Chương 19:
Tống Thu Thu
01/05/2021
Đã có danh sách tên của những đội từ vòng loại mười lăm người tiến vào vòng tám người để thi đấu, nhóm của Bạch Chỉ phạm lỗi nên bị trừ điểm, chỉ xếp hạng thứ bảy.
Khi tập thể giáo viên và học sinh trở về khách sạn, Bạch Chỉ bị Trần Lưu gọi đi, không cùng mọi người trở về.
Mọi người không cảm thấy kỳ quái, chuyện một người thầy kêu một học sinh phát huy không tốt khi thi đấu đi tâm sự, là chuyện rất bình thường.
*
Chiếc xe hơi màu đen ngừng ở đoạn đường ven sông, ánh hoàng hôn màu cam đang phản chiếu vào mặt sông loang lổ.
Trên ghế lái, Bạch Chỉ bị anh ôm chặt vào trong ngực để nói chuyện tâm sự.
Vốn dĩ rất khó chịu, thời điểm công bố bảng xếp hạng cô vẫn luôn cúi đầu che mặt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng và cảm xúc.
Từ lần đầu tiên bắt đầu tham gia thi đấu, cô chưa bao giờ bị tuột khỏi top ba.
Lần này không chỉ có trượt khỏi top ba, còn suýt chút nữa không đạt yêu cầu nhưng lần này may mắn thông qua.
Khoảng trống trong lòng quá lớn, trong lúc nhất thời cô khó có thể chấp nhận được, hô hấp dần trở nên nặng nề hơn vì lo lắng.
Sau khi rời sân thi đấu, cô bị anh kêu ra khỏi đội ngũ, ngồi trên xe anh đi đến bờ sông.
Hạ nửa cửa sổ xe xuống, gió sông nhẹ nhàng từ từ thổi lại, bên tai là giọng nói của anh trêu chọc trái tim rung động: “Cho bản thân áp lực lớn như vậy làm gì, hả? Chỉ là thi đấu vòng loại thôi mà, có thể tiến vào thi bán kết là được rồi.”
Một cô bé đã từng thi được số điểm rất cao là 90 điểm, một lần thi được 75 điểm đã chịu không nổi, khả năng chịu áp lực quá thấp, về sau làm sao mà tốt được, chỉ cần phạm sai lầm một chút thì không đứng dậy được sao?
Từng câu từng chữ của anh trầm thấp, rung động tiến thẳng vào lồng ngực cô, làm lòng cô như mặt hồ, nổi lên từng đợt gợn sóng.
“Thầy cũng phải xin lỗi em, không nên chọn đúng lúc đó thì nói câu nói kia, quấy nhiễu trạng thái của em.”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Là do năng lực thích ứng và ứng biến của em không đủ mạnh mà thôi.” Cô ở đây không phải đang giả vờ ngoan ngoãn, mà thật sự cảm thấy vấn đề tồn tại trên người mình.
Năm trước có một buổi thi đấu, trước khi cô lên sân khấu thi có một đối thủ nữ mở miệng sỉ nhục, cố ý chọc giận cô, lúc biểu diễn cô cũng chịu ảnh hưởng, vốn dĩ dáng múa phải mềm mại uyển chuyển, mà lại trở nên cứng ngắt dùng sức, cuối cùng chỉ đạt được huy chương đồng.
Đối thủ nữ kia đứng trên bục nhận giải quán quân đắc ý mỉm cười với cô, các phóng viên có mặt ở hiện trường hỏi cô có phải đã chọn sai bài hát không.
Trần Lưu ngược lại hơi ngạc nhiên về việc cô đối mặt với việc thi đấu, cô có thể ngẫm ra được bản thân mình phải trưởng thành và nghiêm túc, cô thậm chí có thể hiểu rõ được trách nhiệm chính của mình, mà không phải giống ngày thường mềm mại, đáng yêu, tủi thân giống như bị ai đó ức hiếp vậy—— Được rồi, tuy rằng là thật sự bị anh ức hiếp.
Một cô bé thật sự trưởng thành, nghiêm túc lên, cũng có sức hút riêng của mình.
“Không có việc gì, về sau thầy sẽ ở bên cạnh em, dần dần bồi dưỡng em mạnh mẽ hơn.” Trần Lưu vỗ về một bên gò má cô, lông tơ trong suốt bị ánh chiều tà chiếu trở nên rõ ràng, nhuộm thành màu vàng ấm, trông giống như lông của những con vật nhỏ đáng yêu.
Bạch Chỉ bởi vì câu nói này, bỗng nhiên có dũng khí để làm những việc mà cô vẫn luôn muốn làm—— cô bắt lấy bàn tay to của anh đang để trên khuôn mặt của mình, mười ngón tay đan vào nhau, đầu dựa vào ngực anh, cọ cọ, “Thầy…”
Trần Lưu cảm thấy đâu đó trong thân thể máu như ngừng lưu chuyển, ba giây sau, có luồng máu mới tiêm vào tươi gấp trăm lần, tốc độ chảy của nó nhanh hơn, cả người nóng bừng.
Trần Lưu cảm thấy, hôm nay anh có khả năng chết vì câu nói của cô mất.
Mà cô bé này lại không biết câu nói của mình có sức sát thương nhiều đến cỡ nào.
Cô chỉ quan tâm tới bản thân, mỗi câu mỗi chữ ngữ điệu vô cùng nũng nịu: “Thầy… Thầy nói lại lần nữa câu nói kia đi. Em muốn nghe.”
Lồng ngực cứng rắn của anh được lấp đầy bởi những câu nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, mềm đến mức muốn tan chảy anh.
Trần Lưu biết cô nói câu nào, lúc anh nói lại thì rút ngắn “một ít”: “Thầy thích em.”
Như này đâu chỉ là “một ít”. Nhưng ngữ cảnh và ngữ nghĩa của nó được dịch, thì chính là như vậy.
Ngón tay Bạch Chỉ đan chặt với ngón tay anh, “… Không phải câu này! Là câu trước nữa kìa.”
“Vậy em phải thuộc lòng, khắc ghi vào trong lòng ——
Bất luận là nữ sinh, hay là phụ nữ hoặc là một cô bé, Bạch Chỉ, tôi chỉ làm những việc này với em, cũng chỉ muốn làm những chuyện này với một mình em… Nhớ kỹ chưa?”
Cô ừ một tiếng.
Ở trong lòng ngực anh yên tĩnh một lúc, sau đó lại nói: “Về chuyện xếp hạng thứ bảy, trong lòng em đã không khó chịu, bị làm phiền cũng thấy bình thường.”
“Cho dù để em nghe đi nghe lại một trăm lần, nghe tới mức lỗ tai đóng kén, thì khi lên sân khấu, em vẫn sẽ không thể khống chế được.”
Khi tập thể giáo viên và học sinh trở về khách sạn, Bạch Chỉ bị Trần Lưu gọi đi, không cùng mọi người trở về.
Mọi người không cảm thấy kỳ quái, chuyện một người thầy kêu một học sinh phát huy không tốt khi thi đấu đi tâm sự, là chuyện rất bình thường.
*
Chiếc xe hơi màu đen ngừng ở đoạn đường ven sông, ánh hoàng hôn màu cam đang phản chiếu vào mặt sông loang lổ.
Trên ghế lái, Bạch Chỉ bị anh ôm chặt vào trong ngực để nói chuyện tâm sự.
Vốn dĩ rất khó chịu, thời điểm công bố bảng xếp hạng cô vẫn luôn cúi đầu che mặt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng và cảm xúc.
Từ lần đầu tiên bắt đầu tham gia thi đấu, cô chưa bao giờ bị tuột khỏi top ba.
Lần này không chỉ có trượt khỏi top ba, còn suýt chút nữa không đạt yêu cầu nhưng lần này may mắn thông qua.
Khoảng trống trong lòng quá lớn, trong lúc nhất thời cô khó có thể chấp nhận được, hô hấp dần trở nên nặng nề hơn vì lo lắng.
Sau khi rời sân thi đấu, cô bị anh kêu ra khỏi đội ngũ, ngồi trên xe anh đi đến bờ sông.
Hạ nửa cửa sổ xe xuống, gió sông nhẹ nhàng từ từ thổi lại, bên tai là giọng nói của anh trêu chọc trái tim rung động: “Cho bản thân áp lực lớn như vậy làm gì, hả? Chỉ là thi đấu vòng loại thôi mà, có thể tiến vào thi bán kết là được rồi.”
Một cô bé đã từng thi được số điểm rất cao là 90 điểm, một lần thi được 75 điểm đã chịu không nổi, khả năng chịu áp lực quá thấp, về sau làm sao mà tốt được, chỉ cần phạm sai lầm một chút thì không đứng dậy được sao?
Từng câu từng chữ của anh trầm thấp, rung động tiến thẳng vào lồng ngực cô, làm lòng cô như mặt hồ, nổi lên từng đợt gợn sóng.
“Thầy cũng phải xin lỗi em, không nên chọn đúng lúc đó thì nói câu nói kia, quấy nhiễu trạng thái của em.”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Là do năng lực thích ứng và ứng biến của em không đủ mạnh mà thôi.” Cô ở đây không phải đang giả vờ ngoan ngoãn, mà thật sự cảm thấy vấn đề tồn tại trên người mình.
Năm trước có một buổi thi đấu, trước khi cô lên sân khấu thi có một đối thủ nữ mở miệng sỉ nhục, cố ý chọc giận cô, lúc biểu diễn cô cũng chịu ảnh hưởng, vốn dĩ dáng múa phải mềm mại uyển chuyển, mà lại trở nên cứng ngắt dùng sức, cuối cùng chỉ đạt được huy chương đồng.
Đối thủ nữ kia đứng trên bục nhận giải quán quân đắc ý mỉm cười với cô, các phóng viên có mặt ở hiện trường hỏi cô có phải đã chọn sai bài hát không.
Trần Lưu ngược lại hơi ngạc nhiên về việc cô đối mặt với việc thi đấu, cô có thể ngẫm ra được bản thân mình phải trưởng thành và nghiêm túc, cô thậm chí có thể hiểu rõ được trách nhiệm chính của mình, mà không phải giống ngày thường mềm mại, đáng yêu, tủi thân giống như bị ai đó ức hiếp vậy—— Được rồi, tuy rằng là thật sự bị anh ức hiếp.
Một cô bé thật sự trưởng thành, nghiêm túc lên, cũng có sức hút riêng của mình.
“Không có việc gì, về sau thầy sẽ ở bên cạnh em, dần dần bồi dưỡng em mạnh mẽ hơn.” Trần Lưu vỗ về một bên gò má cô, lông tơ trong suốt bị ánh chiều tà chiếu trở nên rõ ràng, nhuộm thành màu vàng ấm, trông giống như lông của những con vật nhỏ đáng yêu.
Bạch Chỉ bởi vì câu nói này, bỗng nhiên có dũng khí để làm những việc mà cô vẫn luôn muốn làm—— cô bắt lấy bàn tay to của anh đang để trên khuôn mặt của mình, mười ngón tay đan vào nhau, đầu dựa vào ngực anh, cọ cọ, “Thầy…”
Trần Lưu cảm thấy đâu đó trong thân thể máu như ngừng lưu chuyển, ba giây sau, có luồng máu mới tiêm vào tươi gấp trăm lần, tốc độ chảy của nó nhanh hơn, cả người nóng bừng.
Trần Lưu cảm thấy, hôm nay anh có khả năng chết vì câu nói của cô mất.
Mà cô bé này lại không biết câu nói của mình có sức sát thương nhiều đến cỡ nào.
Cô chỉ quan tâm tới bản thân, mỗi câu mỗi chữ ngữ điệu vô cùng nũng nịu: “Thầy… Thầy nói lại lần nữa câu nói kia đi. Em muốn nghe.”
Lồng ngực cứng rắn của anh được lấp đầy bởi những câu nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, mềm đến mức muốn tan chảy anh.
Trần Lưu biết cô nói câu nào, lúc anh nói lại thì rút ngắn “một ít”: “Thầy thích em.”
Như này đâu chỉ là “một ít”. Nhưng ngữ cảnh và ngữ nghĩa của nó được dịch, thì chính là như vậy.
Ngón tay Bạch Chỉ đan chặt với ngón tay anh, “… Không phải câu này! Là câu trước nữa kìa.”
“Vậy em phải thuộc lòng, khắc ghi vào trong lòng ——
Bất luận là nữ sinh, hay là phụ nữ hoặc là một cô bé, Bạch Chỉ, tôi chỉ làm những việc này với em, cũng chỉ muốn làm những chuyện này với một mình em… Nhớ kỹ chưa?”
Cô ừ một tiếng.
Ở trong lòng ngực anh yên tĩnh một lúc, sau đó lại nói: “Về chuyện xếp hạng thứ bảy, trong lòng em đã không khó chịu, bị làm phiền cũng thấy bình thường.”
“Cho dù để em nghe đi nghe lại một trăm lần, nghe tới mức lỗ tai đóng kén, thì khi lên sân khấu, em vẫn sẽ không thể khống chế được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.