Chương 46:
Nghê Đa Hỉ
16/03/2024
----
Tống Nam Chi đứng ở bậc thang phía trên, vui vẻ nhìn xuống cười nói: "Thể lực của con khá tốt, hơn nữa con cảm thấy quãng đường đi đến đó cũng không xa lắm."
Không đến mười phút sau, Tống Nam Chi đã tự vả mặt mình. Vốn dĩ cô cho rằng leo hết các bậc thang ở phía bên ngoài này là đã đến nơi, ai ngờ ngôi đền lại nằm tận trên đỉnh núi phía xa xa kia.
Cô đứng ở bậc thang cao nhất nhìn xuống, đầu óc có chút choáng váng, trong lòng âm thầm than khổ, “sao cái ngôi đền này lại xây ở chỗ xa xôi như vậy chứ?"
Tần Thịnh hai tay đút túi quần chậm rãi đi theo, thấy Tống Nam Chi đứng bất động ở đó, trong mắt anh xẹt qua ý cười, trêu chọc: "Lúc nãy hỏi em có muốn ngồi xe không, chẳng phải em nói mình thích leo núi sao?"
Vừa rồi lúc ở dưới chân núi, Tần Thịnh có nói với cô, có hai con đường để lên được chùa, một là leo núi, hai là ngồi xe đi theo một con đường khác.
Bà nội đã lớn tuổi, đương nhiên chọn ngồi xe đi lên, những người khác không muốn leo núi cũng có thể cùng bà nội ngồi xe. Nhưng lúc nãy cô cảm thấy quãng đường đi cũng không tính là quá xa, lại bởi vì thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, tâm trạng theo đó cũng hào hứng cho nên mới muốn xuống xe đi bộ để tận hưởng, nào ngờ đi đến đây mới phát hiện còn phải leo lên một ngọn núi cao như vậy.
Tống Nam Chi đang hối hận muốn chết, Tần Thịnh còn cười cô, cô bực bội nói: "Anh cũng không nói với tôi là phải lên tận trên đỉnh núi."
Tần Thịnh nhìn cô, cười còn hả hê hơn: "Không phải vừa rồi em nói thể lực mình tốt sao, tôi thấy em chạy cũng rất nhanh."
Tống Nam Chi thấy Tần Thịnh còn có tâm tình trêu chọc mình, cô mất hứng trừng mắt liếc anh một cái rồi giận dỗi quay đầu rời đi.
Tần Thịnh đi theo: "Sao? Giận à?"
Tống Nam Chi ngoảnh mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với anh.
Tần Thịnh bị dáng vẻ tức giận này của Tống Nam Chi chọc cười, anh dỗ dành: "Có muốn tôi cõng không?"
Tống Nam Chi cuối cùng cũng chịu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tần Thịnh: "Muốn!”
Tần Thịnh chậc một tiếng: "Tôi biết ngay mà."
Nói rồi anh cởi áo khoác ra đưa cho Tống Nam Chi: "Cầm lấy."
Cô đương nhiên vui vẻ cầm lấy lại còn cười nói: "Anh khom xuống đi."
Tần Thịnh ngồi xổm xuống bậc thang, hối thúc: "Mau lên đi."
Tống Nam Chi cao hứng nằm sấp trên lưng Tần Thịnh, cẩn thận nhắc nhở:
"Anh đi vững một chút nha, đừng làm tôi ngã."
Tần Thịnh cõng Tống Nam Chi đứng dậy, trêu chọc cô: "Nếu em sợ như vậy thì sao không tự mình đi đi?"
Hai tay Tống Nam Chi ôm lấy cổ anh: "Ai bảo anh không nói rõ ràng với tôi là phải leo cao như vậy, nếu như sớm biết thì tôi đã ngồi xe cho rồi."
"Bây giờ lại quay sang trách tôi không nhắc em à?". Trong mắt Tần Thịnh lóe lên ý cười.
Tống Nam Chi đứng ở bậc thang phía trên, vui vẻ nhìn xuống cười nói: "Thể lực của con khá tốt, hơn nữa con cảm thấy quãng đường đi đến đó cũng không xa lắm."
Không đến mười phút sau, Tống Nam Chi đã tự vả mặt mình. Vốn dĩ cô cho rằng leo hết các bậc thang ở phía bên ngoài này là đã đến nơi, ai ngờ ngôi đền lại nằm tận trên đỉnh núi phía xa xa kia.
Cô đứng ở bậc thang cao nhất nhìn xuống, đầu óc có chút choáng váng, trong lòng âm thầm than khổ, “sao cái ngôi đền này lại xây ở chỗ xa xôi như vậy chứ?"
Tần Thịnh hai tay đút túi quần chậm rãi đi theo, thấy Tống Nam Chi đứng bất động ở đó, trong mắt anh xẹt qua ý cười, trêu chọc: "Lúc nãy hỏi em có muốn ngồi xe không, chẳng phải em nói mình thích leo núi sao?"
Vừa rồi lúc ở dưới chân núi, Tần Thịnh có nói với cô, có hai con đường để lên được chùa, một là leo núi, hai là ngồi xe đi theo một con đường khác.
Bà nội đã lớn tuổi, đương nhiên chọn ngồi xe đi lên, những người khác không muốn leo núi cũng có thể cùng bà nội ngồi xe. Nhưng lúc nãy cô cảm thấy quãng đường đi cũng không tính là quá xa, lại bởi vì thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, tâm trạng theo đó cũng hào hứng cho nên mới muốn xuống xe đi bộ để tận hưởng, nào ngờ đi đến đây mới phát hiện còn phải leo lên một ngọn núi cao như vậy.
Tống Nam Chi đang hối hận muốn chết, Tần Thịnh còn cười cô, cô bực bội nói: "Anh cũng không nói với tôi là phải lên tận trên đỉnh núi."
Tần Thịnh nhìn cô, cười còn hả hê hơn: "Không phải vừa rồi em nói thể lực mình tốt sao, tôi thấy em chạy cũng rất nhanh."
Tống Nam Chi thấy Tần Thịnh còn có tâm tình trêu chọc mình, cô mất hứng trừng mắt liếc anh một cái rồi giận dỗi quay đầu rời đi.
Tần Thịnh đi theo: "Sao? Giận à?"
Tống Nam Chi ngoảnh mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với anh.
Tần Thịnh bị dáng vẻ tức giận này của Tống Nam Chi chọc cười, anh dỗ dành: "Có muốn tôi cõng không?"
Tống Nam Chi cuối cùng cũng chịu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tần Thịnh: "Muốn!”
Tần Thịnh chậc một tiếng: "Tôi biết ngay mà."
Nói rồi anh cởi áo khoác ra đưa cho Tống Nam Chi: "Cầm lấy."
Cô đương nhiên vui vẻ cầm lấy lại còn cười nói: "Anh khom xuống đi."
Tần Thịnh ngồi xổm xuống bậc thang, hối thúc: "Mau lên đi."
Tống Nam Chi cao hứng nằm sấp trên lưng Tần Thịnh, cẩn thận nhắc nhở:
"Anh đi vững một chút nha, đừng làm tôi ngã."
Tần Thịnh cõng Tống Nam Chi đứng dậy, trêu chọc cô: "Nếu em sợ như vậy thì sao không tự mình đi đi?"
Hai tay Tống Nam Chi ôm lấy cổ anh: "Ai bảo anh không nói rõ ràng với tôi là phải leo cao như vậy, nếu như sớm biết thì tôi đã ngồi xe cho rồi."
"Bây giờ lại quay sang trách tôi không nhắc em à?". Trong mắt Tần Thịnh lóe lên ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.