Chương 10:
Nhất Chỉ Điềm Bính
19/10/2021
Nhưng rồi đến ngày chiếu cuối, bốn người Kim Vũ vẫn xem được phim.
Bởi vì ngày hôm đó không mua được vé, Lâu Sâm về nhà than thở với Lâu Khôn. Lâu Sâm đang nói thì bỗng dưng lại thấy tấm vé [ Avatar] bị Lâu Khôn tùy ý vứt trên bàn. Thế là cậu năn nỉ ỉ ôi, cầu xin anh trai giúp đỡ mua vé giùm.
Lâu Khôn đành phải nhờ Phùng Trình Trình mua vé hộ. Có vé nhưng có điều đều là ghế lẻ không thể ngồi gần nhau.
Ngày hôm đó, rạp chiếu phim cực kì đông người. Kim Vũ đang đứng ở quầy mua bắp rang, vóc dáng cô nhỏ nên dễ dàng chen vào. Kim Vũ mua bốn phần bắp rồi trả tiền, La Quân ở ngay phía sau giúp cô cầm bớt. Lâu Sâm với Lâm Nhạc cùng nhau đi mua nước.
Trong lúc đứng chờ trên tay ai cũng cầm đồ ăn đồ uống chỉ trừ Lâu Khôn.
“ Không phải hôm nay là này cuối à, tại sao còn đông người đi xem như vậy chứ?” Kim Vũ vừa ăn bắp rang vừa hỏi Lâm Nhạc tiện thể đút cho cô một miếng
Lâm Nhạc nhai nhai rồi nói: “ có lẽ là theo phong trào, tôi nghe nói cốt truyện rất hay nên có người xem đi xem lại hai ba lần. Mà hình như doanh thu phòng bán vé cũng cao nhất thế giới!”
Kim Vũ cảm thán: “ Đúng là đốt tiền.”
Gần tới giờ, mọi người đi vào bên trong, chờ kiểm vé.
Kim Vũ đi xem phim luôn có cái tật xấu, chính là trước khi vô phòng chiếu phải đi WC. Cô vội vàng đưa bắp rang cho người bên cạnh rồi nói
“ Tôi đi WC, mọi người vào trước đi .”
Lâm Nhạc nghe vậy nhanh trí đưa cho Kim Vũ một vé, dặn:“ Cậu nhanh lên nha!”
Lâu Khôn cúi đầu nhìn hộp bắp trên tay.
WC cũng cực kì đông người, Kim Vũ chỉ có thể cố gắng nhịn, ngoan ngoãn xếp hàng chờ. Đợi đến lúc cô quay lại , phim đã chuẩn bị chiếu.
Trong phòng tối đen như mực, Kim Vũ khom lưng đi vào, Kim Vũ đang tìm chỗ ngồi chợt nghe thấy có người gọi cô. Kim Vũ quay đầu nhìn liền thấy La Quân.
Phim bắt đầu chiếu, vội vàng cúi người chạy tới, vừa đi vừa nói' xin lỗi, làm ơn cho qua'
Mọi người đều ngồi cách nhau, ngoài Lâu Khôn với Phùng Trình Trình.
Kim Vũ cách Lâu Khôn một ghế, ngồi giữa hai người là một người ' phì nhiêu'.
Kim Vũ ngồi trên ghế, cô kéo tay ghế xuống, mới sực nhớ ra cô không cầm nước và bắp rang. Mọi người đều đang tập trung coi phim, không ai chú ý đến cô
Kim Vũ nhỏ giọng kêu Lâu Khôn, anh không trả lời.
Kim Vũ không còn cách nào khác đành phải duỗi tay qua gọi anh, như vậy liền làm phiền tới người bên cạnh.
Anh ta không kiên nhẫn hỏi: “ Chuyện gì?”
Lâu Khôn lúc này mới quay đầu nhìn, thấy Kim Vũ đang chia tay về phía mình. Anh duỗi tay, đưa bắp rang cho cô.
Đã có bắp, còn nước thì Lâm Nhạc đang cầm. Kim Vũ lại cách người kia gọi Lâu Khôn.
Thấy anh không có phản ứng .
Kim Vũ dơ tay vẫy vẫy
Bị người bên cạnh hất ra
Cô lại tiếp tục vẫy
Anh ta tức giận hỏi " lại sao nữa??"
Kim Vũ hơi bực, trả lời " tôi gọi người"
Người nọ chịu không được với với Kim Vũ
“Thật là phiền phức, tôi với cô đổi chỗ đi, nhanh lên!”
Kim Vũ nghĩ thầm như vậy cũng tốt, nhanh chân cùng anh ta đổi ghế.
Vừa ngồi xuống Kim Vũ nhỏ giọng nói thầm bên tai Lâu Khôn"Anh không nghe thấy em gọi sao??"
Lâu Khôn nhìn màn hình nói: “Có chuyện gì thì nói.”
“ Lấy giùm em ly nước.” nói rồi chỉ vào một chỗ, Lâm Nhạc đang truyền ly nước lại đây.
Phùng Trình Trình nhìn thấy, cúi người cầm lấy.
Đến Lâu Khôn, anh đưa cho cô rồi nói: “em có thể đừng làm ảnh hưởng tới người khác không?”
Kim Vũ biết mình sai, không dám cãi lại Lâu Khôn, cô cầm ly nước rồi đeo kính 3D lên xem phim
Cánh tay của người bên cạnh toàn là thịt, anh ta để tay trên tay ghế, Kim Vũ liền không có chỗ để tay.
Vì vậy, Kim Vũ bất giác ngồi gần Lâu Khôn, tay chống cằm chăm chú xem phim.
Đầu Kim Vũ lắc lư trước ngực Lâu Khôn, lâu lâu cô ăn vài miếng bắp, lại uống miếng nước. Khiến Lâu Khôn mất tập trung.
Phùng Trình Trình đưa bắp cho Lâu Khôn nhẹ giọng hỏi “Lâu Khôn, cậu có muốn ăn không?”
Anh lắc đầu đáp: “Không cần, cảm ơn.”
Rồi im lặng không nói chuyện.
Trên màn hình hai diễn viên chính đang hôn nhau, tất cả mọi người trong phòng đều ' ồ ' lên.
Ngồi đằng trước Kim Vũ cũng có một đôi nam nữ đang hôn nhau. Đây là lần đầu Kim Vũ thâý người ta hôn nhau ở ngoài đời, cho nên không tránh khỏi có chút tò mò nhìn xem .
Không giống Phùng Trình Trình, nhìn thấy liền xấu hổ cúi đầu.
Lâu Khôn ngồi giữa hai người lại chẳng có tí nào để ý, chỉ chăm chú nhìn màn hình. Nhưng lại không thể tập trung vì Kim Vũ ngày càng nghiêng người về phía anh, nhìn xem hai người phía trước.
Lâu Khôn chưa từng gặp nữ sinh nào không biết ngại ngùng là gì như cô .
Kim Vũ đang tò mò nhìn người khác, thì bỗng dưng đầu cô bị đẩy một cái. Kim Vũ quay mặt lại nhìn, thấy Lâu Khôn đang hơi hé môi, Kim Vũ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, liền nghe anh nói
“Ngồi đàng hoàng.”
Lâu Khôn lấy chân chạm nhẹ vào ghế đằng trước nhắc nhở, hai người kia cuối cùng mới chịu tách ra.
Kim Vũ nghe lời, ngồi yên trên ghế tiếp tục coi phim.
Từ sau hôm đi coi phim về, Lâu Sâm trở thành fan hâm mộ của bộ phim. Trước khi đi học lại Kim Vũ đi với Lâu Sâm tới của hàng handmade, cậu mua một mô hình Avatar có giá khá cao.
Ngày đầu đi học lại, thầy Vương không đến lớp dặn dò mà lại là giáo viên ngữ văn. Lúc đấy bọn họ mới biết, thầy Vương bị tai nạn giao thông gãy chân, bây giờ vẫn đang nằm viện.
Vì thế chiều hôm đó, cả lớp chọn ra mấy người đi mua trái cây đến thăm ông.
Không có thầy Vương quản, lớp bọn họ càng thêm ồn ào nhốn nháo. Không được mấy ngày, giáo viên ngữ văn liền không chịu nổi, bởi vì không quản được.
Vì thế thầy quản lí mỗi ngày đều tới lớp bọn họ canh. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần bị bắt liền bị phạt. Có một lần, Kim Vũ ngủ gà ngủ gật bị tóm được, thế là cô bị phạt chạy bộ ở sân thể dục.
Lần trước Kim Vũ đã bị bắt lúc đang ăn vụng đồ ăn vặt, hình phạt là quét dọn cầu thang.
Kim Vũ đang chạy quanh sân thể dục, thì nghê thấy mấy người Trần Phi gọi mình
“ Hey Kim Vũ, em đang làm gì ở đây vậy?”
Thầy quản lý đang đứng trên lầu nhìn chằm chằm Kim Vũ, cô chạy chậm lại nói “Em rèn luyện sức khỏe!”
Lâu Khôn ngước mắt nhìn trên lầu, thấy thầy quản lý đang đứng, anh liền hiểu.
Đợi đến khi Kim Vũ chạy đến vòng thứ hai, ông mới rời đi.
Lớp của Lâu Khôn đang học thể dục, bọn họ phải chạy hai vòng sân. Kim Vũ chạy ở đằng sau lớp họ. Trần Phi thấy giáo viên không để ý liền lủi ra sau nói chuyện với Kim Vũ .
Trần Phi cười hỏi: “ Em bị phạt đúng không?”
' Haizzz, đã biết còn hỏi 'Kim Vũ nghĩ như vậy nhưng lại không xấu hổ cười đáp: “Hai hôm nay phong thủy không hợp nên làm gì cũng xui xẻo .”
“ Em chạy như vậy mà không bị thở gấp à?” Trần Phi thấy mấy nữ sinh trong lớp đang thở gấp thì hỏi Kim Vũ.
Kim Vũ tự hào lớn tiếng nói: “ em được cái tứ chi phát triển, học giỏi thể dục nhất, năm ngoái thi chạy 1500m, chó của trường học còn chạy không nhanh bằng em!”
Trần Phi cười :“ Hahaha, nhìn em nhỏ con như vậy không ngờ lại khoẻ thế !”
“ Đúng vậy!”
Mải nói chuyện không nhìn đường, Kim Vũ bỗng dưng tông vào lưng của ai đó. Cô ngẩng đầu nhìn, lại là Lâu Khôn. Lúc này mới biết đã chạy hết vòng.
Lâu Khôn bị Kim Vũ tông vào, anh duỗi tay ra xoa xoa lưng.
Trần Phi cười: “Hahahaha, đúng là rất khoẻ, lại còn có thiết đầu công.”
Kim Vũ xoa cái trán, không biết là cô đã tông trúng Lâu Khôn bao nhiêu lần nữa, cũng may lần này không đập vào miếng ngọc. Kim Vũ thoáng thấy bóng người trên lầu, cô không quan tâm Trần Phi muốn nói gì mà chỉ lo chạy thục mạng.
“ Anh còn chưa nói xong mà.” Trần Phi gọi với theo Kim Vũ.
Lớp của Lâu Khôn sau khi chạy xong bọn họ đứng nghe giáo viên dặn dò một chút. Rồi giải tán ai muốn làm gì thì làm .
Lâu Khôn cùng Trần Phi đi sân bóng rổ chơi. Tuy đang là mùa xuân ánh mặt trời không chiếu gay gắt, nhưng bọn họ chơi xong một trận bóng trên người vẫn ra đầy mồ hôi.
Lâu Khôn xắn ống tay áo, anh ném bóng vào thùng chứa rồi kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán. Trần Phi ở bên cạnh uống nước, đưa cho Lâu Khôn một chai. hai người ngồi ở trên sân bóng nghỉ ngơi. Trần Phi hỏi Lâu Khôn
“ Cậu có muốn vô đội bóng rổ không?”
Lâu Khôn mới uống nước xong, vẫn còn vệt nước ở trên môi, anh nhẹ nhàng lấy tay lau, rồi trả lời: “ Không muốn.”
“ Cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, không gia nhập rất đáng tiếc !!”
“ tôi bận lắm,.”
“ Hứ, cậu thì bận cái gì chứ? Cậu gia nhập đi, lúc rảnh rỗi thì chơi bóng, mọi người còn có thể cùng nhau tập luyện, nếu có dấu với đội khác thì cũng có thể học tập cách chơi của họ." Trần Phi cố gắng thuyết phục Lâu Khôn.
Nhưng mà vẫn bị Lâu Khôn lắc đầu từ chối.
“Ai Đúng rồi, tôi muốn nhờ Kim Vũ làm quản lí thiết bị cho đội bóng, em ấy là con gái nên cẩn thận hơn với lại tôi thấy Kim Vũ rất khoẻ.” Trần Phi đột nhiên nói
Chai nước trong tay Lâu Khôn bị bóp méo, anh nhìn Trần Phi cười khan một tiếng .
“ Sao vậy?" Trần Phi hoang mang hỏi lại.
“ Kim Vũ chỉ được cái khoẻ thôi.” Trừ cái này ra, mấy cái như cẩn thận này kia thì Kim Vũ không hề có.
Trần Phi xua xua tay không sao cả, nói là để hôn nào gặp được Kim Vũ, hỏi ý kiến của cô .
La Quân cũng mới tham gia đội bóng.
Vì thế Kim Vũ đã đồng ý lời mời của Trần Phi, cô còn tiện thể gọi Lâm Nhạc tham gia chung với mình.
Khoảng thời gian này việc học khá nhẹ nhàng, sau khi tan học Kim Vũ với Lâm Nhạc đi xem phòng thiết bị và phòng nghỉ của đội bóng.
Thấy mấy người đang chơi bóng, Kim Vũ , Lâm Nhạc dựa người vào cửa sổ vừa ăn kẹo vừa xem.
“ Cậu cảm thấy La Quân thế nào?” Lâm Nhạc bất ngờ hỏi Kim Vũ.
Kim Vũ nhìn chăm chú tìm La Quân rồi đáp “ Rất ngầu!” với vẻ mặt ngưỡng mộ khi thấy La Quân nhảy được rất cao.
Lâm Nhạc chen qua nhìn, bỗng dưng cô cảm thấy vui thay La Quân.
Chớp mắt đã tới mùa hè, thời tiết ngày càng nóng, Kim Vũ liền bắt đầu có chút chịu không nổi tóc dài. Cô muốn cắt lại nghe Lâm Nhạc nói:
“ Tóc dài đẹp mà, bây giờ là mùa hè, cậu chỉ cần mặc váy với thả tóc thì liền xinh như tiên nữ vậy.”
Lâu Sâm nghe thấy hai chữ tiên nữ , lập tức ngẩng cổ cao nhất có thể để tìm xem: “ Tiên nữ ở đâu?”
Kim Vũ quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp nói với Lâu Sâm: “look at me.”
Lâu Sâm cười gượng hai tiếng, thất vọng không đáp lại. La Quân đúng lúc tới, thấy ba người cúi đầu kề cùng một chỗ, cậu lau mồ hôi trên trán chen vào hỏi
“ Các cậu nói cái gì vậy? Sao vui thế!! "
Lâm Nhạc trả lời cậu : “Tiểu Vũ Mao muốn cắt tóc.”
La Quân nhìn nhìn nói: “ đừng cắt, nuôi tóc dài như vậy cắt rất đáng tiếc.”
' Kim Vũ để tóc dài rất xinh' cậu nghĩ.
Lâu Sâm ở bên dưới cái bàn đá đá La Quân, Lâm Nhạc thì cúi đầu cười, chỉ có Kim Vũ ngây ngốc nhìn La Quân , suy nghĩ một chút rồi nói: “ thôi được rồi, tôi không cắt nữa.”
Lâm Nhạc với Lâu Sâm cùng nhìn La Quân. Hai người càng thêm chắc chắn trăm phần trăm.
Bởi vì ngày hôm đó không mua được vé, Lâu Sâm về nhà than thở với Lâu Khôn. Lâu Sâm đang nói thì bỗng dưng lại thấy tấm vé [ Avatar] bị Lâu Khôn tùy ý vứt trên bàn. Thế là cậu năn nỉ ỉ ôi, cầu xin anh trai giúp đỡ mua vé giùm.
Lâu Khôn đành phải nhờ Phùng Trình Trình mua vé hộ. Có vé nhưng có điều đều là ghế lẻ không thể ngồi gần nhau.
Ngày hôm đó, rạp chiếu phim cực kì đông người. Kim Vũ đang đứng ở quầy mua bắp rang, vóc dáng cô nhỏ nên dễ dàng chen vào. Kim Vũ mua bốn phần bắp rồi trả tiền, La Quân ở ngay phía sau giúp cô cầm bớt. Lâu Sâm với Lâm Nhạc cùng nhau đi mua nước.
Trong lúc đứng chờ trên tay ai cũng cầm đồ ăn đồ uống chỉ trừ Lâu Khôn.
“ Không phải hôm nay là này cuối à, tại sao còn đông người đi xem như vậy chứ?” Kim Vũ vừa ăn bắp rang vừa hỏi Lâm Nhạc tiện thể đút cho cô một miếng
Lâm Nhạc nhai nhai rồi nói: “ có lẽ là theo phong trào, tôi nghe nói cốt truyện rất hay nên có người xem đi xem lại hai ba lần. Mà hình như doanh thu phòng bán vé cũng cao nhất thế giới!”
Kim Vũ cảm thán: “ Đúng là đốt tiền.”
Gần tới giờ, mọi người đi vào bên trong, chờ kiểm vé.
Kim Vũ đi xem phim luôn có cái tật xấu, chính là trước khi vô phòng chiếu phải đi WC. Cô vội vàng đưa bắp rang cho người bên cạnh rồi nói
“ Tôi đi WC, mọi người vào trước đi .”
Lâm Nhạc nghe vậy nhanh trí đưa cho Kim Vũ một vé, dặn:“ Cậu nhanh lên nha!”
Lâu Khôn cúi đầu nhìn hộp bắp trên tay.
WC cũng cực kì đông người, Kim Vũ chỉ có thể cố gắng nhịn, ngoan ngoãn xếp hàng chờ. Đợi đến lúc cô quay lại , phim đã chuẩn bị chiếu.
Trong phòng tối đen như mực, Kim Vũ khom lưng đi vào, Kim Vũ đang tìm chỗ ngồi chợt nghe thấy có người gọi cô. Kim Vũ quay đầu nhìn liền thấy La Quân.
Phim bắt đầu chiếu, vội vàng cúi người chạy tới, vừa đi vừa nói' xin lỗi, làm ơn cho qua'
Mọi người đều ngồi cách nhau, ngoài Lâu Khôn với Phùng Trình Trình.
Kim Vũ cách Lâu Khôn một ghế, ngồi giữa hai người là một người ' phì nhiêu'.
Kim Vũ ngồi trên ghế, cô kéo tay ghế xuống, mới sực nhớ ra cô không cầm nước và bắp rang. Mọi người đều đang tập trung coi phim, không ai chú ý đến cô
Kim Vũ nhỏ giọng kêu Lâu Khôn, anh không trả lời.
Kim Vũ không còn cách nào khác đành phải duỗi tay qua gọi anh, như vậy liền làm phiền tới người bên cạnh.
Anh ta không kiên nhẫn hỏi: “ Chuyện gì?”
Lâu Khôn lúc này mới quay đầu nhìn, thấy Kim Vũ đang chia tay về phía mình. Anh duỗi tay, đưa bắp rang cho cô.
Đã có bắp, còn nước thì Lâm Nhạc đang cầm. Kim Vũ lại cách người kia gọi Lâu Khôn.
Thấy anh không có phản ứng .
Kim Vũ dơ tay vẫy vẫy
Bị người bên cạnh hất ra
Cô lại tiếp tục vẫy
Anh ta tức giận hỏi " lại sao nữa??"
Kim Vũ hơi bực, trả lời " tôi gọi người"
Người nọ chịu không được với với Kim Vũ
“Thật là phiền phức, tôi với cô đổi chỗ đi, nhanh lên!”
Kim Vũ nghĩ thầm như vậy cũng tốt, nhanh chân cùng anh ta đổi ghế.
Vừa ngồi xuống Kim Vũ nhỏ giọng nói thầm bên tai Lâu Khôn"Anh không nghe thấy em gọi sao??"
Lâu Khôn nhìn màn hình nói: “Có chuyện gì thì nói.”
“ Lấy giùm em ly nước.” nói rồi chỉ vào một chỗ, Lâm Nhạc đang truyền ly nước lại đây.
Phùng Trình Trình nhìn thấy, cúi người cầm lấy.
Đến Lâu Khôn, anh đưa cho cô rồi nói: “em có thể đừng làm ảnh hưởng tới người khác không?”
Kim Vũ biết mình sai, không dám cãi lại Lâu Khôn, cô cầm ly nước rồi đeo kính 3D lên xem phim
Cánh tay của người bên cạnh toàn là thịt, anh ta để tay trên tay ghế, Kim Vũ liền không có chỗ để tay.
Vì vậy, Kim Vũ bất giác ngồi gần Lâu Khôn, tay chống cằm chăm chú xem phim.
Đầu Kim Vũ lắc lư trước ngực Lâu Khôn, lâu lâu cô ăn vài miếng bắp, lại uống miếng nước. Khiến Lâu Khôn mất tập trung.
Phùng Trình Trình đưa bắp cho Lâu Khôn nhẹ giọng hỏi “Lâu Khôn, cậu có muốn ăn không?”
Anh lắc đầu đáp: “Không cần, cảm ơn.”
Rồi im lặng không nói chuyện.
Trên màn hình hai diễn viên chính đang hôn nhau, tất cả mọi người trong phòng đều ' ồ ' lên.
Ngồi đằng trước Kim Vũ cũng có một đôi nam nữ đang hôn nhau. Đây là lần đầu Kim Vũ thâý người ta hôn nhau ở ngoài đời, cho nên không tránh khỏi có chút tò mò nhìn xem .
Không giống Phùng Trình Trình, nhìn thấy liền xấu hổ cúi đầu.
Lâu Khôn ngồi giữa hai người lại chẳng có tí nào để ý, chỉ chăm chú nhìn màn hình. Nhưng lại không thể tập trung vì Kim Vũ ngày càng nghiêng người về phía anh, nhìn xem hai người phía trước.
Lâu Khôn chưa từng gặp nữ sinh nào không biết ngại ngùng là gì như cô .
Kim Vũ đang tò mò nhìn người khác, thì bỗng dưng đầu cô bị đẩy một cái. Kim Vũ quay mặt lại nhìn, thấy Lâu Khôn đang hơi hé môi, Kim Vũ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, liền nghe anh nói
“Ngồi đàng hoàng.”
Lâu Khôn lấy chân chạm nhẹ vào ghế đằng trước nhắc nhở, hai người kia cuối cùng mới chịu tách ra.
Kim Vũ nghe lời, ngồi yên trên ghế tiếp tục coi phim.
Từ sau hôm đi coi phim về, Lâu Sâm trở thành fan hâm mộ của bộ phim. Trước khi đi học lại Kim Vũ đi với Lâu Sâm tới của hàng handmade, cậu mua một mô hình Avatar có giá khá cao.
Ngày đầu đi học lại, thầy Vương không đến lớp dặn dò mà lại là giáo viên ngữ văn. Lúc đấy bọn họ mới biết, thầy Vương bị tai nạn giao thông gãy chân, bây giờ vẫn đang nằm viện.
Vì thế chiều hôm đó, cả lớp chọn ra mấy người đi mua trái cây đến thăm ông.
Không có thầy Vương quản, lớp bọn họ càng thêm ồn ào nhốn nháo. Không được mấy ngày, giáo viên ngữ văn liền không chịu nổi, bởi vì không quản được.
Vì thế thầy quản lí mỗi ngày đều tới lớp bọn họ canh. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần bị bắt liền bị phạt. Có một lần, Kim Vũ ngủ gà ngủ gật bị tóm được, thế là cô bị phạt chạy bộ ở sân thể dục.
Lần trước Kim Vũ đã bị bắt lúc đang ăn vụng đồ ăn vặt, hình phạt là quét dọn cầu thang.
Kim Vũ đang chạy quanh sân thể dục, thì nghê thấy mấy người Trần Phi gọi mình
“ Hey Kim Vũ, em đang làm gì ở đây vậy?”
Thầy quản lý đang đứng trên lầu nhìn chằm chằm Kim Vũ, cô chạy chậm lại nói “Em rèn luyện sức khỏe!”
Lâu Khôn ngước mắt nhìn trên lầu, thấy thầy quản lý đang đứng, anh liền hiểu.
Đợi đến khi Kim Vũ chạy đến vòng thứ hai, ông mới rời đi.
Lớp của Lâu Khôn đang học thể dục, bọn họ phải chạy hai vòng sân. Kim Vũ chạy ở đằng sau lớp họ. Trần Phi thấy giáo viên không để ý liền lủi ra sau nói chuyện với Kim Vũ .
Trần Phi cười hỏi: “ Em bị phạt đúng không?”
' Haizzz, đã biết còn hỏi 'Kim Vũ nghĩ như vậy nhưng lại không xấu hổ cười đáp: “Hai hôm nay phong thủy không hợp nên làm gì cũng xui xẻo .”
“ Em chạy như vậy mà không bị thở gấp à?” Trần Phi thấy mấy nữ sinh trong lớp đang thở gấp thì hỏi Kim Vũ.
Kim Vũ tự hào lớn tiếng nói: “ em được cái tứ chi phát triển, học giỏi thể dục nhất, năm ngoái thi chạy 1500m, chó của trường học còn chạy không nhanh bằng em!”
Trần Phi cười :“ Hahaha, nhìn em nhỏ con như vậy không ngờ lại khoẻ thế !”
“ Đúng vậy!”
Mải nói chuyện không nhìn đường, Kim Vũ bỗng dưng tông vào lưng của ai đó. Cô ngẩng đầu nhìn, lại là Lâu Khôn. Lúc này mới biết đã chạy hết vòng.
Lâu Khôn bị Kim Vũ tông vào, anh duỗi tay ra xoa xoa lưng.
Trần Phi cười: “Hahahaha, đúng là rất khoẻ, lại còn có thiết đầu công.”
Kim Vũ xoa cái trán, không biết là cô đã tông trúng Lâu Khôn bao nhiêu lần nữa, cũng may lần này không đập vào miếng ngọc. Kim Vũ thoáng thấy bóng người trên lầu, cô không quan tâm Trần Phi muốn nói gì mà chỉ lo chạy thục mạng.
“ Anh còn chưa nói xong mà.” Trần Phi gọi với theo Kim Vũ.
Lớp của Lâu Khôn sau khi chạy xong bọn họ đứng nghe giáo viên dặn dò một chút. Rồi giải tán ai muốn làm gì thì làm .
Lâu Khôn cùng Trần Phi đi sân bóng rổ chơi. Tuy đang là mùa xuân ánh mặt trời không chiếu gay gắt, nhưng bọn họ chơi xong một trận bóng trên người vẫn ra đầy mồ hôi.
Lâu Khôn xắn ống tay áo, anh ném bóng vào thùng chứa rồi kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán. Trần Phi ở bên cạnh uống nước, đưa cho Lâu Khôn một chai. hai người ngồi ở trên sân bóng nghỉ ngơi. Trần Phi hỏi Lâu Khôn
“ Cậu có muốn vô đội bóng rổ không?”
Lâu Khôn mới uống nước xong, vẫn còn vệt nước ở trên môi, anh nhẹ nhàng lấy tay lau, rồi trả lời: “ Không muốn.”
“ Cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, không gia nhập rất đáng tiếc !!”
“ tôi bận lắm,.”
“ Hứ, cậu thì bận cái gì chứ? Cậu gia nhập đi, lúc rảnh rỗi thì chơi bóng, mọi người còn có thể cùng nhau tập luyện, nếu có dấu với đội khác thì cũng có thể học tập cách chơi của họ." Trần Phi cố gắng thuyết phục Lâu Khôn.
Nhưng mà vẫn bị Lâu Khôn lắc đầu từ chối.
“Ai Đúng rồi, tôi muốn nhờ Kim Vũ làm quản lí thiết bị cho đội bóng, em ấy là con gái nên cẩn thận hơn với lại tôi thấy Kim Vũ rất khoẻ.” Trần Phi đột nhiên nói
Chai nước trong tay Lâu Khôn bị bóp méo, anh nhìn Trần Phi cười khan một tiếng .
“ Sao vậy?" Trần Phi hoang mang hỏi lại.
“ Kim Vũ chỉ được cái khoẻ thôi.” Trừ cái này ra, mấy cái như cẩn thận này kia thì Kim Vũ không hề có.
Trần Phi xua xua tay không sao cả, nói là để hôn nào gặp được Kim Vũ, hỏi ý kiến của cô .
La Quân cũng mới tham gia đội bóng.
Vì thế Kim Vũ đã đồng ý lời mời của Trần Phi, cô còn tiện thể gọi Lâm Nhạc tham gia chung với mình.
Khoảng thời gian này việc học khá nhẹ nhàng, sau khi tan học Kim Vũ với Lâm Nhạc đi xem phòng thiết bị và phòng nghỉ của đội bóng.
Thấy mấy người đang chơi bóng, Kim Vũ , Lâm Nhạc dựa người vào cửa sổ vừa ăn kẹo vừa xem.
“ Cậu cảm thấy La Quân thế nào?” Lâm Nhạc bất ngờ hỏi Kim Vũ.
Kim Vũ nhìn chăm chú tìm La Quân rồi đáp “ Rất ngầu!” với vẻ mặt ngưỡng mộ khi thấy La Quân nhảy được rất cao.
Lâm Nhạc chen qua nhìn, bỗng dưng cô cảm thấy vui thay La Quân.
Chớp mắt đã tới mùa hè, thời tiết ngày càng nóng, Kim Vũ liền bắt đầu có chút chịu không nổi tóc dài. Cô muốn cắt lại nghe Lâm Nhạc nói:
“ Tóc dài đẹp mà, bây giờ là mùa hè, cậu chỉ cần mặc váy với thả tóc thì liền xinh như tiên nữ vậy.”
Lâu Sâm nghe thấy hai chữ tiên nữ , lập tức ngẩng cổ cao nhất có thể để tìm xem: “ Tiên nữ ở đâu?”
Kim Vũ quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp nói với Lâu Sâm: “look at me.”
Lâu Sâm cười gượng hai tiếng, thất vọng không đáp lại. La Quân đúng lúc tới, thấy ba người cúi đầu kề cùng một chỗ, cậu lau mồ hôi trên trán chen vào hỏi
“ Các cậu nói cái gì vậy? Sao vui thế!! "
Lâm Nhạc trả lời cậu : “Tiểu Vũ Mao muốn cắt tóc.”
La Quân nhìn nhìn nói: “ đừng cắt, nuôi tóc dài như vậy cắt rất đáng tiếc.”
' Kim Vũ để tóc dài rất xinh' cậu nghĩ.
Lâu Sâm ở bên dưới cái bàn đá đá La Quân, Lâm Nhạc thì cúi đầu cười, chỉ có Kim Vũ ngây ngốc nhìn La Quân , suy nghĩ một chút rồi nói: “ thôi được rồi, tôi không cắt nữa.”
Lâm Nhạc với Lâu Sâm cùng nhìn La Quân. Hai người càng thêm chắc chắn trăm phần trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.