Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 229:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
Tết Đoàn viên vừa qua không lâu, không khí náo nhiệt khi vào cuối năm gần như bao trùm cả S thành, tuy nhiên, lại bị chấn động bởi danh sách về đường dây tổ chức cấp cao tham ô ngân sách quốc gia.
Sau khi hồ sơ tuyệt mật được Kỷ Minh Chương nộp lên chính phủ trung ương, hàng loạt gương mặt tên tuổi nổi tiếng, cả thảy hơn mười người đều bị bắt giữ trong nhà tù chính trị.
Kẻ cầm đầu Tề Hiện cùng con trai ông Tề Chính Kiệt là hai người tương đối đặc biệt, đại diện tổ chức liên hệ với nước ngoài, tội danh bán nước, hay nên gọi phản quốc là nặng hơn tất cả.
Lợi dụng chức vị trong các cơ quan cấp cao của những thành viên ban chấp hành, thông qua cùng ký kết chuyển giao những khu vực chiến lược cho nước ngoài, tội trạng nghiêm trọng đến mức nhận án tử hình.
Kỷ Minh Chương cùng Kỷ Minh Hàm đều không thể thoát tội, dù cho bọn họ có nỗi khổ riêng, bất quá án tù là nhất định phải nhận, Kỷ Minh Hạ đêm ngày tìm kiếm tài liệu, hy vọng có thể giảm án cho hai người đến mức thấp nhất có thể.
Dạ Vũ đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, y tự mình đến nhà giam thăm Kỷ Minh Hàm, chẳng phải thị uy hay thương hại, chỉ là còn những khúc mắc, Dạ Vũ muốn hỏi cậu ta rõ ràng.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại giết bọn họ không?” Dạ Vũ nhìn thanh niên vốn dĩ dương quang ôn nhu, sáng lạng, giờ khắc này có phần tiều tụy, suy kiệt.
“Ma quỷ, những kẻ đó đều là ma quỷ…” Kỳ Minh Hàm ôm đầu, tâm thần rối loạn khi nhớ lại kết cuộc kiếp trước.
“Là bọn họ dùng tôi uy hiếp phụ thân tự sát trong tù, sau đó thuê y tá tiêm thuốc độc cho tôi, tạo thành hiện trường tự tử, Kỷ gia sao phải chịu thảm cảnh đó? Tại sao? Rốt cuộc chúng tôi có lỗi lầm gì?” Kỷ Minh Hàm khóc rống, cậu nén nỗi đau khi nhìn từng thân nhân của mình bị sát hại, cậu không dám khóc trước mặt cha, sợ làm ông lo lắng. Lão thiên gia cho cậu tái sinh trên cõi đời này, chính là thay trời hành đạo, tiêu diệt đám ác ôn kia.
Nhân quả tương báo, kiếp trước kiếp này, đâu là hư, đâu là thực, người đời bi lụy u mê, ân oán thù hận khiến họ không ngừng dằn vặt, giam cầm bản thân trong nhà lao ký ức. Thanh niên trước mặt này, đã từng là thiên chi kiêu tử, lý ra sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh, vì cớ gì lại đi đến tận cùng sinh mệnh, là do sự xuất hiện của mình sao? Dạ Vũ vẫn luôn tự hỏi, y không phải thánh nhân, nhưng cũng không muốn làm kẻ ích kỷ, coi như trả lại món nợ kiếp trước cho Kỷ Minh Hàm đi.
Dạ Vũ rời khỏi nhà giam, như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ cùng Cố Huyền Mặc chuẩn bị đón giáng sinh, tất niên, rồi tới giao thừa mừng năm mới.
“Còn hơn hai tháng mới tới cuối năm, có phải bây giờ chuẩn bị là hơi sớm rồi không?” Cố Huyền Mặc phát hiện sự kỳ lạ toát ra trong thái độ của Dạ Vũ, dù hắn không dám khẳng định mình hiểu y nghĩ gì, bất quá vài cử chỉ bất an, luống cuống làm sao qua được mắt hắn.
“Huyền Mặc, mỗi ngày bên anh, em đều thật vui vẻ, em muốn trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta ở cạnh nhau..” Dạ Vũ còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt nghi ngờ của Cố lão công soi đến hiện nguyên hình.
“Bữa em té trúng đầu sao? Lại đây anh xem.” Cố Huyền Mặc khẳng định, một là Dạ Vũ có vấn đề che giấu, hai là kẻ nào đang đội lốt lão bà nhà hắn, chắc chắn là như vậy!
“Anh mới té trúng đầu, cả nhà anh mới té trúng đầu..” Dạ tiểu yêu tinh tức giận xù lông, nhào vào đánh đánh đấm đấm Cố Huyền Mặc, y vừa hiền dịu, xuống nước liền chẳng xem mình ra thể thống gì.
Một hồi tranh cãi không đi đến đâu liền theo lối mòn quá quen thuộc, kết thúc bằng trận giao đấu kịch liệt, nảy lửa trên giường, bất quá, lửa này là lửa gì, không cần nói chúng ta ai cũng hiểu.
Hôn lễ của Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ bị người nào đó gấp rút phải tổ chức trước thềm năm mới, Cố tổng nào có thể qua loa bày bố cho xong chuyện đại sự cả đời người chỉ có một lần này, thế nên hắn đành phải ưu tiên cưới hỏi, hoãn hết những cuộc hội nghị, dự án, tất tần tật đều chuyển để sang năm hẳn tính.
Thánh đường tại hòn đảo giữa biển nguy nga tráng lệ, Cố Huyền Mặc chính là mua riêng hòn đảo tư nhân này, dùng để làm nơi nghỉ dưỡng, có trực thăng từ S thành đưa rước người, có du thuyền sang trọng làm phương tiện giao thông, phải nói là chu đáo hết ý.
Người đến dự không quá đông đúc, đa số là người quen thân với gia tộc Cố thị. Dạ Vũ ở thế giới này là cô nhi, không có thân nhân, toàn bộ đều do Cố Huyền Mặc sắp xếp.
Nhìn đôi tân nhân nắm tay bước lên lễ đường trang trọng, Cố Thanh Huyền đứng một bên nắm tay Kỷ Minh Hạ, vừa chúc phúc cho anh trai cùng anh dâu, vừa ảo tưởng đến tương lai của mình cùng A Hạ.
Sát bên cạnh, Kỷ Minh Hạ mỉm cười, choàng tay ôm lấy cậu vào lòng, “không cần hâm mộ, hôn lễ của chúng ta sẽ hoành tráng hơn thế này.” Dứt lời, anh đặt lên đỉnh đầu người yêu nụ hôn thành kính cùng trân trọng.
Tại chủ vị, Cố Huyền Mặc trao nhẫn cho Dạ Vũ, ánh mắt hắn nhìn ái nhân như trân bảo thế gian, cuộc đời này, hắn chẳng mong cầu điều gì xa xôi vạn dặm, chỉ muốn nắm tay người này đi đến trọn kiếp nhân sinh.
Dạ Vũ đôi mắt nâu ngậm cười ngọt ngào, dùng môi mình chạm lên môi lão công, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, hai con người vĩnh kết đồng tâm.
Sau khi hồ sơ tuyệt mật được Kỷ Minh Chương nộp lên chính phủ trung ương, hàng loạt gương mặt tên tuổi nổi tiếng, cả thảy hơn mười người đều bị bắt giữ trong nhà tù chính trị.
Kẻ cầm đầu Tề Hiện cùng con trai ông Tề Chính Kiệt là hai người tương đối đặc biệt, đại diện tổ chức liên hệ với nước ngoài, tội danh bán nước, hay nên gọi phản quốc là nặng hơn tất cả.
Lợi dụng chức vị trong các cơ quan cấp cao của những thành viên ban chấp hành, thông qua cùng ký kết chuyển giao những khu vực chiến lược cho nước ngoài, tội trạng nghiêm trọng đến mức nhận án tử hình.
Kỷ Minh Chương cùng Kỷ Minh Hàm đều không thể thoát tội, dù cho bọn họ có nỗi khổ riêng, bất quá án tù là nhất định phải nhận, Kỷ Minh Hạ đêm ngày tìm kiếm tài liệu, hy vọng có thể giảm án cho hai người đến mức thấp nhất có thể.
Dạ Vũ đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, y tự mình đến nhà giam thăm Kỷ Minh Hàm, chẳng phải thị uy hay thương hại, chỉ là còn những khúc mắc, Dạ Vũ muốn hỏi cậu ta rõ ràng.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại giết bọn họ không?” Dạ Vũ nhìn thanh niên vốn dĩ dương quang ôn nhu, sáng lạng, giờ khắc này có phần tiều tụy, suy kiệt.
“Ma quỷ, những kẻ đó đều là ma quỷ…” Kỳ Minh Hàm ôm đầu, tâm thần rối loạn khi nhớ lại kết cuộc kiếp trước.
“Là bọn họ dùng tôi uy hiếp phụ thân tự sát trong tù, sau đó thuê y tá tiêm thuốc độc cho tôi, tạo thành hiện trường tự tử, Kỷ gia sao phải chịu thảm cảnh đó? Tại sao? Rốt cuộc chúng tôi có lỗi lầm gì?” Kỷ Minh Hàm khóc rống, cậu nén nỗi đau khi nhìn từng thân nhân của mình bị sát hại, cậu không dám khóc trước mặt cha, sợ làm ông lo lắng. Lão thiên gia cho cậu tái sinh trên cõi đời này, chính là thay trời hành đạo, tiêu diệt đám ác ôn kia.
Nhân quả tương báo, kiếp trước kiếp này, đâu là hư, đâu là thực, người đời bi lụy u mê, ân oán thù hận khiến họ không ngừng dằn vặt, giam cầm bản thân trong nhà lao ký ức. Thanh niên trước mặt này, đã từng là thiên chi kiêu tử, lý ra sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh, vì cớ gì lại đi đến tận cùng sinh mệnh, là do sự xuất hiện của mình sao? Dạ Vũ vẫn luôn tự hỏi, y không phải thánh nhân, nhưng cũng không muốn làm kẻ ích kỷ, coi như trả lại món nợ kiếp trước cho Kỷ Minh Hàm đi.
Dạ Vũ rời khỏi nhà giam, như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ cùng Cố Huyền Mặc chuẩn bị đón giáng sinh, tất niên, rồi tới giao thừa mừng năm mới.
“Còn hơn hai tháng mới tới cuối năm, có phải bây giờ chuẩn bị là hơi sớm rồi không?” Cố Huyền Mặc phát hiện sự kỳ lạ toát ra trong thái độ của Dạ Vũ, dù hắn không dám khẳng định mình hiểu y nghĩ gì, bất quá vài cử chỉ bất an, luống cuống làm sao qua được mắt hắn.
“Huyền Mặc, mỗi ngày bên anh, em đều thật vui vẻ, em muốn trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta ở cạnh nhau..” Dạ Vũ còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt nghi ngờ của Cố lão công soi đến hiện nguyên hình.
“Bữa em té trúng đầu sao? Lại đây anh xem.” Cố Huyền Mặc khẳng định, một là Dạ Vũ có vấn đề che giấu, hai là kẻ nào đang đội lốt lão bà nhà hắn, chắc chắn là như vậy!
“Anh mới té trúng đầu, cả nhà anh mới té trúng đầu..” Dạ tiểu yêu tinh tức giận xù lông, nhào vào đánh đánh đấm đấm Cố Huyền Mặc, y vừa hiền dịu, xuống nước liền chẳng xem mình ra thể thống gì.
Một hồi tranh cãi không đi đến đâu liền theo lối mòn quá quen thuộc, kết thúc bằng trận giao đấu kịch liệt, nảy lửa trên giường, bất quá, lửa này là lửa gì, không cần nói chúng ta ai cũng hiểu.
Hôn lễ của Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ bị người nào đó gấp rút phải tổ chức trước thềm năm mới, Cố tổng nào có thể qua loa bày bố cho xong chuyện đại sự cả đời người chỉ có một lần này, thế nên hắn đành phải ưu tiên cưới hỏi, hoãn hết những cuộc hội nghị, dự án, tất tần tật đều chuyển để sang năm hẳn tính.
Thánh đường tại hòn đảo giữa biển nguy nga tráng lệ, Cố Huyền Mặc chính là mua riêng hòn đảo tư nhân này, dùng để làm nơi nghỉ dưỡng, có trực thăng từ S thành đưa rước người, có du thuyền sang trọng làm phương tiện giao thông, phải nói là chu đáo hết ý.
Người đến dự không quá đông đúc, đa số là người quen thân với gia tộc Cố thị. Dạ Vũ ở thế giới này là cô nhi, không có thân nhân, toàn bộ đều do Cố Huyền Mặc sắp xếp.
Nhìn đôi tân nhân nắm tay bước lên lễ đường trang trọng, Cố Thanh Huyền đứng một bên nắm tay Kỷ Minh Hạ, vừa chúc phúc cho anh trai cùng anh dâu, vừa ảo tưởng đến tương lai của mình cùng A Hạ.
Sát bên cạnh, Kỷ Minh Hạ mỉm cười, choàng tay ôm lấy cậu vào lòng, “không cần hâm mộ, hôn lễ của chúng ta sẽ hoành tráng hơn thế này.” Dứt lời, anh đặt lên đỉnh đầu người yêu nụ hôn thành kính cùng trân trọng.
Tại chủ vị, Cố Huyền Mặc trao nhẫn cho Dạ Vũ, ánh mắt hắn nhìn ái nhân như trân bảo thế gian, cuộc đời này, hắn chẳng mong cầu điều gì xa xôi vạn dặm, chỉ muốn nắm tay người này đi đến trọn kiếp nhân sinh.
Dạ Vũ đôi mắt nâu ngậm cười ngọt ngào, dùng môi mình chạm lên môi lão công, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, hai con người vĩnh kết đồng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.