Khó Gả

Chương 34:

(>..

03/11/2022

Lâm Thiên Dược giữ im lặng, Kỷ Đào đứng ở cửa, cảm thấy càng nhìn lại càng cảm thấy khắp người hắn tỏa ra nét cô đơn, cứ như cũng không có chút vui vẻ nào, nàng cũng không tự tìm ngược, chỉ nói: “Ta về nhà trước đây, nếu là thím tỉnh lại, nếu người cảm thấy vẫn không yên tâm, có thể sang bên này gọi ta lại.”

Kỷ Đào trở về nhà, trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có một mình Dương ma ma ngồi lặng lẽ dưới tán cây để khâu quần áo, đều là những tấm vải do Liễu thị mua về từ hôm ba mươi.

Tầm mắt Dương ma ma khẽ đảo qua hòm thuốc nàng đang mang trên vai: “Cô nương đã về rồi, vừa nãy Lâm thư sinh đến đây lấy hòm thuốc của ngài đi, nhà đối diện xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì.” Kỷ Đào thản nhiên nói, Điền thị muốn tự sát, nếu để cho người ngoài biết chuyện, nhất định sẽ trở thành đề tài để cho mọi người bàn tán, cho dù là Dương ma ma, Kỷ Đào cũng không không muốn nói ra.

“Cô nương, lại đây thử xem.” Dương ma ma cầm một kiện y phục vào nhà, cười ngâm ngâm nói.

Trên làn váy màu hồng nhạt còn thêu thêm hoa cỏ, còn có cả một đôi bướm đang bay múa, đường thêi rất tinh xảo, cho dù là ở trên trấn, cũng rất ít khi nhìn thấy bức thêu tinh xảo như vậy.

“Thật xinh đẹp.” Kỷ Đào khen một câu.

Nụ cười trên mặt Dương ma ma càng thêm tươi tắn: “Cô nương thích là tốt rồi.”

Khi Liễu thị về đến nhà, còn mang theo cả một phụ nhân lạ mặt, hai người vừa vào nhà đã đóng cửa lại và không biết bọn họ nói chuyện gì, đợi đến khi hai người ra ngoài, trên khuôn mặt Liễu thị mang đầy ý vui, vô cùng vui vẻ tiễn phụ nhân kia về, sau đao đi vào trong phòng của Kỷ Đào.

Trong tay Kỷ Đào còn cầm một cuốn sách, Liễu thị sau khi bước vào thì cười nói: “Nếu Đào Nhi nhà chúng ta làm nam tử, dù có ra sao cũng phải đi học mới tốt.”

“Nương, có chuyện gì sao?” Kỷ Đào đặt sách xuống, cười hỏi.

Liễu thị ngồi xuống bên cạnh bàn, uống một ngụm nước, rồi mới nói: “Cái người khi nãy, là người trong nhà nhạc gia của đại đại cữu mẫu của con, ta tìm đến nàng để hỏi về chuyện của Tiền gia.”

Kỷ Đào ngẩng đầu lên nhìn bà, dĩ nhiên là bà thật sự rất nghiêm túc.



Liễu thị cười nói: "Vốn dĩ là, việc này cũng không quá cần thiết, từ khi còn nhỏ đại cữu mẫu đã rất thích con rồi, lấy quan hệ giữa chúng ta thì đại cữu mẫu sẽ không hại con, nhưng mà cha người cũng nói rồi, dù sao thì cũng phải tìm người để tìm hiểu đôi chút.”

Nói tới đây, bà hơi dừng lại, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Kỷ Đào, đôi mắt đầy từ ái: “Ta cũng cảm thấy, nên hỏi cho rõ tàng vẫn là tốt nhất, hai ta chỉ có duy nhất một hài tử là con, vẫn luôn mong muốn những ngày tháng sau này của con trải qua thật tốt.”

Trước mũi Kỷ Đào trở nên chua xót, ôm lấy eo Liễu thị eo: “Nương, con đều hiểu mà.”

“Đào Nhi nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.” Liễu thị khẽ xoa đầu nàng, chậm rãi nói, trong giọng còn chứa đầy vui vẻ.

“Trước mắt đã chuẩn bị làm mai. Nhà ta cũng chỉ một mình con mà thôi, còn cũng không cần phải gả ra ngoài, nếu không thì chúng ta cũng rất không nỡ.” Liễu thị nhẹ giọng nói.

Kỷ Đào cảm thấy có gì đó ấm áp rơi trên cổ nàng, hít sâu một hơi, nàng cười nói: “con cũng luyến tiếc hai người.”

“Tiền Tiến là nhị tử ở đại phòng Tiền gia, phía trên có một ca ca, phía dưới có hai muội muội, là bởi vì nhà quá đông con, cha mẹ của hắn ta mới đồng ý để hắn ta đến nhà chúng ta.” Liễu thị quay lại ghế ngồi, nhẹ nhàng nói.

Kỷ Đào nghiêm túc lắng nghe.

“Vừa nãy là một người thím ở Tiền gia đến đây, cũng hiểu rất rõ về chuyện trong nhà Tiền gia.”

“Bà ấy nói, tính tình của nương Tiền Tiến có chút nóng nảy, tính cách của cha hắn ta lại có chút nóng vội, chẳng qua hai người họ đều là người tốt, tâm địa cũng không xấu, mỗi hài tử đều là người được dạy bảo đàng hoàng.

Nhất quan trọng là, bọn họ ở chung với con dâu cả cũng rất hòa thuận.”

“Còn về phần Tiền Tiến, từ nhỏ đã hiểu chuyện, từ trước đến nay đều tận tâm tận sức làm việc giúp đỡ gia đình, không chút lười biếng, cũng rất hiếu thuận với cha nương……”

Kỷ Đào im lặng nghe, suy nghĩ của nàng bay xa.



Liễu thị nói xong, vỗ vỗ vào bàn tay Kỷ Đào: “Đợi đến lúc cha ngươi quay về, ta sẽ nói lại với ông ấy.”

Nói rồi bà liền đứng dậy, muốn ra khỏi phòng.

Kỷ Đào nhanh chóng đứng dậy nói: “Nương, chuyện này không cần gấp đâu.”

Liễu thị xoay người cười: “Nha đầu ngốc, nương biết mà.”

Kỷ Đào nhìn Liễu thị đi ra ngoài, lại ngồi xuống. Trong lúc suy tư, Dương ma ma vội vã tiến vào nói: “Cô nương, lão nhị Dương gia đến đây muốn nhờ ngài qua nhà hắn nhìn xem Phùng cô nương thế nào.”

Kỷ Đào ngẩng đầu, hỏi: “Nàng ta bị làm sao?”

Dương ma ma nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Nói là đã ngất xỉu, muốn mời ngài qua xem xét.”

Kỷ Đào đứng lên, nhìn sắc trời, rồi ôm theo hòm thuốc đi ra ngoài, hôm nay vừa thành thân xong thì đã ngất xỉu, đúng là hiếm gặp mà.

Dương Đại Viễn đứng ở cổng lớn, vẻ mặt đầy nôn nóng, thấy Kỷ Đào thì chạy đến vài bước, đưa tay muốn bắt lấy nàng, vừa nói nói: “Kỷ cô nương, ngươi mau mau đến đây mà xem đi.”

Kỷ Đào hơi nghiêng người, tránh đi tay hắn, nhíu mày hỏi: “Đi thôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Bấy giờ Dương Đại Viễn mới phát hiện, hành động vừa rồi của hắn có chút quá đáng, vội vã nói: “Lúc nãy khi vừa tiễn hết khách đi, đang chuẩn bị về phòng, nàng ấy liền té xỉu, sắc mặt có chút tái nhợt.”

Lúc này Dương ma ma đã được ra tới, đưa tay cầm lấy hòm thuốc trên người Kỷ Đào, cười nói: “Cô nương, nô tì đi cùng ngài.”

Kỷ Đào gật đầu, Dương Đại Viễn đã không thể chờ thêm, đứng ở đằng trước, vẻ mặt đầy nóng nảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khó Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook