Chương 38:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Cô đã mua được món quà muốn tặng cho anh, nhưng anh lại đột nhiên ngừng liên lạc với cô, khiến cô mất hết cả dũng khí để đưa nó cho anh.
*
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh chăm chú hồi lâu, sau đó chủ động tiến lại gần cô.
Tiến lại gần anh mới nhận ra trên tai cô đang đeo đôi hoa tai mà anh tặng cô ngày hôm đó.
Làn da cô trắng, thêm đôi hoa tai màu hồng càng khiến cho da cô thêm hồng hào, làm cô trông thêm phần quyến rũ.
Tạ Lẫm ngắm một hồi, nhếch môi cười nói: "Nhìn đẹp lắm."
Chu Uyển Doanh biết Tạ Lẫm đang nói đến đôi hoa tai.
Thật ra buổi tối hôm nay cũng là lần đầu tiên cô đeo đôi hoa tai này.
Là để mừng năm mới.
Cô nhìn Tạ Lẫm, trong đôi mắt bỗng nhỏ lệ.
Mắt cô rất đẹp, vốn là một đôi mắt quyến rũ, giờ đây rưng rưng nước mắt lại khiến người ta vô cùng thương xót.
Tạ Lẫm nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Giọng nói của Tạ Lẫm dịu dàng hiếm thấy, Chu Uyển Doanh đang một bụng uất ức nghe thấy chợt có phần mất kiểm soát, giọng cô hơi nghẹn ngào nói: "Vì sao tự dưng anh lại không liên lạc lại với tôi nữa?"
"Anh không muốn có gì với tôi, tại sao lúc trước còn làm mấy chuyện mập mờ đó chứ?"
Khiến cô hiểu lầm, khiến cô hạnh phúc suốt khoảng thời gian dài.
Nhưng rồi theo quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng, lại khiến cô lo được lo mất, khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô nhìn Tạ Lẫm, hai giọt nước mắt lớn không kìm được đã rơi xuống.
Tựa như hai hạt ngọc vàng rơi xuống đất, cũng rơi trúng vào tim Tạ Lẫm.
Anh bỗng có cảm giác dường như mình đã làm gì có lỗi với Chu Uyển Doanh.
Khoảnh khắc giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống, dường trong chớp mắt trái tim anh cũng bị thiêu đốt.
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, hạ giọng hỏi: "Em ăn Tết một mình sao?"
Chu Uyển Doanh gắng kìm nước mắt lại, nhưng càng cố gắng, mắt cô càng thêm đỏ.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nghẹn ngào "Ừ" một tiếng.
Tạ Lẫm hỏi: "Sao không về nhà?"
Chu Uyển Doanh im lặng một lúc rồi trả lời: "Nhà xa quá."
"Thế sao không đến nhà Mạnh lão sư?"
Chu Uyển Doanh lắc đầu: "Con của Mạnh lão sư và Hạ lão sư năm nay trở về, Tết nguyên đán rồi, không nên đến làm phiền gia đình họ."
Đôi mắt Tạ Lẫm dịu dàng ngắm nhìn Chu Uyển Doanh.
Lát sau, anh hỏi cô: "Em ăn cơm tối chưa?"
Chu Uyển Doanh gật đầu: "Tôi ăn rồi, ăn ở nhà."
Tạ Lẫm giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười hai giờ đêm.
Năm mới đến, có lẽ cũng chẳng có ai lại định đi ngủ sớm như vậy.
Anh nhìn về phía Chu Uyển Doanh, hỏi cô: "Muốn đi chơi không?"
Chưa từng có ai đưa Chu Uyển Doanh đi chơi vào mỗi dịp năm mới.
Cô nhìn Tạ Lẫm đầy háo hức, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu chơi đó?"
Tạ Lẫm nói: "Bên chỗ Tần Chiếu đang chơi bài, em có biết đánh không?"
*
Mấy trò chơi tiêu khiển trong dịp lễ Tết cũng chỉ có mấy cái này thôi, đánh bài rồi ăn uống.
Tần Chiếu này là thế hệ thứ hai, năm nào cũng tụ tập chơi bời, mời rất nhiều bạn bè đến nhà chơi mạt chược, không đánh đến ngày thứ bảy không tan cuộc.
Tạ Lẫm chưa bao giờ tham gia mấy trò này với bọn họ, vì thế nên khi Tạ Lẫm đưa Chu Uyển Doanh đến cùng, Tần Chiếu trợn tròn xoe mắt, gào to: "Mẹ kiếp, chẳng phải cuối năm nào cậu cũng không đến chơi mạt chược hả? Sao lại tới đây?"
Thấy Chu Uyển Doanh bên cạnh, anh ta lại la ó: "Ôi chao! Em gái Uyển, lâu rồi không gặp."
Chu Uyển Doanh đã nổi tiếng gần một năm nay, những người trong giới đều biết đến cô.
Thấy Chu Uyển Doanh đi cùng Tạ Lẫm, hầu hết mọi người đều biết có chuyện gì.
Dù sao trong giới bọn họ, người bao nuôi nữ minh tinh cũng không ít.
Chỉ là với Tạ Lẫm thì đây là lần đầu tiên, ít nhiều gì vẫn có chút bất ngờ.
Nhưng thấy đối phương là Chu Uyển Doanh, lại thấy hình như cũng không có gì bất ngờ lắm.
Dù sao thì tuy Tạ Lẫm nổi tiếng là có tiêu chuẩn cao, nhưng Chu Uyển Doanh cũng không phải dạng đẹp đại trà, vấp vào cô cũng là điều bình thường thôi.
Tạ Lẫm tay đút túi đi đến cạnh bàn mạt chược, đá vào ghế của Tần Chiêu, nói: "Nhường ghế cho cô ấy."
"Được được!" Tần Chiếu hết sức cao thượng nói, chuyển ghế cho Chu uyển Doanh ngay lập tức.
Tạ Lẫm kéo Chu Uyển Doanh qua, để cô ngồi xuống.
Anh đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua hai bên vai cô, cúi người chỉ cô cách xếp bài.
Đám công tử này nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên không thích chơi mạt chược bằng máy, chê dùng máy thì chán, chỉ thích chơi thủ công.
Đây là lần đầu từ trước đến nay Chu Uyển Doanh chơi bài, cô có hơi hồi hộp, cũng có phần nóng lòng muốn thử.
Lúc Tạ Lẫm đứng phía sau dạy cô, đôi mắt cô mở to, vô cùng chuyên chú tập trung học.
Cô vốn thông minh, chỉ trong chốc lát đã học được các quy tắc.
Tạ Lẫm xoa xoa đầu cô, để ví tiền cạnh tay cô, để cô muốn chơi thế nào thì chơi.
Anh thấy hơi mệt, ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh nghỉ ngơi.
Tuy rằng ở đây Chu Uyển Doanh không quen ai, nhưng có lẻ bởi vì có Tạ Lẫm, cô cảm thấy rất yên tâm.
Cô là lính mới nên vận đánh bài rất đỏ, nộp học phí vài lần xong là bắt đầu thắng, chỉ trong chốc lát mà đã thu hết tiền học phí lúc nãy vừa nộp về.
Lần đầu cô cảm nhận được niềm vui, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy nụ cười đáng yêu.
Tạ Lẫm định dựa vào sô pha muốn ngủ một lúc, nhưng Chu Uyển Doanh cười suốt, cười đến mức khiến tim anh ngứa ngáy, ánh mắt không thể nào rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Trình Hạo là người thua thảm hại nhất dưới tay Chu Uyển Doanh, khóc lóc cầu xin tha mạng: "Chị dâu ơi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, em cũng không có nhiều tiền bằng Tạ tổng nhà chị đâu."
Chu Uyển Doanh vừa nghe cậu ta gọi cô là "chị dâu", gương mặt nhỏ xinh trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Cô thấy hơi xấu hổ, nhưng lại thấy xíu xiu hài lòng, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tạ Lẫm đang ngồi trên ghế sô pha.
Tạ Lẫm cũng đang nhìn cô, đôi mắt anh khi thấy cô có vài phần vui vẻ, có vẻ như không vì người khác gọi cô là "chị dâu" mà mất hứng, mà cũng không phủ nhận thân phận của cô.
*
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh chăm chú hồi lâu, sau đó chủ động tiến lại gần cô.
Tiến lại gần anh mới nhận ra trên tai cô đang đeo đôi hoa tai mà anh tặng cô ngày hôm đó.
Làn da cô trắng, thêm đôi hoa tai màu hồng càng khiến cho da cô thêm hồng hào, làm cô trông thêm phần quyến rũ.
Tạ Lẫm ngắm một hồi, nhếch môi cười nói: "Nhìn đẹp lắm."
Chu Uyển Doanh biết Tạ Lẫm đang nói đến đôi hoa tai.
Thật ra buổi tối hôm nay cũng là lần đầu tiên cô đeo đôi hoa tai này.
Là để mừng năm mới.
Cô nhìn Tạ Lẫm, trong đôi mắt bỗng nhỏ lệ.
Mắt cô rất đẹp, vốn là một đôi mắt quyến rũ, giờ đây rưng rưng nước mắt lại khiến người ta vô cùng thương xót.
Tạ Lẫm nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Giọng nói của Tạ Lẫm dịu dàng hiếm thấy, Chu Uyển Doanh đang một bụng uất ức nghe thấy chợt có phần mất kiểm soát, giọng cô hơi nghẹn ngào nói: "Vì sao tự dưng anh lại không liên lạc lại với tôi nữa?"
"Anh không muốn có gì với tôi, tại sao lúc trước còn làm mấy chuyện mập mờ đó chứ?"
Khiến cô hiểu lầm, khiến cô hạnh phúc suốt khoảng thời gian dài.
Nhưng rồi theo quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng, lại khiến cô lo được lo mất, khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô nhìn Tạ Lẫm, hai giọt nước mắt lớn không kìm được đã rơi xuống.
Tựa như hai hạt ngọc vàng rơi xuống đất, cũng rơi trúng vào tim Tạ Lẫm.
Anh bỗng có cảm giác dường như mình đã làm gì có lỗi với Chu Uyển Doanh.
Khoảnh khắc giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống, dường trong chớp mắt trái tim anh cũng bị thiêu đốt.
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, hạ giọng hỏi: "Em ăn Tết một mình sao?"
Chu Uyển Doanh gắng kìm nước mắt lại, nhưng càng cố gắng, mắt cô càng thêm đỏ.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nghẹn ngào "Ừ" một tiếng.
Tạ Lẫm hỏi: "Sao không về nhà?"
Chu Uyển Doanh im lặng một lúc rồi trả lời: "Nhà xa quá."
"Thế sao không đến nhà Mạnh lão sư?"
Chu Uyển Doanh lắc đầu: "Con của Mạnh lão sư và Hạ lão sư năm nay trở về, Tết nguyên đán rồi, không nên đến làm phiền gia đình họ."
Đôi mắt Tạ Lẫm dịu dàng ngắm nhìn Chu Uyển Doanh.
Lát sau, anh hỏi cô: "Em ăn cơm tối chưa?"
Chu Uyển Doanh gật đầu: "Tôi ăn rồi, ăn ở nhà."
Tạ Lẫm giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười hai giờ đêm.
Năm mới đến, có lẽ cũng chẳng có ai lại định đi ngủ sớm như vậy.
Anh nhìn về phía Chu Uyển Doanh, hỏi cô: "Muốn đi chơi không?"
Chưa từng có ai đưa Chu Uyển Doanh đi chơi vào mỗi dịp năm mới.
Cô nhìn Tạ Lẫm đầy háo hức, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu chơi đó?"
Tạ Lẫm nói: "Bên chỗ Tần Chiếu đang chơi bài, em có biết đánh không?"
*
Mấy trò chơi tiêu khiển trong dịp lễ Tết cũng chỉ có mấy cái này thôi, đánh bài rồi ăn uống.
Tần Chiếu này là thế hệ thứ hai, năm nào cũng tụ tập chơi bời, mời rất nhiều bạn bè đến nhà chơi mạt chược, không đánh đến ngày thứ bảy không tan cuộc.
Tạ Lẫm chưa bao giờ tham gia mấy trò này với bọn họ, vì thế nên khi Tạ Lẫm đưa Chu Uyển Doanh đến cùng, Tần Chiếu trợn tròn xoe mắt, gào to: "Mẹ kiếp, chẳng phải cuối năm nào cậu cũng không đến chơi mạt chược hả? Sao lại tới đây?"
Thấy Chu Uyển Doanh bên cạnh, anh ta lại la ó: "Ôi chao! Em gái Uyển, lâu rồi không gặp."
Chu Uyển Doanh đã nổi tiếng gần một năm nay, những người trong giới đều biết đến cô.
Thấy Chu Uyển Doanh đi cùng Tạ Lẫm, hầu hết mọi người đều biết có chuyện gì.
Dù sao trong giới bọn họ, người bao nuôi nữ minh tinh cũng không ít.
Chỉ là với Tạ Lẫm thì đây là lần đầu tiên, ít nhiều gì vẫn có chút bất ngờ.
Nhưng thấy đối phương là Chu Uyển Doanh, lại thấy hình như cũng không có gì bất ngờ lắm.
Dù sao thì tuy Tạ Lẫm nổi tiếng là có tiêu chuẩn cao, nhưng Chu Uyển Doanh cũng không phải dạng đẹp đại trà, vấp vào cô cũng là điều bình thường thôi.
Tạ Lẫm tay đút túi đi đến cạnh bàn mạt chược, đá vào ghế của Tần Chiêu, nói: "Nhường ghế cho cô ấy."
"Được được!" Tần Chiếu hết sức cao thượng nói, chuyển ghế cho Chu uyển Doanh ngay lập tức.
Tạ Lẫm kéo Chu Uyển Doanh qua, để cô ngồi xuống.
Anh đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua hai bên vai cô, cúi người chỉ cô cách xếp bài.
Đám công tử này nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên không thích chơi mạt chược bằng máy, chê dùng máy thì chán, chỉ thích chơi thủ công.
Đây là lần đầu từ trước đến nay Chu Uyển Doanh chơi bài, cô có hơi hồi hộp, cũng có phần nóng lòng muốn thử.
Lúc Tạ Lẫm đứng phía sau dạy cô, đôi mắt cô mở to, vô cùng chuyên chú tập trung học.
Cô vốn thông minh, chỉ trong chốc lát đã học được các quy tắc.
Tạ Lẫm xoa xoa đầu cô, để ví tiền cạnh tay cô, để cô muốn chơi thế nào thì chơi.
Anh thấy hơi mệt, ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh nghỉ ngơi.
Tuy rằng ở đây Chu Uyển Doanh không quen ai, nhưng có lẻ bởi vì có Tạ Lẫm, cô cảm thấy rất yên tâm.
Cô là lính mới nên vận đánh bài rất đỏ, nộp học phí vài lần xong là bắt đầu thắng, chỉ trong chốc lát mà đã thu hết tiền học phí lúc nãy vừa nộp về.
Lần đầu cô cảm nhận được niềm vui, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy nụ cười đáng yêu.
Tạ Lẫm định dựa vào sô pha muốn ngủ một lúc, nhưng Chu Uyển Doanh cười suốt, cười đến mức khiến tim anh ngứa ngáy, ánh mắt không thể nào rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Trình Hạo là người thua thảm hại nhất dưới tay Chu Uyển Doanh, khóc lóc cầu xin tha mạng: "Chị dâu ơi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, em cũng không có nhiều tiền bằng Tạ tổng nhà chị đâu."
Chu Uyển Doanh vừa nghe cậu ta gọi cô là "chị dâu", gương mặt nhỏ xinh trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Cô thấy hơi xấu hổ, nhưng lại thấy xíu xiu hài lòng, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tạ Lẫm đang ngồi trên ghế sô pha.
Tạ Lẫm cũng đang nhìn cô, đôi mắt anh khi thấy cô có vài phần vui vẻ, có vẻ như không vì người khác gọi cô là "chị dâu" mà mất hứng, mà cũng không phủ nhận thân phận của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.