Chương 1
Ngô Nhược Há
06/07/2022
Editor: Kiều Trinh
Beta – er: Mùn
Doãn Á Di bắt đầu quan sát đánh giá xung quanh căn phòng.
Vách tường trắng tinh có chút nhức mắt, một chiếc giường có độ mềm mại rất thích hợp và thoải mái, bên cạnh là chiếc bàn gỗ lớn, phía trên chất đống những quyển sách mà cô yêu thích, ngoài ra còn có một phòng vệ sinh với đầy đủ tiện nghi.
Cửa sổ rất cao, căn phòng khá rộng. Từ cửa sổ có thể nhìn bao quát cả bầu trời bên ngoài, dường như không khí ngoài trời rất tốt, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót, nhưng trừ tiếng hót và tiếng côn trùng kêu thì không có tiếng động gì, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một cánh cửa ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài, chỉ có một cái cửa nhỏ cho thức ăn vào, Doãn Á Di cũng không còn tâm trí đâu mà nhìn ra ngoài, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết người giam cô ở đây sẽ không cho cô biết cô đang ở đâu và bất cứ tin tức gì ở bên ngoài.
May mắn thay đối phương cũng không có chủ ý bắt nhốt cô, chỉ đơn thuần là để cô ở tạm ở đây, còn cho cô một ít phương tiện giải trí.
Nói đơn giản, nơi này vẫn ổn hơn nhà giam rất nhiều.
Việc bị nhốt cũng không sao, sở dĩ bản thân Doãn Á Di mắc chứng chống đối xã hội và ám ảnh sợ đám đông, nên có thể nói căn phòng này rất thích hợp với cô.
Đầu cô đau quá, hình như vẫn còn ít thuốc sót lại trong cơ thể, Doãn Á Di cố gắng lắc đầu nhưng vẫn không thuyên giảm, nên cô đành tiếp tục đi ngủ.
Về phần tại sao mình lại ở đây, Á Di cũng không quan tâm lắm. Cô chỉ đơn thuần là đang ngủ ở nhà, lúc tỉnh giấc thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Nhưng mà chỉ cần không làm tổn thương đến cô, đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là đổi chỗ ngủ.
Doãn Á Di đúng là một trạch nữ chính hiệu, nhưng cô có cách kiếm tiền của riêng mình, tuy có đôi lúc khó khăn nhưng cô vẫn có thể tự nuôi bản thân, nhiều khi dư dả cô còn có thể gửi về nhà một ít tiền, vì thế mà ba mẹ cũng để cô tự do sống bên ngoài, chỉ cần định kì mỗi tháng về nhà, chú ý an toàn, vậy là ba mẹ an tâm rồi.
Tỉnh dậy lần nữa thì Doãn Á Di phát hiện ở cửa có rất nhiều đồ ăn thức uống, tất cả vẫn còn nóng, hơn hết chúng đều là những món ưa thích của cô.
Người nhốt cô thật sự rất tốt. Doãn Á Di vừa nghĩ vừa chậm rãi hưởng thụ bữa ăn ngon lành, vốn dĩ định dọn dẹp rửa bát để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng trong nhà vệ sinh không có gì cả, Á Di đành đem chúng để lại chỗ cũ.
Cô tùy ý đi đi lại lại trong phòng, sau đó ngồi xuống đọc quyển sách mình thích, nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tối, Á Di quyết định đi ngủ.
Cuộc sống của cô dạo này chỉ có ăn rồi ngủ, nhưng Á Di thấy rất hài lòng.
Tỉnh dậy lần nữa, Doãn Á Di phát hiện ở cửa không chỉ có thức ăn, mà còn có thiết bị trò chơi cầm tay, hơn nữa đều là những trò cô muốn chơi, nhưng dựa trên mức độ mới cũ của nó, cô nhận ra đây không phải là máy của cô. Khi Á Di vào nhà vệ sinh thì phát hiện bên trong quần áo đã được đổi.
Tại sao cô lại không biết gì hết? Đối với người khó ngủ và có chất lượng giấc ngủ kém như cô mà nói, cô chắc chắn rằng mình lại một lần nữa bị đánh thuốc.
Nhưng bây giờ, người bắt nhốt cô không hề làm gì tổn hại đến cô mà trái lại còn chăm sóc cô cực kì tốt. Kiếp trước cô đã cứu bao nhiêu người để bây giờ gặp loại chuyện này? Á Di có hơi chút cảm thán.
Quanh đi quẩn lại đã hết một ngày, khi Á Di mở mắt lần nữa, mép giường xuất hiện một người đàn ông.
Á Di âm thầm sợ hãi, nhanh chóng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang đầu tóc. Lúc đi ra thì đã thấy người đàn ông ngồi đợi sẵn ở bàn ăn, bên trên là thức ăn của cô. Không còn lựa chọn nào khác, Á Di đành ngồi vào bàn, nhận lấy chén đũa từ người đàn ông và bắt đầu ăn một cách ủ rũ.
Cô có thể cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông ấy đang nhìn chằm chằm mình, Á Di là người không giỏi giao tiếp nên đành lựa chọn im lặng, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn ngồi yên, chờ người đàn ông đó lên tiếng
Nhưng hai người đối mặt rất lâu cũng không thấy đối phương có dấu hiệu mở miệng, khi cô bắt đầu lơ đãng, không có biện pháp nào tập trung sự chú ý, người đàn ông chẳng hiểu tại sao đột nhiên tức giận thu dọn chén đũa và nhanh chóng rời đi.
Doãn Á Di chưa hết bàng hoàng lúc nãy thì anh ta lại mở cửa bước vào, đem chiếc gối đang cầm trong tay đưa cho cô, nhưng bằng cách nào đó người đàn ông tựa hồ tức giận hơn trước và lập tức rời đi.
Doãn Á Di ngây ngô nhìn chiếc gối trong tay có chứa hai nhân vật hoạt hình mà mình yêu thích, lại nhìn cánh cửa đang đóng kín kia, vô tình nở nụ cười.
Cô có chút mong chờ gặp lại người đàn ông kia.
Beta – er: Mùn
Doãn Á Di bắt đầu quan sát đánh giá xung quanh căn phòng.
Vách tường trắng tinh có chút nhức mắt, một chiếc giường có độ mềm mại rất thích hợp và thoải mái, bên cạnh là chiếc bàn gỗ lớn, phía trên chất đống những quyển sách mà cô yêu thích, ngoài ra còn có một phòng vệ sinh với đầy đủ tiện nghi.
Cửa sổ rất cao, căn phòng khá rộng. Từ cửa sổ có thể nhìn bao quát cả bầu trời bên ngoài, dường như không khí ngoài trời rất tốt, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót, nhưng trừ tiếng hót và tiếng côn trùng kêu thì không có tiếng động gì, yên tĩnh đến đáng sợ.
Một cánh cửa ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài, chỉ có một cái cửa nhỏ cho thức ăn vào, Doãn Á Di cũng không còn tâm trí đâu mà nhìn ra ngoài, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết người giam cô ở đây sẽ không cho cô biết cô đang ở đâu và bất cứ tin tức gì ở bên ngoài.
May mắn thay đối phương cũng không có chủ ý bắt nhốt cô, chỉ đơn thuần là để cô ở tạm ở đây, còn cho cô một ít phương tiện giải trí.
Nói đơn giản, nơi này vẫn ổn hơn nhà giam rất nhiều.
Việc bị nhốt cũng không sao, sở dĩ bản thân Doãn Á Di mắc chứng chống đối xã hội và ám ảnh sợ đám đông, nên có thể nói căn phòng này rất thích hợp với cô.
Đầu cô đau quá, hình như vẫn còn ít thuốc sót lại trong cơ thể, Doãn Á Di cố gắng lắc đầu nhưng vẫn không thuyên giảm, nên cô đành tiếp tục đi ngủ.
Về phần tại sao mình lại ở đây, Á Di cũng không quan tâm lắm. Cô chỉ đơn thuần là đang ngủ ở nhà, lúc tỉnh giấc thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Nhưng mà chỉ cần không làm tổn thương đến cô, đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là đổi chỗ ngủ.
Doãn Á Di đúng là một trạch nữ chính hiệu, nhưng cô có cách kiếm tiền của riêng mình, tuy có đôi lúc khó khăn nhưng cô vẫn có thể tự nuôi bản thân, nhiều khi dư dả cô còn có thể gửi về nhà một ít tiền, vì thế mà ba mẹ cũng để cô tự do sống bên ngoài, chỉ cần định kì mỗi tháng về nhà, chú ý an toàn, vậy là ba mẹ an tâm rồi.
Tỉnh dậy lần nữa thì Doãn Á Di phát hiện ở cửa có rất nhiều đồ ăn thức uống, tất cả vẫn còn nóng, hơn hết chúng đều là những món ưa thích của cô.
Người nhốt cô thật sự rất tốt. Doãn Á Di vừa nghĩ vừa chậm rãi hưởng thụ bữa ăn ngon lành, vốn dĩ định dọn dẹp rửa bát để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng trong nhà vệ sinh không có gì cả, Á Di đành đem chúng để lại chỗ cũ.
Cô tùy ý đi đi lại lại trong phòng, sau đó ngồi xuống đọc quyển sách mình thích, nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tối, Á Di quyết định đi ngủ.
Cuộc sống của cô dạo này chỉ có ăn rồi ngủ, nhưng Á Di thấy rất hài lòng.
Tỉnh dậy lần nữa, Doãn Á Di phát hiện ở cửa không chỉ có thức ăn, mà còn có thiết bị trò chơi cầm tay, hơn nữa đều là những trò cô muốn chơi, nhưng dựa trên mức độ mới cũ của nó, cô nhận ra đây không phải là máy của cô. Khi Á Di vào nhà vệ sinh thì phát hiện bên trong quần áo đã được đổi.
Tại sao cô lại không biết gì hết? Đối với người khó ngủ và có chất lượng giấc ngủ kém như cô mà nói, cô chắc chắn rằng mình lại một lần nữa bị đánh thuốc.
Nhưng bây giờ, người bắt nhốt cô không hề làm gì tổn hại đến cô mà trái lại còn chăm sóc cô cực kì tốt. Kiếp trước cô đã cứu bao nhiêu người để bây giờ gặp loại chuyện này? Á Di có hơi chút cảm thán.
Quanh đi quẩn lại đã hết một ngày, khi Á Di mở mắt lần nữa, mép giường xuất hiện một người đàn ông.
Á Di âm thầm sợ hãi, nhanh chóng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang đầu tóc. Lúc đi ra thì đã thấy người đàn ông ngồi đợi sẵn ở bàn ăn, bên trên là thức ăn của cô. Không còn lựa chọn nào khác, Á Di đành ngồi vào bàn, nhận lấy chén đũa từ người đàn ông và bắt đầu ăn một cách ủ rũ.
Cô có thể cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông ấy đang nhìn chằm chằm mình, Á Di là người không giỏi giao tiếp nên đành lựa chọn im lặng, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn ngồi yên, chờ người đàn ông đó lên tiếng
Nhưng hai người đối mặt rất lâu cũng không thấy đối phương có dấu hiệu mở miệng, khi cô bắt đầu lơ đãng, không có biện pháp nào tập trung sự chú ý, người đàn ông chẳng hiểu tại sao đột nhiên tức giận thu dọn chén đũa và nhanh chóng rời đi.
Doãn Á Di chưa hết bàng hoàng lúc nãy thì anh ta lại mở cửa bước vào, đem chiếc gối đang cầm trong tay đưa cho cô, nhưng bằng cách nào đó người đàn ông tựa hồ tức giận hơn trước và lập tức rời đi.
Doãn Á Di ngây ngô nhìn chiếc gối trong tay có chứa hai nhân vật hoạt hình mà mình yêu thích, lại nhìn cánh cửa đang đóng kín kia, vô tình nở nụ cười.
Cô có chút mong chờ gặp lại người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.