Chương 31:
Mộ Dung Khanh Mặc
10/12/2022
Mí mắt Tề Loan khẽ nhướng lên, hắn nhìn vẻ giận dữ trên mặt mẫu thân, giả vờ trấn định nói: “Nhi tử nào dám lừa gạt mẫu thân? Phòng ốc hư hỏng đương nhiên phải tu sửa, mua nhà ở ngoài thành là bởi vì con muốn đi ra ngoài đạp thanh, lúc này mới mua.”
Mua nhà không phải bởi vì Vân Nhược Dư luôn tâm tâm niệm niệm nhà tranh của nàng sao, vạn nhất nàng muốn đi nhìn thì sao?
Bằng không hắn đâu cần phải đi mua nhà làm gì?
Bây giờ muốn mua phòng ốc và khế đất thật sự không rẻ chút nào, nhưng cũng không thể không mua cũng không thể thật sự làm một căn nhà tranh bỗng dưng xuất hiện được.
“Thật sự là bởi vì muốn đi đạp thanh?” Nguyễn thị truy vấn một lần nữa: “Ngươi không lừa nương? Thật sự không phải nuôi dưỡng ngoại thật ở bên ngoài?”
“Ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm không phải cũng là Kim Lăng thành sao, dưới chân thiên tử, sao con có thể làm càn như thế?” Tề Loan tìm mọi cách lừa gạt qua, cũng không thể nói thật cho mẫu thân biết nguyên nhân chân chính.
Tề Loan nhớ tới tình trạng hiện giờ của Vân Nhược Dư, còn có buổi sáng hôm nay mình bị bắt ép gọi “Nương tử” suốt một canh giờ, chỉ cảm thấy chuyện này không thể để cho người khác biết được.
Nguyễn thị nghe đến đó, cuối cùng cũng yên lòng, nhưng tức giận trong lòng vẫn không giảm, quở trách Tề Loan một hồi: “Ngươi cũng già đầu rồi, sao còn có thể làm việc không đúng mực như vậy? Có chuyện gì không thể sai người nói trong nhà một tiếng? Muốn đi đạp thanh ngủ lại, nhà của chúng ta ở ngoài thành cũng có một chỗ thôn trang, ở lại chỗ đó không được sao? Còn không cần tu sửa. Ngươi một hai phải tự mình lăn lộn mù quáng, chọc ta lo lắng vô cớ.”
Tề Loan thành thật nghe mẫu thân răn dạy, thở cũng không dám thở, phát huy đầy đủ phẩm chất im lặng là vàng.
Nguyễn thị thấy thế lo lắng trong lòng bất tri bất giác đã giảm bớt bảy tám phần, bà biết Tề Loan không phải người hồ đồ, lúc trước nói kim ốc tàng kiều, có lẽ là do mình buồn lo vô cớ.
Nhìn nhi tử đã lâu không gặp, Nguyễn thị cũng không tiếp tục răn dạy, liền nói hắn ở lại dùng cơm rồi hẵng trở về phủ.
Tề Loan gật đầu, đáp ứng.
Hồi ohur quá sớm hắn cũng không có cách nào giải thích với Vân Nhược Dư.
“Chẳng qua, gần đây Lý đại trù xin nghỉ, trong phủ chỉ có Vương đại trù, không biết có hợp khẩu vị ngươi hay không.” Nguyễn thị có hơi lo lắng Tề Loan kén ăn.
Nhưng bà căn bản không biết đến mấy ngày nay của Tề Loan.
“Không ngại, đều có thể.” Tề Loan đáp lại, Vương đại trù và Lý đại tr4uf có gì khác biệt?
Làm được đồ ăn là có thể đua vào miệng.
Đến cả cháo gừng băm của Vân Nhược Dư hắn còn có thể mặt không đổi sắc uống hết, còn có gì mà không thể tiếp thu được?
Nguyễn thị nghe đến đó có hơi ngoài ý muốn, Tề Loan trước giờ luôn thích bắt bẻ, cũng không thích Vương đại trù làm đồ ăn, hôm nay sao lại không phản đối?
Nhưng còn chưa kịp hỏi, Tề lão thái gia liền phái người tới gọi Tề Loan tới võ trường, trong lòng Tề Loan cũng muốn thi đấu cùng tổ phụ, chỉ là thương thế của hắn thật sự không thể lộn xộn, quân y nói cho hắn biết không thể động võ, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chuyện ra chiến trường giết địch của hắn sau này.
Tim Tề Loan đập nhanh có thừa, nhưng lại không muốn nói cho người trong nhà khiến bọn họ lo lắng.
Tới võ trường, Tề Loan ra vẻ nghiêm túc cùng tổ phụ thảo luận quốc gia đại sự, Tề lão thái gia tuy rằng cảm thấy có hơi kỳ quái.
Nhưng cũng theo Tề Loan nói lại, lão hầu gia cả đời trên chiến trường, đương nhiên không phải mãng phu, tuy đã lui về nhưng chuyện quốc gia đại sự trong lòng vẫn hiểu rõ.
Thấy Tề Loan quan tâm, liền hỏi nhiều thêm vài câu.
Tề Loan nghe đến mức đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể căng da đầu nghe.
Thật vất vả chờ đến giờ cơm trưa, Tề Loan liền cùng tổ phụ đi đường tới chính sảnh, cơm trưa đặt trên bàn, Tề Loan cũng không khách khí với tổ phụ và mẫu thân, ăn uống thỏa thích.
Động tác của hắn rất nhanh, lại không thô lỗ chút nào, phảng phất như trước mặt chính là món ăn trân quý mỹ vị.
Lăn lộn từ sáng sớm, thực sự có hơi đói bụng.
Nguyễn thị không ăn, ngồi một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan: “Lúc trước nương đưa người tới chỗ ngươi, sao lại đưa trở về? Mấy ngày nay ngươi ở trong phủ ăn cái gì? Sao bây giờ đến cả đồ ăn Vương đại trù làm cũng có thể ăn ngon như vậy?”
Mua nhà không phải bởi vì Vân Nhược Dư luôn tâm tâm niệm niệm nhà tranh của nàng sao, vạn nhất nàng muốn đi nhìn thì sao?
Bằng không hắn đâu cần phải đi mua nhà làm gì?
Bây giờ muốn mua phòng ốc và khế đất thật sự không rẻ chút nào, nhưng cũng không thể không mua cũng không thể thật sự làm một căn nhà tranh bỗng dưng xuất hiện được.
“Thật sự là bởi vì muốn đi đạp thanh?” Nguyễn thị truy vấn một lần nữa: “Ngươi không lừa nương? Thật sự không phải nuôi dưỡng ngoại thật ở bên ngoài?”
“Ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm không phải cũng là Kim Lăng thành sao, dưới chân thiên tử, sao con có thể làm càn như thế?” Tề Loan tìm mọi cách lừa gạt qua, cũng không thể nói thật cho mẫu thân biết nguyên nhân chân chính.
Tề Loan nhớ tới tình trạng hiện giờ của Vân Nhược Dư, còn có buổi sáng hôm nay mình bị bắt ép gọi “Nương tử” suốt một canh giờ, chỉ cảm thấy chuyện này không thể để cho người khác biết được.
Nguyễn thị nghe đến đó, cuối cùng cũng yên lòng, nhưng tức giận trong lòng vẫn không giảm, quở trách Tề Loan một hồi: “Ngươi cũng già đầu rồi, sao còn có thể làm việc không đúng mực như vậy? Có chuyện gì không thể sai người nói trong nhà một tiếng? Muốn đi đạp thanh ngủ lại, nhà của chúng ta ở ngoài thành cũng có một chỗ thôn trang, ở lại chỗ đó không được sao? Còn không cần tu sửa. Ngươi một hai phải tự mình lăn lộn mù quáng, chọc ta lo lắng vô cớ.”
Tề Loan thành thật nghe mẫu thân răn dạy, thở cũng không dám thở, phát huy đầy đủ phẩm chất im lặng là vàng.
Nguyễn thị thấy thế lo lắng trong lòng bất tri bất giác đã giảm bớt bảy tám phần, bà biết Tề Loan không phải người hồ đồ, lúc trước nói kim ốc tàng kiều, có lẽ là do mình buồn lo vô cớ.
Nhìn nhi tử đã lâu không gặp, Nguyễn thị cũng không tiếp tục răn dạy, liền nói hắn ở lại dùng cơm rồi hẵng trở về phủ.
Tề Loan gật đầu, đáp ứng.
Hồi ohur quá sớm hắn cũng không có cách nào giải thích với Vân Nhược Dư.
“Chẳng qua, gần đây Lý đại trù xin nghỉ, trong phủ chỉ có Vương đại trù, không biết có hợp khẩu vị ngươi hay không.” Nguyễn thị có hơi lo lắng Tề Loan kén ăn.
Nhưng bà căn bản không biết đến mấy ngày nay của Tề Loan.
“Không ngại, đều có thể.” Tề Loan đáp lại, Vương đại trù và Lý đại tr4uf có gì khác biệt?
Làm được đồ ăn là có thể đua vào miệng.
Đến cả cháo gừng băm của Vân Nhược Dư hắn còn có thể mặt không đổi sắc uống hết, còn có gì mà không thể tiếp thu được?
Nguyễn thị nghe đến đó có hơi ngoài ý muốn, Tề Loan trước giờ luôn thích bắt bẻ, cũng không thích Vương đại trù làm đồ ăn, hôm nay sao lại không phản đối?
Nhưng còn chưa kịp hỏi, Tề lão thái gia liền phái người tới gọi Tề Loan tới võ trường, trong lòng Tề Loan cũng muốn thi đấu cùng tổ phụ, chỉ là thương thế của hắn thật sự không thể lộn xộn, quân y nói cho hắn biết không thể động võ, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chuyện ra chiến trường giết địch của hắn sau này.
Tim Tề Loan đập nhanh có thừa, nhưng lại không muốn nói cho người trong nhà khiến bọn họ lo lắng.
Tới võ trường, Tề Loan ra vẻ nghiêm túc cùng tổ phụ thảo luận quốc gia đại sự, Tề lão thái gia tuy rằng cảm thấy có hơi kỳ quái.
Nhưng cũng theo Tề Loan nói lại, lão hầu gia cả đời trên chiến trường, đương nhiên không phải mãng phu, tuy đã lui về nhưng chuyện quốc gia đại sự trong lòng vẫn hiểu rõ.
Thấy Tề Loan quan tâm, liền hỏi nhiều thêm vài câu.
Tề Loan nghe đến mức đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể căng da đầu nghe.
Thật vất vả chờ đến giờ cơm trưa, Tề Loan liền cùng tổ phụ đi đường tới chính sảnh, cơm trưa đặt trên bàn, Tề Loan cũng không khách khí với tổ phụ và mẫu thân, ăn uống thỏa thích.
Động tác của hắn rất nhanh, lại không thô lỗ chút nào, phảng phất như trước mặt chính là món ăn trân quý mỹ vị.
Lăn lộn từ sáng sớm, thực sự có hơi đói bụng.
Nguyễn thị không ăn, ngồi một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan: “Lúc trước nương đưa người tới chỗ ngươi, sao lại đưa trở về? Mấy ngày nay ngươi ở trong phủ ăn cái gì? Sao bây giờ đến cả đồ ăn Vương đại trù làm cũng có thể ăn ngon như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.