Chương 615:
(>..
30/12/2022
Có lẽ trong mắt nàng, việc tất cả mọi người đối tốt với nàng đều là chuyện nên làm.
Mặc dù Thi phu nhân từng đắc tội với Kỷ Đào vài lần, nhưng nàng cũng chẳng tỏ thái độ gì, rõ ràng là vì nàng cảm thấy Thi phu nhân đúng, hoặc là vì sợ làm phật lòng Thi phu nhân và sợ bà ta chống đối mình.
Nhưng dù sao thì họ cũng là tỷ muội ruột thịt, nàng có thể nói nhẹ nhàng vài câu trước mặt Kỷ Đào cũng được rồi, thế mà từ đầu đến cuối, chuyện đã trôi qua lâu như vậy, mà cũng chẳng thấy nàng ta xấu hổ chút nào cả.
Kỷ Đào cũng đã từ bỏ.
Kỳ thực, chuyện Thi phu nhân đến nhà tìm Lâm Thiên Dược để cầu cứu cho Lục Dự Sơn cùng với chuyện Kỷ Huyên Huyện làm ầm ĩ đều có nguyên do cả. Thậm chí nếu như không làm ầm ĩ với bà ta đi chăng nữa, thì nàng cũng tranh thủ nắm bắt cơ hội này để trở về Kỷ phủ và để Kỷ Quân giúp nàng dành được vài quyền lợi cho mình cũng tốt mà.
Còn chuyện Kỷ Huyên Huyên sống hòa thuận với Thi phu nhân là điều hoàn toàn không thể.
Kỷ Đào chỉ suy nghĩ, một kẻ vô ơn như vậy thì cũng chỉ có mình Kỷ Vận sẵn lòng giúp đỡ mà thôi.
Phó đại phu cũng chẳng biết nói gì, còn Kỷ Huyên Huyên chỉ mỉm cười rồi cáo từ với Kỷ Đào.
Ánh mắt của nàng ta lộ ra vẻ không dám tin, còn Kỷ Đào cũng chẳng có ý định tiễn nàng, nên mới để Thu Liên tiễn thay mình.
“Tại sao bây giờ Huyên Huyên lại trở nên như vậy?” Lúc thì Kỷ Vận lộ vẻ rất kinh ngạc, lúc lại đờ đẫn.
Kỷ Đào liền phản đối, “Ta có biết đâu?”
Kỷ Vận hơi thất vọng, “Dường như nàng ta không hiểu cách đối nhân xử thế cho lắm, cho dù tỷ muội có thân thiết nhất đi chăng nữa, thì cũng đâu cần phải khách sáo thế kia, nhưng lễ phép vẫn là điều cơ bản nhất mà, chẳng lẽ việc đa tạ muội là điều không nên làm sao?”
Kỷ Đào bèn nói thẳng, “Không cần đâu.”
Kỷ Vận cạn lời, nàng đã sớm nhìn ra sự thất vọng của Kỷ Đào với Kỷ Huyên Huyên, vì cảm xúc mà Kỷ Đào thể hiện trên khuôn mặt hầu như không còn nữa.
Kỷ Đào đặt điểm tâm trên bàn xuống, rồi nói tiếp: “Vừa nãy do vội quá, nên tỷ ăn chưa no đúng không, vậy tỷ hãy ăn lót dạ chút đi, lát nữa, ta sẽ bảo các nàng mang đồ ăn lên, chúng ta sẽ lại ăn một bữa, rồi đưa mấy người về nhà.”
Kỷ Vận liền lấy lòng Kỷ Đào, “Muội nhìn xem, muội như vậy mới là người bình thường. Chứ Huyền Huyên, nàng ta cũng quá thẳng thắn rồi đó.”
Kỷ Đào chẳng thèm nói gì, thực ra thì Kỷ Huyên Huyên có như thế nào đi chăng nữa, thì nàng cũng chẳng bận tâm cho lắm, nhưng Hồ thị cũng sẽ mặc kệ nàng ta sao?
Nhưng Kỷ Quân sẽ quản chuyện đó, vì chức vị quan lại của Thi Thành cần phải di chuyển và vì dựa vào mối quan hệ của hắn với Kỷ Quân. Nhưng nếu như Thi Thành mà xảy ra chuyện, thì đến lúc đó, Kỷ Quân vẫn ra tay bắt hắn, vả lại nàng cũng chẳng biết Thi phu nhân kiêu ngạo vì cái gì, mà bà vẫn còn cảm thấy Kỷ Huyên Huyên rất chướng mắt.
Sau khi tiễn cả ba người Kỷ Vận, Tề Tử Cầm với Hồ thị về, hai mẹ con Thu Liên cùng Phán Hương đang cùng dọn dẹp mớ hỗn độn còn lại ở trong vườn.
Lúc này, ở trong sân đã tràn ngập những dải lụa đỏ tươi, thoạt nhìn như đang có tiệc ăn mừng.
Hôm nay, Lâm Thiên Dược cũng xin nghỉ để ở nhà tiếp khách. Vào buổi tối, lúc Kỷ Đào trở về phòng, thì Lâm Thiên Dược vẫn còn đang dỗ Cẩm Nhi ngủ. Cả ngày nay, hắn và Hiến Nhi đều rất đều cực kỳ phấn khởi, vì cái sân của Lâm gia hiếm khi được náo nhiệt một lần như vậy.
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng Cẩm Nhi vẫn không ngủ được, nó cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, cho dù Lâm Thiên Dược đã đắp chăn lại cho nó nhưng cũng vô dụng. Vì chưa được bao là nó lại đạp ra, còn Lâm Thiên Dược cũng chẳng cảm thấy phiền, hắn vẫn cứ đắp đi đắp lại cho nó.
Thấy vậy, Kỷ Đào không nhịn được mà bật cười lên. Nghe thấy có tiếng động, Lâm Thiên Dược liền quay đầu lại, khi nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ thẫm trên người Kỷ Đào, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, sau đó hỏi nàng: “Đào nhi, hôm nay nàng có mệt không? Nàng đi rửa mặt trước đi.”
Chắc chắn là mệt rồi, vì hôm nay có nhiều người đến nhà như vậy, thì không thể xảy ra vài sự cố được, vả lại vào mấy ngày trước, Kỷ Đào đã bắt đầu chuẩn bị và cũng may là mọi chuyện hôm nay nàng đều hoàn thành suôn sẻ hết.
Nàng bèn đứng dậy đi vào trong căn phòng nhỏ để rửa mặt, rồi tựa vào thùng tắm nghỉ ngơi, không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng bước chân truyền từ chỗ bình phong vào. Vào canh giờ này thì ngoại trừ Lâm Thiên Dược ra thì chẳng có ai tiến vào cả.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, nàng lập tức suy nghĩ, vả lại đây cũng không phải là lúc ngượng ngùng cho đôi phu thê lấy nhau đã lâu.
Nghĩ vậy, nàng chỉ thản nhiên tựa vào thùng tắm, khi nhìn thấy người từ chỗ bình phong đi vào quả nhiên là Lâm Thiên Dược, nàng liền hỏi hắn: “Chàng có chuyện gì sao?”
Lâm Thiên Dược liền tiến lên nắm lấy bả vai của nàng đang dính đầy nước, rồi nói: “Ta vào để giúp nàng tắm thôi.”
Thật không ngờ rằng hắn đến chỉ là vì chuyện này, nên Kỷ Đào cử động có chút không được tự nhiên, “Không cần đâu. Chàng cũng mệt rồi mà.”
Sau khi lấy chiếc khăn trên tay Kỷ Đào, Lâm Thiên Dược liền dùng nó cọ lưng giúp nàng, hắn thật sự chỉ đến để cọ lưng cho nàng chứ chẳng nhớ nhung gì.
Kỷ Đào cảm thấy không khí lúc này có chút không đúng cho lắm, vì trước đây, nếu Lâm Thiên Dược tiến vào, thì nhất định là không đúng quy củ. Thế nhưng lúc này, có vẻ như hẳn đang buồn.
Vì thế, nàng bèn hỏi: “Cẩm nhi đâu rồi?”
“Nó ngủ rồi.” Động tác của Lâm Thiên Dược vẫn không ngừng lại.
Kỷ Đào chìa tay ra nắm lấy cánh tay mà hắn cầm khăn, sau đó nàng xoay người qua một chút, lúc nàng xoay qua, trên mặt nước cũng gợn sóng theo. Lúc này, đôi mắt của hắn rũ xuống nhìn nàng, hắn chỉ nói: “Để ta giúp nàng.”
Khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Kỷ Đào nghiêm túc hỏi: “Thiên Dược, chàng đang buồn à?"
Nghe vậy, từ tận đáy lòng, Lâm Thiên Dược thực sự rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại xen lẫn một chút đau đớn, vì thế, hắn bèn nói: “Ta rất vui khi nàng đã gả cho ta, chẳng qua, ta chỉ cảm thấy nàng đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Vì cả hai ở bên nhau đã lâu, đương nhiên Kỷ Đào có thể đoán được những suy nghĩ của Lâm Thiên Dược. Vả lại hôm nay là ngày Phó Phong thành thân, từ sính lễ, dải lụa cho đến các món ăn trong yến tiệc đều do Kỷ Đào hao tâm tổn trí chuẩn bị tất cả.
Kỳ thật, Kỷ Đào cũng chẳng cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, vì nàng nghĩ rằng mình có bao nhiêu khả năng thì sẽ làm bấy nhiêu chuyện thôi. Trước đây, lúc nàng thành thân với Lâm Thiên Dược, có thể nói là nàng đã hao tâm tổn sức chuyện này. Nếu nói là dùng toàn bộ sức lực, thì cũng không quá.
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Vậy chàng thật sự muốn sau khi thi đỗ Thám Hoa Lang rồi mới tới nhà ta cầu thân sao?”
*#*#È” = “Thám Hoa Lang”: là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á.
Ánh mắt Lâm Thiên Dược nhìn xuống bờ vai trắng nõn nà của nàng, “Nếu như có thể, thì hiện tại ta muốn nàng gả cho ta, bây giờ bạc của ta cũng đã đủ rồi, nên chắc chắn là sẽ có nhiều người đến cửa chúc mừng và xem chúng ta thành thân đấy.”
Kỷ Đào chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người lại rồi nói tiếp: “Vậy có khả năng là chàng không thể lấy ta được rồi.”
Trước đây, lúc Kỷ Vận thành thân, bầu không khí rất náo nhiệt, chỗ cửa sau ở tri phủ đều chật ních người đến xem, lúc ấy, Lâm Thiên Dược cũng từng nói qua những lời như vậy.
Và nàng cũng trả lời hắn như thế.
Lâm Thiên Dược càng siết chặt chiếc khăn, hắn nghĩ về cuộc sống lúc trước khi thành thân với Kỷ Đào và lúc nàng gả cho hắn, hắn vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt hơn nhiều, ít nhất thì nàng vẫn là người của hắn.
“Đã thiệt thòi cho nàng rồi.”
Kỷ Đào liền thì thầm: “Thiên Dược, nếu như bây giờ chàng là một người bình thường ở trong thôn Đào Nguyên, thì ta vẫn đối xử với chàng như vậy.”
Cho dù chàng có trở thành cái gì đi chăng nữa, thì ta vẫn đối xử với chàng như vậy.
Bỗng nhiên, Lâm Thiên Dược nhớ đến giấc mộng đứt quãng của mình. Trong giấc mộng đó, hắn là một kẻ hay bệnh liên tục còn Điền thị thì chẳng biết gì cả, Kỷ Đào thì luôn chăm sóc hai mẹ con họ mà không nỡ rời xa. Hắn đột nhiên nói ra: “Đào Nhi, nàng tốt thật.”
Kỷ Đào cảm thấy thật khó hiểu. Lúc này, nước đã hơi lạnh, Lâm Thiên Dược liền cầm quần áo cẩn thận giúp Kỷ Đào mặc vào, sau đó hắn lau khô tóc cho nàng, rồi kéo nàng lên giường và đắp chăn cho nàng, “Nàng ngủ đi.”
Kỷ Đào vừa đắp chăn mỏng lên vừa cười: “Thiên Dược, chàng chăm sóc ta như vậy, chàng không sợ ta ngày càng lười sao?”
Lâm Thiên Dược liền xoay người lại với nụ cười dịu dàng. Lúc này, ánh mắt của hắn càng nhu hòa hơn, “Ta muốn chăm sóc nàng.”
Vì trong giấc mơ đó, nàng cũng chăm sóc ta như vậy.
Kỷ Đào đã chìm vào giấc ngủ say, nàng cũng chẳng biết Lâm Thiên Dược đã ngủ từ khi nào nữa. Ngày hôm sau, vì dậy sớm, nên đầu óc của nàng rất sảng khoái, cũng có thể vì nàng đã trải qua những chuyện vui và đã trút bỏ được những thứ đã đè nặng trong lòng mấy tháng nay.
Kỷ Duy và Liễu thị đã dậy từ sớm, lúc này, họ đang ở trước sân, Kỷ Duy cảm thấy rất vui khi thấy Hiên Nhi đang múa võ với Diệp Vọng An.
Nhìn thấy Kỷ Đào bế Cẩm Nhi đi ra, Điền thị liền tiếp nhận đứa nhỏ, sau đó bà lại nói: “Tức phụ* với Phó Phong đều đã dậy từ sớm, còn cháo thì đã nấu xong rồi.”
*媳妇: con dâu
Kỷ Đào hơi kinh ngạc, “Hắn không cần phải ngủ thêm một lát sao?”
Liễu thị bèn hừ lạnh, “Con nghĩ ai cũng giống như con à.”
Điền thị chỉ mỉm cười, “Đó được cho là phong tục ở kinh thành bên này, tân nương tử cần phải nấu bữa ăn sáng để thể hiện sự cần cù đấy.”
Kỷ Đào bèn nói thẳng, “Nhưng mà nhà của chúng ta làm gì có cái quy củ này.”
Liễu thị liền véo nàng một cái, vì ở trước mặt Điền thị mà Kỷ Đào lại nói ra những lời này thì lại không thích hợp cho lắm.
Mà Kỷ Đào cũng chẳng thèm quan tâm, nàng biết Điền thị sẽ không vì chuyện đó mà tức giận. Hơn nữa, đây là nàng nói đúng sự thật, vì ở thôn Đào Nguyên quả thật chẳng có quy củ này.
Điền thị liền đồng ý, “Ta đã nói rồi mà, nhà chúng ta chẳng có cái quy củ này đâu, nhưng Huệ Nghiên vẫn cứ khăng khăng làm như vậy.”
Nhưng vào lúc này, Trì Huệ Nghiên còn đang cầm bát đũa trong tay, thì Phó Phong vừa cười vừa bưng một nồi cháo lên, khi nhìn thấy mọi người ai nấy cũng đang ở trong sân, khuôn mặt của Trì Huệ Nghiên lập tức đỏ lên.
Liễu thị liền vội vàng chào hỏi, “Vào phòng ăn sáng đi.”
Vừa múc cháo xong, Trì Huệ Nghiên liền đích thân bưng đến tận tay từng người từ Phó đại phu, Kỷ Duy và Điền thị, rồi đến Liễu thị. Lúc bưng đến cho Kỷ Đào, nàng thì thầm gọi một tiếng tỷ tỷ.
Khi nhìn chén cháo đặc trong tay, Kỷ Đào bèn hỏi: “Huệ Nghiên, có phải bọn ta đã đưa cho muội một phong bì đỏ không?”
Tất cả mọi người ở trong phòng ai nấy cũng bật cười, bầu không khí lúc này thật ấm áp.
Thực ra thì Điền thị đã sớm chuẩn bị xong hồng bao và sau khi bị nhắc nhở, Liễu thị mới chuẩn bị, còn Phó đại phu càng khỏi nói.
Từ lúc phụ mẫu của mình mất đi, Trì Huệ Nghiên không còn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ và hòa thuận này nữa. Vì thế, nàng vẫn quyết định ở lại hai ngày rồi mới trở về ngoại thành.
Vì đã có đôi phu thê lớn tuổi ở trong tiệm bán phấn son trông nom, nên Trì Huệ Nghiên chẳng cần phải chăm chú vào cửa tiệm của mình hàng ngày. Vào thời điểm đó, bọn họ chính là phụ mẫu của nàng, họ đã ở nhà hỗ trợ nàng, nên sự trung thành là điều chắc chắn.
Lúc này, Phó Phong cũng ở nhà. Hơn nữa, vì đặc biệt xin nghỉ phép nửa tháng để thành thân, nên hiện giờ hắn vẫn còn đang rảnh rỗi.
Trong tiệm thuốc, lúc Phó Phong đang dạy Hiên nhi về dược, thì Kỷ Đào cũng ở đây, còn Trì Huệ Nghiên thì ngồi ở một bên mỉm cười nhìn sang.
Từ khi ở cùng Trì Huệ Nghiên, Kỷ Đào càng cảm thấy nàng ta thật dễ gần, nàng cũng chẳng có thái độ kiêu ngạo của Quan phu nhân nên có cả, vả lại nàng còn càng ngày càng tùy tiện, “Tỷ tỷ, Hiên nhi thật thông minh, A Phong đã nói với ta rằng y thuật của Hiên nhi sau này ắt hẳn sẽ rất lợi hại cho mà xem, nói không chừng nó có thể đuổi kịp sư phụ đấy.”
Nếu nó có thể đuổi kịp được Phó đại phu thì tốt rồi, ít nhất có thể tự nuôi sống bản thân bằng y thuật của mình và còn được người khác kính trọng nữa.
Kỷ Đào liền bật cười, “Ta cũng không ép nó được, nó vẫn còn nhỏ, mới có bảy tuổi mà, nói không chừng nếu như một ngày nào đó, nó không muốn cái này thì sao.”
Lúc này, Thu Liên gõ cửa, Kỷ Đào liền nhìn qua, “Có chuyện gì à?”
Nàng ta đứng ở ngoài cửa nhìn Trì Huệ Nghiên một lúc rồi mới nói, “Nhị thúc của Phó phu nhân muốn gặp nàng.”
Trì Huệ Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó nàng nhìn Kỷ Đào nói tiếp: “Hình như bọn họ
không dám lấy cửa tiệm đâu tỷ tỷ, nhưng mà muội vẫn cảm thấy, bọn họ sẽ không từ bỏ đâu.”
Một khoản bạc lớn như vậy mà đặt ở trước mặt, nếu có cơ hội, chắc chắc bọn hắn sẽ không từ bỏ rồi.
“Muội có muốn gặp không? Mà muội không muốn gặp thì thôi, bọn họ cũng chẳng dám dây dưa đâu.” Kỷ Đào nói chuyện một cách rất nghiêm túc.
Cho dù Trì Trụ có vô lại như thế nào đi chăng nữa, thì Kỷ Đào chẳng dùng những lời lẽ để
hạ thấp ông ta, vì dù sao thì ông ta cũng là nhị thúc của Trì Huệ Nghiên. Nên nếu trong giọng nói của nàng chứa sự khinh thường, tỏ ra rất chướng mắt Trì Trụ, thì sẽ khó tránh khỏi việc Trì Huệ Nghiên sẽ suy nghĩ lung tung.
Thậm chí Trì Huệ Nghiên còn không muốn nhận người thân này, bản thân nàng cũng đã tự quyết định được khi nào mình mới bỏ qua cho họ, chứ không phải do Kỷ Đào thay
nàng quyết định. Dĩ nhiên, nếu Trì Huệ Nghiên cần giúp gì, chắc chắn Kỷ Đào sẽ sẵn lòng giúp nàng. Trì Huệ Nghiên suy nghĩ, “Vẫn phải gặp thôi, vả lại hôm nay, muội cũng vừa mới thành thân, nên nếu để chuyện ầm ĩ lên, thì cũng khó tránh khỏi có chút bạc bẽo.”
Vào ngày hôm đó, cả nhà họ Trụ ai nấy cũng vui vẻ đến nhà chúc mừng và đó là lúc không nên gây sự và nói bậy. Vì thế, nếu như Trì Huệ Nghiên ở bên này mà trở mặt không nhận người, thì thực sự nàng có chút cảm giác như dùng xong rồi vứt đi vậy.
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Vậy muội đi gặp đi, muội muốn làm gì thì làm. Muội nên nhớ rằng đây chính là nhà của muội, muội có phải là người ngoài đâu.”
Hốc mắt của Trì Huệ Nghiên đỏ lên, nàng vội dùng khăn lau đi, lúc đứng dậy đi ra cửa, nàng chỉ để lại một câu, “Đa tạ tỷ tỷ.”
Mặc dù Thi phu nhân từng đắc tội với Kỷ Đào vài lần, nhưng nàng cũng chẳng tỏ thái độ gì, rõ ràng là vì nàng cảm thấy Thi phu nhân đúng, hoặc là vì sợ làm phật lòng Thi phu nhân và sợ bà ta chống đối mình.
Nhưng dù sao thì họ cũng là tỷ muội ruột thịt, nàng có thể nói nhẹ nhàng vài câu trước mặt Kỷ Đào cũng được rồi, thế mà từ đầu đến cuối, chuyện đã trôi qua lâu như vậy, mà cũng chẳng thấy nàng ta xấu hổ chút nào cả.
Kỷ Đào cũng đã từ bỏ.
Kỳ thực, chuyện Thi phu nhân đến nhà tìm Lâm Thiên Dược để cầu cứu cho Lục Dự Sơn cùng với chuyện Kỷ Huyên Huyện làm ầm ĩ đều có nguyên do cả. Thậm chí nếu như không làm ầm ĩ với bà ta đi chăng nữa, thì nàng cũng tranh thủ nắm bắt cơ hội này để trở về Kỷ phủ và để Kỷ Quân giúp nàng dành được vài quyền lợi cho mình cũng tốt mà.
Còn chuyện Kỷ Huyên Huyên sống hòa thuận với Thi phu nhân là điều hoàn toàn không thể.
Kỷ Đào chỉ suy nghĩ, một kẻ vô ơn như vậy thì cũng chỉ có mình Kỷ Vận sẵn lòng giúp đỡ mà thôi.
Phó đại phu cũng chẳng biết nói gì, còn Kỷ Huyên Huyên chỉ mỉm cười rồi cáo từ với Kỷ Đào.
Ánh mắt của nàng ta lộ ra vẻ không dám tin, còn Kỷ Đào cũng chẳng có ý định tiễn nàng, nên mới để Thu Liên tiễn thay mình.
“Tại sao bây giờ Huyên Huyên lại trở nên như vậy?” Lúc thì Kỷ Vận lộ vẻ rất kinh ngạc, lúc lại đờ đẫn.
Kỷ Đào liền phản đối, “Ta có biết đâu?”
Kỷ Vận hơi thất vọng, “Dường như nàng ta không hiểu cách đối nhân xử thế cho lắm, cho dù tỷ muội có thân thiết nhất đi chăng nữa, thì cũng đâu cần phải khách sáo thế kia, nhưng lễ phép vẫn là điều cơ bản nhất mà, chẳng lẽ việc đa tạ muội là điều không nên làm sao?”
Kỷ Đào bèn nói thẳng, “Không cần đâu.”
Kỷ Vận cạn lời, nàng đã sớm nhìn ra sự thất vọng của Kỷ Đào với Kỷ Huyên Huyên, vì cảm xúc mà Kỷ Đào thể hiện trên khuôn mặt hầu như không còn nữa.
Kỷ Đào đặt điểm tâm trên bàn xuống, rồi nói tiếp: “Vừa nãy do vội quá, nên tỷ ăn chưa no đúng không, vậy tỷ hãy ăn lót dạ chút đi, lát nữa, ta sẽ bảo các nàng mang đồ ăn lên, chúng ta sẽ lại ăn một bữa, rồi đưa mấy người về nhà.”
Kỷ Vận liền lấy lòng Kỷ Đào, “Muội nhìn xem, muội như vậy mới là người bình thường. Chứ Huyền Huyên, nàng ta cũng quá thẳng thắn rồi đó.”
Kỷ Đào chẳng thèm nói gì, thực ra thì Kỷ Huyên Huyên có như thế nào đi chăng nữa, thì nàng cũng chẳng bận tâm cho lắm, nhưng Hồ thị cũng sẽ mặc kệ nàng ta sao?
Nhưng Kỷ Quân sẽ quản chuyện đó, vì chức vị quan lại của Thi Thành cần phải di chuyển và vì dựa vào mối quan hệ của hắn với Kỷ Quân. Nhưng nếu như Thi Thành mà xảy ra chuyện, thì đến lúc đó, Kỷ Quân vẫn ra tay bắt hắn, vả lại nàng cũng chẳng biết Thi phu nhân kiêu ngạo vì cái gì, mà bà vẫn còn cảm thấy Kỷ Huyên Huyên rất chướng mắt.
Sau khi tiễn cả ba người Kỷ Vận, Tề Tử Cầm với Hồ thị về, hai mẹ con Thu Liên cùng Phán Hương đang cùng dọn dẹp mớ hỗn độn còn lại ở trong vườn.
Lúc này, ở trong sân đã tràn ngập những dải lụa đỏ tươi, thoạt nhìn như đang có tiệc ăn mừng.
Hôm nay, Lâm Thiên Dược cũng xin nghỉ để ở nhà tiếp khách. Vào buổi tối, lúc Kỷ Đào trở về phòng, thì Lâm Thiên Dược vẫn còn đang dỗ Cẩm Nhi ngủ. Cả ngày nay, hắn và Hiến Nhi đều rất đều cực kỳ phấn khởi, vì cái sân của Lâm gia hiếm khi được náo nhiệt một lần như vậy.
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng Cẩm Nhi vẫn không ngủ được, nó cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, cho dù Lâm Thiên Dược đã đắp chăn lại cho nó nhưng cũng vô dụng. Vì chưa được bao là nó lại đạp ra, còn Lâm Thiên Dược cũng chẳng cảm thấy phiền, hắn vẫn cứ đắp đi đắp lại cho nó.
Thấy vậy, Kỷ Đào không nhịn được mà bật cười lên. Nghe thấy có tiếng động, Lâm Thiên Dược liền quay đầu lại, khi nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ thẫm trên người Kỷ Đào, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, sau đó hỏi nàng: “Đào nhi, hôm nay nàng có mệt không? Nàng đi rửa mặt trước đi.”
Chắc chắn là mệt rồi, vì hôm nay có nhiều người đến nhà như vậy, thì không thể xảy ra vài sự cố được, vả lại vào mấy ngày trước, Kỷ Đào đã bắt đầu chuẩn bị và cũng may là mọi chuyện hôm nay nàng đều hoàn thành suôn sẻ hết.
Nàng bèn đứng dậy đi vào trong căn phòng nhỏ để rửa mặt, rồi tựa vào thùng tắm nghỉ ngơi, không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng bước chân truyền từ chỗ bình phong vào. Vào canh giờ này thì ngoại trừ Lâm Thiên Dược ra thì chẳng có ai tiến vào cả.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, nàng lập tức suy nghĩ, vả lại đây cũng không phải là lúc ngượng ngùng cho đôi phu thê lấy nhau đã lâu.
Nghĩ vậy, nàng chỉ thản nhiên tựa vào thùng tắm, khi nhìn thấy người từ chỗ bình phong đi vào quả nhiên là Lâm Thiên Dược, nàng liền hỏi hắn: “Chàng có chuyện gì sao?”
Lâm Thiên Dược liền tiến lên nắm lấy bả vai của nàng đang dính đầy nước, rồi nói: “Ta vào để giúp nàng tắm thôi.”
Thật không ngờ rằng hắn đến chỉ là vì chuyện này, nên Kỷ Đào cử động có chút không được tự nhiên, “Không cần đâu. Chàng cũng mệt rồi mà.”
Sau khi lấy chiếc khăn trên tay Kỷ Đào, Lâm Thiên Dược liền dùng nó cọ lưng giúp nàng, hắn thật sự chỉ đến để cọ lưng cho nàng chứ chẳng nhớ nhung gì.
Kỷ Đào cảm thấy không khí lúc này có chút không đúng cho lắm, vì trước đây, nếu Lâm Thiên Dược tiến vào, thì nhất định là không đúng quy củ. Thế nhưng lúc này, có vẻ như hẳn đang buồn.
Vì thế, nàng bèn hỏi: “Cẩm nhi đâu rồi?”
“Nó ngủ rồi.” Động tác của Lâm Thiên Dược vẫn không ngừng lại.
Kỷ Đào chìa tay ra nắm lấy cánh tay mà hắn cầm khăn, sau đó nàng xoay người qua một chút, lúc nàng xoay qua, trên mặt nước cũng gợn sóng theo. Lúc này, đôi mắt của hắn rũ xuống nhìn nàng, hắn chỉ nói: “Để ta giúp nàng.”
Khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Kỷ Đào nghiêm túc hỏi: “Thiên Dược, chàng đang buồn à?"
Nghe vậy, từ tận đáy lòng, Lâm Thiên Dược thực sự rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại xen lẫn một chút đau đớn, vì thế, hắn bèn nói: “Ta rất vui khi nàng đã gả cho ta, chẳng qua, ta chỉ cảm thấy nàng đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Vì cả hai ở bên nhau đã lâu, đương nhiên Kỷ Đào có thể đoán được những suy nghĩ của Lâm Thiên Dược. Vả lại hôm nay là ngày Phó Phong thành thân, từ sính lễ, dải lụa cho đến các món ăn trong yến tiệc đều do Kỷ Đào hao tâm tổn trí chuẩn bị tất cả.
Kỳ thật, Kỷ Đào cũng chẳng cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, vì nàng nghĩ rằng mình có bao nhiêu khả năng thì sẽ làm bấy nhiêu chuyện thôi. Trước đây, lúc nàng thành thân với Lâm Thiên Dược, có thể nói là nàng đã hao tâm tổn sức chuyện này. Nếu nói là dùng toàn bộ sức lực, thì cũng không quá.
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Vậy chàng thật sự muốn sau khi thi đỗ Thám Hoa Lang rồi mới tới nhà ta cầu thân sao?”
*#*#È” = “Thám Hoa Lang”: là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á.
Ánh mắt Lâm Thiên Dược nhìn xuống bờ vai trắng nõn nà của nàng, “Nếu như có thể, thì hiện tại ta muốn nàng gả cho ta, bây giờ bạc của ta cũng đã đủ rồi, nên chắc chắn là sẽ có nhiều người đến cửa chúc mừng và xem chúng ta thành thân đấy.”
Kỷ Đào chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người lại rồi nói tiếp: “Vậy có khả năng là chàng không thể lấy ta được rồi.”
Trước đây, lúc Kỷ Vận thành thân, bầu không khí rất náo nhiệt, chỗ cửa sau ở tri phủ đều chật ních người đến xem, lúc ấy, Lâm Thiên Dược cũng từng nói qua những lời như vậy.
Và nàng cũng trả lời hắn như thế.
Lâm Thiên Dược càng siết chặt chiếc khăn, hắn nghĩ về cuộc sống lúc trước khi thành thân với Kỷ Đào và lúc nàng gả cho hắn, hắn vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt hơn nhiều, ít nhất thì nàng vẫn là người của hắn.
“Đã thiệt thòi cho nàng rồi.”
Kỷ Đào liền thì thầm: “Thiên Dược, nếu như bây giờ chàng là một người bình thường ở trong thôn Đào Nguyên, thì ta vẫn đối xử với chàng như vậy.”
Cho dù chàng có trở thành cái gì đi chăng nữa, thì ta vẫn đối xử với chàng như vậy.
Bỗng nhiên, Lâm Thiên Dược nhớ đến giấc mộng đứt quãng của mình. Trong giấc mộng đó, hắn là một kẻ hay bệnh liên tục còn Điền thị thì chẳng biết gì cả, Kỷ Đào thì luôn chăm sóc hai mẹ con họ mà không nỡ rời xa. Hắn đột nhiên nói ra: “Đào Nhi, nàng tốt thật.”
Kỷ Đào cảm thấy thật khó hiểu. Lúc này, nước đã hơi lạnh, Lâm Thiên Dược liền cầm quần áo cẩn thận giúp Kỷ Đào mặc vào, sau đó hắn lau khô tóc cho nàng, rồi kéo nàng lên giường và đắp chăn cho nàng, “Nàng ngủ đi.”
Kỷ Đào vừa đắp chăn mỏng lên vừa cười: “Thiên Dược, chàng chăm sóc ta như vậy, chàng không sợ ta ngày càng lười sao?”
Lâm Thiên Dược liền xoay người lại với nụ cười dịu dàng. Lúc này, ánh mắt của hắn càng nhu hòa hơn, “Ta muốn chăm sóc nàng.”
Vì trong giấc mơ đó, nàng cũng chăm sóc ta như vậy.
Kỷ Đào đã chìm vào giấc ngủ say, nàng cũng chẳng biết Lâm Thiên Dược đã ngủ từ khi nào nữa. Ngày hôm sau, vì dậy sớm, nên đầu óc của nàng rất sảng khoái, cũng có thể vì nàng đã trải qua những chuyện vui và đã trút bỏ được những thứ đã đè nặng trong lòng mấy tháng nay.
Kỷ Duy và Liễu thị đã dậy từ sớm, lúc này, họ đang ở trước sân, Kỷ Duy cảm thấy rất vui khi thấy Hiên Nhi đang múa võ với Diệp Vọng An.
Nhìn thấy Kỷ Đào bế Cẩm Nhi đi ra, Điền thị liền tiếp nhận đứa nhỏ, sau đó bà lại nói: “Tức phụ* với Phó Phong đều đã dậy từ sớm, còn cháo thì đã nấu xong rồi.”
*媳妇: con dâu
Kỷ Đào hơi kinh ngạc, “Hắn không cần phải ngủ thêm một lát sao?”
Liễu thị bèn hừ lạnh, “Con nghĩ ai cũng giống như con à.”
Điền thị chỉ mỉm cười, “Đó được cho là phong tục ở kinh thành bên này, tân nương tử cần phải nấu bữa ăn sáng để thể hiện sự cần cù đấy.”
Kỷ Đào bèn nói thẳng, “Nhưng mà nhà của chúng ta làm gì có cái quy củ này.”
Liễu thị liền véo nàng một cái, vì ở trước mặt Điền thị mà Kỷ Đào lại nói ra những lời này thì lại không thích hợp cho lắm.
Mà Kỷ Đào cũng chẳng thèm quan tâm, nàng biết Điền thị sẽ không vì chuyện đó mà tức giận. Hơn nữa, đây là nàng nói đúng sự thật, vì ở thôn Đào Nguyên quả thật chẳng có quy củ này.
Điền thị liền đồng ý, “Ta đã nói rồi mà, nhà chúng ta chẳng có cái quy củ này đâu, nhưng Huệ Nghiên vẫn cứ khăng khăng làm như vậy.”
Nhưng vào lúc này, Trì Huệ Nghiên còn đang cầm bát đũa trong tay, thì Phó Phong vừa cười vừa bưng một nồi cháo lên, khi nhìn thấy mọi người ai nấy cũng đang ở trong sân, khuôn mặt của Trì Huệ Nghiên lập tức đỏ lên.
Liễu thị liền vội vàng chào hỏi, “Vào phòng ăn sáng đi.”
Vừa múc cháo xong, Trì Huệ Nghiên liền đích thân bưng đến tận tay từng người từ Phó đại phu, Kỷ Duy và Điền thị, rồi đến Liễu thị. Lúc bưng đến cho Kỷ Đào, nàng thì thầm gọi một tiếng tỷ tỷ.
Khi nhìn chén cháo đặc trong tay, Kỷ Đào bèn hỏi: “Huệ Nghiên, có phải bọn ta đã đưa cho muội một phong bì đỏ không?”
Tất cả mọi người ở trong phòng ai nấy cũng bật cười, bầu không khí lúc này thật ấm áp.
Thực ra thì Điền thị đã sớm chuẩn bị xong hồng bao và sau khi bị nhắc nhở, Liễu thị mới chuẩn bị, còn Phó đại phu càng khỏi nói.
Từ lúc phụ mẫu của mình mất đi, Trì Huệ Nghiên không còn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ và hòa thuận này nữa. Vì thế, nàng vẫn quyết định ở lại hai ngày rồi mới trở về ngoại thành.
Vì đã có đôi phu thê lớn tuổi ở trong tiệm bán phấn son trông nom, nên Trì Huệ Nghiên chẳng cần phải chăm chú vào cửa tiệm của mình hàng ngày. Vào thời điểm đó, bọn họ chính là phụ mẫu của nàng, họ đã ở nhà hỗ trợ nàng, nên sự trung thành là điều chắc chắn.
Lúc này, Phó Phong cũng ở nhà. Hơn nữa, vì đặc biệt xin nghỉ phép nửa tháng để thành thân, nên hiện giờ hắn vẫn còn đang rảnh rỗi.
Trong tiệm thuốc, lúc Phó Phong đang dạy Hiên nhi về dược, thì Kỷ Đào cũng ở đây, còn Trì Huệ Nghiên thì ngồi ở một bên mỉm cười nhìn sang.
Từ khi ở cùng Trì Huệ Nghiên, Kỷ Đào càng cảm thấy nàng ta thật dễ gần, nàng cũng chẳng có thái độ kiêu ngạo của Quan phu nhân nên có cả, vả lại nàng còn càng ngày càng tùy tiện, “Tỷ tỷ, Hiên nhi thật thông minh, A Phong đã nói với ta rằng y thuật của Hiên nhi sau này ắt hẳn sẽ rất lợi hại cho mà xem, nói không chừng nó có thể đuổi kịp sư phụ đấy.”
Nếu nó có thể đuổi kịp được Phó đại phu thì tốt rồi, ít nhất có thể tự nuôi sống bản thân bằng y thuật của mình và còn được người khác kính trọng nữa.
Kỷ Đào liền bật cười, “Ta cũng không ép nó được, nó vẫn còn nhỏ, mới có bảy tuổi mà, nói không chừng nếu như một ngày nào đó, nó không muốn cái này thì sao.”
Lúc này, Thu Liên gõ cửa, Kỷ Đào liền nhìn qua, “Có chuyện gì à?”
Nàng ta đứng ở ngoài cửa nhìn Trì Huệ Nghiên một lúc rồi mới nói, “Nhị thúc của Phó phu nhân muốn gặp nàng.”
Trì Huệ Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó nàng nhìn Kỷ Đào nói tiếp: “Hình như bọn họ
không dám lấy cửa tiệm đâu tỷ tỷ, nhưng mà muội vẫn cảm thấy, bọn họ sẽ không từ bỏ đâu.”
Một khoản bạc lớn như vậy mà đặt ở trước mặt, nếu có cơ hội, chắc chắc bọn hắn sẽ không từ bỏ rồi.
“Muội có muốn gặp không? Mà muội không muốn gặp thì thôi, bọn họ cũng chẳng dám dây dưa đâu.” Kỷ Đào nói chuyện một cách rất nghiêm túc.
Cho dù Trì Trụ có vô lại như thế nào đi chăng nữa, thì Kỷ Đào chẳng dùng những lời lẽ để
hạ thấp ông ta, vì dù sao thì ông ta cũng là nhị thúc của Trì Huệ Nghiên. Nên nếu trong giọng nói của nàng chứa sự khinh thường, tỏ ra rất chướng mắt Trì Trụ, thì sẽ khó tránh khỏi việc Trì Huệ Nghiên sẽ suy nghĩ lung tung.
Thậm chí Trì Huệ Nghiên còn không muốn nhận người thân này, bản thân nàng cũng đã tự quyết định được khi nào mình mới bỏ qua cho họ, chứ không phải do Kỷ Đào thay
nàng quyết định. Dĩ nhiên, nếu Trì Huệ Nghiên cần giúp gì, chắc chắn Kỷ Đào sẽ sẵn lòng giúp nàng. Trì Huệ Nghiên suy nghĩ, “Vẫn phải gặp thôi, vả lại hôm nay, muội cũng vừa mới thành thân, nên nếu để chuyện ầm ĩ lên, thì cũng khó tránh khỏi có chút bạc bẽo.”
Vào ngày hôm đó, cả nhà họ Trụ ai nấy cũng vui vẻ đến nhà chúc mừng và đó là lúc không nên gây sự và nói bậy. Vì thế, nếu như Trì Huệ Nghiên ở bên này mà trở mặt không nhận người, thì thực sự nàng có chút cảm giác như dùng xong rồi vứt đi vậy.
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Vậy muội đi gặp đi, muội muốn làm gì thì làm. Muội nên nhớ rằng đây chính là nhà của muội, muội có phải là người ngoài đâu.”
Hốc mắt của Trì Huệ Nghiên đỏ lên, nàng vội dùng khăn lau đi, lúc đứng dậy đi ra cửa, nàng chỉ để lại một câu, “Đa tạ tỷ tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.