Chương 30:
Nghê Đa Hỉ
15/03/2024
----
Tống Nam Chi có cảm giác như mình sắp đi qua cầu nại hà, uống canh mạnh bà tới nơi, vừa vào phòng liền nằm sấp ở trên giường.
Tần Thịnh đi tới bên giường, đưa tay chụp lấy cô: "Mau đi thay quần áo, viêm ruột thừa còn chưa khỏi, lại muốn bị cảm phải không?"
Tống Nam Chi như không nhấc nổi thân thể yếu ớt, cố gắng lê thân bò dậy từ trên giường, cởi áo khoác, thay dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt sơ qua một chút, sau đó trở lại phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Tuy rằng trong phòng có lò sưởi, nhưng trong chăn vẫn rất lạnh, Tống Nam Chi sợ lạnh, cô nhịn không được cuộn mình thành một cục kín mít trong chăn.
Tần Thịnh đi đun nước cho cô, sau đó rót vào ly rồi đặt ở bên giường, thấy cô cuộn tròn thành một cục, hơi nhíu mày, hỏi: "Lạnh không?"
Tống Nam Chi thì thào: "Có chút, ga giường hơi lạnh, nằm một lát là ổn thôi."
Tần Thịnh nhìn cô một cái, sau đó cầm điện thoại bàn ở đầu giường lên gọi điện thoại cho quầy lễ tân, bảo người ta mang hai cái túi chườm ấm lên, lại đi tới trước sô pha mở vali hành lý của Tống Nam Chi ra tìm giúp cô một đôi vớ sạch sẽ:
"Đây, mang vớ vào."
Tống Nam Chi đưa tay nhận lấy vớ, cô ngồi dậy nói: "Thật ra chỉ cần nằm một lát là sẽ tốt thôi."
Cô mang vớ xong, ngẩng đầu nhìn Tần Thịnh: "Anh không đi à? Chẳng phải sáng mai sẽ lên máy bay sao? Bây giờ đã hơn ba giờ rồi, có kịp không?"
Tần Thịnh đứng bên giường nhìn cô:
"Nhìn bộ dạng này của em, tôi đi thế nào được?"
Tống Nam Chi lại thì thào:
"Tôi đã không còn đau nữa rồi, anh về đi, không cần lo cho tôi, tôi ngủ một giấc là sẽ khoẻ lại thôi."
Tần Thịnh cũng lười đôi co với cô:
"Ngủ đi, khi nào thấy em không sao nữa thì tôi sẽ đi."
Một lát sau, quầy lễ tân đưa tới hai cái túi chườm ấm, Tần Thịnh nhét một cái vào dưới chân cô, rồi lại nhét cái còn lại vào tay cô, cuối cùng là vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ lờ mờ:
"Em ngủ đi, có khó chịu gì thì gọi tôi."
Nói xong anh đi đến sô pha ở cách giường không xa ngồi xuống, thật ra anh cũng có chút mệt mỏi, tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tống Nam Chi nghiêng người nằm trên giường, cô nhìn Tần Thịnh trong ánh sáng lờ mờ, không biết vì sao nhưng hôm nay cô lại cảm thấy Tần Thịnh vô cùng đẹp trai, khiến cô nhịn không được nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt cô nặng trịch, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thịnh đang ở ngoài ban công gọi điện thoại.
Trên người anh mặc áo sơ mi và quần tây, vai rộng chân dài, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đủ khiến Tống Nam Chi mê muội.
Tống Nam Chi có cảm giác như mình sắp đi qua cầu nại hà, uống canh mạnh bà tới nơi, vừa vào phòng liền nằm sấp ở trên giường.
Tần Thịnh đi tới bên giường, đưa tay chụp lấy cô: "Mau đi thay quần áo, viêm ruột thừa còn chưa khỏi, lại muốn bị cảm phải không?"
Tống Nam Chi như không nhấc nổi thân thể yếu ớt, cố gắng lê thân bò dậy từ trên giường, cởi áo khoác, thay dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt sơ qua một chút, sau đó trở lại phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Tuy rằng trong phòng có lò sưởi, nhưng trong chăn vẫn rất lạnh, Tống Nam Chi sợ lạnh, cô nhịn không được cuộn mình thành một cục kín mít trong chăn.
Tần Thịnh đi đun nước cho cô, sau đó rót vào ly rồi đặt ở bên giường, thấy cô cuộn tròn thành một cục, hơi nhíu mày, hỏi: "Lạnh không?"
Tống Nam Chi thì thào: "Có chút, ga giường hơi lạnh, nằm một lát là ổn thôi."
Tần Thịnh nhìn cô một cái, sau đó cầm điện thoại bàn ở đầu giường lên gọi điện thoại cho quầy lễ tân, bảo người ta mang hai cái túi chườm ấm lên, lại đi tới trước sô pha mở vali hành lý của Tống Nam Chi ra tìm giúp cô một đôi vớ sạch sẽ:
"Đây, mang vớ vào."
Tống Nam Chi đưa tay nhận lấy vớ, cô ngồi dậy nói: "Thật ra chỉ cần nằm một lát là sẽ tốt thôi."
Cô mang vớ xong, ngẩng đầu nhìn Tần Thịnh: "Anh không đi à? Chẳng phải sáng mai sẽ lên máy bay sao? Bây giờ đã hơn ba giờ rồi, có kịp không?"
Tần Thịnh đứng bên giường nhìn cô:
"Nhìn bộ dạng này của em, tôi đi thế nào được?"
Tống Nam Chi lại thì thào:
"Tôi đã không còn đau nữa rồi, anh về đi, không cần lo cho tôi, tôi ngủ một giấc là sẽ khoẻ lại thôi."
Tần Thịnh cũng lười đôi co với cô:
"Ngủ đi, khi nào thấy em không sao nữa thì tôi sẽ đi."
Một lát sau, quầy lễ tân đưa tới hai cái túi chườm ấm, Tần Thịnh nhét một cái vào dưới chân cô, rồi lại nhét cái còn lại vào tay cô, cuối cùng là vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ lờ mờ:
"Em ngủ đi, có khó chịu gì thì gọi tôi."
Nói xong anh đi đến sô pha ở cách giường không xa ngồi xuống, thật ra anh cũng có chút mệt mỏi, tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tống Nam Chi nghiêng người nằm trên giường, cô nhìn Tần Thịnh trong ánh sáng lờ mờ, không biết vì sao nhưng hôm nay cô lại cảm thấy Tần Thịnh vô cùng đẹp trai, khiến cô nhịn không được nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt cô nặng trịch, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thịnh đang ở ngoài ban công gọi điện thoại.
Trên người anh mặc áo sơ mi và quần tây, vai rộng chân dài, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đủ khiến Tống Nam Chi mê muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.