Chương 43:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Cô bất giác siết chặt túi xách trong tay, nhìn Tạ Lẫm với ánh mắt trong trẻo nhưng có chút bất an: “Không biết anh có thích không.”
“Ừm.” Tạ Lẫm gật đầu.
Ánh đèn của lối đi vào chiếu lên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng của Chu Uyển Doanh, Tạ Lẫm nhìn đôi mắt trong veo kia của cô chỉ cảm thấy trái tim mình đã lún rất sâu.
Anh nhìn cô rất lâu.
Bỗng nhiên rất muốn hôn cô.
Đương nhiên cuối cùng Tạ Lẫm không làm gì cả.
Anh rất rung động nhưng không phù hợp.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Uyển Doanh rồi nói: “Ngủ thì khóa cửa đàng hoàng, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh đi trước nhé.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Ừm.” Tạ Lẫm trả lời một tiếng, khoác áo vest lên khuỷu tay rồi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại cho Chu Uyển Doanh.
Vốn dĩ anh muốn về nhà rồi sáng hôm sau lại qua, nhưng xuống lầu đến sảnh khách sạn thì nhìn thấy bên ngoài tuyết lớn.
Anh đút tay vào túi đứng ở cửa hồi lâu, dứt khoát không về nữa, anh quay lại quầy lễ tân đặt bừa một phòng ngay dưới lầu Chu Uyển Doanh.
*
Trở về phòng gọi điện thoại, tắm rửa xong đi ra thì đã một giờ sáng.
Gió tuyết bên ngoài cửa sổ sát đất yên tĩnh, tuyết trắng xóa, nhưng Tạ Lẫm lại không thấy buồn ngủ.
Anh ngồi trên sô pha, rút một điếu thuốc trong hộp ra để giữa môi rồi lấy bật lửa châm thuốc.
Anh dựa vào lưng ghế sô pha có hơi lười nhác, nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện lên khuôn mặt sáng ngời kia của Chu Uyển Doanh.
Nghĩ đến Chu Uyển Doanh thì thuốc cũng quên hút, mặc cho điếu thuốc trên ngón tay đã cháy hơn nửa phân nửa, tàn rơi xuống sàn.
*
Lúc này Chu Uyển Doanh cũng không thấy buồn ngủ.
Cô ngồi dưới nền trước cửa sổ sát đất, cúi đầu lấy viết viết nhật ký vào sổ.
Mùng ba tết năm 2017
Mùa đông ở Liêu Thành rất đẹp, cũng rất lạnh.
Nhưng tôi gặp anh ấy rồi.
Lúc này tôi vui đến mức không muốn ngủ, trong đầu đều bóng hình cao ngất anh tuấn của anh ấy.
Tôi không kiềm được tình cảm dành cho anh ấy, nhưng không biết anh ấy có thích tôi không, không biết anh ấy có muốn gặp tôi không.
*
Tuyết rơi cả một đêm.
Sáng hôm sau, Liêu Thành chào đón một buổi sáng ngày đông có nắng ấm.
Nhưng mùa đông ở Liêu Thành dù có nắng ấm vẫn rất lạnh.
Tạ Lẫm lái xe ra ngoài từ sớm đến cửa hàng tổng hợp, lúc trở về thì trong tay xách một túi giấy lớn.
Anh đến bên ngoài phòng Chu Uyển Doanh, đưa tay gõ cửa.
Trong phòng, Chu Uyển Doanh vừa dậy không lâu, cô đang thay quần áo.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng cô nhìn về phía cửa rồi hỏi: “Ai đó?”
“Anh.”
“Đợi tôi chút!” Chu Uyển Doanh nghe thấy tiếng Tạ Lẫm thì vội vàng mặc quần áo xong, mang giày rồi đến mở cửa.
Cô mặc một chiếc áo len viền hoa bên cổ màu trắng, chất lông xù làm tôn lên cả người cô đều vô cùng ấm.
Nhìn thấy Tạ Lẫm, khuôn mặt nhỏ liền hiện lên nụ cười không kiềm được: “Sớm vậy anh đã đến rồi à.”
Tạ Lẫm ‘ừm’ một tiếng, đưa túi trong tay cho cô, nói: “Anh đợi em dưới lâu, thay đồ xong thì xuống.”
Anh nói xong thì xoay người đi về phía thang máy.
*
Chu Uyển Doanh đóng cửa về phòng, mở túi ra mới phát hiện áo lông vũ Tạ Lẫm mua cho cô.
Cô lấy áo lông vũ ra, khoảnh khắc mặc lên người trong lòng liền có chút ngọt ngào bí ẩn.
Cô sợ Tạ Lẫm đợi cô quá lâu nên dọn dẹp sơ qua rồi ra ngoài.
Đến sảnh khách sạn, cô nhìn xung quanh một hồi thì không thấy Tạ Lẫm đâu.
Đang lúc ngơ ngác thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô nhìn người gọi đến thì vội nghe máy, giọng Tạ Lẫm mang theo chút lười nhát của ngày đông: “Bên ngoài.”
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn qua cửa sổ sát đất thì thấy chiếc xe địa hình G-Class màu đen của Tạ Lẫm đậu bên ngoài.
Anh ngồi ở ghế lái, một tay cầm điện thoại gọi cho cô, một tay kẹp điếu thuốc đã được châm, khoác bên cửa sổ xe.
Bên ngoài gió lớn, một điếu thuốc hút một nửa cháy một nửa.
Tạ Lẫm đang dập tàn thuốc, ngước lên nhìn thấy Chu Uyển Doanh mặc áo lông vũ màu vàng kia đang chạy về phía anh.
Mặc dù đeo khẩu trang hoa nhỏ màu trắng, không thấy được khuôn mặt kia nhưng đôi mắt cong hiện rõ cô đang cười.
Ánh mắt Tạ Lẫm nhìn vào đôi mắt cong cong kia của cô, nhịp tim không kiềm được mà chậm nửa nhịp, quên luôn cả việc dập tàn thuốc.
Cho đến khi Chu Uyển Doanh tới gần anh mới hoàn hồn lại, thu lại ánh mắt rồi vò tàn thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Chu Uyển Doanh đi đến trước xe, mở cửa ghế phó rồi lên xe.
Cô tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười.
Tạ Lẫm nhìn cô, trái tim lại không kiềm được rung động.
Anh im lặng nhìn cô, một lúc lâu không nói chuyện.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm cứ nhìn cô chăm chăm thì có hơi xấu hổ, thế là cô chuyển chủ đề, hỏi anh: “Anh thích màu vàng à?”
Lúc này Tạ Lẫm mới nhìn áo lông vũ màu vàng cô mặc trên người, rồi lại nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, hiếm khi không kiềm được mà cong môi cười: “Mua đại thôi.”
Rồi lại quan sát Chu Uyển Doanh, trong giọng nói mang theo chút ý cười, anh chọc cô: “Giống con vịt con.”
Rất đáng yêu.
Chu Uyển Doanh không nhịn được cong mắt lên, chắc chắn Tạ Lẫm thích cô mặc màu này.
Tạ Lẫm khởi động xe, nói: “Đi ăn sáng trước.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”
*
Mùa đông ở Liêu Thành rất lạnh nên Tạ Lẫm dẫn Chu Uyển Doanh đi ăn chút đồ nóng.
“Ừm.” Tạ Lẫm gật đầu.
Ánh đèn của lối đi vào chiếu lên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng của Chu Uyển Doanh, Tạ Lẫm nhìn đôi mắt trong veo kia của cô chỉ cảm thấy trái tim mình đã lún rất sâu.
Anh nhìn cô rất lâu.
Bỗng nhiên rất muốn hôn cô.
Đương nhiên cuối cùng Tạ Lẫm không làm gì cả.
Anh rất rung động nhưng không phù hợp.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Uyển Doanh rồi nói: “Ngủ thì khóa cửa đàng hoàng, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh đi trước nhé.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Ừm.” Tạ Lẫm trả lời một tiếng, khoác áo vest lên khuỷu tay rồi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại cho Chu Uyển Doanh.
Vốn dĩ anh muốn về nhà rồi sáng hôm sau lại qua, nhưng xuống lầu đến sảnh khách sạn thì nhìn thấy bên ngoài tuyết lớn.
Anh đút tay vào túi đứng ở cửa hồi lâu, dứt khoát không về nữa, anh quay lại quầy lễ tân đặt bừa một phòng ngay dưới lầu Chu Uyển Doanh.
*
Trở về phòng gọi điện thoại, tắm rửa xong đi ra thì đã một giờ sáng.
Gió tuyết bên ngoài cửa sổ sát đất yên tĩnh, tuyết trắng xóa, nhưng Tạ Lẫm lại không thấy buồn ngủ.
Anh ngồi trên sô pha, rút một điếu thuốc trong hộp ra để giữa môi rồi lấy bật lửa châm thuốc.
Anh dựa vào lưng ghế sô pha có hơi lười nhác, nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện lên khuôn mặt sáng ngời kia của Chu Uyển Doanh.
Nghĩ đến Chu Uyển Doanh thì thuốc cũng quên hút, mặc cho điếu thuốc trên ngón tay đã cháy hơn nửa phân nửa, tàn rơi xuống sàn.
*
Lúc này Chu Uyển Doanh cũng không thấy buồn ngủ.
Cô ngồi dưới nền trước cửa sổ sát đất, cúi đầu lấy viết viết nhật ký vào sổ.
Mùng ba tết năm 2017
Mùa đông ở Liêu Thành rất đẹp, cũng rất lạnh.
Nhưng tôi gặp anh ấy rồi.
Lúc này tôi vui đến mức không muốn ngủ, trong đầu đều bóng hình cao ngất anh tuấn của anh ấy.
Tôi không kiềm được tình cảm dành cho anh ấy, nhưng không biết anh ấy có thích tôi không, không biết anh ấy có muốn gặp tôi không.
*
Tuyết rơi cả một đêm.
Sáng hôm sau, Liêu Thành chào đón một buổi sáng ngày đông có nắng ấm.
Nhưng mùa đông ở Liêu Thành dù có nắng ấm vẫn rất lạnh.
Tạ Lẫm lái xe ra ngoài từ sớm đến cửa hàng tổng hợp, lúc trở về thì trong tay xách một túi giấy lớn.
Anh đến bên ngoài phòng Chu Uyển Doanh, đưa tay gõ cửa.
Trong phòng, Chu Uyển Doanh vừa dậy không lâu, cô đang thay quần áo.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng cô nhìn về phía cửa rồi hỏi: “Ai đó?”
“Anh.”
“Đợi tôi chút!” Chu Uyển Doanh nghe thấy tiếng Tạ Lẫm thì vội vàng mặc quần áo xong, mang giày rồi đến mở cửa.
Cô mặc một chiếc áo len viền hoa bên cổ màu trắng, chất lông xù làm tôn lên cả người cô đều vô cùng ấm.
Nhìn thấy Tạ Lẫm, khuôn mặt nhỏ liền hiện lên nụ cười không kiềm được: “Sớm vậy anh đã đến rồi à.”
Tạ Lẫm ‘ừm’ một tiếng, đưa túi trong tay cho cô, nói: “Anh đợi em dưới lâu, thay đồ xong thì xuống.”
Anh nói xong thì xoay người đi về phía thang máy.
*
Chu Uyển Doanh đóng cửa về phòng, mở túi ra mới phát hiện áo lông vũ Tạ Lẫm mua cho cô.
Cô lấy áo lông vũ ra, khoảnh khắc mặc lên người trong lòng liền có chút ngọt ngào bí ẩn.
Cô sợ Tạ Lẫm đợi cô quá lâu nên dọn dẹp sơ qua rồi ra ngoài.
Đến sảnh khách sạn, cô nhìn xung quanh một hồi thì không thấy Tạ Lẫm đâu.
Đang lúc ngơ ngác thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô nhìn người gọi đến thì vội nghe máy, giọng Tạ Lẫm mang theo chút lười nhát của ngày đông: “Bên ngoài.”
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn qua cửa sổ sát đất thì thấy chiếc xe địa hình G-Class màu đen của Tạ Lẫm đậu bên ngoài.
Anh ngồi ở ghế lái, một tay cầm điện thoại gọi cho cô, một tay kẹp điếu thuốc đã được châm, khoác bên cửa sổ xe.
Bên ngoài gió lớn, một điếu thuốc hút một nửa cháy một nửa.
Tạ Lẫm đang dập tàn thuốc, ngước lên nhìn thấy Chu Uyển Doanh mặc áo lông vũ màu vàng kia đang chạy về phía anh.
Mặc dù đeo khẩu trang hoa nhỏ màu trắng, không thấy được khuôn mặt kia nhưng đôi mắt cong hiện rõ cô đang cười.
Ánh mắt Tạ Lẫm nhìn vào đôi mắt cong cong kia của cô, nhịp tim không kiềm được mà chậm nửa nhịp, quên luôn cả việc dập tàn thuốc.
Cho đến khi Chu Uyển Doanh tới gần anh mới hoàn hồn lại, thu lại ánh mắt rồi vò tàn thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Chu Uyển Doanh đi đến trước xe, mở cửa ghế phó rồi lên xe.
Cô tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười.
Tạ Lẫm nhìn cô, trái tim lại không kiềm được rung động.
Anh im lặng nhìn cô, một lúc lâu không nói chuyện.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm cứ nhìn cô chăm chăm thì có hơi xấu hổ, thế là cô chuyển chủ đề, hỏi anh: “Anh thích màu vàng à?”
Lúc này Tạ Lẫm mới nhìn áo lông vũ màu vàng cô mặc trên người, rồi lại nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, hiếm khi không kiềm được mà cong môi cười: “Mua đại thôi.”
Rồi lại quan sát Chu Uyển Doanh, trong giọng nói mang theo chút ý cười, anh chọc cô: “Giống con vịt con.”
Rất đáng yêu.
Chu Uyển Doanh không nhịn được cong mắt lên, chắc chắn Tạ Lẫm thích cô mặc màu này.
Tạ Lẫm khởi động xe, nói: “Đi ăn sáng trước.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”
*
Mùa đông ở Liêu Thành rất lạnh nên Tạ Lẫm dẫn Chu Uyển Doanh đi ăn chút đồ nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.