Chương 36:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Anh gần như không ăn được gì, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn Chu Uyển Doanh đang ngồi phía đối diện.
Lúc nào Chu Uyển Doanh cũng ăn một cách nhẹ nhàng từ tốn, dù là ăn cái gì cũng sẽ không phát ra tiếng, gương mặt cô nhỏ nhắn sạch bóng, khi cụp mặt xuống, hàng lông mi vừa dài vừa dày lộ ra, tựa như một chiếc quạt nhỏ xinh đẹp.
Tạ Lẫm nhìn cô, trong lòng có chút ngứa ngáy, cũng có chút rung động.
Chính anh cũng không ngờ mình lại bị hạ gục bởi một cô gái nhỏ.
*
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm đã ăn xong trước nên cũng ngại ăn thêm, cô ăn thêm một ít rồi đặt dao nĩa xuống.
Tạ Lẫm nhìn cô, hỏi: "Ăn xong rồi sao?"
Chu Uyển Doanh gật đầu trả lời: "Ăn rất no rồi ạ."
Cô nhìn Tạ Lẫm rồi nói: "Nhưng tôi thấy anh ăn ít quá."
Tạ Lẫm trả lời: "Buổi tối tôi ăn ít."
Anh ngắm nghía chiếc bật lửa trên tay, nhưng trong lòng đang rất muốn hút một điếu.
Thấy Chu Uyển Doanh ăn xong, anh gọi phục vụ tới thanh toán.
Lúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ tối.
Tạ Lẫm đưa Chu Uyển Doanh về nhà.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe, nói với Tạ Lẫm: "Giờ tôi đang sống ở đường Dương Hòe, khu dân cư Vân Khai."
Cô nói tiếp: "Lúc trước tôi ở đường Minh Hoa mà không phải sao, nhưng Hạ lão sư nghĩ như vậy không an toàn, nên cho tôi mượn một căn hộ trống của để ở."
Tạ Lẫm cong môi cười: "Vậy sao."
Đương nhiên anh biết Chu Uyển Doanh đang ở khu dân cư Vân Khai
Chỗ đó cũng chỉ là một trong số những bất động sản đứng tên anh mà thôi, lúc trước cũng là anh nhờ Hạ lão sư giúp Chu Uyển Doanh chuyển nhà.
*
Tòa cao ốc Hoa Thiên cũng không cách khu dân cư Vân Khai xa lắm, lái xe hơn mười phút đã tới.
Xe dừng ở ngoài khu dân cư, Chu Uyển Doanh bỗng có chút lưu luyến.
Nhưng Tạ Lẫm không nói rõ ràng điều gì, cô cũng không dám hỏi.
Cô cúi đầu từ từ tháo dây an toàn ra.
Muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy dường như nói gì cũng không thích hợp.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa hai người, nhưng Tạ Lẫm không mở miệng, cô không dám suy nghĩ nhiều.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên đán, cô cũng không biết liệu Tạ Lẫm có tìm gặp cô hay không.
Cô đưa Tạ Lẫm viên kẹo mà cô mang theo suốt dọc đường, nói: "Tặng anh cái này, của nhãn hàng tặng, chúc mừng năm mới."
Tạ Lẫm hạ tầm mắt nhìn viên kẹo được Chu Uyển Doanh đưa bằng cả hai tay.
Một lát sau lại ngước mắt nhìn cô, trong mắt anh hiện lên ý cười mờ nhạt, trêu đùa cô: "Em chỉ đưa tôi một viên thôi sao?"
Khuôn mặt Chu Uyển Doanh lập tức đỏ bừng, ngại ngùng lấy kẹo lại: "Xin lỗi, tôi chưa kịp chuẩn bị quà mừng năm mới."
Vốn dĩ cô cũng đâu nghĩ là sẽ gặp được Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm nhanh tay lấy lại viên kẹo từ trong lòng cô, bỏ vào hộp đựng ở tay ghế, sau đó lấy một thứ gì đó trong túi quần ra, ném vào tay Chu Uyển Doanh, nói: "Cầm lấy."
Chu Uyển Doanh bắt lấy theo phản xạ.
Nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng vật đó là gì, tim cô bị hẫng mất nửa nhịp.
Đó là một chiếc hộp nhung, giống như hộp đựng nhẫn.
Cô có hơi không dám mở, vô thức muốn trả lại cho Tạ Lẫm.
Tạ Lầm nhìn cô, nói: "Em không mở ra xem sao?"
Chu Uyển Doanh theo bản năng liếm môi dưới.
Do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn mở hộp ra.
Bên trong không phải là nhẫn, mà là một đôi hoa tai tinh xảo.
Hai vòng tai sáng lấp lánh, mặt trên được đính hai viên kim cương màu hồng nhạt trong suốt.
Chu Uyển Doanh đến bây giờ cũng được coi như là đã quen với vòng danh lợi của giới giải trí, ít nhiều cũng có hiểu biết về mấy thứ này.
Cho nên vừa thấy đôi hoa tai này, cô đã biết nó chắc chắn có giá trị xa xỉ.
Cô không dám nhận, vội vàng định trả lại cho Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm không để ý tới cô, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, lấy ra một điếu ngậm giữa môi, rồi mò lấy chiếc bất lửa châm thuốc.
Anh đã nhịn cả đêm, có hơi thèm thuốc lá.
Anh tiện tay hạ cửa sổ xe xuống, hít một hơi thuốc lá đầy thỏa mãn, rồi mới dùng tay trái kẹp lại, gác trên lên mép cửa sổ xe.
Lúc này anh mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Uyển Doanh, vẻ mặt lười biếng nói: "Mua bừa mấy thứ lặt vặt thôi, em không thích thì cứ vứt đi."
Đồ mà Tạ Lẫm anh đã tặng, sao có thể nhận lại chứ.
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, không biết có phải anh đang tức giận hay không.
Cầm chiếc hộp nhỏ trong tay mà như cầm phải củ khoai nóng, trả không được, mà không trả cũng không xong.
Do dự nửa ngày, cô vẫn không kìm được mà hỏi Tạ Lẫm: "Anh có thích thứ gì không?"
Tạ Lẫm nhìn cô, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, hỏi cô: "Sao nào? Muốn tặng lại gì đó cho tôi?"
Chu Uyển Doanh gật đầu.
Cô cảm thấy mình không thể nào trắng trợn nhận một món quà giá trị như vậy từ Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm thản nhiên nói: "Em cứ tự chọn đi, gì cũng được."
Mùi thuốc lá trong xe dần dần tản ra, Tạ Lẫm liếc nhìn Chu Uyển Doanh, mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng không thể để cô ngồi trong xe hít khói thuốc được, anh nói: "Được rồi, em lên đi, tôi còn có vài việc."
Chu Uyển Doanh nghe Tạ Lẫm nói, không dám làm mất thời gian của anh, gật đầu trả lời được, rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ ngư dân, đứng bên cạnh cửa xe khom lưng vẫy tay với Tạ Lẫm, nhỏ giọng nói: "Tôi đi lên đây, anh lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Tạ Lẫm nhìn thoáng qua ánh mắt của Chu Uyển Doanh.
Đôi mắt của cô đúng là có thể nói.
Cho dù là Tạ Lẫm cũng không kìm được mà muốn nhìn sâu vào đôi mắt của Chu Uyển Doanh.
Anh sợ nhìn lâu thêm một lúc nữa, anh sẽ càng gục ngã nhanh hơn.
Anh thản nhiên "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn đi chỗ khác, nói: "Lên đi, tôi hút thuốc xong sẽ đi."
Chu Uyển Doanh gật đầu, hơi chần chừ một chốc, sau đó mới xoay người đi về phía khu dân cư.
Lúc nào Chu Uyển Doanh cũng ăn một cách nhẹ nhàng từ tốn, dù là ăn cái gì cũng sẽ không phát ra tiếng, gương mặt cô nhỏ nhắn sạch bóng, khi cụp mặt xuống, hàng lông mi vừa dài vừa dày lộ ra, tựa như một chiếc quạt nhỏ xinh đẹp.
Tạ Lẫm nhìn cô, trong lòng có chút ngứa ngáy, cũng có chút rung động.
Chính anh cũng không ngờ mình lại bị hạ gục bởi một cô gái nhỏ.
*
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm đã ăn xong trước nên cũng ngại ăn thêm, cô ăn thêm một ít rồi đặt dao nĩa xuống.
Tạ Lẫm nhìn cô, hỏi: "Ăn xong rồi sao?"
Chu Uyển Doanh gật đầu trả lời: "Ăn rất no rồi ạ."
Cô nhìn Tạ Lẫm rồi nói: "Nhưng tôi thấy anh ăn ít quá."
Tạ Lẫm trả lời: "Buổi tối tôi ăn ít."
Anh ngắm nghía chiếc bật lửa trên tay, nhưng trong lòng đang rất muốn hút một điếu.
Thấy Chu Uyển Doanh ăn xong, anh gọi phục vụ tới thanh toán.
Lúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ tối.
Tạ Lẫm đưa Chu Uyển Doanh về nhà.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe, nói với Tạ Lẫm: "Giờ tôi đang sống ở đường Dương Hòe, khu dân cư Vân Khai."
Cô nói tiếp: "Lúc trước tôi ở đường Minh Hoa mà không phải sao, nhưng Hạ lão sư nghĩ như vậy không an toàn, nên cho tôi mượn một căn hộ trống của để ở."
Tạ Lẫm cong môi cười: "Vậy sao."
Đương nhiên anh biết Chu Uyển Doanh đang ở khu dân cư Vân Khai
Chỗ đó cũng chỉ là một trong số những bất động sản đứng tên anh mà thôi, lúc trước cũng là anh nhờ Hạ lão sư giúp Chu Uyển Doanh chuyển nhà.
*
Tòa cao ốc Hoa Thiên cũng không cách khu dân cư Vân Khai xa lắm, lái xe hơn mười phút đã tới.
Xe dừng ở ngoài khu dân cư, Chu Uyển Doanh bỗng có chút lưu luyến.
Nhưng Tạ Lẫm không nói rõ ràng điều gì, cô cũng không dám hỏi.
Cô cúi đầu từ từ tháo dây an toàn ra.
Muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy dường như nói gì cũng không thích hợp.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa hai người, nhưng Tạ Lẫm không mở miệng, cô không dám suy nghĩ nhiều.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên đán, cô cũng không biết liệu Tạ Lẫm có tìm gặp cô hay không.
Cô đưa Tạ Lẫm viên kẹo mà cô mang theo suốt dọc đường, nói: "Tặng anh cái này, của nhãn hàng tặng, chúc mừng năm mới."
Tạ Lẫm hạ tầm mắt nhìn viên kẹo được Chu Uyển Doanh đưa bằng cả hai tay.
Một lát sau lại ngước mắt nhìn cô, trong mắt anh hiện lên ý cười mờ nhạt, trêu đùa cô: "Em chỉ đưa tôi một viên thôi sao?"
Khuôn mặt Chu Uyển Doanh lập tức đỏ bừng, ngại ngùng lấy kẹo lại: "Xin lỗi, tôi chưa kịp chuẩn bị quà mừng năm mới."
Vốn dĩ cô cũng đâu nghĩ là sẽ gặp được Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm nhanh tay lấy lại viên kẹo từ trong lòng cô, bỏ vào hộp đựng ở tay ghế, sau đó lấy một thứ gì đó trong túi quần ra, ném vào tay Chu Uyển Doanh, nói: "Cầm lấy."
Chu Uyển Doanh bắt lấy theo phản xạ.
Nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng vật đó là gì, tim cô bị hẫng mất nửa nhịp.
Đó là một chiếc hộp nhung, giống như hộp đựng nhẫn.
Cô có hơi không dám mở, vô thức muốn trả lại cho Tạ Lẫm.
Tạ Lầm nhìn cô, nói: "Em không mở ra xem sao?"
Chu Uyển Doanh theo bản năng liếm môi dưới.
Do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn mở hộp ra.
Bên trong không phải là nhẫn, mà là một đôi hoa tai tinh xảo.
Hai vòng tai sáng lấp lánh, mặt trên được đính hai viên kim cương màu hồng nhạt trong suốt.
Chu Uyển Doanh đến bây giờ cũng được coi như là đã quen với vòng danh lợi của giới giải trí, ít nhiều cũng có hiểu biết về mấy thứ này.
Cho nên vừa thấy đôi hoa tai này, cô đã biết nó chắc chắn có giá trị xa xỉ.
Cô không dám nhận, vội vàng định trả lại cho Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm không để ý tới cô, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, lấy ra một điếu ngậm giữa môi, rồi mò lấy chiếc bất lửa châm thuốc.
Anh đã nhịn cả đêm, có hơi thèm thuốc lá.
Anh tiện tay hạ cửa sổ xe xuống, hít một hơi thuốc lá đầy thỏa mãn, rồi mới dùng tay trái kẹp lại, gác trên lên mép cửa sổ xe.
Lúc này anh mới nghiêng đầu nhìn về phía Chu Uyển Doanh, vẻ mặt lười biếng nói: "Mua bừa mấy thứ lặt vặt thôi, em không thích thì cứ vứt đi."
Đồ mà Tạ Lẫm anh đã tặng, sao có thể nhận lại chứ.
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, không biết có phải anh đang tức giận hay không.
Cầm chiếc hộp nhỏ trong tay mà như cầm phải củ khoai nóng, trả không được, mà không trả cũng không xong.
Do dự nửa ngày, cô vẫn không kìm được mà hỏi Tạ Lẫm: "Anh có thích thứ gì không?"
Tạ Lẫm nhìn cô, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, hỏi cô: "Sao nào? Muốn tặng lại gì đó cho tôi?"
Chu Uyển Doanh gật đầu.
Cô cảm thấy mình không thể nào trắng trợn nhận một món quà giá trị như vậy từ Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm thản nhiên nói: "Em cứ tự chọn đi, gì cũng được."
Mùi thuốc lá trong xe dần dần tản ra, Tạ Lẫm liếc nhìn Chu Uyển Doanh, mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng không thể để cô ngồi trong xe hít khói thuốc được, anh nói: "Được rồi, em lên đi, tôi còn có vài việc."
Chu Uyển Doanh nghe Tạ Lẫm nói, không dám làm mất thời gian của anh, gật đầu trả lời được, rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ ngư dân, đứng bên cạnh cửa xe khom lưng vẫy tay với Tạ Lẫm, nhỏ giọng nói: "Tôi đi lên đây, anh lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Tạ Lẫm nhìn thoáng qua ánh mắt của Chu Uyển Doanh.
Đôi mắt của cô đúng là có thể nói.
Cho dù là Tạ Lẫm cũng không kìm được mà muốn nhìn sâu vào đôi mắt của Chu Uyển Doanh.
Anh sợ nhìn lâu thêm một lúc nữa, anh sẽ càng gục ngã nhanh hơn.
Anh thản nhiên "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn đi chỗ khác, nói: "Lên đi, tôi hút thuốc xong sẽ đi."
Chu Uyển Doanh gật đầu, hơi chần chừ một chốc, sau đó mới xoay người đi về phía khu dân cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.