Chương 40: Thực hành nhiệm vụ lớn lao của một người bác sĩ
Nhu Mỹ
11/09/2023
Lục Ninh Diệp ngượng ngùng vô cùng, chanh chóng thay đồ xong còn gọi lại cho anh. Thấy cô gọi lại Vương An Đình ho khan vài cái rồi bắt máy lên.
"Hự! Hự!"
"Anh... làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Vương An Đình lấy lại phong độ, không gượng gạo nữa. Anh ân cần hỏi cô: "Em sắp phải đi làm, đã ăn uống gì chưa?".
"Chưa... Lát nữa đến bệnh viện em sẽ ăn luôn!"
"Trời này lạnh, ăn thì uống kèm sữa nóng hoặc nước ấm gì đó đi, em đừng uống nước ép lạnh, sẽ dễ bị đau họng đấy!" Vương An Đình nghiêm túc dặn dò cô.
Lục Ninh Diệp lại nũng nịu than thở: "Haizz... nếu anh ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ chọn đồ ăn hợp lí cho em, em không cần phải tự đi lấy gì cả...!" Cô kéo dài giọng nói với anh.
"Nếu anh cứ nuông chiều em như thế có phải sẽ hư mất không? Trong thời gian anh đi, em nên tự lập một chút để trưởng thành, đừng nhõng nhẽo nữa!" Vương An Đình cố tình cứng giọng nhắc nhở cô, để cô không nhõng nhẽo than vãn nữa. Nếu cứ để Lục Ninh Diệp làm nũng như thế chắc anh phải bay về Thượng Hải gấp. Chỉ vừa nghe giọng điệu yêu kiều của cô thôi anh đã muốn điên đầu vì nó quá đỗi hút người. Lục Ninh Diệp chẳng khác nào hồ ly đang dụ dỗ anh vậy!
Biết thế, cô lại một lần nữa lên giọng ngẫu hứng: "Nhưng mà... bây giờ em nhớ anh lắm đấy! Vương An Đình à..." Ánh mắt câu người nhìn anh trông vô cùng quyến luyến.
Vương An Đình cắn môi quay mặt đi, rồi lại liếc cô cảnh cáo: "Đủ rồi, em đừng nói với giọng điệu đó có được không? Là em đang muốn hành hạ anh?".
"Sao anh lại nói như vậy? Vương An Đình à... anh có nhớ em không?" Bên cô vẫn không ngừng buông lời dụ dỗ thỏ trắng.
"Nhớ, rất nhớ! Xin em đấy, em cứ như thế làm sao anh chịu được đây?" Vương An Đình nài nỉ, lên tiếng cầu xin người con gái bên trong điện thoại.
Lục Ninh Diệp bật cười thành tiếng, khúc khích trong điện thoại: "Haha, bản lĩnh đàn ông của anh thật yếu kém!".
"Là do em đấy."
"Thế thì do em quá đỗi quyến rũ đàn ông rồi!" Lục Ninh Diệp hãnh diện cười rạng rỡ.
"Anh chỉ có ít thời gian để nói chuyện với em thôi, đừng trêu anh nữa!"
"Thế ạ? Anh sắp phải làm việc rồi sao?"
"Ừm, anh chuẩn bị đi đón bệnh nhân được đưa đến đây!"
"Mà anh này, bệnh nhân đa số đều bị nhiễm mầm bệnh lạ sao?"
"Đúng vậy, nghe bảo đó là mầm Virus lây lan từ chất thải tạo nên!"
"Nếu mắc phải thì có phần trăm sống sót không ạ?"
"Còn tùy vào đề kháng của mỗi người nữa, nếu đề kháng khỏe mạnh chắc chắn sẽ đấu lại loại Virus đó!"
"Thế nếu đề kháng yếu thì... phải chết luôn sao?"
"Đúng vậy..." Vương An Đình trầm ngâm phủ nhận cho cô rõ. Nghe thấy thế Lục Ninh Diệp cũng lặng đi một nhịp, ngờ nghệch hỏi anh: "Đề kháng anh... có khỏe mạnh không...?".
"Theo anh suy đoán và tự cảm nhận được thì người anh rất khỏe, sẽ không sao đâu! Em đừng lo lắng quá nhé?" Vương An Đình nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, muốn cô không phải lo lắng quá cho mình mà buồn bã.
"Vâng..."
Cả hai nói chuyện với nhau được một lúc thì anh cũng đã đến giờ bắt đầu công việc, nói lời tạm biệt cô xong, Vương An Đình gấp gáp xuống sân bệnh viện tập hợp chờ đợi bệnh nhân được đưa đến. Không lâu sau, một đoàn xe khoản 4 đến 5 chiếc xe lớn được dừng lại tại trước cổng bệnh viện. Các y tá nhanh chóng đi đẩy các xe giường bệnh vào, từng bệnh nhân một được đưa vào bênh trong nơi cấp cứu.
Nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại, các thành viên từ bệnh viện SUF đứng như trời trồng, mặt mày tái mét, không ngừng thương xót. Tất cả nạn nhân được đưa đến đều trong tình trạng mồm mép đẫm máu, ho sặc sụa máu rơi rải khắp cả người, gương mặt đau đớn ôm bụng của mình. Còn có người không thể cử động được nữa, chỉ có thể bất lực nằm yên rên rỉ vì quá đau đớn.
Trong phút chốc, cả khuôn viên bệnh viện ngập tràn tiếng than vãn đau đáu, tiếng khóc than trời. Mọi người ai nấy nhìn nhau bất mãn, không nghĩ đến tình trạng bây giờ lại rối ren đến như vậy, không ngờ mầm bệnh này lại ghê rợn đến thế. Vương An Đình thở phào lấy lại tinh thần, trở lại gương mặt bình tĩnh vốn có, anh lập tức khuyên nhủ mọi người: "Bệnh nhân đang đợi chúng ta, còn không mau vào trong!".
"Đúng... đúng, mau mau vào trong nào!"
Mọi người nhanh chân vào khu cấp cứu, mỗi người một việc, lập tức bắt đầu nhiệm vụ của bản thân. Vương An Đình phẫu thuật hết người này đến người khác, không hề có 1 phút ngừng nghỉ, cả buổi hôm đó các bác sĩ đều mệt rã rời nhưng ai ai cũng cố gắng, nỗ lực hết sức mình.
Vương An Đình cả vai và lưng đều đau nhức nhối, chân tê rát biết bao nhiêu lần vì đứng phẫu thuật trong nhiều giờ, mọi người còn có chút ít thời gian để ngồi nghỉ ngơi, nhưng còn Vương An Đình thì không cho phép bản thân mình ngừng nghỉ một giây phút nào, luôn tự trấn áp cơ thể mình sẽ không sao, luôn muốn giải quyết được vấn đề lớn lao này. Trong những khoảnh khắc hào hùng ấy của anh, tất cả người trong bệnh viện ai nấy đều chứng kiến hết, đều rất ngưỡng mộ tài lẻ và sức chịu đựng giỏi giang của anh. Nhưng nếu, Lục Ninh Diệp nhìn thấy được sự chịu đựng, tự tra tấn bản thân của anh như thế, có lẽ cô sẽ đau lòng đến mức nào? Liệu anh có từng nghĩ nếu bản thân mình có hệ trọng gì thì người con gái của anh sẽ ra sao không?
"Hự! Hự!"
"Anh... làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Vương An Đình lấy lại phong độ, không gượng gạo nữa. Anh ân cần hỏi cô: "Em sắp phải đi làm, đã ăn uống gì chưa?".
"Chưa... Lát nữa đến bệnh viện em sẽ ăn luôn!"
"Trời này lạnh, ăn thì uống kèm sữa nóng hoặc nước ấm gì đó đi, em đừng uống nước ép lạnh, sẽ dễ bị đau họng đấy!" Vương An Đình nghiêm túc dặn dò cô.
Lục Ninh Diệp lại nũng nịu than thở: "Haizz... nếu anh ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ chọn đồ ăn hợp lí cho em, em không cần phải tự đi lấy gì cả...!" Cô kéo dài giọng nói với anh.
"Nếu anh cứ nuông chiều em như thế có phải sẽ hư mất không? Trong thời gian anh đi, em nên tự lập một chút để trưởng thành, đừng nhõng nhẽo nữa!" Vương An Đình cố tình cứng giọng nhắc nhở cô, để cô không nhõng nhẽo than vãn nữa. Nếu cứ để Lục Ninh Diệp làm nũng như thế chắc anh phải bay về Thượng Hải gấp. Chỉ vừa nghe giọng điệu yêu kiều của cô thôi anh đã muốn điên đầu vì nó quá đỗi hút người. Lục Ninh Diệp chẳng khác nào hồ ly đang dụ dỗ anh vậy!
Biết thế, cô lại một lần nữa lên giọng ngẫu hứng: "Nhưng mà... bây giờ em nhớ anh lắm đấy! Vương An Đình à..." Ánh mắt câu người nhìn anh trông vô cùng quyến luyến.
Vương An Đình cắn môi quay mặt đi, rồi lại liếc cô cảnh cáo: "Đủ rồi, em đừng nói với giọng điệu đó có được không? Là em đang muốn hành hạ anh?".
"Sao anh lại nói như vậy? Vương An Đình à... anh có nhớ em không?" Bên cô vẫn không ngừng buông lời dụ dỗ thỏ trắng.
"Nhớ, rất nhớ! Xin em đấy, em cứ như thế làm sao anh chịu được đây?" Vương An Đình nài nỉ, lên tiếng cầu xin người con gái bên trong điện thoại.
Lục Ninh Diệp bật cười thành tiếng, khúc khích trong điện thoại: "Haha, bản lĩnh đàn ông của anh thật yếu kém!".
"Là do em đấy."
"Thế thì do em quá đỗi quyến rũ đàn ông rồi!" Lục Ninh Diệp hãnh diện cười rạng rỡ.
"Anh chỉ có ít thời gian để nói chuyện với em thôi, đừng trêu anh nữa!"
"Thế ạ? Anh sắp phải làm việc rồi sao?"
"Ừm, anh chuẩn bị đi đón bệnh nhân được đưa đến đây!"
"Mà anh này, bệnh nhân đa số đều bị nhiễm mầm bệnh lạ sao?"
"Đúng vậy, nghe bảo đó là mầm Virus lây lan từ chất thải tạo nên!"
"Nếu mắc phải thì có phần trăm sống sót không ạ?"
"Còn tùy vào đề kháng của mỗi người nữa, nếu đề kháng khỏe mạnh chắc chắn sẽ đấu lại loại Virus đó!"
"Thế nếu đề kháng yếu thì... phải chết luôn sao?"
"Đúng vậy..." Vương An Đình trầm ngâm phủ nhận cho cô rõ. Nghe thấy thế Lục Ninh Diệp cũng lặng đi một nhịp, ngờ nghệch hỏi anh: "Đề kháng anh... có khỏe mạnh không...?".
"Theo anh suy đoán và tự cảm nhận được thì người anh rất khỏe, sẽ không sao đâu! Em đừng lo lắng quá nhé?" Vương An Đình nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, muốn cô không phải lo lắng quá cho mình mà buồn bã.
"Vâng..."
Cả hai nói chuyện với nhau được một lúc thì anh cũng đã đến giờ bắt đầu công việc, nói lời tạm biệt cô xong, Vương An Đình gấp gáp xuống sân bệnh viện tập hợp chờ đợi bệnh nhân được đưa đến. Không lâu sau, một đoàn xe khoản 4 đến 5 chiếc xe lớn được dừng lại tại trước cổng bệnh viện. Các y tá nhanh chóng đi đẩy các xe giường bệnh vào, từng bệnh nhân một được đưa vào bênh trong nơi cấp cứu.
Nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại, các thành viên từ bệnh viện SUF đứng như trời trồng, mặt mày tái mét, không ngừng thương xót. Tất cả nạn nhân được đưa đến đều trong tình trạng mồm mép đẫm máu, ho sặc sụa máu rơi rải khắp cả người, gương mặt đau đớn ôm bụng của mình. Còn có người không thể cử động được nữa, chỉ có thể bất lực nằm yên rên rỉ vì quá đau đớn.
Trong phút chốc, cả khuôn viên bệnh viện ngập tràn tiếng than vãn đau đáu, tiếng khóc than trời. Mọi người ai nấy nhìn nhau bất mãn, không nghĩ đến tình trạng bây giờ lại rối ren đến như vậy, không ngờ mầm bệnh này lại ghê rợn đến thế. Vương An Đình thở phào lấy lại tinh thần, trở lại gương mặt bình tĩnh vốn có, anh lập tức khuyên nhủ mọi người: "Bệnh nhân đang đợi chúng ta, còn không mau vào trong!".
"Đúng... đúng, mau mau vào trong nào!"
Mọi người nhanh chân vào khu cấp cứu, mỗi người một việc, lập tức bắt đầu nhiệm vụ của bản thân. Vương An Đình phẫu thuật hết người này đến người khác, không hề có 1 phút ngừng nghỉ, cả buổi hôm đó các bác sĩ đều mệt rã rời nhưng ai ai cũng cố gắng, nỗ lực hết sức mình.
Vương An Đình cả vai và lưng đều đau nhức nhối, chân tê rát biết bao nhiêu lần vì đứng phẫu thuật trong nhiều giờ, mọi người còn có chút ít thời gian để ngồi nghỉ ngơi, nhưng còn Vương An Đình thì không cho phép bản thân mình ngừng nghỉ một giây phút nào, luôn tự trấn áp cơ thể mình sẽ không sao, luôn muốn giải quyết được vấn đề lớn lao này. Trong những khoảnh khắc hào hùng ấy của anh, tất cả người trong bệnh viện ai nấy đều chứng kiến hết, đều rất ngưỡng mộ tài lẻ và sức chịu đựng giỏi giang của anh. Nhưng nếu, Lục Ninh Diệp nhìn thấy được sự chịu đựng, tự tra tấn bản thân của anh như thế, có lẽ cô sẽ đau lòng đến mức nào? Liệu anh có từng nghĩ nếu bản thân mình có hệ trọng gì thì người con gái của anh sẽ ra sao không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.