Chương 611:
(>..
30/12/2022
“Chúng ta đến phố Hằng Đức rồi.”
Thái tử phi vén rèm lên rồi nhìn thoáng qua, sau đó nàng xoay người lại nhìn Kỷ đại phu, “Nếu ta cần gì, thì ta sẽ tới tìm ngươi nha.”
Kỷ Đào chỉ mỉm cười đáp lại.
Rất ít người biết tin công chúa đã tỉnh, thật ra thì kể từ khi tin tức công chúa bị ám sát bị lan truyền ra, hoàng thượng không những tước bỏ phong hào của trưởng công chúa, mà ông còn thu hồi đất phong với hàng loạt các thứ khác. Nên trong tâm trí của mọi người, phủ công chúa ở trong kinh thành không còn quan trọng đến như vậy nữa.
Mặc dù trước đây, ai nấy cũng muốn lấy lòng công chúa, thế nhưng khi công chúa đã được xuất phủ mấy ngày nay, dường như chẳng có ai đến thăm nàng cả. Vì thế, cho dù tất cả mọi người đều biết tính mạng của công chúa đang gặp nguy hiểm, nhưng lại chẳng có ai cố ý đến hỏi thăm nàng cả.
Cuộc sống của Kỷ Đào vốn đã bình yên, thế mà nay vẫn có người lại tới cửa.
Lúc này, Kỷ Đào nhìn Thúy Nhiễm ma ma đang ngồi đối diện mình, “Ma ma, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù công chúa bị cấm túc, nhưng tôi tớ của nàng vẫn có thể ra ngoài được.
Trong ánh mắt Thủy Nhiễm tràn đầy hy vọng, “Chủ tử nhà ta muốn mời Kỷ đại phu đến chữa bệnh, còn phí khám bệnh thì dễ trao đổi lắm. Kỷ đại phu, người cũng biết chủ tử nhà ta không thiếu bạc mà.”
Kỷ Đào chỉ mỉm cười, “Thật xin lỗi nha, ta không phải là thái y, công chúa cành vàng lá ngọc, còn ta thì lỗ mãng như vậy nên chẳng dám tùy tiện mà can thiệp được.
Thúy Nhiễm hơi thất vọng, nhưng bà cũng không muốn gây khó xử nên chỉ đành đứng dậy cáo từ.
Kỷ Đào vẫn ngồi, nàng nhờ Dương ma ma tiễn dùm mình.
Khi thấy Thúy Nhiễm cùng với Dương ma ma vẫn theo thói quen vừa cười vừa nói chuyện trong lúc ra ngoài, Kỷ Đào liền nheo mắt lại, nàng nghĩ rằng nếu vị công chúa này thực sự chỉ là một công chúa đơn giản, chắc chắn nàng ta sẽ tự chữa bệnh cho mình rồi, chung quy nàng ta vẫn là một đại phu, không phải sao?
Nhưng vào đêm hôm đó, nàng đã lắng nghe Lâm Thiên Dược kể lại, còn Phó đại phu lại khuyên rằng nàng vẫn còn người nhà, nên càng không thể làm bừa được.
Nàng không thể cứu mạng công chúa, thì tự nhiên cũng có người đến cứu nàng ta thôi, nhưng nếu người nhà của bọn họ xảy ra chuyện gì, thì chẳng có ai có thể cứu được họ bởi hoàng quyền cả.
Thật ra thì ở trong phủ của công chúa có rất nhiều đại phu, nên Kỷ Đào mới không chịu đi. Mới đó, Thúy Nhiễm đã tìm được người, người đó chính là Lý thái y, người của Thái Y viện, hắn ta được xem như là người đầu tiên được Triệu Viện phân làm chuyện này.
“Trước đây, hắn thường hay đi theo ta lắm, ngày thường thì tôn kính ta, không những vậy, hắn còn mang chút điểm tâm từ trong nhà cho ta nữa. Thậm chí ông ta còn đặc biệt đi tìm Triệu thái y để đổi ca rồi làm cùng ngày với ta. Thường ngày, ta cũng chỉ dạy ông ta học chút kỹ thuật châm cứu thôi. Nhưng thật không ngờ, ông ta”
Phó đại phu bèn lắc đầu, “Hắn ta nông cạn như vậy, đúng là lão phu đã nhìn nhầm rồi.”
Có thể Lý Hàn cho rằng bọn họ đều là người của hoàng thất. Hơn nữa trước đây, Hoàng Thượng quả thật từng đối xử với công chúa rất tốt, ông còn cho rằng sau này, công chúa sẽ có ngày thay đổi. Tiền công ở phủ công chúa rất cao, nó có nhiều loại, vì thế, hắn mới đến đó làm vài lần.
Hai ngày sau, lại có một màn kịch buộc tội các thê thiếp cùng với chưởng gia trong nhà Lý Hàn về tội loạn luân. Đồng thời vào lúc đó, hắn đã bị Hoàng Thượng cách chức.
*#” = “chưởng gia”: Người đầy tớ quán xuyến công việc gia đình.
Khi chuyện này vừa bị truyền ra, mọi người đều cho rằng có ngày, trưởng công chúa sẽ còn có cơ hội được thay đổi và trở nên sáng suốt lại như Lý Hàn.
Lúc biết được, Kỷ Đào mới hiểu ra rằng chuyện mình từ chối Thúy Nhiễm ma ma vào lúc đó là đúng.
Mà hành động lần này của Hoàng Thượng rõ ràng là đang muốn bức chết công chúa.
Mấy vị đại phu trong phủ công chúa đều đã bị Thái tử phi nhốt hết vào ngục, bây giờ chỉ còn lại một dược đồng. Nên dù kinh thành lớn như vậy nhưng họ lại không tìm nổi được một đại phu chịu đến phủ công chúa trị bệnh.
Và thế là trong ánh mắt của mọi người, hình ảnh phủ công chúa đã dần dần mờ nhạt.
Lúc đó, Kỷ Đào vốn tưởng rằng Thái tử phi chỉ thuận miệng nói thôi, chứ thật sự không có ý định gọi nàng đến phủ Thái tử để bắt mạch. Nhưng thật không ngờ mấy ngày sau, xe ngựa của phủ Thái tử liền dừng lại ở trước cửa nhà họ Lâm.
Một khi phủ Thái tử đã phân phó, đương nhiên Kỷ Đào sẽ không từ chối được. Hơn nữa, nàng cũng chẳng có cách nào để từ chối cả.
Hiện tại, trong phủ Thái tử đã không còn những thứ màu đỏ liên quan đến hỷ sự của Đoan trắc phi nữa, mà hiện tại, ở trong vườn đang tràn ngập những bông hoa tươi đẹp, bừng bừng sức sống.
Nàng đành đi theo ma ma đến chính viện của Thái tử phi trước.
Lúc này, Thái tử phi mặc y phục màu bạc, trang sức của nàng ta đeo cũng đơn giản, khá nhàn nhã, còn hài tử khoảng chừng năm tuổi thì đang lật vài trang trong cuốn sách cổ đã bị ố vàng, trông rất nghiêm túc, nhưng nàng chẳng biết nó có thể đọc hiểu được cuốn sách đó được hay không.
Kỷ Đào vừa vào cửa liền hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Thái tử phi đang cầm cái kéo tinh xảo cắt tỉa hoa trên bàn vội xoay người lại.
Vì hiện giờ đang là mùa hoa nở, nên khi những cành hoa được nàng ấy cắt tỉa sẽ càng thêm vài phần tinh tế.
Sau khi đặt cái kéo xuống, Thái tử phi liền ngồi xuống và đặt cổ tay lên bàn, “Kỷ đại phu, đã làm phiền ngươi rồi.”
Nàng làm ra bộ dáng chờ Kỷ Đào bắt mạch.
Ban đầu Kỷ Đào rất sững sờ, nhưng nàng cũng bình tĩnh lại liền rồi bước lên bắt mạch.
Nàng còn nhớ là trước đây, Thái tử phi chỉ nói nàng bắt mạch cho trắc phi thôi, chứ không có nói là bắt mạch cho Thái tử phi mà.
Sau một hồi lâu, trong lòng Kỷ Đào mới thả lỏng được một chút, “Thân thể của nương nương cũng không có gì đáng ngại ạ.”
Không nằm ngoài dự đoán, Thái tử phi chỉ mỉm cười rồi gật đầu, sau đó nàng ta lại nói tiếp: “Phiền Kỷ đại phu đến bắt mạch cho mấy vị trắc phi nữa nha.”
Sau khi hành lễ xong, Kỷ Đào liền lui xuống rồi đi theo ma ma ra ngoài chính viện.
Vào mùa ngắm hoa mai năm trước, cảnh vật trong phủ Thái tử không đẹp bằng cảnh vật ở phủ công chúa. Nhưng hiện giờ lại không như vậy, phủ công chúa đã sa sút xuống, còn cảnh vật của phủ Thái tử ở bên này lại càng tinh tế hơn nhiều.
Thái tử phi vén rèm lên rồi nhìn thoáng qua, sau đó nàng xoay người lại nhìn Kỷ đại phu, “Nếu ta cần gì, thì ta sẽ tới tìm ngươi nha.”
Kỷ Đào chỉ mỉm cười đáp lại.
Rất ít người biết tin công chúa đã tỉnh, thật ra thì kể từ khi tin tức công chúa bị ám sát bị lan truyền ra, hoàng thượng không những tước bỏ phong hào của trưởng công chúa, mà ông còn thu hồi đất phong với hàng loạt các thứ khác. Nên trong tâm trí của mọi người, phủ công chúa ở trong kinh thành không còn quan trọng đến như vậy nữa.
Mặc dù trước đây, ai nấy cũng muốn lấy lòng công chúa, thế nhưng khi công chúa đã được xuất phủ mấy ngày nay, dường như chẳng có ai đến thăm nàng cả. Vì thế, cho dù tất cả mọi người đều biết tính mạng của công chúa đang gặp nguy hiểm, nhưng lại chẳng có ai cố ý đến hỏi thăm nàng cả.
Cuộc sống của Kỷ Đào vốn đã bình yên, thế mà nay vẫn có người lại tới cửa.
Lúc này, Kỷ Đào nhìn Thúy Nhiễm ma ma đang ngồi đối diện mình, “Ma ma, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù công chúa bị cấm túc, nhưng tôi tớ của nàng vẫn có thể ra ngoài được.
Trong ánh mắt Thủy Nhiễm tràn đầy hy vọng, “Chủ tử nhà ta muốn mời Kỷ đại phu đến chữa bệnh, còn phí khám bệnh thì dễ trao đổi lắm. Kỷ đại phu, người cũng biết chủ tử nhà ta không thiếu bạc mà.”
Kỷ Đào chỉ mỉm cười, “Thật xin lỗi nha, ta không phải là thái y, công chúa cành vàng lá ngọc, còn ta thì lỗ mãng như vậy nên chẳng dám tùy tiện mà can thiệp được.
Thúy Nhiễm hơi thất vọng, nhưng bà cũng không muốn gây khó xử nên chỉ đành đứng dậy cáo từ.
Kỷ Đào vẫn ngồi, nàng nhờ Dương ma ma tiễn dùm mình.
Khi thấy Thúy Nhiễm cùng với Dương ma ma vẫn theo thói quen vừa cười vừa nói chuyện trong lúc ra ngoài, Kỷ Đào liền nheo mắt lại, nàng nghĩ rằng nếu vị công chúa này thực sự chỉ là một công chúa đơn giản, chắc chắn nàng ta sẽ tự chữa bệnh cho mình rồi, chung quy nàng ta vẫn là một đại phu, không phải sao?
Nhưng vào đêm hôm đó, nàng đã lắng nghe Lâm Thiên Dược kể lại, còn Phó đại phu lại khuyên rằng nàng vẫn còn người nhà, nên càng không thể làm bừa được.
Nàng không thể cứu mạng công chúa, thì tự nhiên cũng có người đến cứu nàng ta thôi, nhưng nếu người nhà của bọn họ xảy ra chuyện gì, thì chẳng có ai có thể cứu được họ bởi hoàng quyền cả.
Thật ra thì ở trong phủ của công chúa có rất nhiều đại phu, nên Kỷ Đào mới không chịu đi. Mới đó, Thúy Nhiễm đã tìm được người, người đó chính là Lý thái y, người của Thái Y viện, hắn ta được xem như là người đầu tiên được Triệu Viện phân làm chuyện này.
“Trước đây, hắn thường hay đi theo ta lắm, ngày thường thì tôn kính ta, không những vậy, hắn còn mang chút điểm tâm từ trong nhà cho ta nữa. Thậm chí ông ta còn đặc biệt đi tìm Triệu thái y để đổi ca rồi làm cùng ngày với ta. Thường ngày, ta cũng chỉ dạy ông ta học chút kỹ thuật châm cứu thôi. Nhưng thật không ngờ, ông ta”
Phó đại phu bèn lắc đầu, “Hắn ta nông cạn như vậy, đúng là lão phu đã nhìn nhầm rồi.”
Có thể Lý Hàn cho rằng bọn họ đều là người của hoàng thất. Hơn nữa trước đây, Hoàng Thượng quả thật từng đối xử với công chúa rất tốt, ông còn cho rằng sau này, công chúa sẽ có ngày thay đổi. Tiền công ở phủ công chúa rất cao, nó có nhiều loại, vì thế, hắn mới đến đó làm vài lần.
Hai ngày sau, lại có một màn kịch buộc tội các thê thiếp cùng với chưởng gia trong nhà Lý Hàn về tội loạn luân. Đồng thời vào lúc đó, hắn đã bị Hoàng Thượng cách chức.
*#” = “chưởng gia”: Người đầy tớ quán xuyến công việc gia đình.
Khi chuyện này vừa bị truyền ra, mọi người đều cho rằng có ngày, trưởng công chúa sẽ còn có cơ hội được thay đổi và trở nên sáng suốt lại như Lý Hàn.
Lúc biết được, Kỷ Đào mới hiểu ra rằng chuyện mình từ chối Thúy Nhiễm ma ma vào lúc đó là đúng.
Mà hành động lần này của Hoàng Thượng rõ ràng là đang muốn bức chết công chúa.
Mấy vị đại phu trong phủ công chúa đều đã bị Thái tử phi nhốt hết vào ngục, bây giờ chỉ còn lại một dược đồng. Nên dù kinh thành lớn như vậy nhưng họ lại không tìm nổi được một đại phu chịu đến phủ công chúa trị bệnh.
Và thế là trong ánh mắt của mọi người, hình ảnh phủ công chúa đã dần dần mờ nhạt.
Lúc đó, Kỷ Đào vốn tưởng rằng Thái tử phi chỉ thuận miệng nói thôi, chứ thật sự không có ý định gọi nàng đến phủ Thái tử để bắt mạch. Nhưng thật không ngờ mấy ngày sau, xe ngựa của phủ Thái tử liền dừng lại ở trước cửa nhà họ Lâm.
Một khi phủ Thái tử đã phân phó, đương nhiên Kỷ Đào sẽ không từ chối được. Hơn nữa, nàng cũng chẳng có cách nào để từ chối cả.
Hiện tại, trong phủ Thái tử đã không còn những thứ màu đỏ liên quan đến hỷ sự của Đoan trắc phi nữa, mà hiện tại, ở trong vườn đang tràn ngập những bông hoa tươi đẹp, bừng bừng sức sống.
Nàng đành đi theo ma ma đến chính viện của Thái tử phi trước.
Lúc này, Thái tử phi mặc y phục màu bạc, trang sức của nàng ta đeo cũng đơn giản, khá nhàn nhã, còn hài tử khoảng chừng năm tuổi thì đang lật vài trang trong cuốn sách cổ đã bị ố vàng, trông rất nghiêm túc, nhưng nàng chẳng biết nó có thể đọc hiểu được cuốn sách đó được hay không.
Kỷ Đào vừa vào cửa liền hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Thái tử phi đang cầm cái kéo tinh xảo cắt tỉa hoa trên bàn vội xoay người lại.
Vì hiện giờ đang là mùa hoa nở, nên khi những cành hoa được nàng ấy cắt tỉa sẽ càng thêm vài phần tinh tế.
Sau khi đặt cái kéo xuống, Thái tử phi liền ngồi xuống và đặt cổ tay lên bàn, “Kỷ đại phu, đã làm phiền ngươi rồi.”
Nàng làm ra bộ dáng chờ Kỷ Đào bắt mạch.
Ban đầu Kỷ Đào rất sững sờ, nhưng nàng cũng bình tĩnh lại liền rồi bước lên bắt mạch.
Nàng còn nhớ là trước đây, Thái tử phi chỉ nói nàng bắt mạch cho trắc phi thôi, chứ không có nói là bắt mạch cho Thái tử phi mà.
Sau một hồi lâu, trong lòng Kỷ Đào mới thả lỏng được một chút, “Thân thể của nương nương cũng không có gì đáng ngại ạ.”
Không nằm ngoài dự đoán, Thái tử phi chỉ mỉm cười rồi gật đầu, sau đó nàng ta lại nói tiếp: “Phiền Kỷ đại phu đến bắt mạch cho mấy vị trắc phi nữa nha.”
Sau khi hành lễ xong, Kỷ Đào liền lui xuống rồi đi theo ma ma ra ngoài chính viện.
Vào mùa ngắm hoa mai năm trước, cảnh vật trong phủ Thái tử không đẹp bằng cảnh vật ở phủ công chúa. Nhưng hiện giờ lại không như vậy, phủ công chúa đã sa sút xuống, còn cảnh vật của phủ Thái tử ở bên này lại càng tinh tế hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.