Chương 11:
Nhất Chỉ Điềm Bính
19/10/2021
Trước khi nghỉ hè, trung học Long Thành cùng một trường khác thi đấu bóng rổ, địa điểm tổ chức là ở sân bóng rổ của Long Thành.
Mỗi ghế trên sân thể dục đều ngồi đầy người. Lớp nào mà có người trong đội bóng thì cả lớp đều tới xem. Cộng thêm học sinh của trường cùng thi đấu nữa . Vì vậy mà quanh sân chật kín toàn người là người.
Bởi vì nắng gắt, không ít nữ sinh cầm ô. Kim Vũ với Lâm Nhạc ngồi ở hàng ghế đầu, trong tay còn cầm băng rôn, trên đó viết
“La Quân La Quân, cậu là số một!”
Lâu Sâm cũng đang hô to cổ vũ cho La Quân. Chỉ trong chốc lát sân bóng rổ đã ngập tràn tiếng hò reo.
Trọng tài ở ngoài sân liên tục thổi còi nhắc nhở bọn họ im lặng lại vì trận đấu sắp bắt đầu.
Lớp của Lâu Khôn có nhiều người là thành viên của đội bóng nên chủ nhiệm lớp cho tất cả bọn họ tới xem. Vì vậy mà phía bên trái cạnh Kim Vũ đều là mấy người lớp Lâu Khôn.
Đồng phục của Long Thành là màu đỏ. Da La Quân không được trắng lắm mặc vào có chút phản. Nhưng mà cậu dậy thì khá thành công, lại hay cười cho nên được rất nhiều nữ sinh chú ý
La Quân lại chẳng buồn nhìn ai, đến lúc lên sân thi đấu thì chạy tới khán đài đập tay cùng Kim Vũ và Lâm Nhạc.
Hai cô liền dẫn đầu hô to: “Long Thành cố lên, La Quân cố lên!”
Phùng Trình Trình ở một bên nhìn, cảm thấy bọn họ rất năng động, rồi quay qua nhìn Lâu Khôn nói: “Nếu cậu cũng tham gia thì tốt rồi, cậu chơi bóng giỏi như vậy mà.”
Dưới ánh mặt trời, Lâu Khôn vẫn như cũ ngồi thẳng thắn, đan đôi tay chống ở trước đầu gối , anh nhìn chăm chú sân bóng .
Phùng Trình Trình đang cảm thấy đáng tiếc. Nếu Lâu Khôn cũng tham gia thì cô cũng có thể được giống như Kim Vũ, bỏ qua ngại ngùng cổ vũ cho Lâu Khôn.
La Quân vừa ném được bóng vào rổ, Kim Vũ cùng Lâm Nhạc nhìn thấy liền vui mừng, giơ biểu ngữ hò reo .
Tuy rằng xung quanh ồn ào nhưng Lâu Khôn vẫn có thể nghe được Kim Vũ nói.
“TM! La Quân đẹp trai quá! Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra chứ?”
Lâm Nhạc cũng tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, động tác ném bóng vừa nãy nhìn thật sự rất ngầu.”
Phùng Trình Trình lại ngồi bên cạnh Lâu Khôn tiếc nuối nói: “ Cậu còn chơi giỏi hơn La Quân.”
Lâu Khôn không nói gì, hiện tại anh chỉ nghe thấy tiếng Kim Vũ reo hò. Anh quay qua nhìn thấy cô đang gân cổ lên vì người khác mà hò hét. Trên mặt cô không hề có xấu hổ hay mệt mỏi mà chỉ có vui vẻ.
Lâu Khôn bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, anh đứng lên đi xuống bậc thang.
Lúc đi ngang qua Kim Vũ, anh hơi đứng lại chặn tầm mắt của. Kim Vũ ngẩng đầu nhìn nhưng do ngược sáng nên không thể nhìn rõ được ánh mắt của Lâu Khôn.
Kim Vũ vừa định nói chuyện, anh đã nhét tay vào túi quần, quay đầu cất bước rời đi
Trận đấu lần này Long Thành toàn thắng. La Quân bởi vì ném được ba phát khó mà
trở nên nổi tiếng ở trong trường học. Đi tới đâu cũng có nữ sinh quay đầu lại nhìn
Ngay cả Trần Phi cũng mỗi ngày ở trước mặt Lâu Khôn khen ngợi.
“ Thằng nhóc La Quân kia đúng là có năng khiếu .”
“ Cách chơi bóng cũng rất giống cậu.”
“ Cũng khá đẹp trai cao ráo .....”
Thây Lâu Khôn lạnh lùng nhìn, Trần phi lập tức ngậm miệng không tiếp tục lải nhải.
Sau đó nguyên một tiết cuối, Lâu Khôn không thể tập trung nghe giảng, anh cứ ngồi cầm bút chọc vào sách vở .
Tan học, Lâu Khôn không để ý đến ai đi thật nhanh làm Kim Vũ với Lâu Sâm không thể đuổi kịp.
Chính thức nghỉ hè, Kim Vũ vui vẻ đến mức nằm ngủ cũng sẽ cười.
Kim Vũ đã lên kế hoạch tốt cho mình, buổi sáng cô ngủ tới 1Oh dậy, đánh răng ăn sáng rồi về phòng chơi game. Buổi trưa ăn cơm xong sẽ ôm nửa quả dưa hấu vừa ăn vừa coi phim. Buổi chiều đi tìm mấy người Lâu Sâm chơi. Như vậy là sung sướng rồi.
Nhưng Kim Vũ chưa sung sướng được bao lâu đã phải kết thúc, bởi vì Kim Tuế Sơn tìm cô nói chuyện.
Ông cầm một tờ phiếu điểm, chỉ tay nói: “ Chỉ có ngữ văn đạt tiêu chuẩn, tất cả mấy môn khác đều không được, thảm không nỡ nhìn! Năm sau con lên cao nhị mà kiến thức không vững thì làm sao có thể học được!”
Kim Vũ hít một hơi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: “ Cần cù bù khả năng, khai giảng đi học lại con sẽ cố gắng chăm chỉ nỗ lực học tập.”
Kim Tuế Sơn không đồng ý: “ Ba thấy là con vẫn nên đi học bù thì hơn.” Nói xong ông liền đi ra ngoài.
Buổi sáng hôm sau Kim Vũ vừa thấy ba mình đã bị ông thông báo phải đi học bù ở nhà họ Lâu.
“ Ba nghe Lâu Khôn nói, năm trước con khôn nói một tiếng liền không đi học bù. Lại còn về nói dối với ba là là người ta không chịu dạy, gì mà tốn thời gian !”
Kim Vũ vẫn còn đang ngái ngủ, trong miệng đang đầy bọt kem đánh răng. Nghĩ lại năm trước Lâu Khôn như vậy ghét bỏ cô, cô cũng không nói dối chỉ là thay Lâu Khôn nói ra tiếng lòng mà thôi.
“ Lâu Khôn là con trai ba hay con mới là con giá của ba? Mà sao anh ta nói gì ba cũng tin?” Kim Vũ súc miệng, giận hờn nhìn Kim Tuế Sơn nói
“ Thà tin Lâu Khôn nói còn hơn là tin con! Người ta sắp lên cao tam rồi, cũng chỉ còn có nghỉ hè năm nay để dạy bù cho con với Lâu Sâm. Con nghe lời ba đi, để cho Lâu Khôn kèm. Chứ nhìn thành tích kia của con ba chỉ muốn xỉu ngang. Con nhanh sửa soạn, ăn sáng rồi đi học bù !”
Tối hôm qua, Kim Tuế Sơn qua gặp Lâu Dương, đúng lúc Lâu Dương đang giáo huấn Lâu Sâm, trên tay ông cũng đang cầm tờ phiếu điểm, cũng nói mấy câu giống sáng hôm qua Kim Tuế Sơn nói với Kim Vũ.
Lâu Khôn cũng đang ở phòng khách, anh cầm phiếu điểm lên xem“Nghỉ hè rồi, để con cho Lâu Sâm học bù”
Lâu Khôn vừa nói vừa nhìn Kim Tuế Sơn, ông cũng đang than thở về thành tích của Kim Vũ với Lâu Dương. Nhà ai cũng có một đứa con khiến bố mẹ lo lắng.
Lúc này, Lâu Khôn liền thuận miệng nói: “ Chú, Kim Vũ cũng có thể qua học cùng.”
Kim Tuế Sơn nhớ lại lần trước Kim Vũ nói, nên ông cũng ngại, xua tay nói: “Thôi, tiểu Vũ Mao nhà chú không thông minh lắm, sẽ làm phí thời gian của cháu, chú cũng đang tính cho Kim Vũ đi học thầy Vương rồi.”
Lâu Dương nghe vậy không đồng ý, mấy người ngồi nói qua nói lại, lúc sau Kim Tuế Sơn mới biết được là năm trước tự Kim Vũ nghỉ học, cự tuyệt ý tốt của Lâu Khôn.
Kim Vũ vừa ra cửa, Kim Tuế Sơn liền dặn dò: “Con nhớ phải lễ phép, gặp Lâu Khôn phải gọi là anh đó!”
Kim Vũ bịt tai lại đi ra ngoài, đầy mình oán khí. Cô đã lên kế hoạch tốt để nghỉ hè vậy mà giờ lại phải đi học bù .
Mùa hè, phòng học bù mở điều hòa, trên cửa sổ dây thường xuân xanh mượt.
Mới vừa đẩy cửa vào, Kim Vũ liền thấy Lâu Khôn ngồi gần cửa sổ, dáng vẻ thoải mái ung dung, đối diện anh là Lâu Sâm.
“ Lâu muốn chết, nhanh lên chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!” Lâu Sâm chờ Kim Vũ đến không kiên nhẫn nói
Kim Vũ để balo ở trên bàn, cô lại một lần nữa ngồi ở căn phòng này nhưng mà cảm giác khác lần trước. Cô không hề muốn nhìn vào mấy con số vào lúc này.
Giống như năm ngoái, sẽ ngồi làm bài tập trước rồi Lâu Khôn mới giảng lại.
Kim Vũ viết viết, nhìn quyển vở phát ngốc.
Lâu Khôn gõ gõ cái bàn hỏi: “ Em suy nghĩ cái gì vậy?”
Kim Vũ lười không muốn nhìn anh, cúi đầu đáp: “Nó biết em nhưng em không biết nó.”
Lâu Khôn cạn lời, anh duỗi tay cầm bài tập của cô lên xem, là một bài toán đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Anh đột nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem trong đó chứa cái gì.
Nhưng mà trước mắt Lâu Khôn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, cố gắng thông cảm cho IQ của Kim Vũ. Anh phá lệ không chê trách cô, từ tốn giảng giải cho cô.
Kim Vũ nghe Lâu Khôn nói, có lẽ là lâu rồi không nghe anh giảng bài cho nên bây giờ cô không cảm thấy khó chịu nữa. Nhưng mà hình như hơi lạnh, cô nổi hết cả da gà lên.
Kim Vũ ôm cánh tay dựa vào bàn học, Lâu Khôn có thể thấy được lông tơ trên chóp mũi cô, thấy lông mi dài cong vút của cô.
Kim Vũ đang nhìn bài tập bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn hỏi
“Sao anh không nói tiếp?”
“ Tăng nhiệt độ lên một chút.” Lâu Khôn lúng túng dời ánh mắt, anh chọc chọc vào Lâu Sâm, người đang chăm chú làm bài nói.
Lâu Sâm còn đang cảm thấy nóng, nhưng lại không giám không nghe chỉ có thể bấm cho nhiệt độ tăng lên. Rồi cậu lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Đợi bọn họ làm xong, Lâu Khôn mới bắt đầu giảng giải từ đầu đến cuối.
Trong thời gian nghỉ, Kim Vũ cảm thấy lạnh chịu không nổi mới quay qua khều Lâu Sâm nói" Cậu lấy cho tôi mượn cái áo khoác đi, tôi lạnh muốn chết rồi"
“Da cậu dày như vậy mà cũng biết lạnh là gì á?” Lâu Sâm nhịn không được cà khịa một chút nhưng vẫn đứng dậy kiếm áo khoác cho Kim Vũ.
Kim Vũ cầm quyển sách ném cậu ta, lại thấy Lâu Khôn đang lạnh mặt nhìn mình nên cô ngoan ngoãn đứng dậy đi nhặt sách.
Trên ban công có treo đồng phục, Lâu Sâm không nhìn kĩ, tùy tiện lấy một cái xuống rồi đi vào trong phòng đưa cho Kim Vũ.
“Sao lại to như vậy?” Kim Vũ mặc vào người, cảm thấy nó có thể thành váy liền.
Lâu Khôn đang trả lời tin nhắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Vũ đang mặc áo đồng phục của anh. Cô đang đứng nên chiều dài áo vừa che hết mông để lộ ra hai chân nhỏ đang lắc lư.
Lâu Sâm vỗ đầu nói: “ A, là của anh tôi”
“A?” Kim Vũ xem sắc mặt của Lâu Khôn, cô đang định cởi ra thì Lâu Khôn đã cầm bài tập lên nói:"Em mặc đi, tiếp tục học."
Kim Vũ nhìn Lâu Khôn, tuy anh không nói gì nhưng Kim Vũ vẫn cảm thấy anh không vui.
Tan học, Kim Vũ cởi áo khoác, Lâu Sâm vẫn như mọi khi chạy đi mất dép, cô thu đồ vật chậm rì rì hỏi Lâu Khôn
“Nếu không em mang áo về giặt cho anh?”
Áo khoác đồng phục vốn dĩ đã sạch, mà Kim Vũ cũng chỉ mượn mặc một hai giờ cho nên cũng không cần phải giặt lại. Cũng không biết là anh để ý hay cô để ý nữa. Lâu Khôn bỗng cảm thấy khó chịu lấy lại áo khoác :" Không cần" nói rồi anh đi về phòng .
' thôi xong, Lâu Khôn thật sự tức giận rồi'
Kim Vũ nghĩ, tay cầm balo cô vội vàng đuổi theo Lâu Khôn.
Từ sau khi thư phòng được sửa lại Kim Vũ chưa từng vào, trong phòng cái gì cũng có từ điều hoà, laptop đến cả máy chạy bộ .
Lâu Khôn quay đầu lại hỏi “Làm sao?”
Kim Vũ chỉ cái áo nói: " Vẫn nên để em giặt đi, không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?”
Lâu Khôn nghe vậy càng tức giận, cầm áo ném lên trên giường, đi tới gần Kim Vũ: “ Nếu anh có bệnh sạch sẽ, em cũng đừng hòng mà vào được đây.”
Kim Vũ gân cổ lên nói lại: “Đừng tưởng là em không hiểu anh đang nói cái gì!”
“ Cũng không đến nỗi quá ngốc.” Lâu Khôn cười nhạt nói
Ở trước mặt Lâu Khôn, Kim Vũ chưa lần nào có thể nói thắng được anh, lần này cũng vậy, cô lại tức giận đi về. Lâu Sâm thấy nhiều nên cũng thói quen. Vì thế lúc lên lầu nói với Lâu Khôn:" tiểu Vũ Mao lại mắc bệnh công chúa, nhưng mà cổ với mặt cậu ấy đỏ như là gà chọi vậy."
Mỗi ghế trên sân thể dục đều ngồi đầy người. Lớp nào mà có người trong đội bóng thì cả lớp đều tới xem. Cộng thêm học sinh của trường cùng thi đấu nữa . Vì vậy mà quanh sân chật kín toàn người là người.
Bởi vì nắng gắt, không ít nữ sinh cầm ô. Kim Vũ với Lâm Nhạc ngồi ở hàng ghế đầu, trong tay còn cầm băng rôn, trên đó viết
“La Quân La Quân, cậu là số một!”
Lâu Sâm cũng đang hô to cổ vũ cho La Quân. Chỉ trong chốc lát sân bóng rổ đã ngập tràn tiếng hò reo.
Trọng tài ở ngoài sân liên tục thổi còi nhắc nhở bọn họ im lặng lại vì trận đấu sắp bắt đầu.
Lớp của Lâu Khôn có nhiều người là thành viên của đội bóng nên chủ nhiệm lớp cho tất cả bọn họ tới xem. Vì vậy mà phía bên trái cạnh Kim Vũ đều là mấy người lớp Lâu Khôn.
Đồng phục của Long Thành là màu đỏ. Da La Quân không được trắng lắm mặc vào có chút phản. Nhưng mà cậu dậy thì khá thành công, lại hay cười cho nên được rất nhiều nữ sinh chú ý
La Quân lại chẳng buồn nhìn ai, đến lúc lên sân thi đấu thì chạy tới khán đài đập tay cùng Kim Vũ và Lâm Nhạc.
Hai cô liền dẫn đầu hô to: “Long Thành cố lên, La Quân cố lên!”
Phùng Trình Trình ở một bên nhìn, cảm thấy bọn họ rất năng động, rồi quay qua nhìn Lâu Khôn nói: “Nếu cậu cũng tham gia thì tốt rồi, cậu chơi bóng giỏi như vậy mà.”
Dưới ánh mặt trời, Lâu Khôn vẫn như cũ ngồi thẳng thắn, đan đôi tay chống ở trước đầu gối , anh nhìn chăm chú sân bóng .
Phùng Trình Trình đang cảm thấy đáng tiếc. Nếu Lâu Khôn cũng tham gia thì cô cũng có thể được giống như Kim Vũ, bỏ qua ngại ngùng cổ vũ cho Lâu Khôn.
La Quân vừa ném được bóng vào rổ, Kim Vũ cùng Lâm Nhạc nhìn thấy liền vui mừng, giơ biểu ngữ hò reo .
Tuy rằng xung quanh ồn ào nhưng Lâu Khôn vẫn có thể nghe được Kim Vũ nói.
“TM! La Quân đẹp trai quá! Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra chứ?”
Lâm Nhạc cũng tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, động tác ném bóng vừa nãy nhìn thật sự rất ngầu.”
Phùng Trình Trình lại ngồi bên cạnh Lâu Khôn tiếc nuối nói: “ Cậu còn chơi giỏi hơn La Quân.”
Lâu Khôn không nói gì, hiện tại anh chỉ nghe thấy tiếng Kim Vũ reo hò. Anh quay qua nhìn thấy cô đang gân cổ lên vì người khác mà hò hét. Trên mặt cô không hề có xấu hổ hay mệt mỏi mà chỉ có vui vẻ.
Lâu Khôn bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, anh đứng lên đi xuống bậc thang.
Lúc đi ngang qua Kim Vũ, anh hơi đứng lại chặn tầm mắt của. Kim Vũ ngẩng đầu nhìn nhưng do ngược sáng nên không thể nhìn rõ được ánh mắt của Lâu Khôn.
Kim Vũ vừa định nói chuyện, anh đã nhét tay vào túi quần, quay đầu cất bước rời đi
Trận đấu lần này Long Thành toàn thắng. La Quân bởi vì ném được ba phát khó mà
trở nên nổi tiếng ở trong trường học. Đi tới đâu cũng có nữ sinh quay đầu lại nhìn
Ngay cả Trần Phi cũng mỗi ngày ở trước mặt Lâu Khôn khen ngợi.
“ Thằng nhóc La Quân kia đúng là có năng khiếu .”
“ Cách chơi bóng cũng rất giống cậu.”
“ Cũng khá đẹp trai cao ráo .....”
Thây Lâu Khôn lạnh lùng nhìn, Trần phi lập tức ngậm miệng không tiếp tục lải nhải.
Sau đó nguyên một tiết cuối, Lâu Khôn không thể tập trung nghe giảng, anh cứ ngồi cầm bút chọc vào sách vở .
Tan học, Lâu Khôn không để ý đến ai đi thật nhanh làm Kim Vũ với Lâu Sâm không thể đuổi kịp.
Chính thức nghỉ hè, Kim Vũ vui vẻ đến mức nằm ngủ cũng sẽ cười.
Kim Vũ đã lên kế hoạch tốt cho mình, buổi sáng cô ngủ tới 1Oh dậy, đánh răng ăn sáng rồi về phòng chơi game. Buổi trưa ăn cơm xong sẽ ôm nửa quả dưa hấu vừa ăn vừa coi phim. Buổi chiều đi tìm mấy người Lâu Sâm chơi. Như vậy là sung sướng rồi.
Nhưng Kim Vũ chưa sung sướng được bao lâu đã phải kết thúc, bởi vì Kim Tuế Sơn tìm cô nói chuyện.
Ông cầm một tờ phiếu điểm, chỉ tay nói: “ Chỉ có ngữ văn đạt tiêu chuẩn, tất cả mấy môn khác đều không được, thảm không nỡ nhìn! Năm sau con lên cao nhị mà kiến thức không vững thì làm sao có thể học được!”
Kim Vũ hít một hơi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: “ Cần cù bù khả năng, khai giảng đi học lại con sẽ cố gắng chăm chỉ nỗ lực học tập.”
Kim Tuế Sơn không đồng ý: “ Ba thấy là con vẫn nên đi học bù thì hơn.” Nói xong ông liền đi ra ngoài.
Buổi sáng hôm sau Kim Vũ vừa thấy ba mình đã bị ông thông báo phải đi học bù ở nhà họ Lâu.
“ Ba nghe Lâu Khôn nói, năm trước con khôn nói một tiếng liền không đi học bù. Lại còn về nói dối với ba là là người ta không chịu dạy, gì mà tốn thời gian !”
Kim Vũ vẫn còn đang ngái ngủ, trong miệng đang đầy bọt kem đánh răng. Nghĩ lại năm trước Lâu Khôn như vậy ghét bỏ cô, cô cũng không nói dối chỉ là thay Lâu Khôn nói ra tiếng lòng mà thôi.
“ Lâu Khôn là con trai ba hay con mới là con giá của ba? Mà sao anh ta nói gì ba cũng tin?” Kim Vũ súc miệng, giận hờn nhìn Kim Tuế Sơn nói
“ Thà tin Lâu Khôn nói còn hơn là tin con! Người ta sắp lên cao tam rồi, cũng chỉ còn có nghỉ hè năm nay để dạy bù cho con với Lâu Sâm. Con nghe lời ba đi, để cho Lâu Khôn kèm. Chứ nhìn thành tích kia của con ba chỉ muốn xỉu ngang. Con nhanh sửa soạn, ăn sáng rồi đi học bù !”
Tối hôm qua, Kim Tuế Sơn qua gặp Lâu Dương, đúng lúc Lâu Dương đang giáo huấn Lâu Sâm, trên tay ông cũng đang cầm tờ phiếu điểm, cũng nói mấy câu giống sáng hôm qua Kim Tuế Sơn nói với Kim Vũ.
Lâu Khôn cũng đang ở phòng khách, anh cầm phiếu điểm lên xem“Nghỉ hè rồi, để con cho Lâu Sâm học bù”
Lâu Khôn vừa nói vừa nhìn Kim Tuế Sơn, ông cũng đang than thở về thành tích của Kim Vũ với Lâu Dương. Nhà ai cũng có một đứa con khiến bố mẹ lo lắng.
Lúc này, Lâu Khôn liền thuận miệng nói: “ Chú, Kim Vũ cũng có thể qua học cùng.”
Kim Tuế Sơn nhớ lại lần trước Kim Vũ nói, nên ông cũng ngại, xua tay nói: “Thôi, tiểu Vũ Mao nhà chú không thông minh lắm, sẽ làm phí thời gian của cháu, chú cũng đang tính cho Kim Vũ đi học thầy Vương rồi.”
Lâu Dương nghe vậy không đồng ý, mấy người ngồi nói qua nói lại, lúc sau Kim Tuế Sơn mới biết được là năm trước tự Kim Vũ nghỉ học, cự tuyệt ý tốt của Lâu Khôn.
Kim Vũ vừa ra cửa, Kim Tuế Sơn liền dặn dò: “Con nhớ phải lễ phép, gặp Lâu Khôn phải gọi là anh đó!”
Kim Vũ bịt tai lại đi ra ngoài, đầy mình oán khí. Cô đã lên kế hoạch tốt để nghỉ hè vậy mà giờ lại phải đi học bù .
Mùa hè, phòng học bù mở điều hòa, trên cửa sổ dây thường xuân xanh mượt.
Mới vừa đẩy cửa vào, Kim Vũ liền thấy Lâu Khôn ngồi gần cửa sổ, dáng vẻ thoải mái ung dung, đối diện anh là Lâu Sâm.
“ Lâu muốn chết, nhanh lên chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!” Lâu Sâm chờ Kim Vũ đến không kiên nhẫn nói
Kim Vũ để balo ở trên bàn, cô lại một lần nữa ngồi ở căn phòng này nhưng mà cảm giác khác lần trước. Cô không hề muốn nhìn vào mấy con số vào lúc này.
Giống như năm ngoái, sẽ ngồi làm bài tập trước rồi Lâu Khôn mới giảng lại.
Kim Vũ viết viết, nhìn quyển vở phát ngốc.
Lâu Khôn gõ gõ cái bàn hỏi: “ Em suy nghĩ cái gì vậy?”
Kim Vũ lười không muốn nhìn anh, cúi đầu đáp: “Nó biết em nhưng em không biết nó.”
Lâu Khôn cạn lời, anh duỗi tay cầm bài tập của cô lên xem, là một bài toán đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Anh đột nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem trong đó chứa cái gì.
Nhưng mà trước mắt Lâu Khôn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, cố gắng thông cảm cho IQ của Kim Vũ. Anh phá lệ không chê trách cô, từ tốn giảng giải cho cô.
Kim Vũ nghe Lâu Khôn nói, có lẽ là lâu rồi không nghe anh giảng bài cho nên bây giờ cô không cảm thấy khó chịu nữa. Nhưng mà hình như hơi lạnh, cô nổi hết cả da gà lên.
Kim Vũ ôm cánh tay dựa vào bàn học, Lâu Khôn có thể thấy được lông tơ trên chóp mũi cô, thấy lông mi dài cong vút của cô.
Kim Vũ đang nhìn bài tập bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâu Khôn hỏi
“Sao anh không nói tiếp?”
“ Tăng nhiệt độ lên một chút.” Lâu Khôn lúng túng dời ánh mắt, anh chọc chọc vào Lâu Sâm, người đang chăm chú làm bài nói.
Lâu Sâm còn đang cảm thấy nóng, nhưng lại không giám không nghe chỉ có thể bấm cho nhiệt độ tăng lên. Rồi cậu lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Đợi bọn họ làm xong, Lâu Khôn mới bắt đầu giảng giải từ đầu đến cuối.
Trong thời gian nghỉ, Kim Vũ cảm thấy lạnh chịu không nổi mới quay qua khều Lâu Sâm nói" Cậu lấy cho tôi mượn cái áo khoác đi, tôi lạnh muốn chết rồi"
“Da cậu dày như vậy mà cũng biết lạnh là gì á?” Lâu Sâm nhịn không được cà khịa một chút nhưng vẫn đứng dậy kiếm áo khoác cho Kim Vũ.
Kim Vũ cầm quyển sách ném cậu ta, lại thấy Lâu Khôn đang lạnh mặt nhìn mình nên cô ngoan ngoãn đứng dậy đi nhặt sách.
Trên ban công có treo đồng phục, Lâu Sâm không nhìn kĩ, tùy tiện lấy một cái xuống rồi đi vào trong phòng đưa cho Kim Vũ.
“Sao lại to như vậy?” Kim Vũ mặc vào người, cảm thấy nó có thể thành váy liền.
Lâu Khôn đang trả lời tin nhắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Vũ đang mặc áo đồng phục của anh. Cô đang đứng nên chiều dài áo vừa che hết mông để lộ ra hai chân nhỏ đang lắc lư.
Lâu Sâm vỗ đầu nói: “ A, là của anh tôi”
“A?” Kim Vũ xem sắc mặt của Lâu Khôn, cô đang định cởi ra thì Lâu Khôn đã cầm bài tập lên nói:"Em mặc đi, tiếp tục học."
Kim Vũ nhìn Lâu Khôn, tuy anh không nói gì nhưng Kim Vũ vẫn cảm thấy anh không vui.
Tan học, Kim Vũ cởi áo khoác, Lâu Sâm vẫn như mọi khi chạy đi mất dép, cô thu đồ vật chậm rì rì hỏi Lâu Khôn
“Nếu không em mang áo về giặt cho anh?”
Áo khoác đồng phục vốn dĩ đã sạch, mà Kim Vũ cũng chỉ mượn mặc một hai giờ cho nên cũng không cần phải giặt lại. Cũng không biết là anh để ý hay cô để ý nữa. Lâu Khôn bỗng cảm thấy khó chịu lấy lại áo khoác :" Không cần" nói rồi anh đi về phòng .
' thôi xong, Lâu Khôn thật sự tức giận rồi'
Kim Vũ nghĩ, tay cầm balo cô vội vàng đuổi theo Lâu Khôn.
Từ sau khi thư phòng được sửa lại Kim Vũ chưa từng vào, trong phòng cái gì cũng có từ điều hoà, laptop đến cả máy chạy bộ .
Lâu Khôn quay đầu lại hỏi “Làm sao?”
Kim Vũ chỉ cái áo nói: " Vẫn nên để em giặt đi, không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?”
Lâu Khôn nghe vậy càng tức giận, cầm áo ném lên trên giường, đi tới gần Kim Vũ: “ Nếu anh có bệnh sạch sẽ, em cũng đừng hòng mà vào được đây.”
Kim Vũ gân cổ lên nói lại: “Đừng tưởng là em không hiểu anh đang nói cái gì!”
“ Cũng không đến nỗi quá ngốc.” Lâu Khôn cười nhạt nói
Ở trước mặt Lâu Khôn, Kim Vũ chưa lần nào có thể nói thắng được anh, lần này cũng vậy, cô lại tức giận đi về. Lâu Sâm thấy nhiều nên cũng thói quen. Vì thế lúc lên lầu nói với Lâu Khôn:" tiểu Vũ Mao lại mắc bệnh công chúa, nhưng mà cổ với mặt cậu ấy đỏ như là gà chọi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.