Khiến Anh Si Mê

Chương 42:

Nghê Đa Hỉ

17/01/2023

Avatar của cô gái nhỏ là một con mèo trắng.

Anh nhìn chăm chú, bất giác khóe môi cong lên nở nụ cười.

Anh vừa vô thức lại mang theo chút tò mò nhấp vào trang cá nhân của cô.

Trang cá nhân của Chu Uyển Doanh không cài đặt chỉ nhìn thấy trong ba ngày, chỉ là cô cũng không thích chia sẻ cuộc sống. Nhiều năm nay trên trang cá nhân cũng chỉ có lác đác vài dòng nội dung.

Tạ Lẫm nhấn vào trang cá nhân của cô thì nhìn thấy tấm ảnh cô đăng hai tiếng trước.

Là tấm ảnh cô đứng trong tuyết mỉm cười chụp chung với người tuyết.

Không đăng vị trí.

Nhưng Tạ Lẫm là người Liêu Thành, vừa nhìn tấm ảnh cô đăng thì biết ngay cô đang ở đâu.

Anh bất giác nhíu mày, đứng dậy cầm áo khoác ra ngoài.

Tống Nam Chi ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, anh đi đâu thế?”

Tạ Lẫm không trả lời, ra ngoài rồi thì lập tức gọi cho Chu Uyển Doanh.

*

Nửa tiếng sau, chiếc G-Class bảng số A của Tạ Lẫm đậu bên ngoài thế giới tuyết.

Từ phía xa nhìn thấy Chu Uyển Doanh ngồi trên bậc thềm bên ngoài thế giới tuyết.

Cô mặc áo khoác màu đen, quần jean bó, giày boots màu trắng.

Cô không đeo khẩu trang, mũ ngư dân rộng vành đủ để che đi khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô.

Cô ngẩng đầu như đang tìm ai đó, khuôn mặt trắng trẻo bị gió tuyết thổi lạnh đến ửng đỏ.

Lúc ánh mắt di chuyển thì đột nhiên nhìn thấy Tạ Lẫm từ trên xe đi xuống.

Tạ Lẫm đút tay vào túi quần đứng trước xe, im lặng nhìn cô.

Chu Uyển Doanh nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh thì bất giác siết chặt điện thoại trong tay.

Cô đứng dậy từ trên bậc thềm, có chút căng thẳng và bất an nhìn vào ánh mắt Tạ Lẫm.

Tạ Lẫm nhìn chăm chăm vào Chu Uyển Doanh một lúc, sau đó mới đi về phía cô.



Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô bị gió tuyết làm đỏ ửng, anh bất giác nhíu mày hỏi: “Em đến làm gì?”

Chu Uyển Doanh nói: “Em đến ngắm tuyết.”

Cô nhìn Tạ Lẫm một cách chân thành, nói: “Em chưa từng nhìn thấy tuyết, nghe nói mùa đông ở Liêu Thành rất đẹp.”

Nói xong ngay cả bản thân cô cũng thấy chột dạ nên liền ngậm miệng không nói nữa.

Tạ Lẫm cũng không muốn vạch trần cô.

Anh cởi áo khoác đưa cho Chu Uyển Doanh rồi nói: “Mặc vào.”

Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm đưa áo khoác của anh cho cô thì vội lắc đầu, nói: “Không cần, em không lạnh. Anh mặc đi.”

Tạ Lẫm trực tiếp để áo khoác lên tay Chu Uyển Doanh rồi nói: “Mặc vào, mặc ít như vậy mà đến Liêu Thành ngắm tuyết.”

Anh nhìn Chu Uyển Doanh chằm chằm một lúc rồi lại hỏi: “Đến bằng gì?”

Chu Uyển Doanh ôm áo khoác của Tạ Lẫm, cô khẽ mím môi nhìn Tạ Lẫm rồi nói nhỏ: “Đi tàu điện đến.”

“Ăn tối chưa?”

Chu Uyển Doanh lắc đầu.

Chuyến tàu điện của cô là bốn giờ chiều, lúc đến Liêu Thành đã hơn tám giờ rồi. Chơi ở ngoài đến giờ vẫn chưa kịp ăn cơm.

Tạ Lẫm đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi nói: “Đi, dẫn em đi ăn cơm trước.”

Anh xoay người đi về phía xe hơi.

Phía trên chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, sơ mi hơi bọc gió làm anh càng thêm cao lớn rắn rỏi hơn.

Lên xe rồi Tạ Lẫm cũng không hỏi Chu Uyển Doanh muốn ăn gì mà trực tiếp đưa cô đi ăn món Liêu Thành.

Hiếm khi cô đến đương nhiên phải nếm thử món địa phương.

Trong phòng riêng đủ ấm, ánh đèn cũng sáng rực.

Tạ Lẫm đã ăn tối rồi nên chỉ nhìn Chu Uyển Doanh ăn.

Anh dựa vào lưng ghế, lúc Chu Uyển Doanh ăn thì vẫn luôn nhìn cô.

Chu Uyển Doanh bị Tạ Lẫm nhìn đến mức có chút bối rối.



Qua một lúc không kiềm được nên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Anh cứ nhìn em mãi, em cũng ngại ăn tiếp.”

Tạ Lẫm nhìn cô, cuối cùng khóe môi cũng nở nụ cười, nói: “Em ăn của em, anh nhìn của anh có phạm pháp không?”

Chu Uyển Doanh hơi đỏ mặt, liếc nhìn Tạ Lẫm với ánh mắt trách móc, sau đó mới cúi đầu, tiếp tục im lặng ăn cơm.

*

Ăn cơm xong thì trời đã gần sáng.

Sáng sớm ở Liêu Thành rất lạnh, Chu Uyển Doanh chỉ mặc một chiếc áo khoác thì căn bản không chịu nổi, ra khỏi quán ăn, Tạ Lẫm đưa cô đến thẳng khách sạn.

Trên đường đi anh hỏi cô: “Đặt khách sạn chưa?”

Chu Uyển Doanh lắc đầu, rồi chột dạ cúi đầu.

Thật ra là cô nhất thời nổi hứng nên căn bản không có chuẩn bị gì cả.

Tạ Lẫm cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe đưa cô đến khách sạn năm sao lớn nhất Liêu Thành.

Ở trong xe thì điện thoại đặt phòng.

Đến khách sạn không cần đến lễ tân đăng ký mà đi thẳng từ nhà xe vào thang máy lên phòng.

Tạ Lẫm đưa Chu Uyển Doanh đến cửa phòng, giúp cô cà thẻ mở điện, rồi đứng ở lối đi vào nói với cô: “Muộn rồi, bên ngoài lạnh quá cũng không có gì để dạo. Ngày mai em dậy thì gọi cho anh, sáng anh dẫn em ra ngoài chơi.” 

Chu Uyển Doanh ngoan ngoãn gật đầu.

Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, cô hỏi: “Anh đợi em chút, em có quà muốn tặng anh.”

Cô cúi đầu lấy một chiếc hộp màu đen tinh xảo được cất cẩn thận trong túi ra.

Cô để lên tay Tạ Lẫm, mắt nhìn anh trong veo như sao ngân hà, cô nói nhỏ: “Chẳng phải anh đã tặng em một đôi khuyên tai sao, cái này mua lâu lắm rồi, vẫn luôn muốn tặng cho anh.”

Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh chằm chằm, sau đó mới nhận lấy chiếc hộp, anh mở ra nhìn thấy bên trong là một cặp khuy măng sét và ghim cài áo tinh xảo.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Uyển Doanh.

Gò má Chu Uyển Doanh hơi nóng lên, cô nói: “Em thấy bình thường anh hay mặc sơ mi, nghĩ chắc cái này sẽ dùng đến.”

Cô nói đến đây đột nhiên có chút căng thẳng.

Lần đầu tặng quà cho người khác giới, không biết đối phương có thích không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook