Chương 37:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Tạ Lẫm ngồi ở trong xe, nhìn theo bóng lưng Chu Uyển Doanh đang dần đi xa, đến tận khi cô vào trong khu dân cư mới rời mắt đi.
Anh hút nốt điếu thuốc trên tay, dập tàn thuốc rồi quay đầu lái xe rời đi.
*
Tạ Lẫm lúc nào cũng bận rộn khi vào cuối năm, những cuộc xã giao và các chuyến công tác có rất nhiều, nhiều việc đến mức anh chẳng có thời gian để liên lạc với Chu Uyển Doanh.
Chỉ là sau này có đôi khi Tạ Lẫm nghĩ lại, chẳng lẽ khi ấy anh thật sự bận đến nỗi không có thời gian để liên lạc với Chu Uyển Doanh sao?
Hay là do khi đó anh chưa yêu Chu Uyển Doanh sâu đậm đến như vậy.
Bản tính của một doanh nhân khiến anh vẫn phải cân nhắc lợi và hại xem có nên tiến tới hay không.
Đêm giao thừa, anh kết thúc chuyến đi công tác và quay trở về Bắc Thành.
Lúc xuống máy bay đã là chín giờ tối.
Vừa mở điện thoại di động lên đã thấy hàng loạt tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ liên tục rung lên khiến anh phải nhăn mày khó chịu, vừa lên xe đã quăng điện thoại sang một bên.
Làm gì có ai có tâm trạng tốt khi phải đi công tác vào đêm 30 được chứ.
Anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế ở hàng ghế trước thầm quan sát sắc mặt của Tạ Lẫm qua kính chiếu hậu, biết tâm trạng Tạ Lẫm đang khống tốt nên cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng lái xe ra khỏi ga ra sân bay.
Rời khỏi sân bay, điện thoại đang bị ném một bên lại rung lên.
Tạ Lẫm mở mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nhíu mày một hồi lâu, cuối cùng cũng nhấc máy, giọng nói có chút uể oải: "Alo."
Đầu bên kia điện thoại, Tống Minh Hồng hỏi: "Về đến đâu rồi? Có thể về nhà trước mười giờ không?"
Tống Minh Hồng là người coi trọng mối quan hệ trong gia đình, bình thường thì không vấn đề gì, nhưng mỗi cuối năm, Tạ Lẫm nhất định phải quay về nhà cũ.
Tạ Lẫm chịu đựng nỗi mệt mỏi đến rã rời, nhạt nhẽo "Vâng" một tiếng.
Tiếng đánh mạt chược và những tiếng thét chói tai của đám trẻ con ở đầu bên kia điện thoại khiến tâm trạng anh càng thêm khó chịu.
Trả lời xong anh lập tức cúp máy.
*
Một tiếng sau, xe đã về nhà cũ của nhà họ Tạ.
Khi Tạ Lẫm đút tay vào túi đi vào nhà, những tiếng hét the thé của mấy đứa nhóc vốn đang tràn ngập khắc gian nhà bỗng im bặt lại.
Trẻ con trong nhà đứa nào cũng sợ Tạ Lẫm, chúng nó vừa thấy Tạ Lẫm là lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dì hai của Tạ Lẫm đang ngồi chỗ bàn mạt chược cười nói: "Mấy đứa nhỏ sợ chú của chúng nó lắm, vừa nhìn thấy chú về là đàng hoàng ngay."
Tạ Lẫm vừa đi công tác về, cực kỳ mệt mỏi, anh lên tiếng chào hỏi qua loa rồi lên lầu đi tắm trước.
Tắm rửa thay đồ xong, anh ngồi tựa trên sô pha hút thuốc.
Anh thật sự không muốn xuống lầu lần nữa, tiếng mạt chước dưới phòng khách càng làm anh thêm đau đầu.
Một lát sau, Tống Minh Hồng lại gọi điện cho anh, bảo anh nghỉ ngơi xong thì đi xuống lầu, có chuyện gì đó cần thương lượng với anh.
Hút thuốc xong, anh dụi tàn thuốc rồi lại tay đút túi đi xuống nhà.
Lúc đầu anh tưởng là có việc gì, hóa ra cũng chỉ là giục kết hôn.
Anh lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, lấy một điếu rồi ngậm giữa môi.
Lấy bật lửa ra châm thuốc, làn khói xám trắng khiến anh phải nheo mắt.
Anh ngước mắt lên trong làn khói xám, nhìn về phía mấy vị trưởng bối tốt bụng tới để thuyết phục mẹ anh, uể oải nói: "Năm nào cũng có ngày này, mẹ không thấy mệt à."
Tống Minh Hồng nói: "Nếu như con kết hôn thì mẹ sẽ không giục con nữa."
Tạ Lẫm chợt cảm thấy chán nản, đứng dậy cấm lấy áo khoác đang treo trên tay vịn ở ghế sô pha, một tay đút túi, đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Con có việc, đi trước."
Tống Minh Hồng tức đến xanh mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Lẫm mà trách mắng: "Tết nguyên đán rồi con còn đi đâu?"
Tạ Lẫm không đáp, đi một mách ra cửa.
Chiếc xe bình thường anh hay đi đang đậu ở Tinh Lan Loan, không có ở nhà cũ.
Trong gara nhà cũ còn đậu một chiếc Mercedes-Benz G đã lâu anh không lái, anh mở cửa bước lên xe, ném áo khoác vest sang ghế phụ.
Anh thấy có chút khó chịu, cắn điếu thuốc đang cháy một nửa giữa môi, khởi động xe rồi lái rời khỏi nhà cũ.
*
Tạ Lẫm ban đầu định quay về Tinh Lan Loan nghỉ ngơi.
Chuyến đi công tác này của anh vốn đã mệt mỏi, lại còn phải về nhà cũ bị làm phiền mất nửa ngày, lúc này chỉ muốn đi nơi nào đó vắng vẻ một mình.
Lái xe ra khỏi nhà cũ của nhà họ Tạ, lúc quay về Tinh Lan Loan phải đi qua đường Dương Hòe.
Năm mới ở Bắc Kinh cũng tương đối náo nhiệt, nhưng giờ không còn sớm, nên đoạn đường Dương Hòe này cũng không có bao nhiêu người.
Lúc chờ đèn đỏ, tay trái Tạ Lẫm gác lên bệ cửa sổ dập tàn thuốc cho rơi bớt bụi, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng bắt gặp một bóng hình quen thuộc ở cổng công viên đối diện.
Cho dù người ấy đội mũ và đeo khẩu trang, Tạ Lẫm chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra đó là Chu Uyển Doanh.
Tối nay cô mặc một chiếc áo khoác bành tô màu trắng, đội chiếc mũ ngư dân để che đi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô cứ ngồi như vậy ở trên chiếc ghế dài ngoài công viên, ăn cây kẹo bông đang cầm trên tay.
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh chăm chú thật lâu, lâu đến mức khi đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục, anh mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại khởi động xe lần nữa.
*
Chu Uyển Doanh ra ngoài là để đi ngắm đèn lồng.
Khu dân cư ở đối diện công viên treo rất nhiều những chiếc đèn lồng màu vàng màu đỏ sặc sỡ trên cổng.
Cô mua một cây kẹo bông của một ông cụ ở ngoài cổng công viên, ngồi trên chiếc ghế dài ở ngoài, định bụng ăn xong sẽ quay về nhà.
Nhìn thấy một đứa trẻ mua một chùm bóng bay hình con thỏ, cô thấy rất đáng yêu, nên cũng đi lên phía trước mua một chùm.
Trả tiền xong, cô cầm sợi dây bóng bay, định chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ vừa quay người lại đã thấy Tạ Lẫm hai tay đút túi đứng sau lưng cô cách đó không xa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau thật lâu.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm, không biết vì sao bỗng nhiên rất muốn khóc.
Cô cực kỳ muốn hỏi anh một câu, vì sao đã lâu như vậy rồi mà anh không liên lạc lại với cô.
Anh hút nốt điếu thuốc trên tay, dập tàn thuốc rồi quay đầu lái xe rời đi.
*
Tạ Lẫm lúc nào cũng bận rộn khi vào cuối năm, những cuộc xã giao và các chuyến công tác có rất nhiều, nhiều việc đến mức anh chẳng có thời gian để liên lạc với Chu Uyển Doanh.
Chỉ là sau này có đôi khi Tạ Lẫm nghĩ lại, chẳng lẽ khi ấy anh thật sự bận đến nỗi không có thời gian để liên lạc với Chu Uyển Doanh sao?
Hay là do khi đó anh chưa yêu Chu Uyển Doanh sâu đậm đến như vậy.
Bản tính của một doanh nhân khiến anh vẫn phải cân nhắc lợi và hại xem có nên tiến tới hay không.
Đêm giao thừa, anh kết thúc chuyến đi công tác và quay trở về Bắc Thành.
Lúc xuống máy bay đã là chín giờ tối.
Vừa mở điện thoại di động lên đã thấy hàng loạt tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ liên tục rung lên khiến anh phải nhăn mày khó chịu, vừa lên xe đã quăng điện thoại sang một bên.
Làm gì có ai có tâm trạng tốt khi phải đi công tác vào đêm 30 được chứ.
Anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế ở hàng ghế trước thầm quan sát sắc mặt của Tạ Lẫm qua kính chiếu hậu, biết tâm trạng Tạ Lẫm đang khống tốt nên cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng lái xe ra khỏi ga ra sân bay.
Rời khỏi sân bay, điện thoại đang bị ném một bên lại rung lên.
Tạ Lẫm mở mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nhíu mày một hồi lâu, cuối cùng cũng nhấc máy, giọng nói có chút uể oải: "Alo."
Đầu bên kia điện thoại, Tống Minh Hồng hỏi: "Về đến đâu rồi? Có thể về nhà trước mười giờ không?"
Tống Minh Hồng là người coi trọng mối quan hệ trong gia đình, bình thường thì không vấn đề gì, nhưng mỗi cuối năm, Tạ Lẫm nhất định phải quay về nhà cũ.
Tạ Lẫm chịu đựng nỗi mệt mỏi đến rã rời, nhạt nhẽo "Vâng" một tiếng.
Tiếng đánh mạt chược và những tiếng thét chói tai của đám trẻ con ở đầu bên kia điện thoại khiến tâm trạng anh càng thêm khó chịu.
Trả lời xong anh lập tức cúp máy.
*
Một tiếng sau, xe đã về nhà cũ của nhà họ Tạ.
Khi Tạ Lẫm đút tay vào túi đi vào nhà, những tiếng hét the thé của mấy đứa nhóc vốn đang tràn ngập khắc gian nhà bỗng im bặt lại.
Trẻ con trong nhà đứa nào cũng sợ Tạ Lẫm, chúng nó vừa thấy Tạ Lẫm là lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dì hai của Tạ Lẫm đang ngồi chỗ bàn mạt chược cười nói: "Mấy đứa nhỏ sợ chú của chúng nó lắm, vừa nhìn thấy chú về là đàng hoàng ngay."
Tạ Lẫm vừa đi công tác về, cực kỳ mệt mỏi, anh lên tiếng chào hỏi qua loa rồi lên lầu đi tắm trước.
Tắm rửa thay đồ xong, anh ngồi tựa trên sô pha hút thuốc.
Anh thật sự không muốn xuống lầu lần nữa, tiếng mạt chước dưới phòng khách càng làm anh thêm đau đầu.
Một lát sau, Tống Minh Hồng lại gọi điện cho anh, bảo anh nghỉ ngơi xong thì đi xuống lầu, có chuyện gì đó cần thương lượng với anh.
Hút thuốc xong, anh dụi tàn thuốc rồi lại tay đút túi đi xuống nhà.
Lúc đầu anh tưởng là có việc gì, hóa ra cũng chỉ là giục kết hôn.
Anh lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, lấy một điếu rồi ngậm giữa môi.
Lấy bật lửa ra châm thuốc, làn khói xám trắng khiến anh phải nheo mắt.
Anh ngước mắt lên trong làn khói xám, nhìn về phía mấy vị trưởng bối tốt bụng tới để thuyết phục mẹ anh, uể oải nói: "Năm nào cũng có ngày này, mẹ không thấy mệt à."
Tống Minh Hồng nói: "Nếu như con kết hôn thì mẹ sẽ không giục con nữa."
Tạ Lẫm chợt cảm thấy chán nản, đứng dậy cấm lấy áo khoác đang treo trên tay vịn ở ghế sô pha, một tay đút túi, đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Con có việc, đi trước."
Tống Minh Hồng tức đến xanh mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Lẫm mà trách mắng: "Tết nguyên đán rồi con còn đi đâu?"
Tạ Lẫm không đáp, đi một mách ra cửa.
Chiếc xe bình thường anh hay đi đang đậu ở Tinh Lan Loan, không có ở nhà cũ.
Trong gara nhà cũ còn đậu một chiếc Mercedes-Benz G đã lâu anh không lái, anh mở cửa bước lên xe, ném áo khoác vest sang ghế phụ.
Anh thấy có chút khó chịu, cắn điếu thuốc đang cháy một nửa giữa môi, khởi động xe rồi lái rời khỏi nhà cũ.
*
Tạ Lẫm ban đầu định quay về Tinh Lan Loan nghỉ ngơi.
Chuyến đi công tác này của anh vốn đã mệt mỏi, lại còn phải về nhà cũ bị làm phiền mất nửa ngày, lúc này chỉ muốn đi nơi nào đó vắng vẻ một mình.
Lái xe ra khỏi nhà cũ của nhà họ Tạ, lúc quay về Tinh Lan Loan phải đi qua đường Dương Hòe.
Năm mới ở Bắc Kinh cũng tương đối náo nhiệt, nhưng giờ không còn sớm, nên đoạn đường Dương Hòe này cũng không có bao nhiêu người.
Lúc chờ đèn đỏ, tay trái Tạ Lẫm gác lên bệ cửa sổ dập tàn thuốc cho rơi bớt bụi, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng bắt gặp một bóng hình quen thuộc ở cổng công viên đối diện.
Cho dù người ấy đội mũ và đeo khẩu trang, Tạ Lẫm chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra đó là Chu Uyển Doanh.
Tối nay cô mặc một chiếc áo khoác bành tô màu trắng, đội chiếc mũ ngư dân để che đi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô cứ ngồi như vậy ở trên chiếc ghế dài ngoài công viên, ăn cây kẹo bông đang cầm trên tay.
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh chăm chú thật lâu, lâu đến mức khi đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục, anh mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại khởi động xe lần nữa.
*
Chu Uyển Doanh ra ngoài là để đi ngắm đèn lồng.
Khu dân cư ở đối diện công viên treo rất nhiều những chiếc đèn lồng màu vàng màu đỏ sặc sỡ trên cổng.
Cô mua một cây kẹo bông của một ông cụ ở ngoài cổng công viên, ngồi trên chiếc ghế dài ở ngoài, định bụng ăn xong sẽ quay về nhà.
Nhìn thấy một đứa trẻ mua một chùm bóng bay hình con thỏ, cô thấy rất đáng yêu, nên cũng đi lên phía trước mua một chùm.
Trả tiền xong, cô cầm sợi dây bóng bay, định chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ vừa quay người lại đã thấy Tạ Lẫm hai tay đút túi đứng sau lưng cô cách đó không xa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau thật lâu.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm, không biết vì sao bỗng nhiên rất muốn khóc.
Cô cực kỳ muốn hỏi anh một câu, vì sao đã lâu như vậy rồi mà anh không liên lạc lại với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.