chí còn không bằng Triệu Mục Chi với Đặng Bá Hổ, tự nhiên trong Tứ cường cũng chỉ có thể ở vị trí thứ tư.

Hiện tại điều nghi vấn duy nhất đó là, hai đệ tử của Thanh Vân Điện, kẻ nào có thể xếp vị trí thứ hai, kẻ nào xếp vị trí thứ ba. Vòng tiếp theo, nếu đệ tử nhất mạch Thanh Vân Điện đụng tới Vi Dực thì sẽ đánh nhau ra sao? Đây cũng là sự nghi vấn duy nhất còn tồn tại đến giờ của trận bài danh lần này.

Không hề nghi vấn, nổi bật nhất trong trận thi đấu bài danh năm nay chính là xuất hiện của con hắc mã Tần Vô Song. Hắn đã thành công tiến vào Tứ cường. Chỉ cần tiếp tục thắng được ở trận chiến đấu tiếp, liền lập tức tiến vào Tam cường.

Một khi hắn có thể thắng được Triệu Mục Chi, lẽ nào hắn lại không đối phó được Miêu Trung Hiệp?

Bởi vậy tất cả mọi người đều thấy, vị trí thứ ba này của Tần Vô Song là không thể thoát khỏi tay hắn.

Đây là sự ghi chép trước giờ chưa từng có trong lịch sử. Năm đầu tiên Đệ tử Cao cấp tiến nhập vào Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh lại liền lập tức tiến vào Tam cường.

Tần Vô Song lúc này cơ hồ trở thành thần tượng của các đệ tử đến từ các nước Công quốc, trở thành tấm gương phấn đấu của mọi người, đương nhiên ngoại trừ Đại Ngô Quốc. Mà các trận đấu xếp hạng từ hạng chín đến hạng mười sáu cũng đã kết thúc vòng đấu.

Đệ tử Lữ Đằng và Giản Duệ của nhất mạch Thanh Vân Điện cũng đã có những bước tiến đột phá, tiến vào cấp bậc từ hạng chín đến hạng thứ mười hai. Vòng tiếp theo tiếp tục khiêu chiến với hạng danh và hạng mười! Có thể nói trận thi đấu lần này, toàn Thanh Vân Điện có được khí thế toàn thắng. Truân Trung Trì tự nhiên là hưng phấn vô cùng.

Đêm đó, Truân Trung Trì triệu tập tất cả Đệ tử Trung tâm ở Thanh Vân Điện để ăn mừng. Trong bữa tiệc, tất cả các đệ tử đều hướng Truân Trung Trì kính rượu, cảm tạ sự dạy dỗ của sư phụ.

Truân Trung Trì cũng là vô cùng sảng khoái, rượu đến chén là cạn, hoàn toàn cùng đệ tử vui vẻ. Quá ba tuần rượu, Truân Trung Trì đột nhiên nói:

- Lão Nhị cũng Lão Tam, hai kẻ các ngươi, cạnh tranh vị trí thứ chín và thứ mười, trước mắt thì cũng không có đối thủ mạnh mẽ nào. Hồng Lệ dù rằng lợi hại nhưng hắn đã bị Vô Song làm cho bị thương trong trận lần trước, khẳng định sẽ không hơn được Lão Nhị.

Lữ Đằng tỏ thái độ nói:

- Sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ dốc toàn lực ra đối phó, tranh thủ giữ vị trí thứ chín!

Tam đệ tử Giản Duệ cũng tự nhiên không thua kém:



- Đệ tử cũng đem toàn lực ứng phó, tranh thủ hội cùng Nhị sư huynh thành hạng chín, hạng mười.

Truân Trung Trì ha hả cười to:

- Nếu là các ngươi đều có thể thăng cấp vào mười hạng đầu thì Thanh Vân Điện chúng ta lần này cũng thật nổi bật. Bốn trên mười người, lịch sử chưa từng có!

Trong khẩu khí của Truân Trung Trì, không thể dấu được một tia sung sướng. Lập tức quay đầu nói với Tần Vô Song và Chu Phù:

- Phù nhi với Vô Song trong vòng tiếp theo rất có thể sẽ cùng Vi Dực quyết đấu, ta muốn hỏi các ngươi, nếu là đụng độ với Vi Dực, các ngươi sẽ đối đãi như thế nào?

Chu Phù trầm tư một lát, bất đắc dĩ thở dài:

- Phù nhi tự nghĩ, so với Vi Dực sư huynh cũng còn một đoạn chênh lệch, chỉ sợ không thể địch nổi. Đối đãi như thế nào, xin sư phụ chỉ dạy.

Theo như ẩn ý của Chu Phù, nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể đấu với Vi Dực một lúc, xác minh một chút thực lực của mình so với Vi Dực có bao nhiêu phần chênh lệch, tuyệt đối sẽ không liều chết đối đầu. Truân Trung Trì khẽ gật đầu, ánh mắt lại hướng nhìn về phía Tần Vô Song, chờ hắn đáp lại.

Tần Vô Song thong dong nói:

- Đệ tử nếu như gặp Vi Dực sư huynh, cũng sẽ như những vòng trước, dốc toàn lực chiến đấu, bất kể thắng bại. Ta thật hi vọng vòng tiếp theo sẽ gặp Vi Dực sư huynh!

- Ố?

Truân Trung Trì chớp chớp mắt, cười hỏi:

- Vì sao lại nghĩ như vậy?

Tần Vô Song cười nói:

- Chỉ là vì đệ tử không muốn đấu cùng Chu tỷ tỷ, nếu ta chiến đấu cùng Vi Dực sư huynh thì dù bị thua, trận tiếp theo ta cũng sẽ gặp Miêu Trung Hiệp, mà Chu tỷ tỷ…

Chu Phù không dừng được cười lên:

- Vô Song sư đệ, ngươi gọi đây là lý do à?

Tần Vô Song nghiêm mặt nói:

- Chính là lý do đó, ta ngày trước cùng Chu tỷ tỷ tâm sự, vô cùng kính nể cốt cách dịu dàng và vô cùng mạnh mẽ của Chu tỷ tỷ, bởi vậy ta không muốn đấu cùng với tỷ.

- Sợ ta lấy thân phận sư tỷ ức hiếp ngươi sao?

Tần Vô Song khẽ cười, cũng không nói thêm gì nữa. Mong gặp phải Vi Dực là lời thật lòng của Tần Vô Song. Theo như hắn phân tích, thế cục tới giai đoạn này rồi, trận trước là Vi Dực hay sau đó là Vi Dực cùng không quan trọng, chỉ là phân hạng nhì hay hạng ba mà thôi. Mà hôm nay, khí thế chiến đấu của hắn thông qua năm trận đấu đã đạt đến một khí thế cực đỉnh. Ở trên cực đỉnh của khí thế này, có thể cùng đệ tử mạnh nhất của Tinh La Điện quyết đấu, bất luận thắng bại, cũng không có gì nuối tiếc! Chỉ là, vòng tiếp theo rút thăm thế nào, vận mệnh an bài ra sao? Tần Vô Song vẫn đang chờ mong.

Trong trận chiến đấu cùng Triệu Mục Chi, Tần Vô Song có thể nói là thu hoạch được vô cùng lớn, hắn không nghĩ tới, chính mình lại vô tình lĩnh ngộ được kỹ năng nhất tâm nhị dụng, cảnh giới nghịch thiên hai tay đánh nhau.

Một cái kỹ năng này, mặc dù kiếp này hắn chưa từng có ý nghiên cứu qua, nhưng ở kiếp trước cũng đã thao luyện qua vô số lần. Trong nháy mắt trận quyết đấu cùng Triệu Mục Chi, dường như đã nối hai đường của kiếp trước và kiếp này, trong lúc lơ đãng, đem nhất tâm nhị dụng biểu diễn hoàn thiện trên võ đài, khiến cho những kẻ có mặt ở đây đều phải trố mắt kinh ngạc.

Một ngày nghỉ ngơi, Tần Vô Song lại lần nữa đem tổng kết những cái được cái mất của trận chiến, ở phương diện thực lực, hiển nhiên có không ít lĩnh ngộ.

Tiếp tục đi vào vòng thứ sáu, tâm lý Tần Vô Song không có gánh nặng, bất kể gặp ai thì hắn cũng dốc toàn lực để đối phó.

Chẳng qua ở sâu trong lòng hắn, hắn vẫn thực sự hi vọng cùng Vi Dực quyết đấu một trận. Tuy rằng, với thực lực trước mắt của hắn, vẫn chưa đủ so sánh với kẻ có Linh căn Tiên Thiên là Vi Dực, kẻ mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi, thực lực Trung Linh Võ Cảnh. Nhưng hắn vẫn là muốn đấu một trận.

Từ trong trận chiến này, tìm xem rốt cuộc là có bao nhiêu sự chênh lệch.

o0o

Ngày thi của trận đấu thứ sáu, đúng hẹn đã tới.

Địa điểm rút thăm vẫn như cũ ở quảng trường trước cửa đại điện. Sau khi Tứ cường tới, bài danh cụ thể như thế nào, kỳ thực trong lòng nhiều đệ tử Tinh La Điện đề có sự phán đoán của riêng mình.

Chỉ là còn một chút nghi vấn nhỏ, vẫn kích thích thần kinh bọn chúng như bao lâu nay. Bọn chúng thực sự muốn biết rốt cục kẻ nào sẽ dốc toàn lực chiến đấu với Vi Dực sư huynh.

Dưới vạn con mắt chăm chú theo dõi bên dưới, nghi thức lễ rút thăm chính thức được bắt đầu.

Tên Tần Vô Song là cái tên đầu tiên bị rút ra. Căn cứ theo quy củ này, tuyển thủ thứ nhất được rút tên ra, sẽ lên trên đài bốc thăm đối thủ của hắn. Sau đó còn hai kẻ còn lại sẽ là đối thủ với nhau.

Tần Vô Song dường như đối với tất cả mọi thứ đều sớm đã có dự cảm, thong dong đi lên. Trước khi vươn tay bốc hắn khẽ quay đầu cười, đảo qua khuôn mặt của ba kẻ còn lại đứng ở bên cạnh. Vi Dực vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên đối với hắn mà nói, dù cho đối thủ là ai căn bản cũng không quan trọng.

Nhưng ẩn hiện trong ý nghĩ của hắn vẫn là muốn đấu cùng Tần Vô Song trong vòng này, hắn rất muốn dùng cơ hội này để thử một chút coi tên Tần Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.

Không ai làm bừa, cũng không có kẻ nào cố ý bố trí xếp đặt, nhưng dường như có một số sự tình nào đó đã được vận mệnh an bài tốt rồi, mà Tần Vô Song trước đó đã có một dự cảm mãnh liệt.

Hắn bốc thăm ngẫu nhiên, rõ ràng là đúng với sự hi vọng mong chờ trước đây của hắn, đối thủ vòng này của hắn chính là Vi Dực.

Sau khi tên Vi Dực được thông báo ra ngoài. Trên mặt Vi Dực lộ ra một tia cười. Mà hàng vạn kẻ đệ tử của Tinh La Điện cũng phát ra từng trận hoan hô như tiếng sấm.

Bọn chúng quả thật là chờ mong cái kết quả này, tất cả đệ tử Tinh La Điện đều biết, năm trước, bất kỳ kẻ nào đối mặt với Đại sư huynh Vi Dực, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một cảnh tượng, không có bất kỳ một kẻ nào thực sự cùng Vi Dực quyết đấu đến cuối cùng. Cuối cùng cũng đều bị hắn đánh cho xuống đài, không lưu tình một chút nào.

Cho nên bất luận là Chu Phù hay Miêu Trung Hiệp, ở trong mắt mọi người cùng Vi Dực giao chiến, trong trường hợp đối chiến cũng nhất định sẽ không dốc toàn bộ sức lực ra đánh.

Nhưng hắc mã Tần Vô Song này lại đáng để mọi người chờ mong. Bọn họ phát hiện trên người Tần Vô Song có một loại khí chất hướng tới vô địch.

Có lẽ từ trước tới giờ chưa từng có qua cục diện thế này. Có lẽ hắc mã Tần Vô Song này ở dưới kẻ có quyền uy thực lực tuyệt đối như Vi Dực sẽ làm khiến cho hắn có chút rung động chăng?

Hai kẻ này, một kẻ mười sáu năm trước giành được số điểm cao nhất cho sáu hạng mục trong khảo hạch Đệ tử Cao cấp, một kẻ thì năm nay đã lặp lại thành tích đó.

Tất cả nhưng cái này, dường như là đã được vận mệnh an bài tốt rồi. Cục diện hai ngôi sao sáng chói nhất của Tinh La Điện, rốt cuộc cũng theo trận chiến này mà bắt đầu mở màn.

Mà Tần Vô Song chẳng những đuổi kịp thành tính của Vi Dực, đạt được thành tích sáu hạng mục điểm tuyệt đối, hơn nữa từ trong Đệ tử Cao cấp tăng lên Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh, lại liên tục thăng cấp không ngừng, vượt qua cả thành tích của Vi Dực trước đây.

Hôm nay, hắn lại một hơi liên tục tiến vào Tứ cường!

Mặc kệ hắn có tiếp tục tiến về phía trước thêm một bước hay không, nhưng biểu hiện của hắn đều đã vượt qua Vi Dực năm đó rồi.

Về phương diện quyền uy của một kẻ có Linh căn Tiên Thiên như Vi Dực, bản ghi chép trên các phương diện cuối cùng cũng đã xuất hiện người sửa đổi. Mà kẻ sửa đổi này hôm nay đã xuất hiện một cách vô cùng khí thế trước mặt Vi Dực.



Mọi người cũng đều rất ngạc nhiên, Đại sư huynh Vi Dực sẽ ứng phó với Tần Vô Song này thế nào? Là không lưu tình ép hắn xuống đài hay cùng với kẻ đến sau kia nỗ lực chiến đấu? Anh hùng luyến tiếc anh hùng, thông minh luyến tiếc thông minh?

Vẻ mặt của Vi Cánh vẫn vậy, vẫn là sự lạnh lùng như cũ, phảng phất như tất cả chẳng có liên quan tới hắn. Bất luận đối thủ là ai, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.

Nhưng mà nếu đấu với Tần Vô Song, sâu thẳm trong nội tâm hắn dù sao cũng có chút khoái chí.

Tần Vô Song một đường loại bỏ biết bao huynh đệ nhất mạch của hắn, làm nổi bật nhất mạch Nhị Điện chủ, ẩn hiện cũng có chút ngang hàng với nhất mạch của Đại Điện chủ.

Dù rằng Đại Điện chủ luôn nhắc nhở Vi Dực không được hiếu thắng tranh phong. Nhưng trong lòng hắn, trong sâu thẳm cũng là có chút nội tâm tranh đấu không thể nào gỡ bỏ xuống được. Hắn không muốn nhìn thấy, có kẻ lại có thể với tốc độ nhanh như vậy làm cho những kỷ lục của hắn bị ném ra đằng sau.

Hắn cũng không muốn nhìn thấy, có kẻ ở Tinh La Điện lại có thể uy hiếp được hắn, vị trí siêu nhiên của thế hệ trẻ tuổi trong Tinh La Điện.

Vẻ mặt của Đại Điện chủ cũng vẫn như trước là một mặt giếng tĩnh lặng, từ vẻ mặt của ông ta, lại căn bản không hề biết hắn đang nghĩ gì bên trong. Tâm tình của ông ta lúc này chính là đang suy nghĩ:

- Một trận chiến này, tới thực khéo léo, cũng thật đúng lúc!

Ông ta rất muốn thông qua trận chiến này quan sát Vi Dực một chút, kiểm tra một chút hắn gần đây hai lần bị cảnh cáo rốt cuộc là có hiệu quả gì hay không.

Mà Truân Trung Trì, cũng là tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn ngày đó cũng đã biết được tâm tình thái độ của Tần Vô Song, không cần biết là gặp phải kẻ nào, hắn đều không thỏa hiệp. Đây chính là thái độ mà Truân Trung Trì thích nhất, thưởng thức nhất.

Nhưng một mặt, hắn lại không thể không thừa nhận, Tần Vô Song cố nhiên là yêu nghiệt, có thiên phú xuất sắc vượt trội. Nhưng nếu so sánh với Vi Dực mà nói cũng là có một đoạn chênh lệch không nhỏ.

Dù sao Vi Dực vốn là Linh căn Tiên Thiên khi gia nhập vào Tinh La Điện, lại càng được dựa theo con đường Tiên Thiên mà bồi dưỡng hắn. Mười sáu năm cố gắng, cũng đã tiến vào Trung Linh Võ Cảnh hai ba năm nay.

Kẻ ở Trung Linh Võ Cảnh với kẻ ở Sơ Linh Võ Cảnh thì sự chênh lệch là rất rõ ràng. Đây là sự chênh lệch bậc cấp, rất khó để có thể bù lại.

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi. Trong lúc chiến đấu, Vi Dực cũng đừng có đả kích quá đáng với Tần Vô Song, đừng có ác ý mà đánh Tần Vô Song làm hắn bị trọng thương.

Tần Vô Song tâm như nước, hắn ở Vạn Tượng Cốc lần tiên nhìn thấy Vi Dực thì đối với Vi Dực đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Hắn đối với vị Đại sư huynh này cũng chưa thật có nhiều tình cảm tốt đẹp, nhưng cũng không có cái gì gọi là ác ý.

Nhưng trận thi đấu cá cược ở trên lôi đài, sau khi hắn biết những kẻ uy hiếp hắn là người đến từ nhất mạch Đại Điện chủ, hơn nữa sau lưng còn có nhiều ít cái bóng của Vi Dực, điều này làm cho trong lòng của hắn có chút khó chịu.

Nếu Vi Dực là thủ lãnh của thế hệ trẻ tuổi ở tông môn, lại có một kiểu phong độ loại như vậy, vậy thì một cái thế hệ trẻ này của Tinh La Điện, rất khó khiến cho Tần Vô Song có bất kỳ cảm giác đồng cảm gì.

Tần Vô Song sau khi đi lên đứng giữ Diễn võ đài, Vi Dực mới khoan thai tới gần, phiêu nhiên nhảy lên Diễn võ đài.

Trên mặt mang theo một tia mỉm cười, Vi Dực mở miệng nói:

- Tần Vô Song, lúc ta ở ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong đã từng nghe nói tên của ngươi, chỉ là lúc ở Vạn Tượng Cốc lại không biết vị thiếu niên anh hùng kia lại chính là Tần Vô Song ngươi.

Vô Song nhàn nhạt cười nói:

- Có thể được Vi Dực sư huynh nghe nhắc tới, tiểu đệ cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Trận chiến hôm nay, tiểu đệ sẽ đem toàn lực đối phó, xin Vi Dực sư huynh cũng đừng nên hạ thủ lưu tình. Mặc dù nhất chiêu có thể đánh bại tiểu đệ, ta cũng tuyệt đối nói bất cứ lời nào, cũng không xem đó là sự sỉ nhục, mà chỉ càng thúc đẩy ta cố gắng nỗ lực chăm chỉ tu luyện hơn nữa.

Tần Vô Song vô cùng thản nhiên, tâm tình kia của hắn chẳng có gì che giấu mà hoàn toàn thố lộ ra ngoài. Hắn không hi vọng khiến kẻ khác nghĩ rằng hắn cần Vi Dực nhường hắn một bước mới có thể chu toàn.

Trận chiến này của hắn, biết rõ là không có khả năng thắng lợi, nhưng ý nguyện lại vẫn muốn toàn lực thử một lần. Trận chiến này không cầu thắng bại, chỉ cầu một nhận thức.

Vi Dực nghe Tần Vô Song nói xong, sắc mặt nghiêm nghị, gật gật đầu:

- Nếu đã vậy, ngu huynh liền buông tay đánh hết sức, cũng là muốn xem xem hắc mã như Tần sư đệ rốt cuộc có gì hơn người so với các sư đệ khác. Nói thật ra, nhiều năm qua như vậy, có thể để cho sư huynh ra tay hết sức thật đúng là chưa từng xuất hiện qua!

Đến đây, ánh mắt mang hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Tần Vô Song, bổ sung một câu:

- Hi vọng Tần sư đệ ngươi là một ngoại lệ, có thể để ta chân chính dốc hết toàn lực, hưởng thụ được khoái cảm của cuộc chiến đấu thật sự!

Hắn không phải là bày trò, cũng đều không phải là tự tâng bốc mình, đó là một lời nói thật. Nhiều năm qua như vậy, khi Vi Dực hắn đứng lên đến vị trí đỉnh phong rồi thì không có bất cứ kẻ nào có thể khiêu chiến được địa vị của hắn, có thể bức hắn phải dốc hết toàn lực mà đối phó.

Rốt cuộc hắn vẫn là có vị trí cao mà cô đơn lạnh lẽo. Cũng chính là vì đứng ở trong loại cảnh giới vô cùng cao không có đối thủ này, lâu dần khiến cho trong các cuộc chiến đấu của hắn không có cách nào dùng mười phần lực chiến đấu ra mà đối phó.

Tần Vô Song ha hả cười:

- Được!

Hai kẻ cường giả trẻ tuổi của Tinh La Điện ở thời khắc này bắt đầu cuộc quyết đấu số mệnh.

Tần Vô Song lần này gây một cảm giác vô cùng kỳ lạ, không dùng trong tay bất kỳ binh khí gì, tay không nắm thành quyền, cả người dường như một cái cây thoải mái đứng sừng sững ở đó.

- Kiếm và roi của ngươi đâu?

Vi Dực nhàn nhạt hỏi.

- Vi Dực sư huynh, cường giả quyết đấu, kiếm ở trong lòng, roi ở trong lòng. Ý cảnh vừa đến, tự nhiên sẽ xuất ra.

Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười nói.

- Trong tay không kiếm, ngươi sẽ chẳng thể tiếp nổi ba chiêu của ta.

Khẩu khí của Vi Dực lại có một tia ngông cuồng.

Tần Vô Song cười khẽ lắc đầu:

- Vi Dực sư huynh, trong lòng ngươi chấp nhất với vũ khí hữu hình, có thể thấy được trong lòng ngươi còn chút chấp niệm, trong lúc chiến đấu, cũng chỉ để ý đến biểu hiện bề ngoài của ta mà thôi, cũng sẽ không cảm nhận được cảnh giới thật sự.

Vi Dực phá lên cười:

- Giả thần giả quỷ, ta phải ra tay hết sức, thử coi xem cái gì gọi là kiếm trong lòng, cảnh giới dụng ý trong lòng là có thể đem ra sử dụng!

Vừa dứt lời, đột nhiên khí thế toàn thân như thúc giục mãnh liệt. Sự thúc giục này phảng phất trong thiên địa đột nhiên kéo tới rất nhiều mây đen, che lấp cả hư không.

Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Vi Dực trào ra một luồng khí thế cường đại, khí thế này giống như sóng lớn, ngưng tụ thành một cái cột lốc xoáy khổng lồ, dữ tợn phóng hướng ra ngoài, dường như tùy thời mà bùng phát lên, đem tất cả những gì thấy được lao tới mà cắn nuốt.

Khí thế này thúc giục, hàng vạn đệ tử đang xem ở dưới đài đều là không thể khống chế, cùng đó trong lòng vừa động, toàn thân không kìm được một trận run rẩy. Sắc mặt cũng biến đổi kịch liệt. Khí thế quá mạnh, lực cắn nuốt quá mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khí Trùng Tinh Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook