Chương 56: Lời ước nguyện
NUN
12/08/2024
Dễ dàng nhìn thấy trong tờ giấy của Lý Kiệm bởi anh ta ghi chữ rất to.
"Có thể kết hôn với bạn nhỏ Châu Lam"
Lý Kiệm.
"Cùng bước đi trên lễ đường của tôi và Lý Kiệm"
Châu Lam.
"Mãi bên cạnh em-Lệ Hoa "
Lục Nghiêm Thành.
"Tiến bước trên con đường của Trương Lệ Hoa và Lục Nghiêm Thành"
Trương Lệ Hoa.
Khi những lời ước nguyện được tiết lộ mọi người cùng nhìn sang người bạn đời của mình,vẻ mặt mỗi người điều hiển thị một sự vui vẻ hạnh phúc như nhau.Chỉ cần đối phương luôn có niềm tin chắc chắn điều ước nguyện của họ sẽ sớm trở thành sự thật.
-Trời cũng tối rồi chúng ta về thôi.
Châu Lam và Lý Kiệm cùng nhau nắm tay bước nhanh trên con đường vắng,khi cô quay lại nhìn anh,hai người cũng hiểu ý cùng nắm nay nối tiếp họ.
Đi được vài bước điện thoại của anh vang chuông,cô dừng lại đợi anh nghe điện thoại rồi cùng về để cặp đôi kia về trước.
Anh vừa nghe máy là giọng của trợ lý Tô,anh ấy thông báo về chuyện Giang thị, không muốn tiết lộ việc mình đang điều tra anh đưa mắt nhìn sang cô,cũng không muốn tò mò chuyện của anh cô sớm đã đi đến chiếc ghế gần đó ngồi từ trước,thấy vậy anh ta cũng yên tâm tiếp tục bàn chuyện.
Lệ Hoa bị tiếng động trong bụi cây làm cho chú ý,trời tối cô lại sợ đủ loại vật sẽ phóng ra, nhưng tò mò vẫn tiến lại gần xem,đến khi có tiếng mèo kêu cô mới phát hiện bên trong là một chú mèo đang bị thương,mắt của nó chảy máu bộ lông thì sơ xát, trông rất tội nghiệp,nhưng có điều nó rất phòng bị trước cô,Lệ Hoa vừa định chạm vào nó đã nhe nanh làm cô giật bắn mình.
-Tiếu miêu?...Ay!
Nghe tiếng cô Nghiêm Thành quay sang thấy cô đang ngồi xống hướng vào bụi cây gần đó,anh nhanh chóng tiến lại.
-Chút nữa hãy gọi lại cho tôi.
Thấy cô lấy chiếc khăn của mình từ từ lại gần con mèo đang hoảng sợ kia anh ta nhanh chóng ngăn cản.Tưởng rằng anh ta không muốn lo chút chuyện này nhưng không Nghiêm Thành lấy chiếc khăn từ Lệ Hoa giúp cô thu
phục nó.
-Cẩn thận..
Lệ Hoa nhìn anh nhẹ nhàng nâng chú mèo lên tay, nó cũng không còn vẻ hung dữ như lúc nãy nhưng ngược lại với ánh mắt cô vẻ mặt của Lục Nghiêm Thành khác với tưởng tượng,anh ta đưa đôi mắt hung dữ đối với con mèo nhỏ này.
Gì vậy?Nó không phải làm em bị thương rồi à?Câu này đánh bay sự ca ngợi cô dành cho anh, cô đưa tay đến trước mặt anh muốn anh nhìn rõ cô chẳng bị làm sao cả cũng yêu cầu anh đưa con mèo tội nghiệp này cho mình.
Họ cùng với chú mèo này đến một trạm cứu hộ động vật nhỏ,giao lại nó ở đây trị thương sau đó mới quay lại homestay.
Ngày mai chúng ta sắp quay về rồi,quán rượu đó cậu đến cùng mình không?Chỉ có hai đứa thôi sao?Châu Lam tỏ ý muốn kéo cô đến quán rượu lúc trước họ tìm thấy. Tuy nhiên không muốn để hai người đàn ông kia theo quản họ.
-Chúng ta đi một buổi tình bạn,cậu xem cũng đâu quá đáng đúng không?
Vậy được, mình đi với cậu.Sáng sớm hôm sau,mọi người quyết định hôm nay sẽ chinh phục ngọn núi ở đây.Những vật dụng leo núi đều đã chuẩn bị sẵn,dùng bữa xong nghỉ ngơi một lát và khởi hành.Đi dọc theo con đường mòn sẵn có,Nghiêm Thành đi đầu để xem xét lối đi an toàn này,sau anh ta là cô và Châu Lam,người cuối cùng là Lý Kiệm.
-Hai người giống vệ sĩ nhỉ.
Hai cô vừa leo núi vừa tán gẫu, Châu Lam mãi kể chuyện cho cô nên bất cẩn chống trượt cây gậy leo núi khiến cậu ấy mất thăng bằng may mà Lệ Hoa phản ứng nhanh,tóm lấy cánh tay Châu Lam kéo về phía mình.Nghe tiếng động Nghiêm Thành nhanh chóng quay lại chỗ bọn họ,bởi vì anh thăm dò đường nên đã đi trước một quãng. Lý Kiệm cũng từ phía sau đỡ Châu Lam,thấy vậy cô tiến lại nhặt cây gậy đã bị rơi gần đó.
-Để anh nhặt cho,em đừng bước qua.
Lục Nghiêm Thành nhanh tay cản cô lại,địa hình ngọn núi này dù đã có lối mòn nhưng vẫn rất khó để di chuyển. Anh nhặt lấy cây gậy đưa cho cô,Trương Lệ Hoa bây giờ mặt đầy ngưỡng mộ.
-Ngầu quá rồi,Lục tổng
Trả lại cho Châu Lam,cô không thể không bày tỏ sự hâm mộ dành cho anh.
Đừng lo trêu chọc người khác, lo bước cho cấn thận vào,tiểu yêu này.Biết rồi biết rồi.Nói rồi anh ta cũng tiếp tục dẫn trước,cô và Châu Lam cũng cẩn thận hơn không trò chuyện nhiều chỉ tập chung vào phong cảnh nơi đây.
-Ở đây không khí tuyệt vời thật!
Châu Lam không khỏi cảm thán về nới này,quả thật cả khu rừng ở đây đều rất xanh tốt hơn nữa còn có một số loài chim xung quanh,vô cùng yên bình.
Trong lành, mát mẻ ở đây xứng đáng quá rồi.Vậy thì Nghiêm Thành cậu ta nên mang một ngọn núi về Lục gia rồi nhỉ.Nghe lời trêu chọc từ Lý Kiệm cô cũng không biết nên đối đáp lại anh ta thế nào.
-Thật là...
Thấy cô im lặng anh ta định tiếp tục trêu chọc nhưng lại bị Châu Lam đá cho.
"Có thể kết hôn với bạn nhỏ Châu Lam"
Lý Kiệm.
"Cùng bước đi trên lễ đường của tôi và Lý Kiệm"
Châu Lam.
"Mãi bên cạnh em-Lệ Hoa "
Lục Nghiêm Thành.
"Tiến bước trên con đường của Trương Lệ Hoa và Lục Nghiêm Thành"
Trương Lệ Hoa.
Khi những lời ước nguyện được tiết lộ mọi người cùng nhìn sang người bạn đời của mình,vẻ mặt mỗi người điều hiển thị một sự vui vẻ hạnh phúc như nhau.Chỉ cần đối phương luôn có niềm tin chắc chắn điều ước nguyện của họ sẽ sớm trở thành sự thật.
-Trời cũng tối rồi chúng ta về thôi.
Châu Lam và Lý Kiệm cùng nhau nắm tay bước nhanh trên con đường vắng,khi cô quay lại nhìn anh,hai người cũng hiểu ý cùng nắm nay nối tiếp họ.
Đi được vài bước điện thoại của anh vang chuông,cô dừng lại đợi anh nghe điện thoại rồi cùng về để cặp đôi kia về trước.
Anh vừa nghe máy là giọng của trợ lý Tô,anh ấy thông báo về chuyện Giang thị, không muốn tiết lộ việc mình đang điều tra anh đưa mắt nhìn sang cô,cũng không muốn tò mò chuyện của anh cô sớm đã đi đến chiếc ghế gần đó ngồi từ trước,thấy vậy anh ta cũng yên tâm tiếp tục bàn chuyện.
Lệ Hoa bị tiếng động trong bụi cây làm cho chú ý,trời tối cô lại sợ đủ loại vật sẽ phóng ra, nhưng tò mò vẫn tiến lại gần xem,đến khi có tiếng mèo kêu cô mới phát hiện bên trong là một chú mèo đang bị thương,mắt của nó chảy máu bộ lông thì sơ xát, trông rất tội nghiệp,nhưng có điều nó rất phòng bị trước cô,Lệ Hoa vừa định chạm vào nó đã nhe nanh làm cô giật bắn mình.
-Tiếu miêu?...Ay!
Nghe tiếng cô Nghiêm Thành quay sang thấy cô đang ngồi xống hướng vào bụi cây gần đó,anh nhanh chóng tiến lại.
-Chút nữa hãy gọi lại cho tôi.
Thấy cô lấy chiếc khăn của mình từ từ lại gần con mèo đang hoảng sợ kia anh ta nhanh chóng ngăn cản.Tưởng rằng anh ta không muốn lo chút chuyện này nhưng không Nghiêm Thành lấy chiếc khăn từ Lệ Hoa giúp cô thu
phục nó.
-Cẩn thận..
Lệ Hoa nhìn anh nhẹ nhàng nâng chú mèo lên tay, nó cũng không còn vẻ hung dữ như lúc nãy nhưng ngược lại với ánh mắt cô vẻ mặt của Lục Nghiêm Thành khác với tưởng tượng,anh ta đưa đôi mắt hung dữ đối với con mèo nhỏ này.
Gì vậy?Nó không phải làm em bị thương rồi à?Câu này đánh bay sự ca ngợi cô dành cho anh, cô đưa tay đến trước mặt anh muốn anh nhìn rõ cô chẳng bị làm sao cả cũng yêu cầu anh đưa con mèo tội nghiệp này cho mình.
Họ cùng với chú mèo này đến một trạm cứu hộ động vật nhỏ,giao lại nó ở đây trị thương sau đó mới quay lại homestay.
Ngày mai chúng ta sắp quay về rồi,quán rượu đó cậu đến cùng mình không?Chỉ có hai đứa thôi sao?Châu Lam tỏ ý muốn kéo cô đến quán rượu lúc trước họ tìm thấy. Tuy nhiên không muốn để hai người đàn ông kia theo quản họ.
-Chúng ta đi một buổi tình bạn,cậu xem cũng đâu quá đáng đúng không?
Vậy được, mình đi với cậu.Sáng sớm hôm sau,mọi người quyết định hôm nay sẽ chinh phục ngọn núi ở đây.Những vật dụng leo núi đều đã chuẩn bị sẵn,dùng bữa xong nghỉ ngơi một lát và khởi hành.Đi dọc theo con đường mòn sẵn có,Nghiêm Thành đi đầu để xem xét lối đi an toàn này,sau anh ta là cô và Châu Lam,người cuối cùng là Lý Kiệm.
-Hai người giống vệ sĩ nhỉ.
Hai cô vừa leo núi vừa tán gẫu, Châu Lam mãi kể chuyện cho cô nên bất cẩn chống trượt cây gậy leo núi khiến cậu ấy mất thăng bằng may mà Lệ Hoa phản ứng nhanh,tóm lấy cánh tay Châu Lam kéo về phía mình.Nghe tiếng động Nghiêm Thành nhanh chóng quay lại chỗ bọn họ,bởi vì anh thăm dò đường nên đã đi trước một quãng. Lý Kiệm cũng từ phía sau đỡ Châu Lam,thấy vậy cô tiến lại nhặt cây gậy đã bị rơi gần đó.
-Để anh nhặt cho,em đừng bước qua.
Lục Nghiêm Thành nhanh tay cản cô lại,địa hình ngọn núi này dù đã có lối mòn nhưng vẫn rất khó để di chuyển. Anh nhặt lấy cây gậy đưa cho cô,Trương Lệ Hoa bây giờ mặt đầy ngưỡng mộ.
-Ngầu quá rồi,Lục tổng
Trả lại cho Châu Lam,cô không thể không bày tỏ sự hâm mộ dành cho anh.
Đừng lo trêu chọc người khác, lo bước cho cấn thận vào,tiểu yêu này.Biết rồi biết rồi.Nói rồi anh ta cũng tiếp tục dẫn trước,cô và Châu Lam cũng cẩn thận hơn không trò chuyện nhiều chỉ tập chung vào phong cảnh nơi đây.
-Ở đây không khí tuyệt vời thật!
Châu Lam không khỏi cảm thán về nới này,quả thật cả khu rừng ở đây đều rất xanh tốt hơn nữa còn có một số loài chim xung quanh,vô cùng yên bình.
Trong lành, mát mẻ ở đây xứng đáng quá rồi.Vậy thì Nghiêm Thành cậu ta nên mang một ngọn núi về Lục gia rồi nhỉ.Nghe lời trêu chọc từ Lý Kiệm cô cũng không biết nên đối đáp lại anh ta thế nào.
-Thật là...
Thấy cô im lặng anh ta định tiếp tục trêu chọc nhưng lại bị Châu Lam đá cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.