Chương 612:
(>..
30/12/2022
Lúc đi vào trong một cái sân yên tĩnh, ma ma đang dẫn đường ở phía trước vừa cười vừa nói: “Kỷ đại phu, bên này là viện của Đoan trắc phi, dạo này nàng ấy cứ lo cho thân thể công chúa, nên nàng ấy muốn trở về phủ công chúa, mà nương nương lại thấy nàng ấy bị bệnh, sợ lúc nàng ấy trở về, sẽ làm cho bệnh tình của công chúa ngày càng nghiêm trọng thêm, nên nương nương mới từ chối nàng ấy, không cho nàng ấy đi, chứ nương nương vốn định để nàng ấy dưỡng bệnh rồi mới về, nhưng ai ngờ đâu nàng bệnh càng nặng hơn. Nàng ấy đã bị bệnh mấy ngày nay rồi.”
Kỷ Đào chỉ mỉm cười lắng nghe, đơn giản mà nói thì Đoan Nhu quận chúa muốn trở về thăm công chúa, nhưng Thái tử phi lại không cho. Về phần bệnh tật gì đó, thì cần phải khám mới biết được. Có lẽ Thái tử phi gọi nàng đến đây vì nguyên nhân chủ yếu này.
Hoa viên ở bên Đoan trắc phi thì không được hoành tráng như ở chính viện, nhưng ở đây cũng rộng rãi và thoải mái, tay nghề trang trí cũng không tệ.
Trong chính viện cũng khá yên tĩnh, các hạ nhân đều lặng lẽ tới lui, khi nhìn thấy ma ma, họ đều theo thói quen mà hành lễ.
Đoan trắc phi ngồi ở trên cao, bộ trang phục kiểu cung đình có màu đỏ thẫm mà nàng ấy mặc trên người đã tỏa ra khí chất đoan trang và nho nhã, không thua kém gì so với Thái tử phi cả, thậm chí nàng ấy ăn mặc còn trang trọng hơn Thái tử phi mà vừa rồi Kỷ đại phu gặp nữa. Ngược lại, nàng cảm thấy có vẻ như Đoan trắc phi mới là chính thê của phủ Thái tử vậy.
Kỷ Đào liền cười nhạt rồi bước lên hành lễ, “Trắc phi vạn phúc.”
Tâm trạng của Đoan Nhu quận chúa có vẻ không được tốt cho lắm, nên vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên, môi nàng tái nhợt đi. “Đã làm phiền Lâm phu nhân rồi.”
Kỷ Đào bèn tiến lên bắt mạch cho nàng.
“Gần đây sức khỏe của ta không được tốt cho lắm, đã vậy còn làm phiền nương nương lo
lắng rồi còn đặc biệt mời ngươi đến đây. Những thái y ở Thái Y viện đều tới đây rồi, nhưng chẳng ai biết chứng bệnh của ta là chứng bệnh gì cả. Họ đều nói là do ta lo lắng quá mức, đã vậy vào ban đêm, ta cũng chẳng thể ngủ được, cả đêm đều mở mắt cho đến lúc rạng sáng. Dạo này ta còn bị rụng rất nhiều tóc, cơm thì cũng chẳng ăn nổi!”
Dù giọng điệu của nàng ta rất hòa nhã, nhưng lại lộ ra vài phần nhu nhược.
Sau khi bắt mạch xong, Kỷ Đào liền lùi về sau hai bước, “Đúng là do Trắc phi đã lo lắng quá mức, nên người cần phải bồi bổ cơ thể rồi ăn nhiều cơm, canh vào, nếu người cứ tiếp tục như thế, thì thân thể sẽ bị suy yếu dần và nó sẽ làm cản trở việc sinh con ạ.” Nghe đến câu cuối cùng, Đoan Nhu quận chúa liền nhíu lại, “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Kỷ Đào cười cười, “Cũng không đến nỗi, nhưng nếu trắc phi tiếp tục như thế, thì sớm muộn gì cũng sẽ như vậy thôi ạ.”
Lúc Đoan Nhu quận chúa liếc nhìn vài người trong phòng, thì tất cả đều hành lễ lui xuống, còn ma ma cũng chẳng quan tâm lắm, bà vẫn đứng bên cạnh Kỷ Đào.
Đoan Nhu quận chúa nhìn nàng rồi nói tiếp, “Ma ma có thể để cho ta nói vài câu với Lâm phu nhân được không? Vì có vài chuyện ở trước mặt mọi người như vậy, ta rất khó nói.”
Giọng nói của nàng có vẻ rất cứng rắn.
Ma ma chỉ cười nhạt, “Tất nhiên rồi, nương nương mời Kỷ đại phu đến chỉ để khám bệnh cho mấy vị trắc phi thôi.”
Sắc mặt của Đoan Nhu quận chúa liền dịu xuống.
Chờ mọi người trong phòng rời đi rồi, nàng ta liền đứng dậy rồi đi đến hai bước với vẻ mặt lo lắng, “Lâm phu nhân, nghe nói ngươi đã đến phủ công chúa thăm mẫu thân của ta à? Mẫu thân ta thế nào rồi?”
Biết nàng sẽ hỏi, nên Kỷ Đào bèn nói, “Công chúa đã tỉnh rồi, nàng ấy bị trúng độc quá nặng, ta cũng rất bất lực.”
Ánh mắt Đoan Nhu quận chúa liền ảm đạm. Bỗng nhiên, nàng ta lại hỏi: “Ta nghe nói là hiện tại, trong phủ công chúa không có đại phu à?”
Kỷ Đào chỉ bình tĩnh đáp: “Cái này ta cũng không biết nữa.”
Lúc Đoan Nhu quận chúa nhìn ra cửa thì thấy có một bóng người ở đó, biết có người đang nghe lén, nàng bèn cắn môi, “Ngươi có thể đi thăm mẫu thân giúp ta được không?”
Kỷ Đào lập tức nhíu mày lại từ chối.
Có lẽ nàng đã nhìn ra được phản ứng của Kỷ Đào, nên bắt đầu dịu giọng, “Coi như là ta cầu xin ngươi đi mà.”
“Ta chỉ là một cô nữ chẳng biết từ đâu đến, nhưng ta được mẫu thân dạy dỗ rất nghiêm túc bao năm qua, hiện tại thì ta đã xuất giá rồi, nên không thể phụng dưỡng mẫu thân được, trước đây, ta đã từng lúc trước ta cứ khăng khăng muốn vào phủ Thái tử mà không
chịu nghe mẫu thân khuyên can, cứ phải vào đây cho bằng được.”
* “cô nữ”: cô bé mồ côi
Trong lòng Kỷ Đào liền nảy sinh nghi ngờ, vì nếu thật sự như Đoan Nhu quận chúa nói, vậy là công chúa không muốn nàng vào phủ Thái tử ư?
Nhưng Kỷ Đào cảm thấy điều đó sẽ không có khả năng, vì nếu vị công chúa này thật sự chỉ là một công chúa bình thường được chiều chuộng, thì rất có khả năng sẽ như Đoan Nhu quận chúa nói như thế, từ phủ của công chúa đến phủ của Thái tử nên cách càng xa càng tốt.
Nhưng nàng ta không phải như vậy, vì nàng ta chỉ là góa phụ của Tiền Uy, mà hắn chính là người duy nhất có thể được chọn để giữ tín vật đó của quân đội, nhưng dã tâm của hắn hừng hực chỉ muốn dừng chân ở trong triều. Bằng không, Hoàng Thượng cũng sẽ không kiêng nể nàng như vậy. Khi thấy ánh mắt thể sự chân thành của Đoan Nhu quận chúa, nàng cảm nhận được nàng ta không diễn trò, nếu mà như vậy thì cũng chỉ có một khả năng, đó là công chúa đã gạt nàng ta. Hoặc cũng có thể nói là công chúa đã tính kế nàng ta một lòng chỉ hướng về Thái tử.
Nhưng đây chỉ là những suy đoán của Kỷ Đào mà thôi, nên cho dù tình hình bên trong có ra sao đi chăng nữa, thì nàng cũng sẽ không đem tính mạng người nhà của mình ra đùa giỡn được. Chuyện Lý Hàn bị cách chức vẫn còn đang lan truyền xôn xao trong kinh thành, chuyện này được xem như để giết gà dọa khỉ, nhưng mà gà vẫn chưa chết. Nhưng Kỷ Đào cũng không phải kẻ ngốc chỉ vì vài câu thỉnh cầu của nàng ta mà mạo hiểm lao vào.
Khi thấy vẻ mặt bất an của Đoan Nhu quận chúa, thì giọng điệu của Kỷ Đào lúc này cũng trở lại bình thường, “Đoan trắc phi, ta thật sự xin lỗi. Vì ta thực sự rất bận, hai đứa nhỏ ở trong nhà vẫn còn nhỏ, vả lại nhà ta cũng chẳng có nhiều người hầu hạ nữa. Nên thường thì ta sẽ rời khỏi nhà trong khoảng thời gian ngắn lắm. Nhưng bây giờ, bệnh tình của công
chúa rất nghiêm trọng, cần phải có đại phu luôn túc trực ở bên cạnh thì mới có thể bảo vệ nàng bình an được, mà thực sự thì ta cũng không phải là người thích hợp đâu.”
Kỷ Đào càng nói càng thong thả, chẳng qua Đoan Nhu quận chúa không thể tùy tiện đi ra ngoài được mà thôi, nên nàng cũng chẳng cần phải nghe mấy lời đồn đãi từ bên ngoài. Còn chuyện Lý Hàn bị cách chức, lý do và kết cục của chuyện đó ra sao, nàng không tin nàng ta lại không biết.
Kỷ Đào chỉ mỉm cười lắng nghe, đơn giản mà nói thì Đoan Nhu quận chúa muốn trở về thăm công chúa, nhưng Thái tử phi lại không cho. Về phần bệnh tật gì đó, thì cần phải khám mới biết được. Có lẽ Thái tử phi gọi nàng đến đây vì nguyên nhân chủ yếu này.
Hoa viên ở bên Đoan trắc phi thì không được hoành tráng như ở chính viện, nhưng ở đây cũng rộng rãi và thoải mái, tay nghề trang trí cũng không tệ.
Trong chính viện cũng khá yên tĩnh, các hạ nhân đều lặng lẽ tới lui, khi nhìn thấy ma ma, họ đều theo thói quen mà hành lễ.
Đoan trắc phi ngồi ở trên cao, bộ trang phục kiểu cung đình có màu đỏ thẫm mà nàng ấy mặc trên người đã tỏa ra khí chất đoan trang và nho nhã, không thua kém gì so với Thái tử phi cả, thậm chí nàng ấy ăn mặc còn trang trọng hơn Thái tử phi mà vừa rồi Kỷ đại phu gặp nữa. Ngược lại, nàng cảm thấy có vẻ như Đoan trắc phi mới là chính thê của phủ Thái tử vậy.
Kỷ Đào liền cười nhạt rồi bước lên hành lễ, “Trắc phi vạn phúc.”
Tâm trạng của Đoan Nhu quận chúa có vẻ không được tốt cho lắm, nên vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên, môi nàng tái nhợt đi. “Đã làm phiền Lâm phu nhân rồi.”
Kỷ Đào bèn tiến lên bắt mạch cho nàng.
“Gần đây sức khỏe của ta không được tốt cho lắm, đã vậy còn làm phiền nương nương lo
lắng rồi còn đặc biệt mời ngươi đến đây. Những thái y ở Thái Y viện đều tới đây rồi, nhưng chẳng ai biết chứng bệnh của ta là chứng bệnh gì cả. Họ đều nói là do ta lo lắng quá mức, đã vậy vào ban đêm, ta cũng chẳng thể ngủ được, cả đêm đều mở mắt cho đến lúc rạng sáng. Dạo này ta còn bị rụng rất nhiều tóc, cơm thì cũng chẳng ăn nổi!”
Dù giọng điệu của nàng ta rất hòa nhã, nhưng lại lộ ra vài phần nhu nhược.
Sau khi bắt mạch xong, Kỷ Đào liền lùi về sau hai bước, “Đúng là do Trắc phi đã lo lắng quá mức, nên người cần phải bồi bổ cơ thể rồi ăn nhiều cơm, canh vào, nếu người cứ tiếp tục như thế, thì thân thể sẽ bị suy yếu dần và nó sẽ làm cản trở việc sinh con ạ.” Nghe đến câu cuối cùng, Đoan Nhu quận chúa liền nhíu lại, “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Kỷ Đào cười cười, “Cũng không đến nỗi, nhưng nếu trắc phi tiếp tục như thế, thì sớm muộn gì cũng sẽ như vậy thôi ạ.”
Lúc Đoan Nhu quận chúa liếc nhìn vài người trong phòng, thì tất cả đều hành lễ lui xuống, còn ma ma cũng chẳng quan tâm lắm, bà vẫn đứng bên cạnh Kỷ Đào.
Đoan Nhu quận chúa nhìn nàng rồi nói tiếp, “Ma ma có thể để cho ta nói vài câu với Lâm phu nhân được không? Vì có vài chuyện ở trước mặt mọi người như vậy, ta rất khó nói.”
Giọng nói của nàng có vẻ rất cứng rắn.
Ma ma chỉ cười nhạt, “Tất nhiên rồi, nương nương mời Kỷ đại phu đến chỉ để khám bệnh cho mấy vị trắc phi thôi.”
Sắc mặt của Đoan Nhu quận chúa liền dịu xuống.
Chờ mọi người trong phòng rời đi rồi, nàng ta liền đứng dậy rồi đi đến hai bước với vẻ mặt lo lắng, “Lâm phu nhân, nghe nói ngươi đã đến phủ công chúa thăm mẫu thân của ta à? Mẫu thân ta thế nào rồi?”
Biết nàng sẽ hỏi, nên Kỷ Đào bèn nói, “Công chúa đã tỉnh rồi, nàng ấy bị trúng độc quá nặng, ta cũng rất bất lực.”
Ánh mắt Đoan Nhu quận chúa liền ảm đạm. Bỗng nhiên, nàng ta lại hỏi: “Ta nghe nói là hiện tại, trong phủ công chúa không có đại phu à?”
Kỷ Đào chỉ bình tĩnh đáp: “Cái này ta cũng không biết nữa.”
Lúc Đoan Nhu quận chúa nhìn ra cửa thì thấy có một bóng người ở đó, biết có người đang nghe lén, nàng bèn cắn môi, “Ngươi có thể đi thăm mẫu thân giúp ta được không?”
Kỷ Đào lập tức nhíu mày lại từ chối.
Có lẽ nàng đã nhìn ra được phản ứng của Kỷ Đào, nên bắt đầu dịu giọng, “Coi như là ta cầu xin ngươi đi mà.”
“Ta chỉ là một cô nữ chẳng biết từ đâu đến, nhưng ta được mẫu thân dạy dỗ rất nghiêm túc bao năm qua, hiện tại thì ta đã xuất giá rồi, nên không thể phụng dưỡng mẫu thân được, trước đây, ta đã từng lúc trước ta cứ khăng khăng muốn vào phủ Thái tử mà không
chịu nghe mẫu thân khuyên can, cứ phải vào đây cho bằng được.”
* “cô nữ”: cô bé mồ côi
Trong lòng Kỷ Đào liền nảy sinh nghi ngờ, vì nếu thật sự như Đoan Nhu quận chúa nói, vậy là công chúa không muốn nàng vào phủ Thái tử ư?
Nhưng Kỷ Đào cảm thấy điều đó sẽ không có khả năng, vì nếu vị công chúa này thật sự chỉ là một công chúa bình thường được chiều chuộng, thì rất có khả năng sẽ như Đoan Nhu quận chúa nói như thế, từ phủ của công chúa đến phủ của Thái tử nên cách càng xa càng tốt.
Nhưng nàng ta không phải như vậy, vì nàng ta chỉ là góa phụ của Tiền Uy, mà hắn chính là người duy nhất có thể được chọn để giữ tín vật đó của quân đội, nhưng dã tâm của hắn hừng hực chỉ muốn dừng chân ở trong triều. Bằng không, Hoàng Thượng cũng sẽ không kiêng nể nàng như vậy. Khi thấy ánh mắt thể sự chân thành của Đoan Nhu quận chúa, nàng cảm nhận được nàng ta không diễn trò, nếu mà như vậy thì cũng chỉ có một khả năng, đó là công chúa đã gạt nàng ta. Hoặc cũng có thể nói là công chúa đã tính kế nàng ta một lòng chỉ hướng về Thái tử.
Nhưng đây chỉ là những suy đoán của Kỷ Đào mà thôi, nên cho dù tình hình bên trong có ra sao đi chăng nữa, thì nàng cũng sẽ không đem tính mạng người nhà của mình ra đùa giỡn được. Chuyện Lý Hàn bị cách chức vẫn còn đang lan truyền xôn xao trong kinh thành, chuyện này được xem như để giết gà dọa khỉ, nhưng mà gà vẫn chưa chết. Nhưng Kỷ Đào cũng không phải kẻ ngốc chỉ vì vài câu thỉnh cầu của nàng ta mà mạo hiểm lao vào.
Khi thấy vẻ mặt bất an của Đoan Nhu quận chúa, thì giọng điệu của Kỷ Đào lúc này cũng trở lại bình thường, “Đoan trắc phi, ta thật sự xin lỗi. Vì ta thực sự rất bận, hai đứa nhỏ ở trong nhà vẫn còn nhỏ, vả lại nhà ta cũng chẳng có nhiều người hầu hạ nữa. Nên thường thì ta sẽ rời khỏi nhà trong khoảng thời gian ngắn lắm. Nhưng bây giờ, bệnh tình của công
chúa rất nghiêm trọng, cần phải có đại phu luôn túc trực ở bên cạnh thì mới có thể bảo vệ nàng bình an được, mà thực sự thì ta cũng không phải là người thích hợp đâu.”
Kỷ Đào càng nói càng thong thả, chẳng qua Đoan Nhu quận chúa không thể tùy tiện đi ra ngoài được mà thôi, nên nàng cũng chẳng cần phải nghe mấy lời đồn đãi từ bên ngoài. Còn chuyện Lý Hàn bị cách chức, lý do và kết cục của chuyện đó ra sao, nàng không tin nàng ta lại không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.