Chương 17: Rất có nghĩa khí
J.Vô Ưu
20/10/2023
*Tại lớp 11a1
"Đây là những kiến thức trọng tâm của bài mà các bạn cần phải nhớ. Tôi sẽ kiểm tra lại vào đầu tiết sau. Rõ chưa? bạn học Phương Ly?"
Phương Ly đang gật gù lại nghe thấy tên mình bỗng chốc tỉnh cả ngủ luôn. Cô ngơ người nhìn thầy Duẩn.
Còn chưa kịp để cô định thần lại thì thầy Duẩn đã chỉ mặt điểm tên cô mà nói tiếp:" Tiết sau em lên bảng trả bài cũ, lớp trưởng nhớ nhắc tôi."
"vâng."
Cả lớp ai ai cũng vui mừng hớn hở vì tìm được con tốt thí điểm.
Còn ở bên này thì Phương Ly đang kêu trời trách đất:" Số mình có thể nhọ hơn nữa hay không? Kiểm tra hoá sao? Mình thật sự không muốn sống nữa."
Nhật Huy nhìn vẻ mặt không chấp nhận số phận của cô cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, nói:" Không phải trước đây cậu vẫn học tốt hoá đó sao?"
"Sao mà giống nhau được. Trước đây hoá đâu có mang tính gây lú cao như vậy đâu. Với lại nhìn gương mặt không chút thiện cảm nào của thầy Duẩn đã khiến chân tay mình bủn rủn rồi."
Nhật Linh cũng quay xuống với vẻ mặt không thể chân thành hơn:" Haizz, thôi chuyện gì đến cũng phải đến thôi,cậu cứ dũng cảm đối mặt đi nha. Mọi người đều biết ơn cậu mà."
Nghe đến đây cô liền hậm hực nhìn cô ấy.
Nam Khánh thấy cô như vậy liền ngỏ ý giúp đỡ:" Có cần tôi giúp cậu hay không?"
Không chờ cô đáp lời Nhật Huy đã nói ngay:" không cần. Cậu ấy đã có tôi kèm rồi."
Phương Ly nhìn anh cảm động, nói:" Cậu thật sự muốn dạy mình sao?"
"Chậc chậc. Chị cảm thấy đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt đấy. Để dạy được Phương Ly hiểu hoá là điều không tưởng đó."
"Nè nè. Mình chẳng qua....chẳng qua là có chút chướng ngại tâm lí với môn hoá có chút xíu thôi, biết chưa? Nếu mình mà tập trung thì chắc chắn là sẽ...sẽ vẫn không thể nhồi nhét được."
Nhật Huy cốc nhẹ vào đầu cô rồi nói:" Đừng than ngắn thở dài nữa, cuối tuần này chúng ta sẽ bắt đầu buổi ôn tập lại hoá."
Cô chán nản thở dài:" Ồ. Được rồi, mình sẽ cố gắng hết sức."
Thời gian ở trường trôi qua thật nhanh trong chốc lát đã đến giờ tan học.
Chiều tối không khí thoáng đãng mát mẻ,không còn oi bức như lúc sáng. Mặt trời đang dần lặn, ánh sáng lẻ loi chiếu nên dáng người cô gái tạo thành vệt bóng thật dài in xuống mặt đất.
Phương Ly đứng ở trước cổng trường. Cô tựa lưng vào tường tay đút vào túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm. Khi còn đang mải mê chìm trong suy nghĩ vô tận thì cô nhìn thấy một đám nữ sinh đi từ trường ra.
Cô nhìn lướt qua mấy nữ sinh rồi hơi khựng lại. Bởi trong đám nữ sinh kia có một cô gái vừa đi vừa khóc.
Cô chợt nhận ra cô gái đó là học sinh giỏi nằm trong top 10 của trường tên Huỳnh Ân. Còn đám nữ sinh kia nếu như cô nhớ không lầm thì đó là mấy đứa chuyên đi bắt nạt kẻ yếu.
Phương Ly vốn là người thấy chuyện bất bình thì nhất định không thể nhắm mắt làm ngơ nên cô đã mạnh dạn đi theo bọn chúng.
Đám nữ sinh kia đi đến trong góc ở phía sau trường, dồn Huỳnh Ân vào trong góc rồi cả bọn vừa cười nói vừa vây quanh túm tóc xé áo.
"Dừng lại!"
Cô hét lên, vội chạy đến đẩy hai kẻ ở giữa ra rồi đỡ Huỳnh Ân lên.
Một đứa trong đám kia thấy vậy liền khó chịu, nói:"chậc chậc,gì đây? Mày là ai mà dám ở đây phách lối hả?"
Phương Ly không thèm đếm xỉa đến bọn họ cô chỉ khẽ cúi đầu,nhẹ nhàng hỏi Huỳnh Ân:"Cậu không sao chứ?"
Huỳnh Ân ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sớm đã ngập nước vì tủi thân,giọng run run:" Mình...mình...không sao."
"Tôi đỡ cậu. Chúng ta mau đi thôi."
Mấy nữ sinh kia thấy thế liền bước đến ngáng đường rồi khinh miệt nói:" Đi? Mày nghĩ mày sẽ ra khỏi đây được hay sao?"
Dứt lời cả đám người lao vào tính tấn công hai người.
Phương Ly đỡ Huỳnh Ân sang một bên còn mình thì tiến đến đánh trả lại.
Cô vận dụng kĩ năng karate của mình tẩn cho đám bắt nạt kia một trận ra bã.
Một nữ sinh trong đó có vẻ như cũng biết chút võ thuật. Cô ta vung nắm đấm về phía Phương Ly nhưng cô chỉ hơi nghiêng người ra sau rồi dễ dàng dùng chân đạp cô ta ra xa.
Đám kia nhìn thấy liền bắt đầu sợ hãi, vội vàng lùi về sau bỏ lại một câu:" Mày cứ đợi đó!" Rồi chạy mất.
Phương Ly phủi tay, nói:"Ai rảnh đâu mà đợi các người."
Cô đi đến chỗ Huỳnh Ân. Cô ấy chỉ nhìn cô không chớp mắt, cả người đều không dấu được sự ngạc nhiên và sùng bái.
Cô ấy nắm lấy đôi bàn tay cô giọng điệu đầy chân thành nói:" Thật sự cám ơn cậu!"
"Không có gì! Chúng ta mau đi thôi!"
Vừa đi ra khỏi chỗ đấy Phương Ly đã nhìn thấy ba người kia đang lao nhao tìm cô.
Nhật Huy nhìn thấy cô đang đi tới liền thắc mắc:" Cậu vừa đi đâu vậy?"
Cô đi đến tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện rồi kết lại một câu:".....là như vậy đó!"
Nhật Linh nhìn Phương Ly với biểu cảm phức tạp,rồi nói:" Cậu cũng quá liều lĩnh rồi đi đáng nhẽ ra cậu nên đi tìm giáo viên chứ?"
"Sao mình nghĩ nhiều như vậy được. Với lại đối phó với bọn họ mình chỉ cần vài chiêu karate là đủ."
Ánh mắt Nam Khánh vẫn chưa từng rời khỏi Phương Ly,cậu không thể không cảm thán:"Rất có nghĩa khí!"
Cô vui vẻ đang định đáp lời thì Nhật Huy đã dáng cho một gáo nước lạnh:" Hành động theo cảm tính."
Cô một bụng oán ức muốn cãi lý nhưng anh đã xoay người bỏ đi rồi.
Cô chỉ đành không phục mà đi về.
"Đây là những kiến thức trọng tâm của bài mà các bạn cần phải nhớ. Tôi sẽ kiểm tra lại vào đầu tiết sau. Rõ chưa? bạn học Phương Ly?"
Phương Ly đang gật gù lại nghe thấy tên mình bỗng chốc tỉnh cả ngủ luôn. Cô ngơ người nhìn thầy Duẩn.
Còn chưa kịp để cô định thần lại thì thầy Duẩn đã chỉ mặt điểm tên cô mà nói tiếp:" Tiết sau em lên bảng trả bài cũ, lớp trưởng nhớ nhắc tôi."
"vâng."
Cả lớp ai ai cũng vui mừng hớn hở vì tìm được con tốt thí điểm.
Còn ở bên này thì Phương Ly đang kêu trời trách đất:" Số mình có thể nhọ hơn nữa hay không? Kiểm tra hoá sao? Mình thật sự không muốn sống nữa."
Nhật Huy nhìn vẻ mặt không chấp nhận số phận của cô cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, nói:" Không phải trước đây cậu vẫn học tốt hoá đó sao?"
"Sao mà giống nhau được. Trước đây hoá đâu có mang tính gây lú cao như vậy đâu. Với lại nhìn gương mặt không chút thiện cảm nào của thầy Duẩn đã khiến chân tay mình bủn rủn rồi."
Nhật Linh cũng quay xuống với vẻ mặt không thể chân thành hơn:" Haizz, thôi chuyện gì đến cũng phải đến thôi,cậu cứ dũng cảm đối mặt đi nha. Mọi người đều biết ơn cậu mà."
Nghe đến đây cô liền hậm hực nhìn cô ấy.
Nam Khánh thấy cô như vậy liền ngỏ ý giúp đỡ:" Có cần tôi giúp cậu hay không?"
Không chờ cô đáp lời Nhật Huy đã nói ngay:" không cần. Cậu ấy đã có tôi kèm rồi."
Phương Ly nhìn anh cảm động, nói:" Cậu thật sự muốn dạy mình sao?"
"Chậc chậc. Chị cảm thấy đây sẽ là một cuộc chiến khốc liệt đấy. Để dạy được Phương Ly hiểu hoá là điều không tưởng đó."
"Nè nè. Mình chẳng qua....chẳng qua là có chút chướng ngại tâm lí với môn hoá có chút xíu thôi, biết chưa? Nếu mình mà tập trung thì chắc chắn là sẽ...sẽ vẫn không thể nhồi nhét được."
Nhật Huy cốc nhẹ vào đầu cô rồi nói:" Đừng than ngắn thở dài nữa, cuối tuần này chúng ta sẽ bắt đầu buổi ôn tập lại hoá."
Cô chán nản thở dài:" Ồ. Được rồi, mình sẽ cố gắng hết sức."
Thời gian ở trường trôi qua thật nhanh trong chốc lát đã đến giờ tan học.
Chiều tối không khí thoáng đãng mát mẻ,không còn oi bức như lúc sáng. Mặt trời đang dần lặn, ánh sáng lẻ loi chiếu nên dáng người cô gái tạo thành vệt bóng thật dài in xuống mặt đất.
Phương Ly đứng ở trước cổng trường. Cô tựa lưng vào tường tay đút vào túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm. Khi còn đang mải mê chìm trong suy nghĩ vô tận thì cô nhìn thấy một đám nữ sinh đi từ trường ra.
Cô nhìn lướt qua mấy nữ sinh rồi hơi khựng lại. Bởi trong đám nữ sinh kia có một cô gái vừa đi vừa khóc.
Cô chợt nhận ra cô gái đó là học sinh giỏi nằm trong top 10 của trường tên Huỳnh Ân. Còn đám nữ sinh kia nếu như cô nhớ không lầm thì đó là mấy đứa chuyên đi bắt nạt kẻ yếu.
Phương Ly vốn là người thấy chuyện bất bình thì nhất định không thể nhắm mắt làm ngơ nên cô đã mạnh dạn đi theo bọn chúng.
Đám nữ sinh kia đi đến trong góc ở phía sau trường, dồn Huỳnh Ân vào trong góc rồi cả bọn vừa cười nói vừa vây quanh túm tóc xé áo.
"Dừng lại!"
Cô hét lên, vội chạy đến đẩy hai kẻ ở giữa ra rồi đỡ Huỳnh Ân lên.
Một đứa trong đám kia thấy vậy liền khó chịu, nói:"chậc chậc,gì đây? Mày là ai mà dám ở đây phách lối hả?"
Phương Ly không thèm đếm xỉa đến bọn họ cô chỉ khẽ cúi đầu,nhẹ nhàng hỏi Huỳnh Ân:"Cậu không sao chứ?"
Huỳnh Ân ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sớm đã ngập nước vì tủi thân,giọng run run:" Mình...mình...không sao."
"Tôi đỡ cậu. Chúng ta mau đi thôi."
Mấy nữ sinh kia thấy thế liền bước đến ngáng đường rồi khinh miệt nói:" Đi? Mày nghĩ mày sẽ ra khỏi đây được hay sao?"
Dứt lời cả đám người lao vào tính tấn công hai người.
Phương Ly đỡ Huỳnh Ân sang một bên còn mình thì tiến đến đánh trả lại.
Cô vận dụng kĩ năng karate của mình tẩn cho đám bắt nạt kia một trận ra bã.
Một nữ sinh trong đó có vẻ như cũng biết chút võ thuật. Cô ta vung nắm đấm về phía Phương Ly nhưng cô chỉ hơi nghiêng người ra sau rồi dễ dàng dùng chân đạp cô ta ra xa.
Đám kia nhìn thấy liền bắt đầu sợ hãi, vội vàng lùi về sau bỏ lại một câu:" Mày cứ đợi đó!" Rồi chạy mất.
Phương Ly phủi tay, nói:"Ai rảnh đâu mà đợi các người."
Cô đi đến chỗ Huỳnh Ân. Cô ấy chỉ nhìn cô không chớp mắt, cả người đều không dấu được sự ngạc nhiên và sùng bái.
Cô ấy nắm lấy đôi bàn tay cô giọng điệu đầy chân thành nói:" Thật sự cám ơn cậu!"
"Không có gì! Chúng ta mau đi thôi!"
Vừa đi ra khỏi chỗ đấy Phương Ly đã nhìn thấy ba người kia đang lao nhao tìm cô.
Nhật Huy nhìn thấy cô đang đi tới liền thắc mắc:" Cậu vừa đi đâu vậy?"
Cô đi đến tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện rồi kết lại một câu:".....là như vậy đó!"
Nhật Linh nhìn Phương Ly với biểu cảm phức tạp,rồi nói:" Cậu cũng quá liều lĩnh rồi đi đáng nhẽ ra cậu nên đi tìm giáo viên chứ?"
"Sao mình nghĩ nhiều như vậy được. Với lại đối phó với bọn họ mình chỉ cần vài chiêu karate là đủ."
Ánh mắt Nam Khánh vẫn chưa từng rời khỏi Phương Ly,cậu không thể không cảm thán:"Rất có nghĩa khí!"
Cô vui vẻ đang định đáp lời thì Nhật Huy đã dáng cho một gáo nước lạnh:" Hành động theo cảm tính."
Cô một bụng oán ức muốn cãi lý nhưng anh đã xoay người bỏ đi rồi.
Cô chỉ đành không phục mà đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.