Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 228:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
“Đoànggg” tiếng súng mạnh mẽ nổ ra cùng với âm thanh viên đạn xuyên thấu thân thể.
Lê Chính Kiệt trừng lớn mắt chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giữa lồng ngực mình máu tươi không ngừng đổ xuống.
Gã nâng tay ôm lấy vết thương, dứt khoát nhắm thẳng vào Kỷ Minh Chương, ý định nổ thêm phát súng nữa, lại bị âm thanh của Dạ Vũ quấy nhiễu: “Ngươi lần này thật sự thua rồi.”
Gã quay đầu lại nhìn toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát bao vây, Từ đội trưởng cùng anh em Cố gia, Dạ Vũ, Kỷ Minh Hạ đều có mặt.
“Lê Chính Kiệt, anh mau bỏ vũ khí xuống, đưa tay chịu trói, nếu không…” Từ đội còn chưa nói hết câu đã thấy gã ta xoay người muốn thủ tiêu Kỷ Minh Chương đang ngã dưới đất.
“Đoàng!” một viên đạn bắn ra khỏi họng súng, xuyên thủng cánh tay cầm súng của Lê Chính Kiệt, “Aaaa” làm gã ta la lên một tiếng đau đớn.
Cảnh sát chạy tới còng tay gã lại, Kỷ Minh Hạ đến gần nhị thúc hơn mười năm nay anh quyết tâm không nhìn mặt, “rầm” tiếng đầu gối đập mạnh vào sàn gỗ vừa nghe vào tai liền biết người này đã dụng lực cỡ nào, anh vừa quỳ xuống, tiếp theo liền dập đầu thật mạnh trước người chú cao thượng này: “Con xin lỗi chú! Đã trách lầm người lâu như vậy.”
Nếu không phải Cố Thanh Huyền nói cho anh biết sự thật năm xưa, thì ra người theo tổ chức hắc ám ngay từ đầu không phải là Kỷ Minh Chương, mà là cha ruột của anh, Kỷ Minh Chi. Bất quá sau khi ông nhận ra sự xảo quyệt cùng đen tối của tổ chức, khi muốn dứt ra đã không còn kịp nữa, tự hại cả Kỷ gia chôn cùng.
Là người chú mà anh vẫn luôn căm hận vì muốn bảo vệ cho hai giọt máu Kỷ gia là anh cùng tiểu Hàm, đã bất chấp tất cả, thay thế cha anh tiếp tục phục vụ cho tổ chức kia, mới khiến cho hai người bọn họ không trở thành cô hồn dạ quỷ.
Thù hận che mờ mắt, sự thật bị bao phủ tận đáy sâu một khi vừa lộ ra ánh sáng, đã khoét đi không ít máu thịt của Kỷ Minh Hạ, anh đã không còn mặt mũi nào nhìn vị chú cao cả hy sinh tất cả tương lai cùng cuộc đời của mình, chỉ để đánh đổi sự hiểu lầm cùng căm phẫn của anh.
“Ta không trách con, bảo vệ con cùng tiểu Hàm là trách nhiệm của ta, Kỷ gia không thể diệt vong.” Kỷ Minh Chương đau khổ đưa tay chạm lên đỉnh đầu cháu trai tài giỏi, ông rất tự hào về a Hạ, trong tâm trí ông, sự thành công của Kỷ Minh Hạ khiến cho anh trai, chị dâu ở dưới suối vàng nở mày nở mặt, như thế họ mới yên lòng nhắm mắt.
Cố Thanh Huyền cũng tiến lại gần đỡ anh: “Đều đã qua rồi”, quá khứ đau thương đã qua rồi, từ giờ trở đi, trong sinh mệnh của bọn họ, mỗi ngày chỉ có vui vẻ và hạnh phúc. Chấp niệm kia, cũng nên buông xuống, mới có thể nhìn thấy tương lai rực rỡ, đầy sắc màu.
Lê Chính Kiệt lúc đi ngang qua Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn hai người bọn họ, như thể muốn phanh thây xẻ thịt họ ra, đặc biệt là Dạ Vũ.
Dạ tiểu yêu tinh cũng đâu phải hạng vừa, muốn đọ xem mắt ai to hơn sao? Trừng cho chết ngươi, hừ hừ, Dạ Vũ nhếch mày lên lườm huýt lại gã ta, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên một bàn tay che lại đôi mắt, ủa sao tối đen vậy? Trong lúc Dạ tiểu yêu tinh còn đang tự hỏi, Cố Huyền Mặc đã hướng mắt nhìn Lê Chính Kiệt, chỉ thấy gã ta cười gian trá, khẩu hình như đang nói: “Chúng ta còn chưa xong đâu..”
Dạ Vũ kéo bàn tay che mắt mình ra, nắm cổ tay Cố Huyền Mặc, cười tủm tỉm lấy lòng: “Anh còn chưa khen em đó nha, có phải em rất giỏi không?”
“Ân, trừ lái xe ra, cái gì em cũng giỏi.” Cố lão công cực kỳ hợp tác mà tâng bốc bạn trai, không quên xoa xoa đầu y hai cái.
Dạ Vũ hừ hừ đắc ý, y nhớ lại giây phút trời cao trêu người. Tại khoảnh khắc hướng mắt nhìn vào đồ vật trong hộp, Dạ tiểu yêu tinh có chết cũng chẳng thể ngờ tới lại là chiếc ban chỉ khắc chữ LÊ to tướng.
Tại sao bà vú giúp việc ở Kỷ gia lại cất giấu thứ này? Rốt cuộc có quan hệ gì với vụ thảm sát năm xưa, bên dưới món đồ, là mẩu giấy cũ kỹ, ghi dòng chữ đã phai nhòa nét mực tây: “Cùng chung chí hướng, phát dương quang đại. Lê Hiện thủ bút, kính tặng A Chi”
Theo trí nhớ mờ ảo, đoạn có đoạn không của bác nông dân kể lại, năm đó, vì muốn cứu chữa cho ông đang mang bệnh nặng mà bà vú đã trộm đi vật này ở Kỷ gia, xin nghỉ việc về quê, mấy năm sau đó tích cóp đủ tiền, bọn họ đã chuộc lại đồ vật này, định đem trả lại chủ cũ thì mới hay tin, Kỷ gia đã bị sát hại.
Hóa ra đến sau cùng, chủ mưu của toàn bộ sự việc, thôn tính hết thảy bọn họ như những quân cờ trên bàn đấu đến dở sống dở chết đều là Lê gia gia chủ, Dạ Vũ vẫn nghĩ mình nhanh như vậy có thể diệt trừ Lê gia, lại chẳng hề hay biết, tự lúc nào, đã giúp đỡ họ lui vào sau hậu trường, tiếp tục công tác nuốt chửng quốc gia. Tổ chức này, cũng nên bị phơi bày trước ánh sáng rồi.
Lê Chính Kiệt trừng lớn mắt chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giữa lồng ngực mình máu tươi không ngừng đổ xuống.
Gã nâng tay ôm lấy vết thương, dứt khoát nhắm thẳng vào Kỷ Minh Chương, ý định nổ thêm phát súng nữa, lại bị âm thanh của Dạ Vũ quấy nhiễu: “Ngươi lần này thật sự thua rồi.”
Gã quay đầu lại nhìn toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát bao vây, Từ đội trưởng cùng anh em Cố gia, Dạ Vũ, Kỷ Minh Hạ đều có mặt.
“Lê Chính Kiệt, anh mau bỏ vũ khí xuống, đưa tay chịu trói, nếu không…” Từ đội còn chưa nói hết câu đã thấy gã ta xoay người muốn thủ tiêu Kỷ Minh Chương đang ngã dưới đất.
“Đoàng!” một viên đạn bắn ra khỏi họng súng, xuyên thủng cánh tay cầm súng của Lê Chính Kiệt, “Aaaa” làm gã ta la lên một tiếng đau đớn.
Cảnh sát chạy tới còng tay gã lại, Kỷ Minh Hạ đến gần nhị thúc hơn mười năm nay anh quyết tâm không nhìn mặt, “rầm” tiếng đầu gối đập mạnh vào sàn gỗ vừa nghe vào tai liền biết người này đã dụng lực cỡ nào, anh vừa quỳ xuống, tiếp theo liền dập đầu thật mạnh trước người chú cao thượng này: “Con xin lỗi chú! Đã trách lầm người lâu như vậy.”
Nếu không phải Cố Thanh Huyền nói cho anh biết sự thật năm xưa, thì ra người theo tổ chức hắc ám ngay từ đầu không phải là Kỷ Minh Chương, mà là cha ruột của anh, Kỷ Minh Chi. Bất quá sau khi ông nhận ra sự xảo quyệt cùng đen tối của tổ chức, khi muốn dứt ra đã không còn kịp nữa, tự hại cả Kỷ gia chôn cùng.
Là người chú mà anh vẫn luôn căm hận vì muốn bảo vệ cho hai giọt máu Kỷ gia là anh cùng tiểu Hàm, đã bất chấp tất cả, thay thế cha anh tiếp tục phục vụ cho tổ chức kia, mới khiến cho hai người bọn họ không trở thành cô hồn dạ quỷ.
Thù hận che mờ mắt, sự thật bị bao phủ tận đáy sâu một khi vừa lộ ra ánh sáng, đã khoét đi không ít máu thịt của Kỷ Minh Hạ, anh đã không còn mặt mũi nào nhìn vị chú cao cả hy sinh tất cả tương lai cùng cuộc đời của mình, chỉ để đánh đổi sự hiểu lầm cùng căm phẫn của anh.
“Ta không trách con, bảo vệ con cùng tiểu Hàm là trách nhiệm của ta, Kỷ gia không thể diệt vong.” Kỷ Minh Chương đau khổ đưa tay chạm lên đỉnh đầu cháu trai tài giỏi, ông rất tự hào về a Hạ, trong tâm trí ông, sự thành công của Kỷ Minh Hạ khiến cho anh trai, chị dâu ở dưới suối vàng nở mày nở mặt, như thế họ mới yên lòng nhắm mắt.
Cố Thanh Huyền cũng tiến lại gần đỡ anh: “Đều đã qua rồi”, quá khứ đau thương đã qua rồi, từ giờ trở đi, trong sinh mệnh của bọn họ, mỗi ngày chỉ có vui vẻ và hạnh phúc. Chấp niệm kia, cũng nên buông xuống, mới có thể nhìn thấy tương lai rực rỡ, đầy sắc màu.
Lê Chính Kiệt lúc đi ngang qua Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn hai người bọn họ, như thể muốn phanh thây xẻ thịt họ ra, đặc biệt là Dạ Vũ.
Dạ tiểu yêu tinh cũng đâu phải hạng vừa, muốn đọ xem mắt ai to hơn sao? Trừng cho chết ngươi, hừ hừ, Dạ Vũ nhếch mày lên lườm huýt lại gã ta, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên một bàn tay che lại đôi mắt, ủa sao tối đen vậy? Trong lúc Dạ tiểu yêu tinh còn đang tự hỏi, Cố Huyền Mặc đã hướng mắt nhìn Lê Chính Kiệt, chỉ thấy gã ta cười gian trá, khẩu hình như đang nói: “Chúng ta còn chưa xong đâu..”
Dạ Vũ kéo bàn tay che mắt mình ra, nắm cổ tay Cố Huyền Mặc, cười tủm tỉm lấy lòng: “Anh còn chưa khen em đó nha, có phải em rất giỏi không?”
“Ân, trừ lái xe ra, cái gì em cũng giỏi.” Cố lão công cực kỳ hợp tác mà tâng bốc bạn trai, không quên xoa xoa đầu y hai cái.
Dạ Vũ hừ hừ đắc ý, y nhớ lại giây phút trời cao trêu người. Tại khoảnh khắc hướng mắt nhìn vào đồ vật trong hộp, Dạ tiểu yêu tinh có chết cũng chẳng thể ngờ tới lại là chiếc ban chỉ khắc chữ LÊ to tướng.
Tại sao bà vú giúp việc ở Kỷ gia lại cất giấu thứ này? Rốt cuộc có quan hệ gì với vụ thảm sát năm xưa, bên dưới món đồ, là mẩu giấy cũ kỹ, ghi dòng chữ đã phai nhòa nét mực tây: “Cùng chung chí hướng, phát dương quang đại. Lê Hiện thủ bút, kính tặng A Chi”
Theo trí nhớ mờ ảo, đoạn có đoạn không của bác nông dân kể lại, năm đó, vì muốn cứu chữa cho ông đang mang bệnh nặng mà bà vú đã trộm đi vật này ở Kỷ gia, xin nghỉ việc về quê, mấy năm sau đó tích cóp đủ tiền, bọn họ đã chuộc lại đồ vật này, định đem trả lại chủ cũ thì mới hay tin, Kỷ gia đã bị sát hại.
Hóa ra đến sau cùng, chủ mưu của toàn bộ sự việc, thôn tính hết thảy bọn họ như những quân cờ trên bàn đấu đến dở sống dở chết đều là Lê gia gia chủ, Dạ Vũ vẫn nghĩ mình nhanh như vậy có thể diệt trừ Lê gia, lại chẳng hề hay biết, tự lúc nào, đã giúp đỡ họ lui vào sau hậu trường, tiếp tục công tác nuốt chửng quốc gia. Tổ chức này, cũng nên bị phơi bày trước ánh sáng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.