Chương 47:
Nghê Đa Hỉ
16/03/2024
----
Hai người còn đang bận cãi nhau thì các trưởng bối cũng đã đuổi kịp, thím Ba cười trêu ghẹo: "Đúng là vợ chồng son, thảo nào tình cảm lại tốt như vậy!"
Tần Thịnh cũng hùa theo thím Ba trêu ghẹo cô: "Có người đi không nổi, con cũng đâu thể ném cô ấy ở đây được?"
Các trưởng bối ở bên cạnh cũng cười rộ lên, Tống Nam Chi có chút ngượng ngùng, lặng lẽ nhéo cánh tay Tần Thịnh.
Tần Thịnh cố ý trêu chọc cô: "Em không sợ anh sẽ quăng em xuống sao?"
"Sao anh dám!" Tống Nam Chi giống như một con hổ nhỏ, cô thật sự sợ Tần Thịnh sẽ ném mình xuống, lập tức ôm chặt lấy cổ anh.
Tần Thịnh xém chút nữa đã bị cô siết chết, anh giơ tay kéo cổ tay Tống Nam Chi xuống: "Nhẹ thôi, em định siết chết anh à?"
Tống Nam Chi lúc này mới ý thức được mình hơi lố tay, vội vàng buông ra.
Cô lại tiếp tục nằm sấp trên lưng Tần Thịnh một hồi, chân cũng đã không còn mỏi nữa, cô lo Tần Thịnh cõng lâu sẽ mệt, cho nên lúc đến giữa sườn núi đã đòi nhảy xuống: "Được rồi, tôi tự đi."
Lúc này cô đã khôi phục lại thể lực, nhấc chân chạy về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại chờ Tần Thịnh đuổi theo mình.
Tần Thịnh đi tới trước mặt cô, đưa tay lấy lại áo khoác lúc nãy anh nhờ cầm giúp: "Lát nữa còn phải đi dạo vườn cùng với bà nội, nếu em không muốn đi thì đừng đi, không cần miễn cưỡng."
Tống Nam Chi còn đang nghĩ xem lát nữa sẽ đi dạo vườn ở đâu, nơi này có vườn sao? Chờ vào đến chùa cô mới phát hiện ra bên trong rất lớn, có đến mấy cái đại điện dâng hương, phía trước là nơi dâng hương, phía sau là khu thắng cảnh của chùa.
Hằng năm Tần gia đều dâng hương cho chùa, đúc tượng Phật bằng vàng, tu sửa miếu thờ. Mỗi lần lên chùa dâng hương, trụ trì trong chùa đều đích thân đi cùng, buổi trưa ăn cơm chay xong, buổi chiều còn phải làm lễ.
Buổi chiều lúc làm lễ, Tống Nam Chi không thấy Tần Thịnh đâu, cô đi theo các trưởng bối đứng ở một góc, đầu ngó nghiêng dáo dác tìm kiếm bóng dáng của anh.
Cô của Tần Thịnh thấy cô nhìn khắp nơi thì lặng lẽ đặt ngón trỏ lên trên miệng, suỵt một tiếng.
Lúc này cô mới thu hồi tầm mắt, tập trung làm lễ.
Bầu không khí lúc làm lễ vô cùng nghiêm túc, bà nội chắp tay quỳ trước tượng Phật, các sư phụ trong chùa vây quanh bà niệm kinh, Tống Nam Chi rất ít khi bái Phật, nhưng nhìn thấy bầu không khí như vậy cũng không khỏi nghiêm túc lên, sợ mình làm sai cái gì lại đắc tội với Phật tổ.
Mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, lúc đi ra ngoài Tống Nam Chi mới nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô của anh: "Cô, trong nhà xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Hai người còn đang bận cãi nhau thì các trưởng bối cũng đã đuổi kịp, thím Ba cười trêu ghẹo: "Đúng là vợ chồng son, thảo nào tình cảm lại tốt như vậy!"
Tần Thịnh cũng hùa theo thím Ba trêu ghẹo cô: "Có người đi không nổi, con cũng đâu thể ném cô ấy ở đây được?"
Các trưởng bối ở bên cạnh cũng cười rộ lên, Tống Nam Chi có chút ngượng ngùng, lặng lẽ nhéo cánh tay Tần Thịnh.
Tần Thịnh cố ý trêu chọc cô: "Em không sợ anh sẽ quăng em xuống sao?"
"Sao anh dám!" Tống Nam Chi giống như một con hổ nhỏ, cô thật sự sợ Tần Thịnh sẽ ném mình xuống, lập tức ôm chặt lấy cổ anh.
Tần Thịnh xém chút nữa đã bị cô siết chết, anh giơ tay kéo cổ tay Tống Nam Chi xuống: "Nhẹ thôi, em định siết chết anh à?"
Tống Nam Chi lúc này mới ý thức được mình hơi lố tay, vội vàng buông ra.
Cô lại tiếp tục nằm sấp trên lưng Tần Thịnh một hồi, chân cũng đã không còn mỏi nữa, cô lo Tần Thịnh cõng lâu sẽ mệt, cho nên lúc đến giữa sườn núi đã đòi nhảy xuống: "Được rồi, tôi tự đi."
Lúc này cô đã khôi phục lại thể lực, nhấc chân chạy về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại chờ Tần Thịnh đuổi theo mình.
Tần Thịnh đi tới trước mặt cô, đưa tay lấy lại áo khoác lúc nãy anh nhờ cầm giúp: "Lát nữa còn phải đi dạo vườn cùng với bà nội, nếu em không muốn đi thì đừng đi, không cần miễn cưỡng."
Tống Nam Chi còn đang nghĩ xem lát nữa sẽ đi dạo vườn ở đâu, nơi này có vườn sao? Chờ vào đến chùa cô mới phát hiện ra bên trong rất lớn, có đến mấy cái đại điện dâng hương, phía trước là nơi dâng hương, phía sau là khu thắng cảnh của chùa.
Hằng năm Tần gia đều dâng hương cho chùa, đúc tượng Phật bằng vàng, tu sửa miếu thờ. Mỗi lần lên chùa dâng hương, trụ trì trong chùa đều đích thân đi cùng, buổi trưa ăn cơm chay xong, buổi chiều còn phải làm lễ.
Buổi chiều lúc làm lễ, Tống Nam Chi không thấy Tần Thịnh đâu, cô đi theo các trưởng bối đứng ở một góc, đầu ngó nghiêng dáo dác tìm kiếm bóng dáng của anh.
Cô của Tần Thịnh thấy cô nhìn khắp nơi thì lặng lẽ đặt ngón trỏ lên trên miệng, suỵt một tiếng.
Lúc này cô mới thu hồi tầm mắt, tập trung làm lễ.
Bầu không khí lúc làm lễ vô cùng nghiêm túc, bà nội chắp tay quỳ trước tượng Phật, các sư phụ trong chùa vây quanh bà niệm kinh, Tống Nam Chi rất ít khi bái Phật, nhưng nhìn thấy bầu không khí như vậy cũng không khỏi nghiêm túc lên, sợ mình làm sai cái gì lại đắc tội với Phật tổ.
Mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, lúc đi ra ngoài Tống Nam Chi mới nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô của anh: "Cô, trong nhà xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.