Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học
Chương 4: Dùng Máu Vẽ Bùa
Nguyễn Nguyễn Bất Cật Đường
12/11/2024
Không kịp nghĩ nhiều, cô bước dài lao qua đẩy người đàn ông ra.
Giây tiếp theo chỉ nghe “rầm” một tiếng thật to, một tảng đá to từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống chỗ Hoắc Trầm vừa mới đứng.
Trên mặt đất, bị đập ra một cái khe có thể thấy được rõ ràng.
Gương mặt mọi người lập tức trắng bệch, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Hoắc Trầm.
“Hoắc tiên sinh.” Mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, bảo vệ Hoắc Trầm ở bên trong.
Tà ám ngưng tụ thành khí đen bị phá hỏng chuyện tốt, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, vậy mà đánh úp về phía Khương Nguyễn Ninh.
Ồ, muốn chết à.
Đôi mắt của Khương Nguyễn Ninh lạnh lùng, trong mắt lập tức tụ tập một tầng băng sương, cắn một ngón tay lấy máu viết vào lòng bàn tay nhanh chóng vẽ ra một lá bùa.
Bỗng nhiên trời quang vạn dặm không mây bất ngờ vang lên tiếng sấm bùm bùm.
Một tia chớp ngang trời đánh xuống, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, khí đen lập tức bị đánh tan, từng đợt nhè nhẹ bị hút vào đầu ngón tay cô.
Sau khi hấp thu toàn bộ khí đen, Khương Nguyễn Ninh cảm thấy toàn thân thoải mái, cơ thể mềm nhũn khôi phục sức lực, cả người đều thần thanh khí sảng không ít.
Miệng vết thương trên đầu ngón tay cũng tự động khép lại.
Tâm trạng của cô sung sướng nhếch miệng.
Tà ám này xuất hiện rất đúng lúc, cô mới cần ăn chút gì đó bồi bổ cơ thể, nó lại tự động đưa tới cửa.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều bị tia chớp bất ngờ xuất hiện làm sợ ngây người.
“Ban ngày ban mặt, sao bỗng nhiên có sét đánh?”
“Vừa rồi tia chớp kia đánh xuống cách chỗ tôi chưa đến nửa thước, làm tôi sợ muốn chết!”
“Sao lại thế này, xem dự báo thời tiết không có mưa mà.”
Bác sĩ mới bị tảng đá từ trên trời rơi xuống làm cho hoảng sợ còn chưa hoàn hồn, lại bị tia sét đánh xuống dọa cho xanh mặt.
“Viện trưởng Trần, không, không phải là bị quỷ ám đấy chứ.” Một bác sĩ nam trẻ tuổi khẩn trương nhìn đông nhìn tây, sợ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào đó.
“Nói linh tinh cái gì thế.” Viện trưởng Trần nhỏ giọng trách cứ.
“Anh ta không nói linh tinh.” Khương Nguyễn Ninh nửa híp mắt, xoay người, giọng nói lạnh nhạt nói: “Vừa rồi thật sự có tà ám xuất hiện, nhưng mà hiện giờ nó đã bị thiên lôi phù của tôi giải quyết.”
Cách đó không xa, Hoắc Trầm nghe thấy thế ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bất ngờ mở miệng.
Ngũ quan của cô tinh xảo như vẽ, có gương mặt có thể tính là mỹ nhân, nhưng lúc này gương mặt lại trắng bệch như tờ giấy, da thịt trên người lộ ra cũng trắng bệch dọa người.
Bởi vì quá mức gầy yếu, váy trắng trên người có vẻ hơi rộng thùng thình.
Viện trưởng Trần nghe thấy những lời này thì nhíu mày:
“Tà ám? Thiên lôi phù ư? Cô gái nhỏ, không phải là cô đang nói đùa với chúng tôi đấy chứ?”
Cô gái nhỏ này thoạt nhìn có dáng vẻ ốm yếu, hay là đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên gì đó đọc đến tinh thần có vấn đề.
Cô biết dẫn lôi sao?
Vậy ông ta còn nói mình biết ngự kiếm đấy!
Giây tiếp theo chỉ nghe “rầm” một tiếng thật to, một tảng đá to từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống chỗ Hoắc Trầm vừa mới đứng.
Trên mặt đất, bị đập ra một cái khe có thể thấy được rõ ràng.
Gương mặt mọi người lập tức trắng bệch, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Hoắc Trầm.
“Hoắc tiên sinh.” Mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, bảo vệ Hoắc Trầm ở bên trong.
Tà ám ngưng tụ thành khí đen bị phá hỏng chuyện tốt, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, vậy mà đánh úp về phía Khương Nguyễn Ninh.
Ồ, muốn chết à.
Đôi mắt của Khương Nguyễn Ninh lạnh lùng, trong mắt lập tức tụ tập một tầng băng sương, cắn một ngón tay lấy máu viết vào lòng bàn tay nhanh chóng vẽ ra một lá bùa.
Bỗng nhiên trời quang vạn dặm không mây bất ngờ vang lên tiếng sấm bùm bùm.
Một tia chớp ngang trời đánh xuống, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, khí đen lập tức bị đánh tan, từng đợt nhè nhẹ bị hút vào đầu ngón tay cô.
Sau khi hấp thu toàn bộ khí đen, Khương Nguyễn Ninh cảm thấy toàn thân thoải mái, cơ thể mềm nhũn khôi phục sức lực, cả người đều thần thanh khí sảng không ít.
Miệng vết thương trên đầu ngón tay cũng tự động khép lại.
Tâm trạng của cô sung sướng nhếch miệng.
Tà ám này xuất hiện rất đúng lúc, cô mới cần ăn chút gì đó bồi bổ cơ thể, nó lại tự động đưa tới cửa.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều bị tia chớp bất ngờ xuất hiện làm sợ ngây người.
“Ban ngày ban mặt, sao bỗng nhiên có sét đánh?”
“Vừa rồi tia chớp kia đánh xuống cách chỗ tôi chưa đến nửa thước, làm tôi sợ muốn chết!”
“Sao lại thế này, xem dự báo thời tiết không có mưa mà.”
Bác sĩ mới bị tảng đá từ trên trời rơi xuống làm cho hoảng sợ còn chưa hoàn hồn, lại bị tia sét đánh xuống dọa cho xanh mặt.
“Viện trưởng Trần, không, không phải là bị quỷ ám đấy chứ.” Một bác sĩ nam trẻ tuổi khẩn trương nhìn đông nhìn tây, sợ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào đó.
“Nói linh tinh cái gì thế.” Viện trưởng Trần nhỏ giọng trách cứ.
“Anh ta không nói linh tinh.” Khương Nguyễn Ninh nửa híp mắt, xoay người, giọng nói lạnh nhạt nói: “Vừa rồi thật sự có tà ám xuất hiện, nhưng mà hiện giờ nó đã bị thiên lôi phù của tôi giải quyết.”
Cách đó không xa, Hoắc Trầm nghe thấy thế ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bất ngờ mở miệng.
Ngũ quan của cô tinh xảo như vẽ, có gương mặt có thể tính là mỹ nhân, nhưng lúc này gương mặt lại trắng bệch như tờ giấy, da thịt trên người lộ ra cũng trắng bệch dọa người.
Bởi vì quá mức gầy yếu, váy trắng trên người có vẻ hơi rộng thùng thình.
Viện trưởng Trần nghe thấy những lời này thì nhíu mày:
“Tà ám? Thiên lôi phù ư? Cô gái nhỏ, không phải là cô đang nói đùa với chúng tôi đấy chứ?”
Cô gái nhỏ này thoạt nhìn có dáng vẻ ốm yếu, hay là đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên gì đó đọc đến tinh thần có vấn đề.
Cô biết dẫn lôi sao?
Vậy ông ta còn nói mình biết ngự kiếm đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.