Chương 47:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Tất nhiên buổi tối hai người không ngủ trong xe, quản lý khách sạn đã sắp xếp một căn phòng tổng thống cho Tạ Lẫm.
Vị trí căn phòng là nơi có tầm nhìn đẹp nhất cả khách sạn, dựa vào bên cửa sổ là có thể thấy một vùng tuyết bằng phẳng và cả những cây thông tuyết lớn.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, Chu Uyển Doanh rất hài lòng với khung cảnh của gian phòng, nhưng đồng thời cũng thấy có hơi hồi hộp vì buổi tối phải ở chung phòng với Tạ Lẫm.
Cô nhìn Tạ Lẫm đang đứng bên giường cởi khuy măng sét và đồng hồ đeo tay, cô căng thẳng đến mức vô thức mím môi, cổ họng hơi khô, không nhịn được mà hỏi: "Buổi tối chúng ta phải làm sao đây?"
Tạ Lẫm trêu cô, nói: "Giường to như thế mà em còn sợ không ngủ được sao?"
Chu Uyển Doanh nhìn chòng chọc chiếc giường, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh không phù hợp cho trẻ em, gương mặt đột nhiên nóng bừng, đỏ đến mức như sắp chảy máu đến nơi.
Tạ Lẫm cởi đồng hồ ra đặt xuống tủ ở đầu giường, vừangẩng mặt lên đã thấy Chu Uyển Doanh đứng bên cửa sổ, gương mặt đỏ ửng.
Anh không nhịn được cười, nói: "Sao em hài hước thế chứ?"
*
Và tất nhiên, buổi tối Tạ Lẫm và Chu Uyển Doanh không ngủ chung một giường, Chu Uyển Doanh ngủ trên giường trong phòng ngủ, còn anh ngủ tạm trên ghế sô pha bên ngoài.
Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở khách sạn xong mới lái xe xuống núi.
Trên đường xuống núi, điện thoại Tạ Lẫm vang lên hai lần.
Anh liếc nhìn cuộc gọi đến, dập máy, tiện tay để luôn chế độ im lặng.
Chu Uyển Doanh vô tình nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bị Tạ Lẫm ném trên hộp tay vịn, thấy trên màn hình hiện tên danh bạ là: "Mẹ".
Cô chợt nhớ Tần Chiếu từng nói, mẹ Tạ Lẫm rất đề cao quan hệ trong gia đình, ngày Tết năm nào Tạ Lẫm cũng phải ở nhà tiếp người lớn.
Cô không nhịn được nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Nhà anh có việc đúng không? Lát nữa lúc quay về thành phố, anh để em xuống ven đường là được."
Tạ Lẫm nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi: "Sau đó thì sao? Em dự tính đi đâu?"
Chu Uyển Doanh nói: "Em bắt taxi tới nhà ga, em mua vé tàu cao tốc quay về Bắc Thành."
Thật ra là cô muốn mua vé máy bay, nhưng tối qua cô tranh giành đặt vé hồi lâu cũng không giật được tấm vé nào, vé tàu cao tốc thì cũng chỉ cướp được vé cho tối nay.
Không phỉa là cô không muốn ở lại Liêu Thành thêm hai ngày nữa, rồi đến hôm đó cô và Tạ Lẫm cùng đi về. Nhưng nghĩ đến việc Tạ Lẫm đưa cô theo có thể sẽ không tiện, mà sợ hai ngày nữa là qua tết Âm lịch, càng khó mua vé, nên cô mua luôn vé về Bắc Thành vào hôm nay.
Đúng là hôm nay Tạ Lẫm còn có việc phải làm.
Trong nhà có tiệc mừng thọ của một vị bậc trên, cũng coi như là họ hàng gần, anh không thể không đi.
Nhưng anh cũng không đưa Chu Uyển Doanh đến nhà ga, mà anh gọi điện cho thư ký, sắp xếp máy bay chờ sẵn ở sân bay rồi mới đưa Chu Uyển Doanh qua.
Đến sân bay, nhân viên công tác đã đợi ở bãi đỗ xe.
Tạ Lẫm dừng xe, nói với Chu Uyển Doanh: "Chắc ngày mai anh sẽ về, em cứ về trước đi, đến Bắc Thành thì gọi cho anh."
Chu Uyển Doanh hiểu chuyện gật đầu, nói: "Vâng."
Cô tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, nhưng vừa mở cửa xe ra, cánh tay đã bị Tạ Lẫm kéo lại.
Cô hơi giật mình, theo phản xạ quay đầu lại.
Tạ Lẫm nhìn cô chăm chú, rồi cúi người xuống, hôn một cái lên môi cô, lúc buông cô ra còn dùng ngón tay cái xoa xoa gò má cô, nói: "Đi đi."
Tim Chu Uyển Doanh đập hơi nhanh một chút, cho đến khi xuống xe cũng không dám nhìn Tạ Lẫm.
Chu Uyển Doanh quay về Bắc Thành bằng máy bay tư nhân của Tạ Lẫm, mặc dù nhân viên làm việc trên chuyến bay rất tò mò nhưng cũng không dám tùy tiện bàn tán về ông chủ, dù vậy họ vẫn không khỏi thì thầm: "Chu Uyển Doanh lợi hại thật, còn dây dưa được với Tạ tổng."
"Suỵt." Nữ tiếp viên vừa pha cà phê vừa nhỏ giọng cảnh báo: "Không muốn làm việc nữa à? Nội quy công việc điều một, cấm bàn luận chuyện riêng của sếp."
Dù không dám bàn luận công khai, nhưng trong lòng mọi người vẫn tràn ngập sự tò mò với Chu Uyển Doanh.
Dù sao Tạ Lẫm đã thanh tâm quả dục rất nhiều năm, trong khoảng thời gian đó không phải là không có phụ nữ dùng thủ đoạn. Nhưng Tạ Lẫm mắt độc mồm cũng độc, từng có một nữ minh tinh muốn bò lên giường Tạ Lẫm, mua chuộc được nhân viên làm việc với Tạ Lẫm, tự đưa mình lên giường phòng khách sạn nơi Tạ Lẫm đi công tác.
Hậu quả là bị Tạ Lẫm ném thẳng ra ngoài.
Sau này còn nghe những người chứng kiến vụ này kể lại, lúc đó sắc mặt Tạ Lẫm âm u phát sợ, đổi luôn khách sạn khác.
Có lẽ là do anh đi công tác vốn đã mệt mỏi, lại còn bị một người phụ nữ không biết điều khiến anh phải đổi khách sạn, lúc nữ minh tinh kia chạy đến xin lỗi, anh đang ngồi trong xe hút thuốc, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, nói ra những lời làm người ta thấy nhục nhã vô cùng.
Tạ công tử cao cao tại thượng lúc đó đã nói: "Muốn chạm vào người tôi, cô không nhìn xem mình là hạng người gì sao?"
Với tính cách này của Tạ Lẫm mà Chu Uyển Doanh có thể bắt được anh, chắc chắn là thủ đoạn cao tay.
*
Đúng bảy giờ tối Chu Uyển Doanh tới Bắc Thành, rời sân bay, cô đang định bắt xe về nhà thì lại thấy một chiếc Mercedes đi chậm đến trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong gọi: "Em gái Uyển, lên xe."
Chu Uyển Doanh thấy người ngồi ghế lái là Tần Chiếu thì hơi bất ngờ.
Cô mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên xe, nhìn Tần Chiếu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Tần Chiếu cười nói: "Tạ Lẫm bảo tôi đi đón cô."
Anh vừa nói chuyện vừa quay đầu xe, hỏi: "Cô muốn ăn cái gì? Hay là đi quán Đức Thắng?"
Chu Uyển Doanh nói: "Không cần, anh cứ đưa tôi về nhà là được, nhà tôi có đồ ăn."
Cô cúi đầu thắt chặt dây an toàn, lấy điện thoại gọi cho Tạ Lẫm.
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Lẫm đang ngồi trong sân xem kịch cùng các vị bậc trên, chán muốn chết.
Người tổ chức mừng thọ hôm nay có thể xem là anh họ của ông nội anh, mà tính đến thế hệ anh, nói là gần thì cũng không gần, mà bảo xa thì cũng không xa lắm.
Vị trí căn phòng là nơi có tầm nhìn đẹp nhất cả khách sạn, dựa vào bên cửa sổ là có thể thấy một vùng tuyết bằng phẳng và cả những cây thông tuyết lớn.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, Chu Uyển Doanh rất hài lòng với khung cảnh của gian phòng, nhưng đồng thời cũng thấy có hơi hồi hộp vì buổi tối phải ở chung phòng với Tạ Lẫm.
Cô nhìn Tạ Lẫm đang đứng bên giường cởi khuy măng sét và đồng hồ đeo tay, cô căng thẳng đến mức vô thức mím môi, cổ họng hơi khô, không nhịn được mà hỏi: "Buổi tối chúng ta phải làm sao đây?"
Tạ Lẫm trêu cô, nói: "Giường to như thế mà em còn sợ không ngủ được sao?"
Chu Uyển Doanh nhìn chòng chọc chiếc giường, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh không phù hợp cho trẻ em, gương mặt đột nhiên nóng bừng, đỏ đến mức như sắp chảy máu đến nơi.
Tạ Lẫm cởi đồng hồ ra đặt xuống tủ ở đầu giường, vừangẩng mặt lên đã thấy Chu Uyển Doanh đứng bên cửa sổ, gương mặt đỏ ửng.
Anh không nhịn được cười, nói: "Sao em hài hước thế chứ?"
*
Và tất nhiên, buổi tối Tạ Lẫm và Chu Uyển Doanh không ngủ chung một giường, Chu Uyển Doanh ngủ trên giường trong phòng ngủ, còn anh ngủ tạm trên ghế sô pha bên ngoài.
Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở khách sạn xong mới lái xe xuống núi.
Trên đường xuống núi, điện thoại Tạ Lẫm vang lên hai lần.
Anh liếc nhìn cuộc gọi đến, dập máy, tiện tay để luôn chế độ im lặng.
Chu Uyển Doanh vô tình nhìn thoáng qua chiếc điện thoại bị Tạ Lẫm ném trên hộp tay vịn, thấy trên màn hình hiện tên danh bạ là: "Mẹ".
Cô chợt nhớ Tần Chiếu từng nói, mẹ Tạ Lẫm rất đề cao quan hệ trong gia đình, ngày Tết năm nào Tạ Lẫm cũng phải ở nhà tiếp người lớn.
Cô không nhịn được nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Nhà anh có việc đúng không? Lát nữa lúc quay về thành phố, anh để em xuống ven đường là được."
Tạ Lẫm nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi: "Sau đó thì sao? Em dự tính đi đâu?"
Chu Uyển Doanh nói: "Em bắt taxi tới nhà ga, em mua vé tàu cao tốc quay về Bắc Thành."
Thật ra là cô muốn mua vé máy bay, nhưng tối qua cô tranh giành đặt vé hồi lâu cũng không giật được tấm vé nào, vé tàu cao tốc thì cũng chỉ cướp được vé cho tối nay.
Không phỉa là cô không muốn ở lại Liêu Thành thêm hai ngày nữa, rồi đến hôm đó cô và Tạ Lẫm cùng đi về. Nhưng nghĩ đến việc Tạ Lẫm đưa cô theo có thể sẽ không tiện, mà sợ hai ngày nữa là qua tết Âm lịch, càng khó mua vé, nên cô mua luôn vé về Bắc Thành vào hôm nay.
Đúng là hôm nay Tạ Lẫm còn có việc phải làm.
Trong nhà có tiệc mừng thọ của một vị bậc trên, cũng coi như là họ hàng gần, anh không thể không đi.
Nhưng anh cũng không đưa Chu Uyển Doanh đến nhà ga, mà anh gọi điện cho thư ký, sắp xếp máy bay chờ sẵn ở sân bay rồi mới đưa Chu Uyển Doanh qua.
Đến sân bay, nhân viên công tác đã đợi ở bãi đỗ xe.
Tạ Lẫm dừng xe, nói với Chu Uyển Doanh: "Chắc ngày mai anh sẽ về, em cứ về trước đi, đến Bắc Thành thì gọi cho anh."
Chu Uyển Doanh hiểu chuyện gật đầu, nói: "Vâng."
Cô tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, nhưng vừa mở cửa xe ra, cánh tay đã bị Tạ Lẫm kéo lại.
Cô hơi giật mình, theo phản xạ quay đầu lại.
Tạ Lẫm nhìn cô chăm chú, rồi cúi người xuống, hôn một cái lên môi cô, lúc buông cô ra còn dùng ngón tay cái xoa xoa gò má cô, nói: "Đi đi."
Tim Chu Uyển Doanh đập hơi nhanh một chút, cho đến khi xuống xe cũng không dám nhìn Tạ Lẫm.
Chu Uyển Doanh quay về Bắc Thành bằng máy bay tư nhân của Tạ Lẫm, mặc dù nhân viên làm việc trên chuyến bay rất tò mò nhưng cũng không dám tùy tiện bàn tán về ông chủ, dù vậy họ vẫn không khỏi thì thầm: "Chu Uyển Doanh lợi hại thật, còn dây dưa được với Tạ tổng."
"Suỵt." Nữ tiếp viên vừa pha cà phê vừa nhỏ giọng cảnh báo: "Không muốn làm việc nữa à? Nội quy công việc điều một, cấm bàn luận chuyện riêng của sếp."
Dù không dám bàn luận công khai, nhưng trong lòng mọi người vẫn tràn ngập sự tò mò với Chu Uyển Doanh.
Dù sao Tạ Lẫm đã thanh tâm quả dục rất nhiều năm, trong khoảng thời gian đó không phải là không có phụ nữ dùng thủ đoạn. Nhưng Tạ Lẫm mắt độc mồm cũng độc, từng có một nữ minh tinh muốn bò lên giường Tạ Lẫm, mua chuộc được nhân viên làm việc với Tạ Lẫm, tự đưa mình lên giường phòng khách sạn nơi Tạ Lẫm đi công tác.
Hậu quả là bị Tạ Lẫm ném thẳng ra ngoài.
Sau này còn nghe những người chứng kiến vụ này kể lại, lúc đó sắc mặt Tạ Lẫm âm u phát sợ, đổi luôn khách sạn khác.
Có lẽ là do anh đi công tác vốn đã mệt mỏi, lại còn bị một người phụ nữ không biết điều khiến anh phải đổi khách sạn, lúc nữ minh tinh kia chạy đến xin lỗi, anh đang ngồi trong xe hút thuốc, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, nói ra những lời làm người ta thấy nhục nhã vô cùng.
Tạ công tử cao cao tại thượng lúc đó đã nói: "Muốn chạm vào người tôi, cô không nhìn xem mình là hạng người gì sao?"
Với tính cách này của Tạ Lẫm mà Chu Uyển Doanh có thể bắt được anh, chắc chắn là thủ đoạn cao tay.
*
Đúng bảy giờ tối Chu Uyển Doanh tới Bắc Thành, rời sân bay, cô đang định bắt xe về nhà thì lại thấy một chiếc Mercedes đi chậm đến trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong gọi: "Em gái Uyển, lên xe."
Chu Uyển Doanh thấy người ngồi ghế lái là Tần Chiếu thì hơi bất ngờ.
Cô mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên xe, nhìn Tần Chiếu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Tần Chiếu cười nói: "Tạ Lẫm bảo tôi đi đón cô."
Anh vừa nói chuyện vừa quay đầu xe, hỏi: "Cô muốn ăn cái gì? Hay là đi quán Đức Thắng?"
Chu Uyển Doanh nói: "Không cần, anh cứ đưa tôi về nhà là được, nhà tôi có đồ ăn."
Cô cúi đầu thắt chặt dây an toàn, lấy điện thoại gọi cho Tạ Lẫm.
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Lẫm đang ngồi trong sân xem kịch cùng các vị bậc trên, chán muốn chết.
Người tổ chức mừng thọ hôm nay có thể xem là anh họ của ông nội anh, mà tính đến thế hệ anh, nói là gần thì cũng không gần, mà bảo xa thì cũng không xa lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.