Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 20:

Tống Thu Thu

01/05/2021

Hơi thở của Trần Lưu đột nhiên chậm lại, giây tiếp theo, nhịp thở và nhịp tim tăng nhanh hơn, tiết tấu trở nên rất loạn.

Trong phút chốc hỗn loạn đó, anh cảm thấy bản thân có thể sẽ chết, mà cô là hung thủ giết người.

Cô gái nhỏ bắt đầu nói lời yêu đương, giết người không thấy máu.

Giống như từng viên kẹo pháo xinh đẹp phóng về phía quốc gia của anh, hơi thở thơm ngọt tràn ngập khắp thế giới của anh, biết rõ có thể bị nổ đến tan xương nát thịt, anh cũng không né, còn sợ cô nhảy vào không đủ chính xác, trong một giây rơi xuống đó, chủ động đứng ở điểm trung tâm —— rõ ràng tốc độ bắn chậm rì rì, rõ ràng là lính mới non nớt, anh có thể né tránh được.

Hai tay giam giữ cô xiết lại thật chặt, tựa như muốn vò cô vào trong xương.

Bạch Chỉ áp má trên ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh nhảy nhót mạnh mẽ.

“Lời như thế này, là ai dạy em?”

“Vậy lời của thầy nói với em, là ai dạy thầy?” Cô nhóc con vịn trước ngực anh, bàn tay nhỏ vô ý thức cào cào anh vài cái, năm ngón tay của Bạch Chỉ nhỏ dài trắng nõn như củ hành, đầu ngón tay ưng ửng hồng nhạt, móng tay cắt gọn sạch sẽ bóng tròn, không hề có chút sát thương nào, nhưng cứ như thể chúng đang cào tim anh, móc phổi anh.

Trần Lưu hôn lên tóc mai mềm mại như nhung bên thái dương của cô, lại ngậm lấy môi cô, dịu dàng liếm khẽ, không trả lời, đã biết đáp án rồi —— không cần ai dạy, thấy cô đã biết.

Phải vài phút sau, cô gái nhỏ ngoan ngoãn mới nhận xong hết nụ hôn thâm tình, nằm trên người anh, chân không yên mà vui vẻ đong đưa.

Mỗi âm tiết đều muốn bay nhẹ lên: “Là thật sao?”

“Em hỏi cái gì?”

“Thì… Câu nói kia, với ba chữ” ­­­­—— ‘Tôi thích em’.

Vui vẻ xong rồi, mới nhớ tới phải so đo là có bị lừa hay không?

Trần Lưu ngắm nhìn sợi tóc mảnh nhẹ của cô, tính toán xem phản ứng khi bị đùa giỡn của cô mà định nói “em nói xem”, nhưng những lời nói ra khỏi miệng lại khiến cô yên tâm: “Thầy Trần chưa bao giờ gạt ai.”

Bạch Chỉ lục kiếm trong trí nhớ của mình xem anh có tiền sử từng lừa gạt người khác hay không, hẳn là có, nhưng một cái cô cũng nghĩ không ra, đơn giản là tin anh.

Cô ngửa khuôn mặt nhỏ trong trắng, dùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn anh, “Trong lòng em hoàn toàn không còn khó chịu nữa rồi, tôi sẽ lấy thứ hạng về.”

Vào lúc thay đồ và tẩy trang trong rạp hát, cô lơ đễnh, không lau sạch sẽ, còn có chút phấn nhũ dính trên khoé mắt, ánh sáng xinh đẹp lại rạng rỡ lấp lánh.

Hơi thở của Trần Lưu lập tức nóng lên, có hơi không chịu nổi, nâng một cánh tay lên bịt hai mắt cô lại.

“Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

“Thầy muốn ăn cái gì nào? Đều nghe thầy.” Cô bị che mắt, một bàn tay duỗi lên mà lần sờ, đụng phải hầu kết của anh, hướng lên trên, là cằm, môi, khuôn mặt, mũi, xương mày, lông mày, lại hơi đi xuống một chút, là mí mắt hơi mỏng, lông mi, sau đó chơi đùa tiếp.

Cô cho rằng anh che mắt là đang đùa với cô, cô cũng bắt chước theo.

Đáng yêu muốn nổ tung.

Trần Lưu hít sâu một cái, đóng hết cửa sổ xe lại, gió từ sông phất qua nửa bên mặt điềm tĩnh của cô, vài sợi tóc tung bay trong không trung.

Ánh mắt Trần Lưu chợt thay đổi, cũng không bỏ cái tay che mắt cô xuống, cúi đầu thô bạo hôn cô, kích động dùng sức liếm mút như muốn bẻ gãy xương cô nuốt vào bụng.

Toàn thân cô mềm mại, bàn tay to phủ trên hai mắt mới bỏ ra, mí mắt cô cũng không vén lên, nhắm mắt nhỏ giọng hừ hừ, môi mỏng của người đàn ông chuyển đến bên tai cô, cúi đầu nói: “Thầy muốn ăn em.”

Vạt váy xếp ly bị vén lên một chút, bàn tay to với đi vào, không kiêng nể gì mà vuốt ve phần đùi trong của cô, không bao lâu, đã đi tới vùng đất bí ẩn, đầu ngón tay phác hoạ thung lũng hoa được chiếc quần cotton nhỏ bao bên ngoài.

Trần Lưu ngậm lấy vành tai thiếu nữ mà đùa nghịch, lẩm bẩm: “Ướt.”

“Ừm…” Bạch Chỉ ngồi trên đùi của anh, tay trái đan vào tay anh, một cái tay khác của anh lại vỗ về chơi đùa với phần dưới của cô, tay phải rảnh rỗi của cô bị ngực anh đè ép, có hơi vướng, dứt khoát nâng tay, dễ dàng đặt trên cổ anh, chủ động lại gần sát anh mà cọ xát tóc mai, quần áo ma sát phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.



Trần Lưu nín cười, “Tư thế này, không mỏi tay sao?” Sau đó cầm tay cô vòng qua bên kia, để toàn bộ cánh tay cô treo trên cổ anh.

Cô lại nhấc đầu gối lên, một chân khác tách ra, biến thành tư thế ngồi mặt đối mặt.

Ngược lại lại thuận tiện cho Trần Lưu.

Cửa sổ xe được kéo lên. Anh trực tiếp cầm lấy chân của cô, đẩy ngã cả người cô, lưng tựa vào tay lái, đôi chân dài thon trắng tạo thành hình chữ M.

Giữa hai bắp đùi, ấn lên cái quần lót màu trắng có hình dâu tây nhỏ, ở giữa đã bị dâm thuỷ của hoa tâm thấm ra làm cho hơi hơi ướt.

Trân Lưu vén váy cô lên đến hông, nó lại tự động rũ xuống, cản đường.

Anh liền nhét hai bên góc váy vào tay cô, “Tự xốc lên đi.”

Bạch Chỉ đành phải như công chúa thục nữ ưu nhã, tay xách gấu váy, để anh đùa bỡn.

Ngón tay dài khều viền quần lót, đi vào nhẹ nhàng mà thăm dò vỗ về nơi non mềm kia, cánh hoa đầy đặn, Trần Lưu yêu thích không rời tay.

Dịch hoa chảy ra từ khe hở nhỏ của hai chân, hơi thấm ra, Bạch Chỉ có thể cảm nhận được quá trình bản thân dần dần ướt át.

Tiếng hít thở và ánh mắt của cô gái nhỏ thay đổi rõ rệt.

Trần Lưu chập hai ngón tay lại, trượt đến hoa tâm khép kín, nhẹ nhàng vân vê ma sát ở bên ngoài.

Bạch Chỉ nũng nịu ôi một tiếng, “Thầy…”

“Hửm?” Màu sắc của dục vọng trong giọng nói đã rất nặng.

“Phía sau, cứng đến hơi đau.”

Trần Lưu nghĩ thầm, phía trước người đàn ông của em cũng cứng đến hơi đau.

Nhưng anh thông minh không nói trắng ra, mà còn nghiêm túc dỗ dành cô: “Lần sau mua một lớp lông mềm trải lên đi.”

“Có thể cho em chọn sao?” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng hỏi.

Anh hôn lên khoé môi cô, “Có thể, cho em nằm, đương nhiên là có thể cho em chọn thứ em thích.” Nói xong, liền chặn môi cô lại, kẻo cô lại lỗi thời mà tiếp tục thăm hỏi chuyện khác. Còn chưa làm chuyện chính nữa.

Bạch Chỉ bị hôn đến đầu óc choáng váng, một ngón tay mở rộng miệng nhỏ, dò xét đi vào một đốt ngón tay, cũng không làm cô cảm thấy khó chịu.

Chờ đến khi Trần Lưu dùng ngón tay xoa nắn vách tường thịt, cô khe khẽ giật mình một cái, động nhỏ vừa cắn vừa co rụt lại, sau đó lắc mông muốn trực tiếp ăn hết ngón tay anh vào bụng, huyệt thái dương của Trần Lưu nảy mạnh lên vài lần, ấn cô xuống, “Ngoan, đừng nhúc nhích, sẽ cho em, từ từ rồi đến, tôi không muốn làm em bị thương.”

Động tác làm dịu bị gián đoạn, khuôn mặt nhỏ khó chịu nhăn nhó.

“Rất ngứa…”

“Đợi chút, sẽ thoải mái rất nhanh thôi.” Một tay khác của Trần Lưu vói vào trong quần áo của cô, không mở móc khoá áo trong, trực tiếp đẩy cái bánh bao thoảng mùi thơm mát lên, nắm lấy một bên mà dịu dàng vuốt ve, càng tạo thêm khoái cảm cho cô, rất nhanh, quả anh đào trên núi tuyết đã đứng thẳng lên.

Bạch Chỉ nhăn mày, há mồm nhẹ thở gấp, ánh nước trong hai mắt mờ mịt như sắp tràn ra ngoài.

“Thầy, vẫn ngứa, thật là khó chịu… Muốn chết mất…” Thiếu nữ như khóc như trách.

Thái dương Trần Lưu đổ một lớp mồ hôi mỏng, “Cục cưng ngoan, đừng nóng vội.”

Anh cởi áo trên của cô, há mồm lớn ngậm một bên ngực mềm mại mà ăn, ở dưới của cô ngón tay bắt đầu cọ lên chỗ thịt quyến rũ trên vách tường mỏng, kích thích điểm nhạy cảm.

Đầu lưỡi mang theo những hạt nhỏ hơi thô liếm lên, phía dưới cũng truyền đến cảm giác tê tê dại dại, Bạch Chỉ thoải mái rên rỉ, sau đó ôm lấy đầu anh, thẳng lưng dâng lên bầu sữa trắng như tuyết.



Vô ý đẩy ngã Trần Lưu lên lưng ghế, Trần Lưu kịp thời rút ngón tay ra, đôi tay đặt trên eo cô, mặt hoàn toàn bị vùi vào bộ ngực bông mềm của thiếu nữ, toàn bộ là mùi hương từ phần núi đồi của cô, “Bé dâm đãng, mới như thế đã gấp đến không chờ nổi?”

Giọng nói của người đàn ông như bị bóp nghẹt truyền qua từ lồng ngực.

Hai giây sau Bạch Chỉ mới phản ứng lại, ngồi thẳng người lại, giống như làm sai gì đó mà sợ hãi không thôi nhìn anh, môi đỏ lầm bầm, không dám nói lời nào.

Động huyệt rất ngứa, cảm giác ngứa ngáy như khoét thấu xương, nhưng cô không dám động đậy.

Sau đó hình như đã nghĩ ra cách có thể lấy lòng anh.

Cô ngồi trên đùi anh, sau đó di di, thung lũng hoa ướt át cọ xát trên quần anh, cọ ra một vết nước trong suốt.

Cho đến khi không ngồi trên đũng quần anh nữa, cô mới ngừng lại.

Kéo khóa kim loại ra, quần lót đàn ông hiện lên một cái cán thô to, nhìn thật kinh người.

Bạch Chỉ bắt đầu, sờ qua sờ lại, rất nóng, cứng quá.

“Muốn thì thả nó ra.” Dứt lời, Trần Lưu liền chỉnh lưng ghế thấp xuống, dù bận vẫn ung dung tựa lưng vào ghế.

Miệng nhỏ của Bạch Chỉ nuốt nước bọt, thả gậy thịt ra, lúc trước đã bị anh dạy mấy lần, nửa thành thục nửa ngây ngôi mà vuốt ve lên xuống.

Gốc rễ, đỉnh đầu, hai viên long châu.

Trần Lưu thở hổn hển nặng nề, nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của cô đang lấy lòng anh.

Bạch Chỉ đưa mắt nhìn phản ứng của anh, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh bị khoái cảm tấn công, dây thần kinh trên mặt giật giật rất nhẹ, nhẹ nhàng thương lượng: “Thầy… Thầy còn giận sao?”

Trần Lưu buồn cười nhìn cô, “Sợ cái gì, em dùng vú bịt chết tôi tôi cũng sẽ không tức giận.”

“Vậy thầy cũng sờ em nhé… Phía dưới ngứa lắm…”

“Nơi nào ở dưới? Chỗ này sao? Thầy gãi cho em.” Tay anh gãi trên đầu gối cô.

“Không phải… A…” Khoé mắt cô ửng đỏ, “Đi lên trên một chút…”

“Chỗ này?” Anh vuốt ve bắp đùi của cô.

“Không phải, hu hu, là động nhỏ…” Cô suýt nữa bật khóc, cuối cùng vẫn bị tình dục ép nói ra từ mà trước kia anh dạy cô sẽ cảm thấy xấu hổ, “Trần Lưu thầy xấu lắm…” Cô vặn vẹo người, hoa đế cứ như vậy mà cọ xát tới lui trên quần cứng, cả người cô run lập cập, sau đó hình như đã tìm ra được lạc thú, để vậy uốn mông trước sau trên đùi anh.

Để lại một vết nước sền sệt trên cái quần màu tối của anh.

Trần Lưu trách một tiếng, đầu ngón tay sờ lên âm đế của cô dùng sức ấn, “Dâm đãng, còn tự đi cọ xát cái lỗ của mình? Làm em sướng đến chết.”

Cái cổ thon nhỏ của Bạch Chỉ ngâm lên: “A a… Thật thoải mái… Ưm…”

Chưa tới một lát sau, cô bị trêu chọc đến càng ngứa hơn, khóc kêu không muốn, anh mới ngừng lại.

Ngón giữa mở rộng huyệt nhỏ chặt chẽ một phen, thăm dò mà đi vào, ngón út đi qua rồi lại thọc vào rút ra, ngón trỏ xoay tròn hạt trân châu.

Bạch Chỉ rên rỉ không ngừng, cô không thể phân tâm đi chăm sóc gậy thịt của anh, chỉ bắt lấy cánh tay anh, hơi chống người lên, lay động cơ thể. Nhưng cũng biết không thể quá làm càn, gần như là rất có chừng mực nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay.

Người học múa chuyển động, luôn tự mang theo mỹ cảm và quyến rũ.

Vào lúc lắc lư vặn người, đường cong mềm mại như nước hồ xuân loang ra, ánh mắt cũng lẳng lơ như vắt ra nước, hút hồn mê hoặc lòng người.

“Thầy… A…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook