Chương 9:
Nghê Đa Hỉ
15/03/2024
----
"Bắc Thành này còn có mấy người tên Tần Thịnh, nói ra cũng thật trùng hợp, sáng nay mẹ đi xem triển lãm tranh nhưng không ngờ lại gặp được bà nội của Tần Thịnh nên sẵn dịp thì nhắc đến con, mẹ nói dạo gần đây ngày nào con cũng đi xem mắt về còn nổi cáu với mẹ. Nhưng không ngờ bà nội Tần cũng đang buồn rầu chuyện hôn nhân của Tần Thịnh, hai chúng bên lại ăn khớp với nhau cho nên dứt khoát sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Nghe như vậy nên Tống Nam Chi cảm thấy hơi không vui, cô nhịn không được nói.
"Như vậy là hai người còn chưa được sự đồng ý của đương sự mà đã tự ý sắp xếp xem mắt, thật sự hai người không suy nghĩ gì đến cảm nhận của chúng con sao?"
Tống Minh Hồng đeo hoa tai cho Tống Nam Chi xong lại tiếp tục chọn dây chuyền đeo lên cho cô.
"Lúc trước không phải cũng như vậy sao, mẹ để con tìm thì con không tìm nên đương nhiên chỉ có thể để phụ huynh sắp xếp thôi.”
Tống Nam Chi lười chẳng muốn lý luận với mẹ mình nữa, cô bất lực nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi.
Cô có linh cảm rằng tối nay cô sẽ bị cho leo cây.
Người khác thì không tính nhưng đây lại là Tần Thịnh, người đàn ông cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể đến để xem mắt cô được.
Tống Minh Hồng giúp Tống Nam Chi ăn mặc trang điểm tử tế rồi đưa cô ra cửa, đến khi Nam Chi đã ngồi vào xe rồi mà bà vẫn còn đứng bên cạnh xe nghiêm túc dặn dò cô.
"Con nghiêm túc chút đi chứ đừng tùy tiện đi đối phó như trước đây nữa, đối tượng xem mắt ưu tú như thế thì có lùng sục hết Bắc Thành này cũng không tìm ra đâu, con mà bỏ lỡ là không tìm được người tiếp theo giống như vậy đâu.”
Nghe như vậy trong lòng Tống Nam Chi rất bực bội, cô giơ tay đóng cửa sổ xe lại rồi nói với tài xế.
"Chú Vương, chúng ta đi thôi.”
Hai mươi phút sau xe dừng lại trước cửa nhà hàng Sơn Lan Tây, Tống Nam Chi bước xuống xe, cầm theo túi xách đi vào bên trong.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Tần Thịnh cho leo cây rồi, cô nghĩ anh không đến là tốt nhất vì khi về nhà cô cũng dễ dàng báo cáo hơn. Xem đi, không phải là cô không cư xử tốt với người ta mà là người ta không xem trọng cô.
Cô nghĩ mình sẽ chờ nhiều lắm là hai mươi phút, nếu Tần Thịnh không đến thì vừa hay cô có thể đi dạo xung quanh khu thương mại quốc tế cho đến tầm mười giờ rồi về nhà.
Cô vừa nghĩ vừa đi về phía vị trí đã hẹn trước, lúc gần đi đến chỗ thì đột nhiên cô khựng lại, tuy rằng Tần Thịnh ngồi đưa lưng về phía cô nhưng Tần Thịnh là người nổi tiếng như vậy thì cho dù cô không quen biết nhưng chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra bóng lưng đó là của anh, suy cho cùng thì một người để có thể nổi bật như thế giữa đám đông quả thật rất hiếm có.
Cô sững sờ đứng yên tại chỗ mấy giây, sau đó mới định thần lại rồi nhấc chân đi sang đó.
"Bắc Thành này còn có mấy người tên Tần Thịnh, nói ra cũng thật trùng hợp, sáng nay mẹ đi xem triển lãm tranh nhưng không ngờ lại gặp được bà nội của Tần Thịnh nên sẵn dịp thì nhắc đến con, mẹ nói dạo gần đây ngày nào con cũng đi xem mắt về còn nổi cáu với mẹ. Nhưng không ngờ bà nội Tần cũng đang buồn rầu chuyện hôn nhân của Tần Thịnh, hai chúng bên lại ăn khớp với nhau cho nên dứt khoát sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Nghe như vậy nên Tống Nam Chi cảm thấy hơi không vui, cô nhịn không được nói.
"Như vậy là hai người còn chưa được sự đồng ý của đương sự mà đã tự ý sắp xếp xem mắt, thật sự hai người không suy nghĩ gì đến cảm nhận của chúng con sao?"
Tống Minh Hồng đeo hoa tai cho Tống Nam Chi xong lại tiếp tục chọn dây chuyền đeo lên cho cô.
"Lúc trước không phải cũng như vậy sao, mẹ để con tìm thì con không tìm nên đương nhiên chỉ có thể để phụ huynh sắp xếp thôi.”
Tống Nam Chi lười chẳng muốn lý luận với mẹ mình nữa, cô bất lực nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi.
Cô có linh cảm rằng tối nay cô sẽ bị cho leo cây.
Người khác thì không tính nhưng đây lại là Tần Thịnh, người đàn ông cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể đến để xem mắt cô được.
Tống Minh Hồng giúp Tống Nam Chi ăn mặc trang điểm tử tế rồi đưa cô ra cửa, đến khi Nam Chi đã ngồi vào xe rồi mà bà vẫn còn đứng bên cạnh xe nghiêm túc dặn dò cô.
"Con nghiêm túc chút đi chứ đừng tùy tiện đi đối phó như trước đây nữa, đối tượng xem mắt ưu tú như thế thì có lùng sục hết Bắc Thành này cũng không tìm ra đâu, con mà bỏ lỡ là không tìm được người tiếp theo giống như vậy đâu.”
Nghe như vậy trong lòng Tống Nam Chi rất bực bội, cô giơ tay đóng cửa sổ xe lại rồi nói với tài xế.
"Chú Vương, chúng ta đi thôi.”
Hai mươi phút sau xe dừng lại trước cửa nhà hàng Sơn Lan Tây, Tống Nam Chi bước xuống xe, cầm theo túi xách đi vào bên trong.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Tần Thịnh cho leo cây rồi, cô nghĩ anh không đến là tốt nhất vì khi về nhà cô cũng dễ dàng báo cáo hơn. Xem đi, không phải là cô không cư xử tốt với người ta mà là người ta không xem trọng cô.
Cô nghĩ mình sẽ chờ nhiều lắm là hai mươi phút, nếu Tần Thịnh không đến thì vừa hay cô có thể đi dạo xung quanh khu thương mại quốc tế cho đến tầm mười giờ rồi về nhà.
Cô vừa nghĩ vừa đi về phía vị trí đã hẹn trước, lúc gần đi đến chỗ thì đột nhiên cô khựng lại, tuy rằng Tần Thịnh ngồi đưa lưng về phía cô nhưng Tần Thịnh là người nổi tiếng như vậy thì cho dù cô không quen biết nhưng chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra bóng lưng đó là của anh, suy cho cùng thì một người để có thể nổi bật như thế giữa đám đông quả thật rất hiếm có.
Cô sững sờ đứng yên tại chỗ mấy giây, sau đó mới định thần lại rồi nhấc chân đi sang đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.