Khó Gả

Chương 614:

(>..

30/12/2022

Kỷ Đào có chút ngơ ngác, nàng đã sống kinh thành cũng được vài năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua cái gì mà canh bạch tử cả.

Nhưng chuyện nối dõi tông đường con cái là chuyện không rõ ràng nhất, mà Phó đại phu cũng chưa từng dạy cho nàng về phương thuốc sinh con trai gì đó bao giờ, nàng cũng chẳng biết trên đời này rốt cuộc có phương thuốc này hay không nữa.

Thái tử phi bèn thốt lên, “Ngô phu nhân quả nhiên là người tốt bụng, vì canh bạch tử đó chỉ có trong một thôn nhỏ ở huyện Vận thành thôi, mặc dù thời gian đi mất khoảng mười ngày, nhưng bà vẫn chấp nhận đi đến đó.”

Vậy đó là điều chắc chắn rồi, nếu thực sự có thể đảm bảo việc sinh con trai, thì nói không chừng sau này còn có thể leo lên được vị trí tối cao đó, cho dù không lên được, thì vẫn có thể được làm một thân vương, đồng thời còn có thể được làm hoàng thân quốc thích nữa. Vì thế, Kỷ Đào cũng phần nào hiểu được ý định của mấy gia tộc ở trong kinh thành này lại đưa nữ nhi của mình vào cung rồi.

Vì không tiện trả lời, nên Kỷ Đào chỉ đành đứng dậy cáo từ.

Thái tử phi cũng chẳng cản lại mà chỉ bảo ma ma bưng một cái tráp lên. Lúc này, Kỷ Đào mới nhớ đến cái hà bao vừa rồi mà Thịnh Linh Lung cho mình, nên nàng nói rằng: “Vừa rồi Thịnh trắc phi đã ta quà để cảm tạ rồi ạ.”

Nụ cười trong mắt của Thái tử phi ngày càng sâu, rõ ràng là nàng ta rất hài lòng với sự thẳng thắn của Kỷ Đào, sau đó nàng ta vừa cười vừa nói: “Của nàng ta cho thì là của nàng ta, còn của ta là cái để cảm tạ, nên ngươi cứ nhận lấy đi.”

Kỷ Đào liền tiếp nhận tráp, lúc nàng định mở ra, thì giọng nói của Thái tử phi lại vang lên, “Cho ngươi thì ngươi cất đi, ta cho ngươi nhiều như vậy, vì ta cảm thấy ngươi đáng giá,

nên ngươi không cần phải quá khiêm tốn đâu.”

* “cái tráp”: cái hộp

Cũng phải, nàng ta đã nói như vậy rồi. Kỷ Đào cũng chẳng quan tâm nữa, nàng chỉ ôm tráp và hướng hành lễ Thái tử phi một cái, “Thần phụ xin cáo lui.”

Sau khi ma ma dẫn nàng ra khỏi cửa phủ Thái tử, nàng liền lên xe ngựa trở về nhà. Lúc về

đến nhà, Kỷ Đào mới mở cái tráp ra, khi nhìn thấy ngân phiếu ở bên trong, nàng có chút sững sờ, vì những tờ ngân phiếu này của Thái tử phi cho cũng dày xấp xỉ với xấp ngân phiếu từ phủ công chúa.

Kỷ Đào liền lấy ra đếm, đã đủ ba ngàn lượng.

Sau đó, nàng lại mở hà bao của Thịnh Linh Lung cho nàng ra, thì ở bên trong chứa một trăm lượng.



Nàng liền đem hà bao bỏ vào trong tráp rồi đậy nắp lại, lúc này, nàng mới cảm thấy được trọng lượng của hai chữ “quý nhân” quả nhiên không tệ!

Thực ra thì mọi chuyện ở trong phủ Thái tử đã rối tung hết cả lên, vì chuyện ở phủ công

chúa mà Đoan trắc phi lại ăn không ngon, ngủ không yên, Ngô trắc phi chỉ vì việc con nối dõi mà đã bắt đầu uống các bài thuốc dân gian, nhưng có lẽ, người hài lòng với cuộc sống nhất lại là Thịnh Linh Lung. Nhưng khi Kỷ Đào bắt mạch cho nàng ta, nàng có thể nhìn ra được sự khinh thường của Thịnh Linh Lung đối với chuyện Thái tử phi thỉnh đại phu đến bắt mạch cho các nàng.

Cho nên, người cuối cùng được sống như ý muốn của mình chỉ có Thái tử phi mà thôi.

Cuộc sống của Kỷ Đào thật bình yên, ngoài việc chăm sóc con cái hàng ngày ra, thì nàng còn chuẩn bị cho hôn sự của Phó Phong nữa.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng năm và ngày đại hỷ của Phó Phong cũng sắp đến.

Phó Phong đã xin nghỉ phép để ở nhà hỗ trợ họ ngay từ những ngày đầu tiên, hắn lo bố trí cả hỷ phòng và sân vườn, không những vậy, hắn còn giúp đỡ Đồ Tam và bọn họ treo từng dải lụa đỏ ở trong sân

Sính lễ được đưa đến cửa tiệm của Trì Huệ Nghiên trực tiếp, nhìn thấy hai mươi tám mâm

sính lễ đã đầy ắp, toàn bộ đều là những sản phẩm chất lượng mà không phải hàng góp nhặt. Vào lúc ấy, mặc dù cả nhà họ Trì Trụ đến cầu kiến một lần, nhưng Kỷ Đào lại không muốn gặp họ, vì thế, nàng đã trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Phó Phong vừa hớn hở cưỡi ngựa vừa dẫn theo kiệu để đón người, hôm nay có rất nhiều người đến nhà chúc mừng, mặc dù có nhiều người đến, nhưng cũng có nhiều người chỉ nhờ người gửi lễ vật chúc mừng thay.

Có lẽ bởi vì Phó Phong chỉ là một đại phu, không phải thái y, nên hầu hết người đến đều vì nể mặt mũi Phó đại phu với Lâm Thiên Dược mà thôi.

Vì đã từng làm qua vài hỷ yến, nên Kỷ Đào càng làm việc suôn sẻ hơn. Hơn nữa, vì có sự giúp đỡ của Kỷ Vận với Tề Dục Cầm, căn bản nàng cũng chẳng bận rộn lắm.

* “hỷ yến”: tiệc cưới

Hôm nay, Phó đại phu đặc biệt thay một bộ đồ màu đỏ thẫm, vì Liễu thị đã may giúp ông nên ông cảm thấy rất vui. Lúc Kỷ Đào đem đến cho Phó đại phu, ông đã xúc động đến cả nửa ngày. Nhưng trước đây, lúc Kỷ Đào thành thân thì ông lại không có mặt.

Phó đại phu vui vẻ đứng ở cửa đón khách, người ở Thái Y viện chỉ đến khoảng một nửa, còn một nửa còn lại đã gửi lễ vật chúc mừng vào ngày hôm qua, có thể thấy rằng mặc dù tính của Phó đại phu rất kỳ cục, nhưng ở Thái Y viện, ông lại cực kỳ tốt. Hôm nay, Kỷ Huyên Huyên cũng đến, nhưng sắc mặt nàng ta rất khó coi, khuôn mặt thì

hơi tái nhợt, nàng còn nghe Kỷ Vận nói rằng đứa nhỏ của nàng ta thường hay sinh bệnh, còn vú nuôi thì làm việc chẳng tận tâm, nàng ta đã đổi vài người rồi. Kể từ khi nàng ta sinh con, thì chuyện trả bạc của Thi phu nhân cũng khiến mối quan hệ giữa nàng và Kỷ Huyên Huyên lại có chút ngăn cách. Sau này, lại thêm chuyện Thi phu nhân đến tận của thê thiếp với chuyện cầu xin tha thứ của bà ta, thì cả hai nhà liền trở mặt hoàn toàn. Vì thế, ngoại trừ ngày Tết ra, căn bản họ cũng chẳng thèm lui tới, nếu không phải vì nể mặt mũi của Kỷ Vận với Kỷ Quân, thì ngay cả cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt của họ,



Kỷ Đào cũng chẳng muốn bận tâm.

Lúc tiếng hân hoan ngày càng đến gần, thì tân nương tử cũng vừa đến, Phó Phong vui vẻ cầm lụa hỷ đỏ bước vào hành lễ, rồi suôn sẻ dắt tân nương vào trong nhà mới. Lúc này, cả cái sân ở trong nhà họ Lâm đang tràn ngập niềm vui, không những vậy, Kỷ

Đào còn chuẩn bị chỗ cho nhà mẹ đẻ Trì Huệ Nghiên nữa. Cả nhà họ Trì Trụ đều đến đông đủ. Mặc dù không cam lòng về chuyện lấy cả cửa tiệm làm của hồi môn cho Trì Huệ Nghiên, nhưng bọn họ cũng chẳng dám đắc tội nhà họ Lâm với Phó Phong. Vì thế hôm nay, họ mới vui vẻ đến nhà.

Nếu bọn họ chẳng kiếm chuyện, thì Kỷ Đào cũng sẽ không làm gì, dù sao thì hôm nay là ngày thành thân của Phó Phong với Trì Huệ Nghiên, nên nàng chỉ cần tiếp đãi thật tốt là được.

Tiễn khách khứa xong, vì còn phải giúp Kỷ Đào chào đón các phụ nhân khác, nên Cố Vân Nhàn là người cuối cùng rời khỏi.

“Đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.”

Mặc dù giọng điệu rất chân thành, nhưng lại mang theo chút tiếc nuối.

Kỷ Đào chỉ mỉm cười, rồi tiễn nàng ta về.

Kỷ Vận cũng không vội, vì bản thân nàng đến đây cũng hỗ trợ, nhưng lúc này, nàng ta đang cùng Kỷ Huyên Huyên thầm thì về chuyện gì đó. Nàng thật không ngờ rằng Kỷ Huyên Huyên lúc này vẫn còn chưa rời đi.

Khi thấy Kỷ Đào tới, Kỷ Vận liền đẩy nàng ta một cái, dường như Kỷ Huyên Huyên đã hạ quyết tâm, nàng ta bèn nói: “Đào Nhi, tỷ muốn dẫn Oánh nhi đến đây để Phó thái y khám thử, muội!

Lúc này, mặt mày nàng ta cực kỳ thấp thỏm, nhưng Kỷ Đào lại chẳng có chút cảm tình với tỷ muội Kỷ Vận, nàng chỉ nhìn Phó thái y đang cười ha hả ở cách đó không xa, sau đó nói:

“Tỷ tự đi hỏi sư phụ đi.”

Kỷ Huyên Huyên liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng ta đứng dậy đi qua liền.

Thấy vậy, sắc mặt của Kỷ Vận trở nên khó coi.

Còn Kỷ Đào thì cười phá lên, vì Kỷ Huyên Huyên chính là con người như vậy, ngay cả một câu khách sáo cũng chẳng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khó Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook