Chương 37: Giữa Đám Hoa Tươi
Habibi@05
16/10/2024
Hắn hung hăng lôi kéo cô vào vườn hoa nhỏ, cởi áo khoác phủ lên trên trực tiếp ném người nằm lên. Hoạ Y không đoán cũng biết hắn muốn làm gì, sau mấy năm gặp lại hắn ta còn điên cuồng hơn trước giữa ruộng hoa này, giữa tiết trời giông bão này hắn ngay tại đây cưỡng bức cô.
Xoẹt! Một tiếng chiếc váy trắng gần như rách làm đôi, áo lót màu hồng xinh xắn lộ ra ôm gọn hai bầu ngực trắng như sữa, Hoạ Y ăn no ngủ kỹ cả mông và ngực đều nảy nở lợi hại, gương mặt thuần khiết nhưng thân hình thật khiến người ta muốn phạm tội. Lý Khiêm nhàu nặng hai đồi ngực như đồ chơi, làn da trắng hằng lên vết đỏ từ tay hắn, bị lộn xộn một trận một bên ngực bung ra khỏi áo. Bàn tay hắn nhanh chóng cởi bỏ quần lót cô vứt sang một xó sau đó mở khoá kéo quần đem thằng em chết đói nhiều tháng của mình ra.
Bách Lý Hoạ Y kinh hãi trợn to mắt nhìn, nó còn lớn hơn so với lúc trước. Trước đây có thể miễn cưỡng ra vào được, nhưng kích thước khủng bố thế này..hắn muốn xiên ch*t cô luôn sao?. Hoạ Y sợ, người trước mặt không còn là Lý Khiêm nữa, hắn là con thú hoang đói khát lâu ngày muốn xé nát cô. Cô phải chạy! Phải lẩn trốn mới có thể toàn mạng.
Bàn chân cô đạp mạnh vào ngực hắn, xoay người chuẩn bị chạy đi. Hắn dễ dàng nắm cổ chân cô kéo ngược lại, lấy tấm lụa mềm lúc nãy trói hai cổ chân cô lại sau đó choàng hai chân qua cổ mình. Hai bắp chân cô hoàn toàn nằm trên vai hắn, nơi tư mật thuận thế cọ xát vào nhau, Lý Khiêm sớm đã không còn lý trí hắn mạnh bạo cắn xé bầu ngực tròn, cần cổ trắng cũng không thoát khỏi.
Sấm chớp ngày một nhiều hơn, Bách Lý Hoạ Y theo từng tia sáng nhìn rõ biểu cảm lạnh lẽo chết người của người phía trên, Lý Khiêm như quỷ dữ hắn chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ như thế, kinh sợ tột độ cô nấc lên trong họng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng ghê rợn thế này, mỗi nức nở bật lên từng tiếng.
- Hức..huhu đáng sợ quá
Lý Khiêm và mạnh vào mông cô mấy cái, hai bờ mông tròn trịa hằng lên mấy ngón tay đỏ chói, ươm ươm rát. Vừa nói vừa bóp chặt cằm cô.
- Khóc lóc cái gì? Chừa sức mà rên la cầu xin tôi đi!
Hắn rất dứt khoát đâm thẳm vào trong, không âu yếm không dạo đầu chỉ có thô lỗ cuồn bạo. Hoạ Y đau đớn la lên, hồn vía như mất đi một nữa cảm giác ấy lại quay về, cô nhớ lại những đêm ám ảnh cùng hắn, hắn ta luôn cẩn thận dạo đầu trước khi cho vào dù vậy nhưng vẫn rất thốn. Chỉ có lần đầu tiên và lần này hắn cứ thế xâm phạm, Hoạ Y thốn đến độ không thể diễn tả bằng lời.
Lý Khiêm nhăn mặt chịu đau, cái lổ bé tí siết chặt lấy hắn muốn hỏng. Cô gái nhỏ dưới thân ngấn lệ, mặt lấm lem nước mắt trông đáng thương vô cùng.
- Hức~hư..k..không muốn đau~hu..hức
Hắn chào thua cô gái nhỏ này, khóc đến độ sắp không thở nổi nữa, ngốc nghếch nhưng lại dẫn dụ người khác như mật hoa. Cuối người áp lên môi mềm hô hấp cho con thỏ ngốc sau đó cuốn lấy lưỡi cô dò xét cẩn thận. Cơ thể sinh ra khoái cảm không nên có, dịch nhờn phía dưới tiết ra nhiều hơn nới lỏng nơi giao hoà.
Nắm bắt thời cơ hắn động thân ra vào, cô vừa thốn vừa râm ran sảng khoái tiếng nấc xen kẽ tiếng rên Hoạ Y tủi nhục che miệng mình lại. Hắn cong nhẹ khoé môi dập vào trong như vũ bão mỗi cú thúc đều sâu không thở kịp, cô không nhịn được há miệng thở dốc tay siếc chặt mấy bông hoa kế bên mình. Hắn không hề giảm lực cứ vậy ra vào không ngơi nghỉ, không biết qua bao lâu Bách Lý Hoạ Y vừa rên vừa khóc lúc này không còn tí sức lực nào nữa hai mắt đờ đẫn vô lực mà nhìn lên bầu trời giông bão, tai ong ong không thể nghe rõ âm thanh xung quanh nữa, dường như cô đang trong trại thái dần ngất lịm đi.
Giọt nước mát lạnh rơi xuống gò má kéo cô về thực tại, sau đó rất nhiều hạt nước nhỏ liên tục rơi xuống, sau một trận cuồn nộ đánh sấm thổi gió cuối cùng trời cũng thả mưa cho vạn vật sinh sôi. Váy áo rách tươm trên người không che kín được miếng thịt nào, làn da nõn mịn cảm nhận cái lạnh từ thiên nhiên, cánh hoa theo gió đậu lên cơ thể nhỏ, tựa như bức tranh mĩ miều thổn thức lòng ngực.
Bỗng cái lạnh từ trên cao không còn nữa Hoạ Y hé mở đôi mắt sáng của mình nhìn lên, là Lý Khiêm hắn dùng cả cơ thể to lớn của hắn chắn phía trên cô không hạt mưa nào vượt qua bức tường thép của hắn. Phía dưới vẫn luân động không hồi kết, tấm lưng của hắn ướt sũng vài lọn tóc ướt nhỏ vào trán cô, hắn thở dốc đẩy vào một cái sâu tận gốc rễ bên trong rồi phun trào ra dòng sữa ấm.
Hoạ Y lên đỉnh hai mắt mơ hồ như dại đi, hắn thở hắt ra một hơi sau đó cắn mút đôi môi điên cuồng lưu lại vết máu trên môi xinh. Lần nữa bóp cắm cô nhưng lực đạo đã nhẹ hơn trước, ánh mắt như đáy biển sâu thẳm tối đen, âm giọng lạnh nhạt nói ra lời lạnh lùng.
-
- Tôi thực sự đã muốn chơi ch*t em!
Khuôn mặt đáng sợ kia dần trở nên mờ ảo rồi biến mất vào khoảng đen vô tận, Hoạ Y ngất xỉu ngay sau đó. Lý Khiêm lấy áo mình quấn cả người cô lại sau đó bao bọc trong lòng mình rồi bế đi.
Xoẹt! Một tiếng chiếc váy trắng gần như rách làm đôi, áo lót màu hồng xinh xắn lộ ra ôm gọn hai bầu ngực trắng như sữa, Hoạ Y ăn no ngủ kỹ cả mông và ngực đều nảy nở lợi hại, gương mặt thuần khiết nhưng thân hình thật khiến người ta muốn phạm tội. Lý Khiêm nhàu nặng hai đồi ngực như đồ chơi, làn da trắng hằng lên vết đỏ từ tay hắn, bị lộn xộn một trận một bên ngực bung ra khỏi áo. Bàn tay hắn nhanh chóng cởi bỏ quần lót cô vứt sang một xó sau đó mở khoá kéo quần đem thằng em chết đói nhiều tháng của mình ra.
Bách Lý Hoạ Y kinh hãi trợn to mắt nhìn, nó còn lớn hơn so với lúc trước. Trước đây có thể miễn cưỡng ra vào được, nhưng kích thước khủng bố thế này..hắn muốn xiên ch*t cô luôn sao?. Hoạ Y sợ, người trước mặt không còn là Lý Khiêm nữa, hắn là con thú hoang đói khát lâu ngày muốn xé nát cô. Cô phải chạy! Phải lẩn trốn mới có thể toàn mạng.
Bàn chân cô đạp mạnh vào ngực hắn, xoay người chuẩn bị chạy đi. Hắn dễ dàng nắm cổ chân cô kéo ngược lại, lấy tấm lụa mềm lúc nãy trói hai cổ chân cô lại sau đó choàng hai chân qua cổ mình. Hai bắp chân cô hoàn toàn nằm trên vai hắn, nơi tư mật thuận thế cọ xát vào nhau, Lý Khiêm sớm đã không còn lý trí hắn mạnh bạo cắn xé bầu ngực tròn, cần cổ trắng cũng không thoát khỏi.
Sấm chớp ngày một nhiều hơn, Bách Lý Hoạ Y theo từng tia sáng nhìn rõ biểu cảm lạnh lẽo chết người của người phía trên, Lý Khiêm như quỷ dữ hắn chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ như thế, kinh sợ tột độ cô nấc lên trong họng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng ghê rợn thế này, mỗi nức nở bật lên từng tiếng.
- Hức..huhu đáng sợ quá
Lý Khiêm và mạnh vào mông cô mấy cái, hai bờ mông tròn trịa hằng lên mấy ngón tay đỏ chói, ươm ươm rát. Vừa nói vừa bóp chặt cằm cô.
- Khóc lóc cái gì? Chừa sức mà rên la cầu xin tôi đi!
Hắn rất dứt khoát đâm thẳm vào trong, không âu yếm không dạo đầu chỉ có thô lỗ cuồn bạo. Hoạ Y đau đớn la lên, hồn vía như mất đi một nữa cảm giác ấy lại quay về, cô nhớ lại những đêm ám ảnh cùng hắn, hắn ta luôn cẩn thận dạo đầu trước khi cho vào dù vậy nhưng vẫn rất thốn. Chỉ có lần đầu tiên và lần này hắn cứ thế xâm phạm, Hoạ Y thốn đến độ không thể diễn tả bằng lời.
Lý Khiêm nhăn mặt chịu đau, cái lổ bé tí siết chặt lấy hắn muốn hỏng. Cô gái nhỏ dưới thân ngấn lệ, mặt lấm lem nước mắt trông đáng thương vô cùng.
- Hức~hư..k..không muốn đau~hu..hức
Hắn chào thua cô gái nhỏ này, khóc đến độ sắp không thở nổi nữa, ngốc nghếch nhưng lại dẫn dụ người khác như mật hoa. Cuối người áp lên môi mềm hô hấp cho con thỏ ngốc sau đó cuốn lấy lưỡi cô dò xét cẩn thận. Cơ thể sinh ra khoái cảm không nên có, dịch nhờn phía dưới tiết ra nhiều hơn nới lỏng nơi giao hoà.
Nắm bắt thời cơ hắn động thân ra vào, cô vừa thốn vừa râm ran sảng khoái tiếng nấc xen kẽ tiếng rên Hoạ Y tủi nhục che miệng mình lại. Hắn cong nhẹ khoé môi dập vào trong như vũ bão mỗi cú thúc đều sâu không thở kịp, cô không nhịn được há miệng thở dốc tay siếc chặt mấy bông hoa kế bên mình. Hắn không hề giảm lực cứ vậy ra vào không ngơi nghỉ, không biết qua bao lâu Bách Lý Hoạ Y vừa rên vừa khóc lúc này không còn tí sức lực nào nữa hai mắt đờ đẫn vô lực mà nhìn lên bầu trời giông bão, tai ong ong không thể nghe rõ âm thanh xung quanh nữa, dường như cô đang trong trại thái dần ngất lịm đi.
Giọt nước mát lạnh rơi xuống gò má kéo cô về thực tại, sau đó rất nhiều hạt nước nhỏ liên tục rơi xuống, sau một trận cuồn nộ đánh sấm thổi gió cuối cùng trời cũng thả mưa cho vạn vật sinh sôi. Váy áo rách tươm trên người không che kín được miếng thịt nào, làn da nõn mịn cảm nhận cái lạnh từ thiên nhiên, cánh hoa theo gió đậu lên cơ thể nhỏ, tựa như bức tranh mĩ miều thổn thức lòng ngực.
Bỗng cái lạnh từ trên cao không còn nữa Hoạ Y hé mở đôi mắt sáng của mình nhìn lên, là Lý Khiêm hắn dùng cả cơ thể to lớn của hắn chắn phía trên cô không hạt mưa nào vượt qua bức tường thép của hắn. Phía dưới vẫn luân động không hồi kết, tấm lưng của hắn ướt sũng vài lọn tóc ướt nhỏ vào trán cô, hắn thở dốc đẩy vào một cái sâu tận gốc rễ bên trong rồi phun trào ra dòng sữa ấm.
Hoạ Y lên đỉnh hai mắt mơ hồ như dại đi, hắn thở hắt ra một hơi sau đó cắn mút đôi môi điên cuồng lưu lại vết máu trên môi xinh. Lần nữa bóp cắm cô nhưng lực đạo đã nhẹ hơn trước, ánh mắt như đáy biển sâu thẳm tối đen, âm giọng lạnh nhạt nói ra lời lạnh lùng.
-
- Tôi thực sự đã muốn chơi ch*t em!
Khuôn mặt đáng sợ kia dần trở nên mờ ảo rồi biến mất vào khoảng đen vô tận, Hoạ Y ngất xỉu ngay sau đó. Lý Khiêm lấy áo mình quấn cả người cô lại sau đó bao bọc trong lòng mình rồi bế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.