Chương 35:
(>..
03/11/2022
Trong nhà Dương gia là một mớ hỗn loạn, Kỷ Đào được đưa vào một căn phòng ngập tràn sắc đỏ thẫm, từ bên ngoài nhìn vào là đã có thể thấy được không khí vui mừng.
Trên chiếc giường màu đỏ rực, Phùng Uyển Phù an tĩnh nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có hơi tái đi, nàng ta nằm trên một chiếc niệm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.
“Đã hôn mê bao lâu rồi?” Kỷ Đào tiến lên, thuận miệng hỏi.
Dương Đại Thành ngồi ở mép giường, một tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Phùng Uyển Phù, nghe thấy câu hỏi thì vội trả lời: “Chỉ vừa nãy thôi, nàng nói rằng cảm thấy có chút không thoải mái……”
Kỷ Đào gật đầu, đưa tay qua, Dương Đại Thành tự giác đưa bàn tay trắng nõn kia về phía Kỷ Đào.
Trong lòng chìm vào lặng im, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đầy dồn dập của Dương Đại Thành.
Kỷ Đào ngồi ở mép giường, giữa hai hàng mày khẽ nhíu lại, nhìn Dương Đại Thành và Dương Đại Viễn đứng ở cửa không chịu bước vào, lại bắt mạch thêm một lần nữa.
“Đào Nhi, Phù nhi đang bị làm sao vậy?” Dương Đại Thành cuối cùng cũng không thể kiềm chế, vội vàng nói.
Kỷ Đào đặt tay của Phùng Uyển Phù vào lại trong chăn, mới nói: " Nàng có thai rồi.”
Dương Đại Thành đầu tiên là sửng người, sau đó lại trở nên vô cùng vui vẻ: “Là thật sao?”
Kỷ Đào gật đầu, nói: “Phùng cô nương có thai, có lẽ là do ngày hôm nay đã quá mức mệt mỏi, mới hơi động thai khí, vậy nên mới ngất đi.”
“Vậy có bị nặng lắm không? Ngươi mau chóng kê đơn đi.”
Dương Đại Thành đi đến bên mép giường, nhìn sang người đang nằm trên giường, thúc giục.
“Người đi cùng ta quay về lấy thuốc đi, căn bản là ta không hề mang theo thuốc an thai.” Kỷ Đào nói xong, đứng dậy đi về phía cửa.
Dương Đại Thành cũng muốn đứng dậy, Dương Đại Viễn chưng ra vẻ mặt khó coi đã lên tiếng: “Kỷ cô nương, cứ để ta đi với ngươi là được.”
Dù sao cũng chỉ là đi lấy thuốc mà thôi, Kỷ Đào gật đầu.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường trở về Kỷ gia, Kỷ Đào sắp xếp tốt thang thuốc rồi đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò liều dùng. Dương Đại Viễn nhận lấy rồi đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên nói: “Kỷ cô nương, về chuyện Phù nhi và mang thai, ta không mong rằng sẽ có một người nào khác biết chuyện này.”
Khóe miệng Kỷ Đào khóe gợi lên một chút trào phúng, trong giọng điệu cũng không chút khẩn trương, thản nhiên nói: “Dù sao ta cũng sẽ không nói ra ngoài, Dương ma ma bình thường luôn ngồi ở trong nhà, cũng không ra khỏi cửa, bà ấy cũng sẽ không nhiều lời.”
Nếu như người khác có biết chuyện này, nhất định là không phải bắt nguồn từ Kỷ gia.
Dương Đại Viễn đưa lưng về phía nàng, hơi hơi đầu một cái, cầm thuốc đi ra ngoài.
Đến hai ngày sai, không một ai trong thôn biết được tin Phùng Uyển Phù mang thai, có vẻ như Dương gia cũng che giấu rất kỹ, nếu như chuyện Phùng Uyển Phù có thai bị người ngoài biết được, có thể sẽ biến thành đề tài để mọi người bàn tán.
Đến mùng mười tháng Giêng, vừa mới sáng ra thì Liễu thị và Dương ma ma bận đến mức quay vòng vòng, hôm nay Tiền gia sẽ đưa Tiền Tiến đến để chính thức ra mắt, nếu chuyến này thuận lợi, Tiền gia sẽ chọn ra một ngày lành tháng tốt để tới cửa cầu hôn.
Liễu thị nghiêm lệnh bảo Kỷ Đào phải mặc bộ váy màu hồng nhạt, khiến cho nàng càng có thêm nét đẹp dịu ngoan hơn so với ngày thường.
Rất nhanh đã đến trưa, cuối cùng thì Tiền thị cũng mang theo vài người nữa xuất hiện, trên khuôn mặt của Liễu thị đầy tươi cười đi ra ngoài nghênh đón.
Kỷ Đào ngồi trong phòng của mình, trong tay cầm một cuốn sách tùy ý lật sang trang, nhưng mà cũng không thể tập trung mà đọc, dứt khoát buông tay, đi qua đi lại hai vòng.
“Đào Nhi, mau tới.” Liễu thị đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẫy tay với Kỷ Đào.
Kỷ Đào có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đỗ ra một lớp mồ hôi, Liễu thị đưa tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đi sang đây gặp mặt cha nương A Tiến một lần đi, con đừng sợ, có nương ở đây mà.”
Kỷ Đào hít lấy hai hơi thật sâu, đi theo Liễu thị vào nhà chính.
Kỷ Duy ngồi ở vị trí trước nhất ở nhà chính, người ngồi phía dưới bên trái là Tiền thị. Ngồi bên cạnh bà ấy, có lẽ là nương của Tiền Tiến, bà ta mặc một chiếc áo ngắn màu chàm, trông rất giỏi giang và nhanh nhẹn, nhưng bề ngoài lại hệt như một nông phụ bình thường, trên khuôn mặt nở một nụ cười hào phóng. Bên phải là một người tầm năm mươi tuổi, là một nam nhân có khuôn mặt hơi ngăm đen, nhìn sơ qua thì thấy có vẻ như ông ta lớn tuổi hơn Kỷ Duy đôi chút, có thể là cha của Tiền Tiến. Ngồi bên cạnh ông ta chính là Tiền Tiến.
Tiền Tiến vẫn luôn ngóng trông ra ngoài cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào, ánh mắt hắn ta như phát ra ánh sáng mà chiếu đến.
“Ồ, đây là chắc là Đào Nhi đúng không? Thật sự là giống hệt như một tiên nữ vậy.” Người vừa mới nói là một phụ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, ánh mắt để lộ ra vẻ trêu ghẹo.
Lúc này Kỷ Đào cũng không tỏ ra vẻ hoảng loạn, gọi một tiếng: “Đại tẩu.”
Đây cũng không phải việc gì khó, Kỷ Đào xem bệnh cho người trong thôn, quen biết với nhiều người, chỉ cần là phụ nhân xấp xỉ tuổi mình, nàng đều gọi là đại tẩu.
“Nương, Đào Nhi cũng không phải là người đơn giản nha, vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của ta rồi.” Nàng ta là đại tẩu của Tiền Tiến, Phương thị cười nói.
“Đào Nhi biết y thuật, hiện giờ người ở trong thôn Đào Nguyên, chỉ cần hơi đau đầu nhức mình, đều sẽ đến tìm Đào Nhi. Chỉ bằng này, thì đã là một trong những người giỏi nhất trấn Cổ Kỳ rồi.” Tiền thị lại tiếp lời, trong miệng toàn lời khen.
“Đây là Tiền thúc của con, đây là thím.” Tiền thị đi tới, kéo theo Kỷ Đào giới thiệu từng người, Kỷ Đào cũng ngoan ngoãn gọi theo. Vừa nhìn thấy nét cười trên mặt nàng thì nương của Tiền Tiến lại càng cười tươi hơn: “Ôi chao, thật là ngoan.”
Tiền thị lại nở nụ cười tươi tắn, nhìn thấy Tiền Tiến ngồi ở một bên đỏ mặt, cười nói: “Đào Nhi, ngươi mau dẫn A Tiến đi dạo một vòng trong viện đi, người lớn chúng ta có chút chuyện muốn nói.”
Sắc mặt của Tiền Tiến càng thêm đỏ, nhưng hành động lại rất nhanh, vừa đứng dậy đã đi ra ngoài cửa.
Kỷ Đào cũng đi theo Tiền Tiến ra khỏi chính đường dưới ánh mắt đầy trêu ghẹo của mọi người.
“Đào Nhi muội muội.”
Kỷ Đào bước về phía trước, nàng đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút thô của Tiền Tiến gọi mình.
Kỷ Đào nghi hoặc quay đầu lại: “Có việc gì sao?”
Trên chiếc giường màu đỏ rực, Phùng Uyển Phù an tĩnh nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có hơi tái đi, nàng ta nằm trên một chiếc niệm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.
“Đã hôn mê bao lâu rồi?” Kỷ Đào tiến lên, thuận miệng hỏi.
Dương Đại Thành ngồi ở mép giường, một tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Phùng Uyển Phù, nghe thấy câu hỏi thì vội trả lời: “Chỉ vừa nãy thôi, nàng nói rằng cảm thấy có chút không thoải mái……”
Kỷ Đào gật đầu, đưa tay qua, Dương Đại Thành tự giác đưa bàn tay trắng nõn kia về phía Kỷ Đào.
Trong lòng chìm vào lặng im, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đầy dồn dập của Dương Đại Thành.
Kỷ Đào ngồi ở mép giường, giữa hai hàng mày khẽ nhíu lại, nhìn Dương Đại Thành và Dương Đại Viễn đứng ở cửa không chịu bước vào, lại bắt mạch thêm một lần nữa.
“Đào Nhi, Phù nhi đang bị làm sao vậy?” Dương Đại Thành cuối cùng cũng không thể kiềm chế, vội vàng nói.
Kỷ Đào đặt tay của Phùng Uyển Phù vào lại trong chăn, mới nói: " Nàng có thai rồi.”
Dương Đại Thành đầu tiên là sửng người, sau đó lại trở nên vô cùng vui vẻ: “Là thật sao?”
Kỷ Đào gật đầu, nói: “Phùng cô nương có thai, có lẽ là do ngày hôm nay đã quá mức mệt mỏi, mới hơi động thai khí, vậy nên mới ngất đi.”
“Vậy có bị nặng lắm không? Ngươi mau chóng kê đơn đi.”
Dương Đại Thành đi đến bên mép giường, nhìn sang người đang nằm trên giường, thúc giục.
“Người đi cùng ta quay về lấy thuốc đi, căn bản là ta không hề mang theo thuốc an thai.” Kỷ Đào nói xong, đứng dậy đi về phía cửa.
Dương Đại Thành cũng muốn đứng dậy, Dương Đại Viễn chưng ra vẻ mặt khó coi đã lên tiếng: “Kỷ cô nương, cứ để ta đi với ngươi là được.”
Dù sao cũng chỉ là đi lấy thuốc mà thôi, Kỷ Đào gật đầu.
Hai người im lặng suốt cả quãng đường trở về Kỷ gia, Kỷ Đào sắp xếp tốt thang thuốc rồi đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò liều dùng. Dương Đại Viễn nhận lấy rồi đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên nói: “Kỷ cô nương, về chuyện Phù nhi và mang thai, ta không mong rằng sẽ có một người nào khác biết chuyện này.”
Khóe miệng Kỷ Đào khóe gợi lên một chút trào phúng, trong giọng điệu cũng không chút khẩn trương, thản nhiên nói: “Dù sao ta cũng sẽ không nói ra ngoài, Dương ma ma bình thường luôn ngồi ở trong nhà, cũng không ra khỏi cửa, bà ấy cũng sẽ không nhiều lời.”
Nếu như người khác có biết chuyện này, nhất định là không phải bắt nguồn từ Kỷ gia.
Dương Đại Viễn đưa lưng về phía nàng, hơi hơi đầu một cái, cầm thuốc đi ra ngoài.
Đến hai ngày sai, không một ai trong thôn biết được tin Phùng Uyển Phù mang thai, có vẻ như Dương gia cũng che giấu rất kỹ, nếu như chuyện Phùng Uyển Phù có thai bị người ngoài biết được, có thể sẽ biến thành đề tài để mọi người bàn tán.
Đến mùng mười tháng Giêng, vừa mới sáng ra thì Liễu thị và Dương ma ma bận đến mức quay vòng vòng, hôm nay Tiền gia sẽ đưa Tiền Tiến đến để chính thức ra mắt, nếu chuyến này thuận lợi, Tiền gia sẽ chọn ra một ngày lành tháng tốt để tới cửa cầu hôn.
Liễu thị nghiêm lệnh bảo Kỷ Đào phải mặc bộ váy màu hồng nhạt, khiến cho nàng càng có thêm nét đẹp dịu ngoan hơn so với ngày thường.
Rất nhanh đã đến trưa, cuối cùng thì Tiền thị cũng mang theo vài người nữa xuất hiện, trên khuôn mặt của Liễu thị đầy tươi cười đi ra ngoài nghênh đón.
Kỷ Đào ngồi trong phòng của mình, trong tay cầm một cuốn sách tùy ý lật sang trang, nhưng mà cũng không thể tập trung mà đọc, dứt khoát buông tay, đi qua đi lại hai vòng.
“Đào Nhi, mau tới.” Liễu thị đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẫy tay với Kỷ Đào.
Kỷ Đào có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đỗ ra một lớp mồ hôi, Liễu thị đưa tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đi sang đây gặp mặt cha nương A Tiến một lần đi, con đừng sợ, có nương ở đây mà.”
Kỷ Đào hít lấy hai hơi thật sâu, đi theo Liễu thị vào nhà chính.
Kỷ Duy ngồi ở vị trí trước nhất ở nhà chính, người ngồi phía dưới bên trái là Tiền thị. Ngồi bên cạnh bà ấy, có lẽ là nương của Tiền Tiến, bà ta mặc một chiếc áo ngắn màu chàm, trông rất giỏi giang và nhanh nhẹn, nhưng bề ngoài lại hệt như một nông phụ bình thường, trên khuôn mặt nở một nụ cười hào phóng. Bên phải là một người tầm năm mươi tuổi, là một nam nhân có khuôn mặt hơi ngăm đen, nhìn sơ qua thì thấy có vẻ như ông ta lớn tuổi hơn Kỷ Duy đôi chút, có thể là cha của Tiền Tiến. Ngồi bên cạnh ông ta chính là Tiền Tiến.
Tiền Tiến vẫn luôn ngóng trông ra ngoài cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào, ánh mắt hắn ta như phát ra ánh sáng mà chiếu đến.
“Ồ, đây là chắc là Đào Nhi đúng không? Thật sự là giống hệt như một tiên nữ vậy.” Người vừa mới nói là một phụ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, ánh mắt để lộ ra vẻ trêu ghẹo.
Lúc này Kỷ Đào cũng không tỏ ra vẻ hoảng loạn, gọi một tiếng: “Đại tẩu.”
Đây cũng không phải việc gì khó, Kỷ Đào xem bệnh cho người trong thôn, quen biết với nhiều người, chỉ cần là phụ nhân xấp xỉ tuổi mình, nàng đều gọi là đại tẩu.
“Nương, Đào Nhi cũng không phải là người đơn giản nha, vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của ta rồi.” Nàng ta là đại tẩu của Tiền Tiến, Phương thị cười nói.
“Đào Nhi biết y thuật, hiện giờ người ở trong thôn Đào Nguyên, chỉ cần hơi đau đầu nhức mình, đều sẽ đến tìm Đào Nhi. Chỉ bằng này, thì đã là một trong những người giỏi nhất trấn Cổ Kỳ rồi.” Tiền thị lại tiếp lời, trong miệng toàn lời khen.
“Đây là Tiền thúc của con, đây là thím.” Tiền thị đi tới, kéo theo Kỷ Đào giới thiệu từng người, Kỷ Đào cũng ngoan ngoãn gọi theo. Vừa nhìn thấy nét cười trên mặt nàng thì nương của Tiền Tiến lại càng cười tươi hơn: “Ôi chao, thật là ngoan.”
Tiền thị lại nở nụ cười tươi tắn, nhìn thấy Tiền Tiến ngồi ở một bên đỏ mặt, cười nói: “Đào Nhi, ngươi mau dẫn A Tiến đi dạo một vòng trong viện đi, người lớn chúng ta có chút chuyện muốn nói.”
Sắc mặt của Tiền Tiến càng thêm đỏ, nhưng hành động lại rất nhanh, vừa đứng dậy đã đi ra ngoài cửa.
Kỷ Đào cũng đi theo Tiền Tiến ra khỏi chính đường dưới ánh mắt đầy trêu ghẹo của mọi người.
“Đào Nhi muội muội.”
Kỷ Đào bước về phía trước, nàng đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút thô của Tiền Tiến gọi mình.
Kỷ Đào nghi hoặc quay đầu lại: “Có việc gì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.