Chương 2
Ngô Nhược Há
06/07/2022
Editor: Kiều Trinh
Beta – er: Mùn
Doãn Á Di lần nữa gặp lại người đàn ông là khi bị hắn đụng chạm làm cho tỉnh lại.
Tại sao lại đến lúc bản thân mình đang nhếch nhác bẩn thỉu như vậy chứ, còn nhìn cô lâu như vậy. Doãn Á Di có chút tức giận thầm nghĩ, sau đó nhanh chóng tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt sửa sang lại bản thân.
Doãn Á Di cảm thấy tình tiết nam nữ chính hôn nhau vào mỗi buổi sáng trên phim truyền hình thật là nực cười. Nếu quả thật có thể chịu được dáng vẻ mới ngủ dậy của đối phương thì chúc mừng bạn đã tìm được chân ái của cuộc đời mình. Còn cô thì thật không thể chịu được khi thấy đối phương có đôi mắt đầy ghèn và hơi thở nặng mùi còn muốn hôn cô.
Vâng, đó chỉ là quan niệm cá nhân của Á Di. Vẻ đẹp thực chất nằm trong con mắt của kẻ si tình.
Doãn Á Di từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường hơn nữa còn đang ôm trong mình chiếc gối ôm của cô với gương mặt đầy thỏa mãn. Cô chỉ còn cách ho khan nhắc nhở rằng cô đang ở đây.
Nhưng người đàn ông cũng không có gì là hốt hoảng, chậm rãi ngồi dậy một cách không tình nguyện trong tay vẫn ôm chiếc gối ôm của cô.
Mặc dù rất muốn ói nhưng Doãn Á Di vẫn cố nhịn, suy nghĩ một lúc thì cô quyết định ngồi xuống cạnh người đàn ông và cố tìm cách nói chuyện.
Rõ ràng hành động này của Á Di làm người đàn ông rất hài lòng, chân mày vốn đang nhíu chặt thì từ từ dãn ra, hơn nữa còn mang chút ý cười.
Thậm chí còn không biết có phải người đàn ông kia cho rằng Doãn Á Di đã đưa một ám hiệu cho hắn, hắn thận trọng kéo tay Doãn Á Di đặt lên đùi hắn.
Vì dáng dấp đẹp trai của hắn mà Doãn Á Di quyết định tha thứ khi hắn ngang nhiên dám ăn đậu hũ của cô. Doãn Á Di đang tự trấn an bản thân sau hành động đường đột của đối phương.
Suy nghĩ một lúc lâu, Á Di quyết định bắt chuyện trước, “Anh biết tôi sao?”
Người đàn ông hơi thất thần, sau đó mặt đầy hạnh phúc trả lời: “Tôi biết cô, nhưng cô không biết tôi.”
Doãn Á Di híp mắt nhìn hắn, mặt hắn đầy hạnh phúc nhưng lúng túng, nhưng mà hắn cũng không làm gì quá đáng với mình. “Tôi đã làm gì để anh đối tốt với tôi như vậy?”
“Cô không cần làm gì hết, sự hiện diện của cô đã là tất cả đối với tôi rồi, cô rất có ý nghĩa đối với tôi.” Mặc kệ người đàn ông bên cạnh giải thích, bây giờ Doãn Á Di chỉ muốn ôm mặt khóc.
Cô căn bản không thể hiểu nổi! Chuyện này giống đang đi trên đường thì gặp một anh soái ca nhà giàu nhận mình là nữ thần mà mình đã tìm kiếm bao nhiêu lâu nay. Loại chuyện này tại sao lại xảy ra với cô chứ?!
Không còn lời nào để nói Doãn Á Di đưa tầm mắt mình nhìn người đàn ông đang ôm chiếc gối ôm của mình và suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, đột nhiên người đàn ông đó kéo cô vào trong lồng ngực hắn.
Cô chưa kịp phản ứng thì bên tai đã nghe thấy âm thanh trầm ổn của hắn, “Cô có thể chỉ nhìn mình tôi thôi được không, đừng nhìn người đàn ông khác.”
Dùng câu hỏi tu từ nhưng với giọng điệu khẳng định. Chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy? Trong phòng này còn có người thứ ba ư?
Doãn Á Di thấy chiếc gối ôm rơi dưới đất, đột nhiên đầu óc minh mẫn đến lạ. Thật không thể tin được
Vừa hiểu ra Á Di thận trọng mở miệng hỏi: “Anh thích tôi sao”
Cái ôm của hắn ngày càng siết chặt cô hơn, do dự một lúc thì hắn trả lời: “… Thích… Thích rất lâu rồi… Bởi vì quá thích nên tôi mới có thể…”
“Vậy tôi cũng sẽ cố gắng thích anh!” Doãn Á Di đột nhiên cắt ngang lời hắn, bởi vì cô cảm giác được trong lời nói của hắn bắt đầu lạc đi.
Không thể tin được, trán của hắn cọ sát vào trán của Doãn Á Di, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, để cô không cách nào trốn tránh và chắc rằng cô không lừa dối hắn.
Nhận thức được hành động của hắn, Doãn Á Di cười và nói: “Anh đối tốt với tôi như vậy, từ nhỏ đến lớn trừ ba mẹ thì anh là người đối tốt với tôi nhất, còn hiểu rõ tôi như vậy, tôi thích anh là chuyện bình thường.”
Như chờ đợi điều này đã lâu, hắn nhìn cô một lát, sau đó xúc động ôm chầm lấy cô, “Tôi biết, chỉ có cô mới chấp nhận tôi, chỉ có cô.”
Doãn Á Di xoa lưng hắn an ủi, hỏi: “Anh có thể cho tôi biết tên không?”
“Hà Thiên Lâm, gọi tôi là Hà Thiên Lâm.” Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên bên tai, tựa hồ như muốn đem tên mình khắc sâu vào tâm trí của Doãn Á Di, để cho trong đầu cô chỉ có tên hắn.
*Bệnh kiều tức là bệnh độc chiếm, mong muốn chiếm hữu nắm giữ thứ gì đó vô cùng lớn
Beta – er: Mùn
Doãn Á Di lần nữa gặp lại người đàn ông là khi bị hắn đụng chạm làm cho tỉnh lại.
Tại sao lại đến lúc bản thân mình đang nhếch nhác bẩn thỉu như vậy chứ, còn nhìn cô lâu như vậy. Doãn Á Di có chút tức giận thầm nghĩ, sau đó nhanh chóng tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt sửa sang lại bản thân.
Doãn Á Di cảm thấy tình tiết nam nữ chính hôn nhau vào mỗi buổi sáng trên phim truyền hình thật là nực cười. Nếu quả thật có thể chịu được dáng vẻ mới ngủ dậy của đối phương thì chúc mừng bạn đã tìm được chân ái của cuộc đời mình. Còn cô thì thật không thể chịu được khi thấy đối phương có đôi mắt đầy ghèn và hơi thở nặng mùi còn muốn hôn cô.
Vâng, đó chỉ là quan niệm cá nhân của Á Di. Vẻ đẹp thực chất nằm trong con mắt của kẻ si tình.
Doãn Á Di từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường hơn nữa còn đang ôm trong mình chiếc gối ôm của cô với gương mặt đầy thỏa mãn. Cô chỉ còn cách ho khan nhắc nhở rằng cô đang ở đây.
Nhưng người đàn ông cũng không có gì là hốt hoảng, chậm rãi ngồi dậy một cách không tình nguyện trong tay vẫn ôm chiếc gối ôm của cô.
Mặc dù rất muốn ói nhưng Doãn Á Di vẫn cố nhịn, suy nghĩ một lúc thì cô quyết định ngồi xuống cạnh người đàn ông và cố tìm cách nói chuyện.
Rõ ràng hành động này của Á Di làm người đàn ông rất hài lòng, chân mày vốn đang nhíu chặt thì từ từ dãn ra, hơn nữa còn mang chút ý cười.
Thậm chí còn không biết có phải người đàn ông kia cho rằng Doãn Á Di đã đưa một ám hiệu cho hắn, hắn thận trọng kéo tay Doãn Á Di đặt lên đùi hắn.
Vì dáng dấp đẹp trai của hắn mà Doãn Á Di quyết định tha thứ khi hắn ngang nhiên dám ăn đậu hũ của cô. Doãn Á Di đang tự trấn an bản thân sau hành động đường đột của đối phương.
Suy nghĩ một lúc lâu, Á Di quyết định bắt chuyện trước, “Anh biết tôi sao?”
Người đàn ông hơi thất thần, sau đó mặt đầy hạnh phúc trả lời: “Tôi biết cô, nhưng cô không biết tôi.”
Doãn Á Di híp mắt nhìn hắn, mặt hắn đầy hạnh phúc nhưng lúng túng, nhưng mà hắn cũng không làm gì quá đáng với mình. “Tôi đã làm gì để anh đối tốt với tôi như vậy?”
“Cô không cần làm gì hết, sự hiện diện của cô đã là tất cả đối với tôi rồi, cô rất có ý nghĩa đối với tôi.” Mặc kệ người đàn ông bên cạnh giải thích, bây giờ Doãn Á Di chỉ muốn ôm mặt khóc.
Cô căn bản không thể hiểu nổi! Chuyện này giống đang đi trên đường thì gặp một anh soái ca nhà giàu nhận mình là nữ thần mà mình đã tìm kiếm bao nhiêu lâu nay. Loại chuyện này tại sao lại xảy ra với cô chứ?!
Không còn lời nào để nói Doãn Á Di đưa tầm mắt mình nhìn người đàn ông đang ôm chiếc gối ôm của mình và suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, đột nhiên người đàn ông đó kéo cô vào trong lồng ngực hắn.
Cô chưa kịp phản ứng thì bên tai đã nghe thấy âm thanh trầm ổn của hắn, “Cô có thể chỉ nhìn mình tôi thôi được không, đừng nhìn người đàn ông khác.”
Dùng câu hỏi tu từ nhưng với giọng điệu khẳng định. Chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy? Trong phòng này còn có người thứ ba ư?
Doãn Á Di thấy chiếc gối ôm rơi dưới đất, đột nhiên đầu óc minh mẫn đến lạ. Thật không thể tin được
Vừa hiểu ra Á Di thận trọng mở miệng hỏi: “Anh thích tôi sao”
Cái ôm của hắn ngày càng siết chặt cô hơn, do dự một lúc thì hắn trả lời: “… Thích… Thích rất lâu rồi… Bởi vì quá thích nên tôi mới có thể…”
“Vậy tôi cũng sẽ cố gắng thích anh!” Doãn Á Di đột nhiên cắt ngang lời hắn, bởi vì cô cảm giác được trong lời nói của hắn bắt đầu lạc đi.
Không thể tin được, trán của hắn cọ sát vào trán của Doãn Á Di, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, để cô không cách nào trốn tránh và chắc rằng cô không lừa dối hắn.
Nhận thức được hành động của hắn, Doãn Á Di cười và nói: “Anh đối tốt với tôi như vậy, từ nhỏ đến lớn trừ ba mẹ thì anh là người đối tốt với tôi nhất, còn hiểu rõ tôi như vậy, tôi thích anh là chuyện bình thường.”
Như chờ đợi điều này đã lâu, hắn nhìn cô một lát, sau đó xúc động ôm chầm lấy cô, “Tôi biết, chỉ có cô mới chấp nhận tôi, chỉ có cô.”
Doãn Á Di xoa lưng hắn an ủi, hỏi: “Anh có thể cho tôi biết tên không?”
“Hà Thiên Lâm, gọi tôi là Hà Thiên Lâm.” Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên bên tai, tựa hồ như muốn đem tên mình khắc sâu vào tâm trí của Doãn Á Di, để cho trong đầu cô chỉ có tên hắn.
*Bệnh kiều tức là bệnh độc chiếm, mong muốn chiếm hữu nắm giữ thứ gì đó vô cùng lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.