Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 227:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
“Ông nói sao? Minh Hàm đi đầu thú rồi? Không thể nào, trước nay nó đều nhút nhát như vậy? Sao có thể là hung thủ chứ?” Kỷ Minh Chương cúp điện thoại, gọi lái xe đưa mình tới Cục hình sự trung ương, ông chỉ có duy nhất đứa con trai này, tuyệt không để nó xảy ra bất trắc gì.
Tại phòng lấy lời khai, Từ đội trưởng nghiêm nghị đánh giá thanh niên trước mặt, “Cậu nói mình là người đã giết hại năm nạn nhân trong vụ án liên hoàn mà cảnh sát đang điều tra? Cậu có biết cho khẩu cung giả có tội gì không?”.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn không có chỗ nào giống với tên giết người máu lạnh, vị tiểu thịt tươi trước mặt này cách một hôm vẫn còn nổi như cồn trên màn ảnh nhỏ mà, con trai nhỏ của mình còn rất hâm mộ cậu ta.
“Tất cả đều là sự thật. Anh Minh Hạ không liên quan gì đến chuyện này, các ngươi bắt lầm người rồi.” Kỷ Minh Hàm lạnh lùng quyết tuyệt, như thể thế gian này không còn gì khiến cậu lưu luyến. Đã từng, từng tồn tại một người khiến con tim này lỡ nhịp, bất quá chợt đến rồi vội đi, hữu duyên nhưng chẳng phận, còn mỗi cậu đem lòng vấn vương.
“Những vật chứng này chúng tôi sẽ đem qua bộ phận pháp chứng xử lý, hiện tại sẽ tạm giam cậu cho đến khi có kết quả.” Từ đội trưởng thở dài, thanh niên tao nhã trói gà còn không chặt thế này, làm sao thủ pháp lại cao siêu đến nổi có thể giết được mấy mạng người.
Kỷ Minh Chương nhờ vào mối quan hệ cấp cao, được người dẫn vào thăm đứa con trai ông yêu thương nhất trong sinh mệnh, “Tiểu Hàm, sao con lại ngu ngốc vậy, mau nói với bọn họ những lời trước kia đều là bịa đặt, con đừng làm ta lo lắng mà.” Kỷ bộ trưởng đỉnh đỉnh đại danh, khí thế hơn người giờ khắc này trông vào chẳng khác vị cha già nhìn đứa con mình bị trách phạt mà không thể che chở.
“Cha à, tiểu Hàm không hối hận, những kẻ kia đã bắt nạt Kỷ gia lâu như vậy, sẽ có một ngày, bọn chúng hại chết luôn cả chúng ta. Tiểu Hàm sẽ không để ai làm hại cha cùng anh Minh Hạ.” Kỷ Minh Hàm vẻ mặt ôn nhu, chứa chan thâm tình, nói ra những lời khiến Kỷ Minh Chương đau nhói tâm can, ông không kiềm được nước mắt khi thấy con trai làm ra việc cực đoan như vậy.
“Là cha sai rồi! Cha sai rồi..” Ông nhắm mắt lại bất chấp nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra, “Cha ơi đừng khóc, tiểu Hàm sẽ đau lòng.” Kỷ Minh Hàm đôi mắt đỏ hoe, nín nghẹn không để bản thân mình yếu đuối trước mặt ông.
“Những gì bọn họ uy hiếp cha, con đều biết cả, con sẽ không để cha chịu khổ vì con cùng anh Minh Hạ, con phải thay trời hành đạo, giải quyết hết thảy những tên độc ác kia.” Kỷ Minh Hàm mỉm cười, đôi mắt cậu lúc này cũng mang theo ý cười, như thể dùng mạng mình đổi lấy yên bình cho cha cùng anh họ là chuyện có lời.
“Tiểu Hạ, con yên tâm, cha nhất định sẽ bảo vệ con.” Kỷ Minh Chương dằn xuống nước mắt, lần nữa nhìn đứa con gầy yếu mình yêu thương. Sau đó, đón xe quay trở lại nhà chính, chạy một mạch vào thư phòng, mở khóa mật mã, đem toàn bộ văn kiện quan trọng mấy năm nay ông cất giấu ra.
Ông thở dốc, nắm chặt hồ sơ trong tay, xem qua một lượt rồi cho tất cả vào hộp cứng, có thứ này, ông sẽ xin chính phủ giảm án cho tiểu Hàm, dù có đem bản thân mình chôn cùng, dù có vạn kiếp bất phục, ông cũng phải bảo vệ tiểu Hàm đến giây phút cuối cùng.
“Cộp, cộp, cộp” âm thanh đế giày chạm xuống sàn gỗ khiến Kỷ Minh Chương chú ý đến sự hiện diện của người trước mặt, “Sao cậu lại ở đây? Bảo an đâu? Quản gia Trương?”
“Đừng gọi nữa, ông cho rằng tôi đến đây mà không có sự chuẩn bị sao? Ha ha.” Tề Chính Kiệt cười đến nứt nẻ, vẻ mặt hung ác trừng ông ta.
Kỷ Minh Chương theo phản xạ, ôm chặt tư liệu đang cầm, lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm tủ gỗ, ông mới nhận ra mình hết đường tránh né rồi.
“Chậc, nên khen là cha con tình thâm, hay là ông già đến lú lẫn, vô tri? Có biết phản bội tổ chức sẽ có kết cuộc thế nào không? Bi kịch của anh trai mình ông vẫn còn chưa ghi nhớ sao?” Tề Chính Kiệt móc ra khẩu súng trong túi áo khoác, nhẹ xoay chuyển như thể món đồ mình cầm trên tay chỉ là que kẹo hay móc chìa khóa.
“Năm xưa, lúc Kỷ Minh Chi ngu ngốc muốn rời khỏi tổ chức, hậu quả phải đem cả Kỷ gia mười bốn nhân mạng chôn cùng, chẳng phải lúc đó, ông đã mạnh mẽ nói, mình có thể thay anh trai tiếp tục công việc nội gián ở chính phủ sao? Hay vì lúc đó muốn giữ mạng cho hai tôn tử của Kỷ gia mà xuống nước nhúng nhường, hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, muốn phản bội tổ chức?” Tề Chính Kiệt vừa dứt lời, liền nổ súng bắn vào lồng ngực ông ta, “Pằng” viên đạn lửa nóng hổi xuyên thủng lồng ngực, làm Kỷ Minh Chương đau đớn buông tập hồ sơ trong tay, ngã quỵ xuống đất.
Vừa hồi thần, ông nhịn đau, nhấc tay gom lại các giấy tờ đã rơi đầy đất, bỗng nhiên, bàn tay bị người giẫm lên nhói từng khớp xương: “Ông nghĩ mình còn mạng để đi tự thú sao?”
Tề Chính Kiệt chĩa súng thẳng vào đầu Kỷ Minh Chương, ánh mắt lạnh giá vô cảm, nhấc tay bóp còi.
Tại phòng lấy lời khai, Từ đội trưởng nghiêm nghị đánh giá thanh niên trước mặt, “Cậu nói mình là người đã giết hại năm nạn nhân trong vụ án liên hoàn mà cảnh sát đang điều tra? Cậu có biết cho khẩu cung giả có tội gì không?”.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn không có chỗ nào giống với tên giết người máu lạnh, vị tiểu thịt tươi trước mặt này cách một hôm vẫn còn nổi như cồn trên màn ảnh nhỏ mà, con trai nhỏ của mình còn rất hâm mộ cậu ta.
“Tất cả đều là sự thật. Anh Minh Hạ không liên quan gì đến chuyện này, các ngươi bắt lầm người rồi.” Kỷ Minh Hàm lạnh lùng quyết tuyệt, như thể thế gian này không còn gì khiến cậu lưu luyến. Đã từng, từng tồn tại một người khiến con tim này lỡ nhịp, bất quá chợt đến rồi vội đi, hữu duyên nhưng chẳng phận, còn mỗi cậu đem lòng vấn vương.
“Những vật chứng này chúng tôi sẽ đem qua bộ phận pháp chứng xử lý, hiện tại sẽ tạm giam cậu cho đến khi có kết quả.” Từ đội trưởng thở dài, thanh niên tao nhã trói gà còn không chặt thế này, làm sao thủ pháp lại cao siêu đến nổi có thể giết được mấy mạng người.
Kỷ Minh Chương nhờ vào mối quan hệ cấp cao, được người dẫn vào thăm đứa con trai ông yêu thương nhất trong sinh mệnh, “Tiểu Hàm, sao con lại ngu ngốc vậy, mau nói với bọn họ những lời trước kia đều là bịa đặt, con đừng làm ta lo lắng mà.” Kỷ bộ trưởng đỉnh đỉnh đại danh, khí thế hơn người giờ khắc này trông vào chẳng khác vị cha già nhìn đứa con mình bị trách phạt mà không thể che chở.
“Cha à, tiểu Hàm không hối hận, những kẻ kia đã bắt nạt Kỷ gia lâu như vậy, sẽ có một ngày, bọn chúng hại chết luôn cả chúng ta. Tiểu Hàm sẽ không để ai làm hại cha cùng anh Minh Hạ.” Kỷ Minh Hàm vẻ mặt ôn nhu, chứa chan thâm tình, nói ra những lời khiến Kỷ Minh Chương đau nhói tâm can, ông không kiềm được nước mắt khi thấy con trai làm ra việc cực đoan như vậy.
“Là cha sai rồi! Cha sai rồi..” Ông nhắm mắt lại bất chấp nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra, “Cha ơi đừng khóc, tiểu Hàm sẽ đau lòng.” Kỷ Minh Hàm đôi mắt đỏ hoe, nín nghẹn không để bản thân mình yếu đuối trước mặt ông.
“Những gì bọn họ uy hiếp cha, con đều biết cả, con sẽ không để cha chịu khổ vì con cùng anh Minh Hạ, con phải thay trời hành đạo, giải quyết hết thảy những tên độc ác kia.” Kỷ Minh Hàm mỉm cười, đôi mắt cậu lúc này cũng mang theo ý cười, như thể dùng mạng mình đổi lấy yên bình cho cha cùng anh họ là chuyện có lời.
“Tiểu Hạ, con yên tâm, cha nhất định sẽ bảo vệ con.” Kỷ Minh Chương dằn xuống nước mắt, lần nữa nhìn đứa con gầy yếu mình yêu thương. Sau đó, đón xe quay trở lại nhà chính, chạy một mạch vào thư phòng, mở khóa mật mã, đem toàn bộ văn kiện quan trọng mấy năm nay ông cất giấu ra.
Ông thở dốc, nắm chặt hồ sơ trong tay, xem qua một lượt rồi cho tất cả vào hộp cứng, có thứ này, ông sẽ xin chính phủ giảm án cho tiểu Hàm, dù có đem bản thân mình chôn cùng, dù có vạn kiếp bất phục, ông cũng phải bảo vệ tiểu Hàm đến giây phút cuối cùng.
“Cộp, cộp, cộp” âm thanh đế giày chạm xuống sàn gỗ khiến Kỷ Minh Chương chú ý đến sự hiện diện của người trước mặt, “Sao cậu lại ở đây? Bảo an đâu? Quản gia Trương?”
“Đừng gọi nữa, ông cho rằng tôi đến đây mà không có sự chuẩn bị sao? Ha ha.” Tề Chính Kiệt cười đến nứt nẻ, vẻ mặt hung ác trừng ông ta.
Kỷ Minh Chương theo phản xạ, ôm chặt tư liệu đang cầm, lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm tủ gỗ, ông mới nhận ra mình hết đường tránh né rồi.
“Chậc, nên khen là cha con tình thâm, hay là ông già đến lú lẫn, vô tri? Có biết phản bội tổ chức sẽ có kết cuộc thế nào không? Bi kịch của anh trai mình ông vẫn còn chưa ghi nhớ sao?” Tề Chính Kiệt móc ra khẩu súng trong túi áo khoác, nhẹ xoay chuyển như thể món đồ mình cầm trên tay chỉ là que kẹo hay móc chìa khóa.
“Năm xưa, lúc Kỷ Minh Chi ngu ngốc muốn rời khỏi tổ chức, hậu quả phải đem cả Kỷ gia mười bốn nhân mạng chôn cùng, chẳng phải lúc đó, ông đã mạnh mẽ nói, mình có thể thay anh trai tiếp tục công việc nội gián ở chính phủ sao? Hay vì lúc đó muốn giữ mạng cho hai tôn tử của Kỷ gia mà xuống nước nhúng nhường, hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, muốn phản bội tổ chức?” Tề Chính Kiệt vừa dứt lời, liền nổ súng bắn vào lồng ngực ông ta, “Pằng” viên đạn lửa nóng hổi xuyên thủng lồng ngực, làm Kỷ Minh Chương đau đớn buông tập hồ sơ trong tay, ngã quỵ xuống đất.
Vừa hồi thần, ông nhịn đau, nhấc tay gom lại các giấy tờ đã rơi đầy đất, bỗng nhiên, bàn tay bị người giẫm lên nhói từng khớp xương: “Ông nghĩ mình còn mạng để đi tự thú sao?”
Tề Chính Kiệt chĩa súng thẳng vào đầu Kỷ Minh Chương, ánh mắt lạnh giá vô cảm, nhấc tay bóp còi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.