Chương 30:
Mộ Dung Khanh Mặc
10/12/2022
Khi Tề Loan đi ra khỏi Ngự Thư Phòng đi trên đường đang suy tư không biế thư viện sẽ kết thúc buổi học vào lúc nào.
Khi nào hắn hồi phủ mới thích hợp.
Tề Loan một bên tự hỏi, một bên đi về phía cửa cung.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa cung, liền nhìn thấy xe ngựa của Trấn Bắc Hầu phủ, người hầu trong phủ vừa nhìn thấy Tề Loan liền chạy chậm tới cung kính hành lễ, ngữ khí nôn nóng nói: “Tướng quân, hôm nay phu nhân cảm thấy thân mình không khoẻ, trong phủ thỉnh đại phu, nói là nhiễm phong hàn.”
Tề Loan vừa nghe lời này cũng không khỏi lo lắng, nhảy lên xe ngựa đi về hướng Trấn Bắc Hầu phủ.
Vừa vào phủ, hắn liền vội vàng đi tới chính viện tìm Nguyễn thị, gặp được Trương ma ma đang đi tới, Tề Loan liền sốt ruột túm tay bà ấy hỏi tình hình của Nguyễn thị: “Ma ma, mẫu thân thế nào? Lang trung còn ở trong phủ không? Hắn nói thế nào? Đã kê thuốc gì chưa?”
Tề Loan lôi kéo Trương ma ma hỏi han một hồi vừa nhanh vừa vội, căn bản không cho cơ hội Trương ma ma nói chuyện, năm lần bảy lượt muốn mở miệng, cuối cùng bị Tề Loan dội ngược lại.
Cuối cùng Nguyễn thị từ trong phòng đi ra, gọi Tề Loan tới, mới kết thúc một tràng nghi vấn của hắn với Trương ma ma.
Tề Loan nhìn mẫu thân đứng trước mặt sinh long hoạt hổ tinh thần tươi tỉnh trước mặt không hiểu lắm.
Tâm tình vốn khẩn trương của hắn lập tức thả lỏng xuống, tiếp theo đó lại buồn bực: “Mẫu thân cố ý gạt ta?”
Nguyễn thị nhìn nhi tử đã lâu không gặp, tỉ mỉ đánh giá hắn một hồi, nhìn thương thế trên người hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tư lo lắng của mẫu thân rốt cuộc cũng thả xuống, nghe được lời này của Tề Loan tức giận trừng mắt nhìn một cái: “Nếu ta không nói như vậy ngươi có nghĩ tới việc quay về không?”
Tề Loan tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng nhìn về phía Nguyễn thị: “Mẫu thân không nên tức giận, không phải ta trở về nhìn người rồi sao?”
Nguyễn thị không để ý, xoay người đi vào phòng, Tề Loan chỉ có thể vuốt mũi đuổi theo.
Vừa mới ngồi xuống, Nguyễn thị liền bảo Trương ma ma bưng thức ăn Tề Loan thích lên, Tề Loan cũng không chối từ, một bên ăn ngon một bên đi thẳng vào vấn đề hỏi tại sao Nguyễn thị lại gọi hắn trở về.
Nguyễn thị vốn dĩ còn suy tư nên mở miệng như thế nào, thấy Tề Loan tự chủ động nhắc tới tới, đơn giản không vòng vo: “Nhị Lang, mẫu thân có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cần phải ăn ngay nói thật, ngươi có học những hỗn trướng bên ngoài kim ốc tàng kiều hay không?”
Tề Loan vốn dĩ đang ăn ngon, vừa định khen hai câu hương vị không tồi.
Nghe đến đó suýt chút nữa bị sặc chết, không biết mấy ngày nay hắn đụng phải thứ xui xẻo gì, đầu tiên là Vân Nhược Dư hiện giờ là mẫu thân hắn, một hai phải trong lúc hắn ăn nói mấy lời kinh người.
Tim Tề Loan đẩy đồ ăn cách ra xa: “Nương, ngài nói hươu nói vượn gì vậy? Cái gì kim ốc tàng kiều? Ta sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Nguyễn Thị thấy bộ dáng hắn không phải làm bộ, thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn nhịn không được truy vấn một câu: “Thật sự?”
Tề Loan dùng sức gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Kim Lăng thành dưới chân thiên tử, ta đi chỗ nào kim ốc tàng kiều? Con và Ngũ công chúa có hôn ước trong người, bệ hạ sao có thể cho phép?”
Hắn ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng, kỳ thật trong lòng thầm ra một trận mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mẫu thân nhắc tới kim ốc tàng kiều, Tề Loan theo bản năng liền nhớ tới Vân Nhược Dư .
Hắn nghĩ thầm nếu tàng người là Vân Nhược Dư, chỉ sợ tướng quân phủ của hắn không đủ.
Trong lúc nhất thời hắn không biết là do lời mẫu thân khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hay là bởi vì nhớ tới Vân Nhược Dư làm hắn quá mức kinh ngạc.
Hắn sao có thể nhớ tới Vân Nhược Dư?
Nội tâm Nguyễn thị cũng biết là sự thật, chỉ là chuyện hôm qua người làm mẫu thân như bà không thể không nghĩ nhiều: “Vậy ngươi nói cho nương biết, vì sao mấy ngày gần đây lại tìm rất nhiều thợ thủ công vào phủ?”
Tề Loan đã sớm biết nhất cử nhất động trong phủ của hắn không thể gạt được, nghe vậy biểu tình cũng không ngừng lại, thuận miệng bịa chuyện: “Trong phủ phòng ốc hư tổn, liền gọi thợ thủ công nhập phủ tu sửa.”
Nhi tử là do mình sinh ra, trong bụng hắn có suy nghĩ gì, người làm mẫu thân sao có thể không biết?
Nguyễn thị giễu cợt: “Bây giờ cánh cứng, đến cả nương ngươi cũng muốn lừa gạt, phòng ốc hư hao tìm thợ thủ công không vấn đề, vậy ngươi mua nhà ở ngoại thành là thế nào?”
Khi nào hắn hồi phủ mới thích hợp.
Tề Loan một bên tự hỏi, một bên đi về phía cửa cung.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa cung, liền nhìn thấy xe ngựa của Trấn Bắc Hầu phủ, người hầu trong phủ vừa nhìn thấy Tề Loan liền chạy chậm tới cung kính hành lễ, ngữ khí nôn nóng nói: “Tướng quân, hôm nay phu nhân cảm thấy thân mình không khoẻ, trong phủ thỉnh đại phu, nói là nhiễm phong hàn.”
Tề Loan vừa nghe lời này cũng không khỏi lo lắng, nhảy lên xe ngựa đi về hướng Trấn Bắc Hầu phủ.
Vừa vào phủ, hắn liền vội vàng đi tới chính viện tìm Nguyễn thị, gặp được Trương ma ma đang đi tới, Tề Loan liền sốt ruột túm tay bà ấy hỏi tình hình của Nguyễn thị: “Ma ma, mẫu thân thế nào? Lang trung còn ở trong phủ không? Hắn nói thế nào? Đã kê thuốc gì chưa?”
Tề Loan lôi kéo Trương ma ma hỏi han một hồi vừa nhanh vừa vội, căn bản không cho cơ hội Trương ma ma nói chuyện, năm lần bảy lượt muốn mở miệng, cuối cùng bị Tề Loan dội ngược lại.
Cuối cùng Nguyễn thị từ trong phòng đi ra, gọi Tề Loan tới, mới kết thúc một tràng nghi vấn của hắn với Trương ma ma.
Tề Loan nhìn mẫu thân đứng trước mặt sinh long hoạt hổ tinh thần tươi tỉnh trước mặt không hiểu lắm.
Tâm tình vốn khẩn trương của hắn lập tức thả lỏng xuống, tiếp theo đó lại buồn bực: “Mẫu thân cố ý gạt ta?”
Nguyễn thị nhìn nhi tử đã lâu không gặp, tỉ mỉ đánh giá hắn một hồi, nhìn thương thế trên người hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tư lo lắng của mẫu thân rốt cuộc cũng thả xuống, nghe được lời này của Tề Loan tức giận trừng mắt nhìn một cái: “Nếu ta không nói như vậy ngươi có nghĩ tới việc quay về không?”
Tề Loan tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng nhìn về phía Nguyễn thị: “Mẫu thân không nên tức giận, không phải ta trở về nhìn người rồi sao?”
Nguyễn thị không để ý, xoay người đi vào phòng, Tề Loan chỉ có thể vuốt mũi đuổi theo.
Vừa mới ngồi xuống, Nguyễn thị liền bảo Trương ma ma bưng thức ăn Tề Loan thích lên, Tề Loan cũng không chối từ, một bên ăn ngon một bên đi thẳng vào vấn đề hỏi tại sao Nguyễn thị lại gọi hắn trở về.
Nguyễn thị vốn dĩ còn suy tư nên mở miệng như thế nào, thấy Tề Loan tự chủ động nhắc tới tới, đơn giản không vòng vo: “Nhị Lang, mẫu thân có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cần phải ăn ngay nói thật, ngươi có học những hỗn trướng bên ngoài kim ốc tàng kiều hay không?”
Tề Loan vốn dĩ đang ăn ngon, vừa định khen hai câu hương vị không tồi.
Nghe đến đó suýt chút nữa bị sặc chết, không biết mấy ngày nay hắn đụng phải thứ xui xẻo gì, đầu tiên là Vân Nhược Dư hiện giờ là mẫu thân hắn, một hai phải trong lúc hắn ăn nói mấy lời kinh người.
Tim Tề Loan đẩy đồ ăn cách ra xa: “Nương, ngài nói hươu nói vượn gì vậy? Cái gì kim ốc tàng kiều? Ta sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Nguyễn Thị thấy bộ dáng hắn không phải làm bộ, thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn nhịn không được truy vấn một câu: “Thật sự?”
Tề Loan dùng sức gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Kim Lăng thành dưới chân thiên tử, ta đi chỗ nào kim ốc tàng kiều? Con và Ngũ công chúa có hôn ước trong người, bệ hạ sao có thể cho phép?”
Hắn ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng, kỳ thật trong lòng thầm ra một trận mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mẫu thân nhắc tới kim ốc tàng kiều, Tề Loan theo bản năng liền nhớ tới Vân Nhược Dư .
Hắn nghĩ thầm nếu tàng người là Vân Nhược Dư, chỉ sợ tướng quân phủ của hắn không đủ.
Trong lúc nhất thời hắn không biết là do lời mẫu thân khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hay là bởi vì nhớ tới Vân Nhược Dư làm hắn quá mức kinh ngạc.
Hắn sao có thể nhớ tới Vân Nhược Dư?
Nội tâm Nguyễn thị cũng biết là sự thật, chỉ là chuyện hôm qua người làm mẫu thân như bà không thể không nghĩ nhiều: “Vậy ngươi nói cho nương biết, vì sao mấy ngày gần đây lại tìm rất nhiều thợ thủ công vào phủ?”
Tề Loan đã sớm biết nhất cử nhất động trong phủ của hắn không thể gạt được, nghe vậy biểu tình cũng không ngừng lại, thuận miệng bịa chuyện: “Trong phủ phòng ốc hư tổn, liền gọi thợ thủ công nhập phủ tu sửa.”
Nhi tử là do mình sinh ra, trong bụng hắn có suy nghĩ gì, người làm mẫu thân sao có thể không biết?
Nguyễn thị giễu cợt: “Bây giờ cánh cứng, đến cả nương ngươi cũng muốn lừa gạt, phòng ốc hư hao tìm thợ thủ công không vấn đề, vậy ngươi mua nhà ở ngoại thành là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.