Chương 18: Vì cậu thích
J.Vô Ưu
20/10/2023
Ban đêm trong thành phố rất tĩnh lặng. Một màn đen bao trùm lấy không gian. Đêm nay không có trăng mà chỉ có ánh đèn đường vẫn đang phát sáng. Ánh sáng ấy xuyên qua khe cửa sổ, rọi chiếu lên căn phòng nhỏ.
Nhật Linh trong cơn buồn ngủ mê man đi ra ngoài uống nước. Cô hơi ngạc nhiên vì thấy phòng Nhật Huy vẫn sáng đèn. Cô lặng lẽ đi đến gõ cửa rồi mở cửa, bước vào.
"Sao em vẫn còn chưa ngủ?"
Nhật Huy vừa chăm chú ghi chép vừa nói:" em đang soạn lại một số đề cho Phương Ly."
"Em tính đào tạo cô ấy thành học bá sao?"
Nghe thế anh chỉ khẽ nhếch môi, đáp:" Học bá thì không cần chỉ cần cô ấy đỗ đại học T là được."
Nhật Linh đang uống nước nghe vậy liền sặc:"khụ khụ, vào đại học T mà không phải học bá sao? Em cũng trâu bò thật!"
Nhìn cậu em vẫn đang miệt mài ghi ghi chép chép Nhật Linh đành bất lực lên tiếng:
"Chị vốn muốn để em tự cố gắng cưa cẩm cô ấy nhưng xem ra với tốc độ này của em thì không biết chị phải chờ đến bao giờ đây nữa."
Anh hơi khựng lại đưa mắt nhìn Nhật Linh, rồi tự dưng ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu:" Dễ nhìn ra lắm sao?"
Nhật Linh khó hiểu nhíu mày, đáp:" Chuyện gì?"
"Việc em thích cô ấy."
"Còn phải hỏi sao? Đây là điều ai cũng nhìn ra mà!"
"Cô ấy không nhìn ra."
Nhật Linh nhún vai tỏ ý ' cái này thì chịu rồi!'. Im lặng một lúc rồi cô nói:" Mặc kệ cô ấy có nhìn ra hay cố tình không nhìn ra thì em hãy cứ cố lên. Chị tin tưởng em."
Anh nghe vậy khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đêm đen yên tĩnh còn nội tâm anh giờ đang rất xao động. Anh nhắm mắt, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ một điều gì đó.
*Tại căn chung cư
Nhật Linh liếc nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn thế là cô liền lấy điện thoại bàn gọi cho Phương Ly.
Đầu dây bên kia vang lên mấy hồi rồi cũng có người bắt máy.
"Alo" một giọng nói uể oải vọng ra.
"Giọng điệu này của cậu là sao? Không phải đã nói 7h sáng đến nhà mình học sao?"
Phương Ly hai mắt lờ đờ buồn ngủ đến cực độ, cô ỉu xìu nói:" Học gì cơ?mình...".
Đột nhiên cô nhớ ra, mở to mắt rồi choàng người ngồi dậy, cô vội vàng nói:" À mình quên mất hôm nay là cuối tuần. Chờ chút, mình sang nhà cậu liền."
'bíp bíp'.
Phương Ly vội tắt máy rồi cố gắng vệ sinh cá nhân rồi chạy cái vèo xuống tầng dưới.
'cốc cốc '
Nhật Huy ra ngoài mở cửa.
Phương Ly đứng ngây người mất mấy giây. Cô không chút dấu diếm mà ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế này của anh.
Dáng người anh cao cao gầy gầy trông vừa cân đối lại cực kì có sức sống. Điều đó khiến anh mặc gì cũng đều toát lên một khí khái rất khác biệt.
Hôm nay anh còn mặc chiếc áo phông và quần jogger nam trông vừa lười biếng lại thu hút.
Thấy Phương Ly cứ nhìn chằm chằm mình, Nhật Huy chỉ nhếch môi cười, nói:" Còn nhìn nữa sẽ chảy nước miếng đó."
Cô vô thức lấy tay lau khéo miệng nhưng rồi hơi ngẩn ra, tò mò hỏi:" Sao hôm nay cậu lại thay đổi phong cách vậy?"
"Không phải cậu rất thích đó sao?"
Cô khó tin hỏi lại:"Vậy là cậu đặc biệt thay đổi vì mình à?"
Anh nhàn nhạt đáp:"ừm."
Tai cô đã sớm đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Cô đẩy nhẹ anh ra sau rồi chạy nhanh vào nhà.
Thấy Nhật Linh và Nam Khánh vẫn đang nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng ngồi xuống ghế rồi lấy sách vở ra.
Nhật Huy từ trong bếp đi ra. Trên tay cầm một lát bánh mì vừa mới nướng với một ly sữa bò đến đặt ở chỗ Phương Ly.
"Ăn đi đã rồi hẵng học."
Cô cố gắng ăn thật nhanh rồi bắt đầu làm bài.
Nhưng đến khi làm bài thì cô phát hiện ra, những câu hỏi này kiếm từ đâu ra vậy? Người bình thường sao có thể giải được cơ chứ. Mặc dù đã cố gắng vận dùng hết chất xám nhưng cô vẫn là không hiểu đề bài đang nói gì.
Và thế là cô chỉ đành bất lực nhìn mọi người đang chăm chú giải bài. Vì muốn được làm xong sớm còn nghỉ ngơi nên cô đã cố ý liếc mắt sang nhìn bài của Nhật Huy đang ngồi bên cạnh.
Anh thấy cô như vậy liền kéo vở của cô xích lại gần rồi hỏi:" Câu nào không biết làm?"
Phương Ly bất đắc dĩ trả lời:" Nếu là hoá, thì cậu nên hỏi mình là biết làm câu nào."
Anh cũng không nói nhiều nữa trực tiếp chỉ dạy tận tình cho cô, cố gắng nói thật đơn giản rồi cho cô làm những bài tập vận dụng cơ bản trước.
Cô cũng nghiêm túc lắng nghe rồi làm theo. Cô hơi cúi đầu, vài cộng tóc theo đó mà hơi rũ xuống vì chưa được buộc chặt.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Đôi lông mi dài cong vút, bờ môi khép hờ. Vì ngồi cạnh cửa sổ nên có vài tia nắng sớm chiếu lên gương mặt cô, khiến cô gần như đang phát sáng.
Tay anh vươn ra tự nhiên vén từng sợi tóc vào tai cô.
Cô giật mình, quay sang nhìn anh thì thấy anh đã sớm quay người, thẳng lưng. Cả người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà làm bài tập.
Cô thấy vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của anh cũng chỉ đành tỏ ra mình ổn rồi cúi đầu làm tiếp bài tập còn dang dở.
Sau một hồi thì cuối cùng Phương Ly cũng đã hiểu bài hơn. Cô dựa vào những gợi ý của anh mà giải được một bài nâng cao.
Cô sung sướng reo lên:" Mình giải được rồi!"
Nhật Huy khẽ mỉm cười với cô:" Làm tốt lắm!"
Nhật Linh ở bên cạnh không dấu được sự kinh ngạc:" Được quá ta, cậu đỉnh quá đó."
"Cậu đúng là rất thông minh" Nam Khánh ngồi đối diện cũng tấm tắc khen ngợi.
Cô được khen thì cũng rất vui vẻ, càng có thêm động lực để cố gắng hơn. Qua một thời gian cô đã thành công giải quyết hết đống bài tập.
Nhật Linh trong cơn buồn ngủ mê man đi ra ngoài uống nước. Cô hơi ngạc nhiên vì thấy phòng Nhật Huy vẫn sáng đèn. Cô lặng lẽ đi đến gõ cửa rồi mở cửa, bước vào.
"Sao em vẫn còn chưa ngủ?"
Nhật Huy vừa chăm chú ghi chép vừa nói:" em đang soạn lại một số đề cho Phương Ly."
"Em tính đào tạo cô ấy thành học bá sao?"
Nghe thế anh chỉ khẽ nhếch môi, đáp:" Học bá thì không cần chỉ cần cô ấy đỗ đại học T là được."
Nhật Linh đang uống nước nghe vậy liền sặc:"khụ khụ, vào đại học T mà không phải học bá sao? Em cũng trâu bò thật!"
Nhìn cậu em vẫn đang miệt mài ghi ghi chép chép Nhật Linh đành bất lực lên tiếng:
"Chị vốn muốn để em tự cố gắng cưa cẩm cô ấy nhưng xem ra với tốc độ này của em thì không biết chị phải chờ đến bao giờ đây nữa."
Anh hơi khựng lại đưa mắt nhìn Nhật Linh, rồi tự dưng ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu:" Dễ nhìn ra lắm sao?"
Nhật Linh khó hiểu nhíu mày, đáp:" Chuyện gì?"
"Việc em thích cô ấy."
"Còn phải hỏi sao? Đây là điều ai cũng nhìn ra mà!"
"Cô ấy không nhìn ra."
Nhật Linh nhún vai tỏ ý ' cái này thì chịu rồi!'. Im lặng một lúc rồi cô nói:" Mặc kệ cô ấy có nhìn ra hay cố tình không nhìn ra thì em hãy cứ cố lên. Chị tin tưởng em."
Anh nghe vậy khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đêm đen yên tĩnh còn nội tâm anh giờ đang rất xao động. Anh nhắm mắt, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ một điều gì đó.
*Tại căn chung cư
Nhật Linh liếc nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn thế là cô liền lấy điện thoại bàn gọi cho Phương Ly.
Đầu dây bên kia vang lên mấy hồi rồi cũng có người bắt máy.
"Alo" một giọng nói uể oải vọng ra.
"Giọng điệu này của cậu là sao? Không phải đã nói 7h sáng đến nhà mình học sao?"
Phương Ly hai mắt lờ đờ buồn ngủ đến cực độ, cô ỉu xìu nói:" Học gì cơ?mình...".
Đột nhiên cô nhớ ra, mở to mắt rồi choàng người ngồi dậy, cô vội vàng nói:" À mình quên mất hôm nay là cuối tuần. Chờ chút, mình sang nhà cậu liền."
'bíp bíp'.
Phương Ly vội tắt máy rồi cố gắng vệ sinh cá nhân rồi chạy cái vèo xuống tầng dưới.
'cốc cốc '
Nhật Huy ra ngoài mở cửa.
Phương Ly đứng ngây người mất mấy giây. Cô không chút dấu diếm mà ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế này của anh.
Dáng người anh cao cao gầy gầy trông vừa cân đối lại cực kì có sức sống. Điều đó khiến anh mặc gì cũng đều toát lên một khí khái rất khác biệt.
Hôm nay anh còn mặc chiếc áo phông và quần jogger nam trông vừa lười biếng lại thu hút.
Thấy Phương Ly cứ nhìn chằm chằm mình, Nhật Huy chỉ nhếch môi cười, nói:" Còn nhìn nữa sẽ chảy nước miếng đó."
Cô vô thức lấy tay lau khéo miệng nhưng rồi hơi ngẩn ra, tò mò hỏi:" Sao hôm nay cậu lại thay đổi phong cách vậy?"
"Không phải cậu rất thích đó sao?"
Cô khó tin hỏi lại:"Vậy là cậu đặc biệt thay đổi vì mình à?"
Anh nhàn nhạt đáp:"ừm."
Tai cô đã sớm đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Cô đẩy nhẹ anh ra sau rồi chạy nhanh vào nhà.
Thấy Nhật Linh và Nam Khánh vẫn đang nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng ngồi xuống ghế rồi lấy sách vở ra.
Nhật Huy từ trong bếp đi ra. Trên tay cầm một lát bánh mì vừa mới nướng với một ly sữa bò đến đặt ở chỗ Phương Ly.
"Ăn đi đã rồi hẵng học."
Cô cố gắng ăn thật nhanh rồi bắt đầu làm bài.
Nhưng đến khi làm bài thì cô phát hiện ra, những câu hỏi này kiếm từ đâu ra vậy? Người bình thường sao có thể giải được cơ chứ. Mặc dù đã cố gắng vận dùng hết chất xám nhưng cô vẫn là không hiểu đề bài đang nói gì.
Và thế là cô chỉ đành bất lực nhìn mọi người đang chăm chú giải bài. Vì muốn được làm xong sớm còn nghỉ ngơi nên cô đã cố ý liếc mắt sang nhìn bài của Nhật Huy đang ngồi bên cạnh.
Anh thấy cô như vậy liền kéo vở của cô xích lại gần rồi hỏi:" Câu nào không biết làm?"
Phương Ly bất đắc dĩ trả lời:" Nếu là hoá, thì cậu nên hỏi mình là biết làm câu nào."
Anh cũng không nói nhiều nữa trực tiếp chỉ dạy tận tình cho cô, cố gắng nói thật đơn giản rồi cho cô làm những bài tập vận dụng cơ bản trước.
Cô cũng nghiêm túc lắng nghe rồi làm theo. Cô hơi cúi đầu, vài cộng tóc theo đó mà hơi rũ xuống vì chưa được buộc chặt.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Đôi lông mi dài cong vút, bờ môi khép hờ. Vì ngồi cạnh cửa sổ nên có vài tia nắng sớm chiếu lên gương mặt cô, khiến cô gần như đang phát sáng.
Tay anh vươn ra tự nhiên vén từng sợi tóc vào tai cô.
Cô giật mình, quay sang nhìn anh thì thấy anh đã sớm quay người, thẳng lưng. Cả người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà làm bài tập.
Cô thấy vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của anh cũng chỉ đành tỏ ra mình ổn rồi cúi đầu làm tiếp bài tập còn dang dở.
Sau một hồi thì cuối cùng Phương Ly cũng đã hiểu bài hơn. Cô dựa vào những gợi ý của anh mà giải được một bài nâng cao.
Cô sung sướng reo lên:" Mình giải được rồi!"
Nhật Huy khẽ mỉm cười với cô:" Làm tốt lắm!"
Nhật Linh ở bên cạnh không dấu được sự kinh ngạc:" Được quá ta, cậu đỉnh quá đó."
"Cậu đúng là rất thông minh" Nam Khánh ngồi đối diện cũng tấm tắc khen ngợi.
Cô được khen thì cũng rất vui vẻ, càng có thêm động lực để cố gắng hơn. Qua một thời gian cô đã thành công giải quyết hết đống bài tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.