Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học
Chương 2: Tra Nam Tiện Nữ
Nguyễn Nguyễn Bất Cật Đường
12/11/2024
“Anh đã hỏi bác sĩ, không chết được.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt:
“Huống chi nếu không phải vì nhóm máu của em đặc biệt, đống máu dơ bẩn ti tiện đó căn bản không xứng tiến vào cơ thể em.”
“Có thể cung cấp máu cho em, là vinh hạnh của cô ta.”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta nhấc chân đá văng ra.
Tiếng nói chuyện trong phòng bệnh đột nhiên im bặt.
Nhìn thiếu nữ đi vào phòng bệnh gương mặt trắng bệch, vẻ mặt không chút biểu cảm Phó Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng hiện lên chút kinh ngạc, sau đó gương mặt âm trầm.
Bạch Ấu Vi được anh ta ôm vào trong lòng, trên gương mặt thanh tú đáng yêu lộ ra biểu cảm kinh hãi, vội vươn tay đẩy anh ta ra:
“Khương tiểu thư, tôi và Cẩn Ngôn không như cô nghĩ đâu, cô đừng hiểu lầm.”
Phó Cẩn Ngôn không cho cô ta rời khỏi lòng mình, cánh tay dài tràn ngập dục vọng chiếm hữu ôm lấy eo cô ta, ôm chặt cô ta vào trong lòng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ đứng ở cửa, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng tràn ngập vẻ lạnh nhạt:
“Nếu cô đều thấy được, chia tay đi.”
“5000 vạn, một căn biệt thự ven sông. Điều kiện là cô không được nói với bất cứ người nào chuyện chúng ta từng hẹn hò, còn nữa, sau này Ấu Vi cần dùng máu cô cần phải gọi là đến.”
Sau khi nói xong, thì thấy thiếu nữ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Đôi mắt đen láy như ánh sáng trong đêm, bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập một tầng hơi nước khiến người ta không thể thấy rõ.
Phó Cẩn Ngôn sửng sốt, nhíu chặt mày.
Trong mắt anh ta có chút không kiên nhẫn: “Cô còn muốn gì nữa?”
Khương Nguyễn Ninh chậm rãi nhếch miệng, tay để bên người nắm chặt thành quyền, gằn từng chữ từng câu rõ ràng thong thả nói:
“Tôi muốn đôi cẩu nam nữ hai người chết đi.”
Phó Cẩn Ngôn sửng sốt, ngay sau đó giận tím mặt: “Cô nói cái gì!”
Khương Nguyễn Ninh nhìn gương mặt từng khiến cô mê luyến không thôi, tiến lên tát một cái vang dội.
“Bốp” một tiếng, không đợi Phó Cẩn Ngôn kịp phản ứng, lại tát một cái lên nửa gương mặt khác của anh ta.
Đánh đến đầu anh ta không khống chế được lệch sang một bên.
Trên gương mặt tuấn tú dối trá kia, lộ rõ mười dấu ngón tay đỏ rực.
Bạch Ấu Vi trợn to mắt, không dám tin kêu to:
“Khương Nguyễn Ninh, cô đang làm gì thế! Cô điên rồi sao? Sao cô lại đánh…”
Tay Khương Nguyễn Ninh giơ lên, lại tát bốp bốp hai cái.
Gương mặt Bạch Ấu Vi lập tức sưng lên, cô ta che mặt khóc ra:
“Anh Cẩn Ngôn, em đau quá…”
Phó Cẩn Ngôn bị hai cái tát đánh cho ngây ngốc.
Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt Bạch Ấu Vi sưng phù giống y như đầu heo, dựa vào trong lòng anh ta khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ nhu nhược bất lực đáng thương đó lập tức khơi dậy ý muốn bảo vệ của anh ta.
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt:
“Huống chi nếu không phải vì nhóm máu của em đặc biệt, đống máu dơ bẩn ti tiện đó căn bản không xứng tiến vào cơ thể em.”
“Có thể cung cấp máu cho em, là vinh hạnh của cô ta.”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta nhấc chân đá văng ra.
Tiếng nói chuyện trong phòng bệnh đột nhiên im bặt.
Nhìn thiếu nữ đi vào phòng bệnh gương mặt trắng bệch, vẻ mặt không chút biểu cảm Phó Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng hiện lên chút kinh ngạc, sau đó gương mặt âm trầm.
Bạch Ấu Vi được anh ta ôm vào trong lòng, trên gương mặt thanh tú đáng yêu lộ ra biểu cảm kinh hãi, vội vươn tay đẩy anh ta ra:
“Khương tiểu thư, tôi và Cẩn Ngôn không như cô nghĩ đâu, cô đừng hiểu lầm.”
Phó Cẩn Ngôn không cho cô ta rời khỏi lòng mình, cánh tay dài tràn ngập dục vọng chiếm hữu ôm lấy eo cô ta, ôm chặt cô ta vào trong lòng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ đứng ở cửa, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng tràn ngập vẻ lạnh nhạt:
“Nếu cô đều thấy được, chia tay đi.”
“5000 vạn, một căn biệt thự ven sông. Điều kiện là cô không được nói với bất cứ người nào chuyện chúng ta từng hẹn hò, còn nữa, sau này Ấu Vi cần dùng máu cô cần phải gọi là đến.”
Sau khi nói xong, thì thấy thiếu nữ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Đôi mắt đen láy như ánh sáng trong đêm, bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập một tầng hơi nước khiến người ta không thể thấy rõ.
Phó Cẩn Ngôn sửng sốt, nhíu chặt mày.
Trong mắt anh ta có chút không kiên nhẫn: “Cô còn muốn gì nữa?”
Khương Nguyễn Ninh chậm rãi nhếch miệng, tay để bên người nắm chặt thành quyền, gằn từng chữ từng câu rõ ràng thong thả nói:
“Tôi muốn đôi cẩu nam nữ hai người chết đi.”
Phó Cẩn Ngôn sửng sốt, ngay sau đó giận tím mặt: “Cô nói cái gì!”
Khương Nguyễn Ninh nhìn gương mặt từng khiến cô mê luyến không thôi, tiến lên tát một cái vang dội.
“Bốp” một tiếng, không đợi Phó Cẩn Ngôn kịp phản ứng, lại tát một cái lên nửa gương mặt khác của anh ta.
Đánh đến đầu anh ta không khống chế được lệch sang một bên.
Trên gương mặt tuấn tú dối trá kia, lộ rõ mười dấu ngón tay đỏ rực.
Bạch Ấu Vi trợn to mắt, không dám tin kêu to:
“Khương Nguyễn Ninh, cô đang làm gì thế! Cô điên rồi sao? Sao cô lại đánh…”
Tay Khương Nguyễn Ninh giơ lên, lại tát bốp bốp hai cái.
Gương mặt Bạch Ấu Vi lập tức sưng lên, cô ta che mặt khóc ra:
“Anh Cẩn Ngôn, em đau quá…”
Phó Cẩn Ngôn bị hai cái tát đánh cho ngây ngốc.
Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt Bạch Ấu Vi sưng phù giống y như đầu heo, dựa vào trong lòng anh ta khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ nhu nhược bất lực đáng thương đó lập tức khơi dậy ý muốn bảo vệ của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.