Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học
Chương 5: Tiên Đoán Tai Họa
Nguyễn Nguyễn Bất Cật Đường
12/11/2024
Khương Nguyễn Ninh không để ý tới trào phúng trong lời nói của ông ta, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn ấn đường biến thành màu đen của ông ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Tháng trước ông làm phẫu thuật tim cho một người bệnh nữ 60 tuổi, hôm nay bà ta vì suy tim mà tử vong. Người nhà của người bệnh nhận định là ông phẫu thuật không làm tốt dẫn tới, khoảng 3 giờ chiều sẽ đến bệnh viện tìm ông ‘báo thù’.”
“Người đàn ông này khoác một chiếc ba lô leo núi màu đen, giấu một con dao bổ dưa.”
“Không muốn chết mà nói, thông báo cho nhân viên an ninh của bệnh viện trước tiên, nhìn thấy người này thì lập tức ngăn người lại.”
Viện trưởng Trần sửng sốt, trong mắt xuất hiện kinh ngạc.
Tháng trước ông ta thật sự làm phẫu thuật trái tim, người bệnh năm nay vừa tròn 60 tuổi, là diễn viên nữ ca vũ kịch đã về hưu ở cơ quan nào đó.
Tuy phẫu thuật làm vô cùng thành công, nhưng bởi vì trái tim của nữ diễn viên kia đã suy kiệt lâu dài, vẫn có khả năng tử vong bất cứ lúc nào.
Nhưng cô gái nhỏ trước mắt lại nói hôm nay bà ta sẽ chết sao?
Còn nói người nhà sẽ mang dao tới bệnh viện tìm ông ta báo thù?
Viện trưởng Trần chưa bao giờ tin những lời ma quỷ này, ông ta nhíu chặt mày nói:
“Cô gái nhỏ, tuy hiện giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng và có rất nhiều rắc rối về y tế, nhưng mà chuyện cô nói sẽ không có khả năng xảy ra được.”
“Người bệnh và người nhà mà cô nói đều là người tương đối có thể diện, đặc biệt là chồng bà ta còn là giáo sư đại học, sao có thể mang dao tới bệnh viện gây chuyện được chứ.”
Khương Nguyễn Ninh nhìn khí đen càng ngày càng nồng đậm trước mắt ông ta, môi đỏ nhếch lên độ cong lạnh lẽo.
Bác sĩ cứu người bệnh phần lớn đều là người có công đức trong người, cô cũng là thấy được công đức trên người viện trưởng Trần không ít, mới có thể tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nhưng tin hay không, là tùy ông ta.
Mọi người đều có vận mệnh của bản thân, cô sẽ không can thiệp quá sâu.
Cô không nói gì nữa, xoay người muốn rời đi.
“Vị tiểu thư này, xin đợi một lát.” Lúc này phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng từ tính.
Khương Nguyễn Ninh xoay người, nhìn thấy người đàn ông mây tía quanh quẩn, quý không gì có thể sánh bằng bước chân dài chậm rãi đi tới trước người cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Khương Nguyễn Ninh nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Tuy đã sớm miễn dịch với sắc đẹp, cũng không thể không thừa nhận người đàn ông trước mắt này trông rất đẹp trai.
Các đường nét trên gương mặt quá hoàn mỹ, lông mày đậm.
Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia, hẹp dài còn thâm thúy.
Giọng nói của Hoắc Trầm lạnh lùng nói: “Cô đã cứu tôi, tôi còn chưa báo đáp cô.”
Khương Nguyễn Ninh hơi ngẩn ra, sau đó nghiền ngẫm nhếch miệng nói: “Anh muốn báo ân ư?”
“Đúng vậy.”
“Tục ngữ nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Hoắc tiên sinh đang định lấy mình tới báo ân sao?” Nhìn người đàn ông cả người tràn ngập mây tía, bỗng nhiên cô nổi lên tâm tư trêu chọc.
“Tháng trước ông làm phẫu thuật tim cho một người bệnh nữ 60 tuổi, hôm nay bà ta vì suy tim mà tử vong. Người nhà của người bệnh nhận định là ông phẫu thuật không làm tốt dẫn tới, khoảng 3 giờ chiều sẽ đến bệnh viện tìm ông ‘báo thù’.”
“Người đàn ông này khoác một chiếc ba lô leo núi màu đen, giấu một con dao bổ dưa.”
“Không muốn chết mà nói, thông báo cho nhân viên an ninh của bệnh viện trước tiên, nhìn thấy người này thì lập tức ngăn người lại.”
Viện trưởng Trần sửng sốt, trong mắt xuất hiện kinh ngạc.
Tháng trước ông ta thật sự làm phẫu thuật trái tim, người bệnh năm nay vừa tròn 60 tuổi, là diễn viên nữ ca vũ kịch đã về hưu ở cơ quan nào đó.
Tuy phẫu thuật làm vô cùng thành công, nhưng bởi vì trái tim của nữ diễn viên kia đã suy kiệt lâu dài, vẫn có khả năng tử vong bất cứ lúc nào.
Nhưng cô gái nhỏ trước mắt lại nói hôm nay bà ta sẽ chết sao?
Còn nói người nhà sẽ mang dao tới bệnh viện tìm ông ta báo thù?
Viện trưởng Trần chưa bao giờ tin những lời ma quỷ này, ông ta nhíu chặt mày nói:
“Cô gái nhỏ, tuy hiện giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng và có rất nhiều rắc rối về y tế, nhưng mà chuyện cô nói sẽ không có khả năng xảy ra được.”
“Người bệnh và người nhà mà cô nói đều là người tương đối có thể diện, đặc biệt là chồng bà ta còn là giáo sư đại học, sao có thể mang dao tới bệnh viện gây chuyện được chứ.”
Khương Nguyễn Ninh nhìn khí đen càng ngày càng nồng đậm trước mắt ông ta, môi đỏ nhếch lên độ cong lạnh lẽo.
Bác sĩ cứu người bệnh phần lớn đều là người có công đức trong người, cô cũng là thấy được công đức trên người viện trưởng Trần không ít, mới có thể tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nhưng tin hay không, là tùy ông ta.
Mọi người đều có vận mệnh của bản thân, cô sẽ không can thiệp quá sâu.
Cô không nói gì nữa, xoay người muốn rời đi.
“Vị tiểu thư này, xin đợi một lát.” Lúc này phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng từ tính.
Khương Nguyễn Ninh xoay người, nhìn thấy người đàn ông mây tía quanh quẩn, quý không gì có thể sánh bằng bước chân dài chậm rãi đi tới trước người cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Khương Nguyễn Ninh nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Tuy đã sớm miễn dịch với sắc đẹp, cũng không thể không thừa nhận người đàn ông trước mắt này trông rất đẹp trai.
Các đường nét trên gương mặt quá hoàn mỹ, lông mày đậm.
Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia, hẹp dài còn thâm thúy.
Giọng nói của Hoắc Trầm lạnh lùng nói: “Cô đã cứu tôi, tôi còn chưa báo đáp cô.”
Khương Nguyễn Ninh hơi ngẩn ra, sau đó nghiền ngẫm nhếch miệng nói: “Anh muốn báo ân ư?”
“Đúng vậy.”
“Tục ngữ nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Hoắc tiên sinh đang định lấy mình tới báo ân sao?” Nhìn người đàn ông cả người tràn ngập mây tía, bỗng nhiên cô nổi lên tâm tư trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.