Chương 8:
Nghê Đa Hỉ
15/03/2024
----
Tối hôm qua Tống Nam Chi uống quá nhiều rượu nên hôm sau tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô ngủ thẳng một giấc đến nửa buổi chiều, sau đó thức dậy đi xuống lầu thì không tránh khỏi việc bị mẹ quở trách một trận.
Do tối hôm qua uống quá nhiều rượu nên sắc mặt của cô hơi tái nhợt, cứ để đầu tóc rối bù mà ngồi vào bàn ăn, dì Dung múc canh cho cô rồi nói nhỏ bên tai:
“Con cũng vậy nữa, tối hôm qua con uống nhiều rượu như vậy, về nhà khiến mọi người lo lắng lắm đấy. Canh cá còn nóng nên con uống nhiều vào, dì hầm với gừng xắt sợi nên giải rượu tốt lắm.”
Tống Nam Chi rầu rĩ cám ơn dì Dung, cô cúi đầu cầm lấy thìa chậm rãi uống canh.
Tống Minh Hồng ngồi trên sô pha nhìn Tống Nam Chi, bà ôm đầy một bụng tức giận nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại không đành lòng la mắng nữa mà chỉ nói.
“Ăn nhiều vào rồi buổi chiều nghỉ ngơi thêm đi, tối nay có một buổi xem mắt ở Sơn Lan Tây, đến lúc đó nói chú Vương đưa con đến đó.”
Hôm nay Tống Nam Chi đã hoàn toàn thờ ơ đối với chuyện mẹ cô bắt cô đi xem mắt rồi, cô không có phản ứng gì mà vẫn cặm cụi uống canh.
Giờ hẹn xem mắt tối nay là bảy giờ, Tống Nam Chi vẫn như thường ngày tùy tiện lấy một cái váy từ trong tủ ra để mặc, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản và tự tin để mặt mộc chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng khi cô đang muốn xuống lầu thì đột nhiên mẹ cô đi từ dưới lầu lên, bà nhìn ngó đánh giá cách ăn mặc của cô trong chốc lát rồi nhíu mày không hài lòng.
"Mẹ biết con sẽ cư xử không nghiêm túc mà.”
Bà đi thẳng vào phòng ngủ rồi mở tủ quần áo của cô ra, thẳng thừng giúp cô chọn một bộ váy đẹp hơn sau đó bắt cô phải uốn tóc, trang điểm, bà còn chọn cả hoa tai rồi tự đeo lên cho cô.
Tống Nam Chi bất lực ngồi đó nhìn mình trong gương, sau đó cô nhịn không được nói.
"Ăn mặc long trọng như vậy làm gì, vừa rồi con ăn mặc như vậy là đẹp lắm rồi.”
“Đẹp cái gì mà đẹp."
Tống Minh Hồng đứng ở bên cạnh vừa giúp Tống Nam Chi đeo hoa tai vừa nói.
"Mấy chuyện trước đó mẹ không tính toán với con nhưng tối nay con buộc phải nắm bắt cho tốt, nếu con bỏ lỡ người này rồi thì có thắp đèn lồng đi tìm cũng không tìm được ai có điều kiện tốt như vậy đâu.”
Thành thật mà nói, Tống Nam Chi đã đi xem mắt nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ mình coi trọng như vậy nên mới tò mò hỏi.
"Tối nay con sẽ xem mắt với ai thế?"
"Tần Thịnh, con có biết không?”
Tống Nam Chi nghe thấy liền kinh ngạc hỏi lại…
"Tần Thịnh nào ạ?”
Tối hôm qua Tống Nam Chi uống quá nhiều rượu nên hôm sau tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô ngủ thẳng một giấc đến nửa buổi chiều, sau đó thức dậy đi xuống lầu thì không tránh khỏi việc bị mẹ quở trách một trận.
Do tối hôm qua uống quá nhiều rượu nên sắc mặt của cô hơi tái nhợt, cứ để đầu tóc rối bù mà ngồi vào bàn ăn, dì Dung múc canh cho cô rồi nói nhỏ bên tai:
“Con cũng vậy nữa, tối hôm qua con uống nhiều rượu như vậy, về nhà khiến mọi người lo lắng lắm đấy. Canh cá còn nóng nên con uống nhiều vào, dì hầm với gừng xắt sợi nên giải rượu tốt lắm.”
Tống Nam Chi rầu rĩ cám ơn dì Dung, cô cúi đầu cầm lấy thìa chậm rãi uống canh.
Tống Minh Hồng ngồi trên sô pha nhìn Tống Nam Chi, bà ôm đầy một bụng tức giận nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại không đành lòng la mắng nữa mà chỉ nói.
“Ăn nhiều vào rồi buổi chiều nghỉ ngơi thêm đi, tối nay có một buổi xem mắt ở Sơn Lan Tây, đến lúc đó nói chú Vương đưa con đến đó.”
Hôm nay Tống Nam Chi đã hoàn toàn thờ ơ đối với chuyện mẹ cô bắt cô đi xem mắt rồi, cô không có phản ứng gì mà vẫn cặm cụi uống canh.
Giờ hẹn xem mắt tối nay là bảy giờ, Tống Nam Chi vẫn như thường ngày tùy tiện lấy một cái váy từ trong tủ ra để mặc, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản và tự tin để mặt mộc chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng khi cô đang muốn xuống lầu thì đột nhiên mẹ cô đi từ dưới lầu lên, bà nhìn ngó đánh giá cách ăn mặc của cô trong chốc lát rồi nhíu mày không hài lòng.
"Mẹ biết con sẽ cư xử không nghiêm túc mà.”
Bà đi thẳng vào phòng ngủ rồi mở tủ quần áo của cô ra, thẳng thừng giúp cô chọn một bộ váy đẹp hơn sau đó bắt cô phải uốn tóc, trang điểm, bà còn chọn cả hoa tai rồi tự đeo lên cho cô.
Tống Nam Chi bất lực ngồi đó nhìn mình trong gương, sau đó cô nhịn không được nói.
"Ăn mặc long trọng như vậy làm gì, vừa rồi con ăn mặc như vậy là đẹp lắm rồi.”
“Đẹp cái gì mà đẹp."
Tống Minh Hồng đứng ở bên cạnh vừa giúp Tống Nam Chi đeo hoa tai vừa nói.
"Mấy chuyện trước đó mẹ không tính toán với con nhưng tối nay con buộc phải nắm bắt cho tốt, nếu con bỏ lỡ người này rồi thì có thắp đèn lồng đi tìm cũng không tìm được ai có điều kiện tốt như vậy đâu.”
Thành thật mà nói, Tống Nam Chi đã đi xem mắt nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ mình coi trọng như vậy nên mới tò mò hỏi.
"Tối nay con sẽ xem mắt với ai thế?"
"Tần Thịnh, con có biết không?”
Tống Nam Chi nghe thấy liền kinh ngạc hỏi lại…
"Tần Thịnh nào ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.