Chương 46:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Phải chăng điều này có nghĩa là anh cũng thích cô ở mức độ nào đó?
Nếu không thì vừa rồi anh đã chẳng định hôn cô.
Cô mím môi cười, nói: "Em biết rồi."
Cô mở cửa xuống xe, chạy về phía nền tuyết trong trẻo.
Từ nhỏ cô đã sống ở vùng núi phía Tây Nam, ở vùng sâu vùng xa trên núi, chưa từng được thấy trận tuyết nào lớn như vậy, cũng chưa từng được thấy ánh nắng rạng rỡ như thế.
Nắng mùa đông chiếu xuống xuyên qua từng lớp tuyết, cô không hề thấy lạnh chút nào, đứng giữa nền tuyết, nhìn ánh mặt trời nơi chân trời ở đằng xa, khóe môi không kìm được mà cong lên một nụ cười.
Cô đã thoát rồi.
Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi sự giam cầm của chính gia đình ruột thịt của mình.
Cô nhìn thấy được một thế giới mới bên ngoài ngọn núi.
Cuộc đời cô vẫn còn có rất nhiều hy vọng.
Cô thậm chí còn gặp được người như Tạ Lẫm.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Lẫm.
Anh đút hai tay vào túi dựa bên cạnh xe, đứng cách rất xa, và anh cũng đang nhìn cô.
Chu Uyển Doanh chợt nghĩ, bất kể thế nào, thì vào giây phút này, trong mắt Tạ Lẫm có cô.
Cô không khỏi nở một nụ cười, gọi to Tạ Lẫm: "Tạ Lẫm, anh muốn qua đây chơi tuyết không?"
Tạ Lẫm nhìn cô từ phía xa, chỉ thấy giữa trời tuyết có một bóng hình nhỏ bé màu vàng nhạt, và thấy cả nụ cười trên gương mặt trắng nõn của cô.
Tim anh rung động đến mức gần như quên mất mình là ai.
Trách nhiệm gia tộc gì đó cũng chẳng thiết quản một chút nào nữa.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm vẫn không qua, bèn ngồi xổm trên mặt đất tự nghịch tuyết một mình.
Lớp tuyết dày, không bị người khác dẫm lên nên rất sạch sẽ.
Cô không nhịn được mà nằm thẳng xuống nền tuyết, ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Tạ Lẫm sợ cô bị cảm lạnh, nói: "Đừng nằm như vậy."
Cuối cùng anh cũng bước tới.
Đi tới trước mặt Chu Uyển Doanh, cúi đầu nhìn cô.
Chu Uyển Doanh nhìn anh cười, bỗng vươn hai tay về phía anh, giọng nói có phần làm nũng: "Tạ Lẫm, anh ôm em một cái, em không đứng dậy nổi."
Tạ Lẫm nhìn cô chằm chằm một hồi, rồi bật cười một tiếng.
Anh ngồi nửa ngồi xổm xuống, đưa tay định ôm lấy cô.
Chu Uyển Doanh lại bất ngờ lật người, kéo Tạ Lẫm ngã nhào xuống nền tuyết.
Nụ cười trên gương mặt cô vẫn chưa phai, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu lắng của Tạ Lẫm, cô lại có hơi sợ hãi.
Cô theo bản năng muốn đứng dậy, một giây sau, eo lại bị kéo xuống.
Là Tạ Lẫm kéo cô vào lòng, hơi cúi đầu, hôn lên môi cô.
Khoảng khắc đôi môi sạch sẽ mát lạnh của người đàn ông chạm vào, Chu Uyển Doanh chỉ cảm thấy như hô hấp của cô bị đình trệ.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng Tạ Lẫm cũng buông cô ra.
Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng Tạ Lẫm nhếch lên có ý cười, cánh tay đang ôm eo cô hơi siết chặt lại, nhẹ giọng hỏi: "Hài lòng rồi chứ?"
Giờ đây Tạ Lẫm đã hoàn toàn đắm chìm, không còn phản kháng vô ích nữa.
Tạ Lẫm lái xe đưa Chu Uyển Doanh đi ngắm tuyết dọc đường.
Mãi cho đến tận chiều mới tới cổng khách sạn của khu danh lam thắng cảnh.
Lúc ấy, hoàng hôn cũng vừa ló dạng, Chu Uyển Doanh ghé xuống bên bệ cửa sổ, ngắm nhìn ánh chiều tà xuyên qua những tán cây thông tuyết mà buông xuống nền tuyết trắng.
Trong lòng cô có niềm vui sướng và ngọt ngào khó tả, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu xuống mặt tuyết rồi lại phản chiếu lên người cô, hắt lên người cô một tầng ánh sáng nhẹ nhàng.
Tạ Lẫm ngồi ở ghế lái gọi điện thoại, qua gương chiếu hậu, anh thấy nụ cười dễ thương trên gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cũng thấy Tạ Lẫm đang nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu với anh qua gương chiếu hậu.
Tạ Lẫm bị cô chọc cười, đôi mắt cũng không kìm được mà lộ ra ý cười.
Đầu bên kia điện thoại người kia nói: "Tạ tổng, xin ngài hãy chờ một lát, giám đốc khách sạn đang sắp xếp ạ."
Tạ Lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, nói: "Xong thì gọi lại cho tôi."
Cúp điện thoại, Chu Uyển Doanh ngoảnh đầu lại, lo lắng nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Sao vậy anh? Không có phòng à?"
Vào mùa xuân, các khách sạn ở các khu thắng cảnh đều phải đặt phòng trước từ rất lâu, lúc đến mới đặt thì khả năng cao là sẽ không còn phòng trống.
Tạ Lẫm nghịch điện thoại, nhìn Chu Uyển Doanh, trong mắt có ý đùa: "Đúng rồi."
Chu Uyển Doanh hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tạ Lẫm cười trêu chọc cô, nói: "Cũng chẳng còn cách nào."
Anh nhấn chỗ điều khiển ngả lưng ghế xuống, có chút uể oải dựa người về phía sau, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Ngủ luôn trong xe đi."
Thật ra thì Chu Uyển Doanh thấy chẳng sao cả.
Trước đây khi đóng vai phụ, lúc chờ diễn cô còn có thể ngủ trên bậc cầu thang.
Lúc trước, khi đóng phim của đạo diễn Mạnh Lan, điều kiện nơi sa mạc rộng lớn rất khắc nghiệt, ban đêm co ro nằm tạm trên ghế cũng có thể ngủ qua đêm.
Cô ngồi nghiêng người ở ghế phụ, nhìn gương mặt đẹp trai của Tạ Lẫm đến mức mê mẩn.
Ở Tạ Lẫm có một khí chất cao quý bẩm sinh, ngay cả khi chỉ tùy tiện dựa vào ghế xe mà nằm ngủ vẫn đẹp trai đến mức làm người khác không dời mắt được.
Chu Uyển Doanh không thể không ngắm nhìn Tạ Lẫm thật lâu.
Thật lòng cô rất muốn chủ động nhào qua hôn anh một cái, thế nhưng cô không dám.
Cô biết Tạ Lẫm phải chạy xe một quãng đường xa, chắc chắn là có chút mệt mỏi, nên cô chỉ yên lặng ngồi trong xe, không phát ra một tiếng động nào.
Một lát sau, điện thoại Tạ Lẫm đổ chuông.
Anh tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, nhận điện thoại, giọng nói hơi khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ, khẽ nói "Ừ" một tiếng.
Đó là một giọng điệu mang theo chút dò hỏi.
Người đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Tạ Lẫm lại "Ừ", rồi nói: "Vất vả rồi."
Cúp máy xong Tạ Lẫm ngồi dậy, tắt máy rồi rút chìa khóa xe.
Chu Uyển Doanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Lẫm cười cô: "Về khách sạn chứ sao, em định ngủ trong xe thật à?"
Nếu không thì vừa rồi anh đã chẳng định hôn cô.
Cô mím môi cười, nói: "Em biết rồi."
Cô mở cửa xuống xe, chạy về phía nền tuyết trong trẻo.
Từ nhỏ cô đã sống ở vùng núi phía Tây Nam, ở vùng sâu vùng xa trên núi, chưa từng được thấy trận tuyết nào lớn như vậy, cũng chưa từng được thấy ánh nắng rạng rỡ như thế.
Nắng mùa đông chiếu xuống xuyên qua từng lớp tuyết, cô không hề thấy lạnh chút nào, đứng giữa nền tuyết, nhìn ánh mặt trời nơi chân trời ở đằng xa, khóe môi không kìm được mà cong lên một nụ cười.
Cô đã thoát rồi.
Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi sự giam cầm của chính gia đình ruột thịt của mình.
Cô nhìn thấy được một thế giới mới bên ngoài ngọn núi.
Cuộc đời cô vẫn còn có rất nhiều hy vọng.
Cô thậm chí còn gặp được người như Tạ Lẫm.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Lẫm.
Anh đút hai tay vào túi dựa bên cạnh xe, đứng cách rất xa, và anh cũng đang nhìn cô.
Chu Uyển Doanh chợt nghĩ, bất kể thế nào, thì vào giây phút này, trong mắt Tạ Lẫm có cô.
Cô không khỏi nở một nụ cười, gọi to Tạ Lẫm: "Tạ Lẫm, anh muốn qua đây chơi tuyết không?"
Tạ Lẫm nhìn cô từ phía xa, chỉ thấy giữa trời tuyết có một bóng hình nhỏ bé màu vàng nhạt, và thấy cả nụ cười trên gương mặt trắng nõn của cô.
Tim anh rung động đến mức gần như quên mất mình là ai.
Trách nhiệm gia tộc gì đó cũng chẳng thiết quản một chút nào nữa.
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm vẫn không qua, bèn ngồi xổm trên mặt đất tự nghịch tuyết một mình.
Lớp tuyết dày, không bị người khác dẫm lên nên rất sạch sẽ.
Cô không nhịn được mà nằm thẳng xuống nền tuyết, ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Tạ Lẫm sợ cô bị cảm lạnh, nói: "Đừng nằm như vậy."
Cuối cùng anh cũng bước tới.
Đi tới trước mặt Chu Uyển Doanh, cúi đầu nhìn cô.
Chu Uyển Doanh nhìn anh cười, bỗng vươn hai tay về phía anh, giọng nói có phần làm nũng: "Tạ Lẫm, anh ôm em một cái, em không đứng dậy nổi."
Tạ Lẫm nhìn cô chằm chằm một hồi, rồi bật cười một tiếng.
Anh ngồi nửa ngồi xổm xuống, đưa tay định ôm lấy cô.
Chu Uyển Doanh lại bất ngờ lật người, kéo Tạ Lẫm ngã nhào xuống nền tuyết.
Nụ cười trên gương mặt cô vẫn chưa phai, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu lắng của Tạ Lẫm, cô lại có hơi sợ hãi.
Cô theo bản năng muốn đứng dậy, một giây sau, eo lại bị kéo xuống.
Là Tạ Lẫm kéo cô vào lòng, hơi cúi đầu, hôn lên môi cô.
Khoảng khắc đôi môi sạch sẽ mát lạnh của người đàn ông chạm vào, Chu Uyển Doanh chỉ cảm thấy như hô hấp của cô bị đình trệ.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng Tạ Lẫm cũng buông cô ra.
Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng Tạ Lẫm nhếch lên có ý cười, cánh tay đang ôm eo cô hơi siết chặt lại, nhẹ giọng hỏi: "Hài lòng rồi chứ?"
Giờ đây Tạ Lẫm đã hoàn toàn đắm chìm, không còn phản kháng vô ích nữa.
Tạ Lẫm lái xe đưa Chu Uyển Doanh đi ngắm tuyết dọc đường.
Mãi cho đến tận chiều mới tới cổng khách sạn của khu danh lam thắng cảnh.
Lúc ấy, hoàng hôn cũng vừa ló dạng, Chu Uyển Doanh ghé xuống bên bệ cửa sổ, ngắm nhìn ánh chiều tà xuyên qua những tán cây thông tuyết mà buông xuống nền tuyết trắng.
Trong lòng cô có niềm vui sướng và ngọt ngào khó tả, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu xuống mặt tuyết rồi lại phản chiếu lên người cô, hắt lên người cô một tầng ánh sáng nhẹ nhàng.
Tạ Lẫm ngồi ở ghế lái gọi điện thoại, qua gương chiếu hậu, anh thấy nụ cười dễ thương trên gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cũng thấy Tạ Lẫm đang nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu với anh qua gương chiếu hậu.
Tạ Lẫm bị cô chọc cười, đôi mắt cũng không kìm được mà lộ ra ý cười.
Đầu bên kia điện thoại người kia nói: "Tạ tổng, xin ngài hãy chờ một lát, giám đốc khách sạn đang sắp xếp ạ."
Tạ Lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, nói: "Xong thì gọi lại cho tôi."
Cúp điện thoại, Chu Uyển Doanh ngoảnh đầu lại, lo lắng nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Sao vậy anh? Không có phòng à?"
Vào mùa xuân, các khách sạn ở các khu thắng cảnh đều phải đặt phòng trước từ rất lâu, lúc đến mới đặt thì khả năng cao là sẽ không còn phòng trống.
Tạ Lẫm nghịch điện thoại, nhìn Chu Uyển Doanh, trong mắt có ý đùa: "Đúng rồi."
Chu Uyển Doanh hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tạ Lẫm cười trêu chọc cô, nói: "Cũng chẳng còn cách nào."
Anh nhấn chỗ điều khiển ngả lưng ghế xuống, có chút uể oải dựa người về phía sau, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Ngủ luôn trong xe đi."
Thật ra thì Chu Uyển Doanh thấy chẳng sao cả.
Trước đây khi đóng vai phụ, lúc chờ diễn cô còn có thể ngủ trên bậc cầu thang.
Lúc trước, khi đóng phim của đạo diễn Mạnh Lan, điều kiện nơi sa mạc rộng lớn rất khắc nghiệt, ban đêm co ro nằm tạm trên ghế cũng có thể ngủ qua đêm.
Cô ngồi nghiêng người ở ghế phụ, nhìn gương mặt đẹp trai của Tạ Lẫm đến mức mê mẩn.
Ở Tạ Lẫm có một khí chất cao quý bẩm sinh, ngay cả khi chỉ tùy tiện dựa vào ghế xe mà nằm ngủ vẫn đẹp trai đến mức làm người khác không dời mắt được.
Chu Uyển Doanh không thể không ngắm nhìn Tạ Lẫm thật lâu.
Thật lòng cô rất muốn chủ động nhào qua hôn anh một cái, thế nhưng cô không dám.
Cô biết Tạ Lẫm phải chạy xe một quãng đường xa, chắc chắn là có chút mệt mỏi, nên cô chỉ yên lặng ngồi trong xe, không phát ra một tiếng động nào.
Một lát sau, điện thoại Tạ Lẫm đổ chuông.
Anh tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, nhận điện thoại, giọng nói hơi khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ, khẽ nói "Ừ" một tiếng.
Đó là một giọng điệu mang theo chút dò hỏi.
Người đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Tạ Lẫm lại "Ừ", rồi nói: "Vất vả rồi."
Cúp máy xong Tạ Lẫm ngồi dậy, tắt máy rồi rút chìa khóa xe.
Chu Uyển Doanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Lẫm cười cô: "Về khách sạn chứ sao, em định ngủ trong xe thật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.