Chương 39: "Từ bao giờ mình lại biến thái đến như vậy?"
Nhu Mỹ
11/09/2023
...
"Cốc, cốc, cốc!"
"Mọi người bên trong mau thức dậy nào, đến giờ làm việc rồi!" Tiếng gọi từ ngoài cửa phòng vọng vào, 4 người đàn ông bên trong phòng vẫn còn đang say giấc. Nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, Vương An Đình he hé mắt mơ hồ nhìn ra cửa phòng. Tiếng kêu gọi đó lặp lại thêm một lần nữa rồi im bặt, có thể là chuyển sang phòng khác.
Vương An Đình lẳng lặng ngồi dậy xếp mền gối của mình, lên tiếng thúc giục 3 người còn lại đang lì lợm cố gắng ngủ tiếp: "Các cậu có nghe thấy người gọi không vậy? Còn muốn ngủ tiếp à?".
"Cha mẹ ơi...! Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, thức làm việc gì chứ?" Thẩm Đông nhăn nhó khó chịu, cọ nguậy chân lung tung cứ như trẻ con bị bố mẹ gọi dậy vào sáng sớm để đi học.
"Mau thức đi, có vẻ là xuống sân tập thể dục buổi sáng!" Vương An Đình vẫn điềm đạm ngồi lấy đồ vệ sinh cá nhân.
Nghe thấy điều Vương An Đình vừa nói ra, Thẩm Đông trơ mặt khó hiểu: "Nơi đây mầm bệnh đang lây lan dữ dội, ra ngoài tập thể dục chưa kịp khỏe người chắc vào cấp cứu luôn đấy!".
"Cũng chẳng biết nữa, cứ xuống trước đi đã. Tôi đi vệ sinh đây, mấy cậu lo mà ngồi dậy đi, đừng có nằm lì ở đó nữa!" Vương An Đình bình tĩnh cầm đồ đi vào phòng vệ sinh.
Thẩm Đông nằm co chân, gác tay lên trán hồi lâu thì nhìn qua giường Trương Hàn, trách móc vô cớ: "Thằng già kia, do cậu không đấy! Tối qua ai bảo cậu rủ rê tôi thức khuya làm gì, bây giờ thức không nổi đây này!".
"Nói gì đấy, cậu trẻ quá nhỉ? Cái gì mà do tôi, không phải tối qua cậu không chịu ngủ sao? Lúc tôi đang vào giấc thì thằng hạ lưu đê tiện nào ném đồ qua hả?" Trương Hàn bật dậy phản bác, mắng mỏ Thẩm Đông.
"Này này, đừng có gắp lửa bỏ tay người nhé?"
"Gắp đấy, tôi gắp cho cậu xem này!" Trương Hàn bước qua giường Thẩm Đông lấy gối đánh dồn dập, cả hai dùng gối đánh nhau tán loạn, đôi khi còn nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng la hét đau đớn. Cả căn phòng tràn ngập tiếng ồn, còn có cả tiếng cười thích thú của Trương Hàn.
"Á, mới sáng sớm... bị bắt dậy, còn bị đánh nữa... chết đi, cậu chết đi này!" Thẩm Đông rú lên cười sảng khoái.
Trương Hàn chạy về giường mình, ngồi xuống than thở: "Khoan từ từ, từ từ... Đình chiến lại đi, lưng tôi muốn nát rồi, chịu không nổi nữa!".
"Haha, già cả rồi còn ham vui... haha! Xem mặt cậu nhăn như khỉ kìa, tôi cười đau... đau bụng quá!" Thẩm Đông được mùa cười hả hê, so với độ tuổi của Thẩm Đông và Vương An Đình thì Trương Hàn cũng không lớn hơn là bao, nhưng thành thật mà nói thì chắc chắn Thẩm Đông sẽ khỏe hơn Trương Hàn!
...
Dưới sân bệnh viện INCE, cả đám người mặc áo blouse trắng đang cố gắng đứng xếp hàng thật ngay ngắn để tập thể dục buổi sáng. Với vẻ mặt điềm tỉnh, tươi sáng của Vương An Đình thì chắc chắn luôn nổi trội hơn bao người đàn ông ở đó. Nhưng... Thẩm Đông thì ngược lại, mặt anh chàng nhăn nhó vô cùng khó chịu với ánh nắng sớm mai rọi thẳng vào mặt mình, giọng điệu khó nghe thốt ra từ Thẩm Đông, lẩm bẩm: "Hứ, tiền lương thì không biết tăng được bao nhiêu mà hành hạ tới như vậy! Sống hai mươi mấy năm trên đời, có bao giờ tập thể dục buổi sáng đâu vẫn sống được đó thôi, lắm trò thế không biết?".
"Mệt cậu thật đấy, lảm nhảm suốt! Tập thể dục 15, 20 phút có mất mát gì đâu, chịu khó chút đi!" Trương Hàn đứng gần đó không ngừng nhắc nhở người đàn ông đang tập thể dục không giống ai ấy. Những hoạt động của Thẩm Đông cứ như cho có chứ cũng chả ra hồn gì, nhìn còn buồn cười là đằng khác.
"Tập tành lộn xộn cứ như lăng quăng!"
"Cứ mặc kệ tôi đi, đừng quan tâm... đừng quan tâm!"
Từ xa có một người đàn ông đi đến, khí chất ngời ngợi, cơ thể khỏe khoắn. Anh ta đứng thẳng nghiêm trang đối diện mọi người thông báo: "Mọi người chú ý! 20 phút nữa tất cả các bệnh nhân sẽ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, thời điểm đó các bác sĩ sẽ bắt đầu công việc và nhiệm vụ của mình! Mọi người đã rõ hết chưa? Có gì thắc mắc cứ hỏi, tôi sẽ giải đáp. Xin cảm ơn!"
Mọi người ở đó ầm ừ gật đầu đã hiểu, và tất cả đều biết rõ tình trạng bệnh nhân hiện tại rất nguy hiểm, ai ai cũng thấp thỏm lo sợ, sợ mình sẽ không cứu giúp được, đồng thời sẽ bị lây bệnh thì càng nghiêm trọng hơn. Nhưng với tinh thần là một bác sĩ, một trong những thành viên của bệnh viện, công việc chính là cứu người, chính vì thế nên mọi người đều phải tự trấn an bản thân mình, tự tin hơn, kiên định hơn.
Vương An Đình bất giác nhớ Lục Ninh Diệp, bèn hỏi: "Thế trong vòng 20 phút còn lại chúng tôi có thể về nghỉ ngơi thêm một chút không?".
"Hmm... Được thôi! Tập thể dục như thế đủ rồi, mọi người về nghỉ một chút đi."
Thẩm Đông nghe thế thì mừng rúm, gấp rút rủ rê Vương An Đình và Trương Hàn về phòng: "Được rồi kìa, đi thôi... đi thôi!".
Ba người cùng đi lên phòng của mình lại, vừa mở cửa ra Thẩm Đông lập tức phóng nhanh như sấm lên giường nằm một cục nghỉ ngơi.
Vương An Đình bình tĩnh lấy điện thoại ra xem, cũng đã gần 7 giờ sáng, chắc hẳn Lục Ninh Diệp đã thức, anh ấn gọi điện video cho cô. Nhưng đầu dây bên kia lại tắt ngang cuộc gọi này, anh nhướng mày khó hiểu tại sao cô lại tắt ngang như thế, có phải là đang giận anh không? Vương An Đình bèn gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn bị tắt ngang nên anh đã nhắn tin hỏi.
: "Sao lại không nghe máy?"
: "Em... đang thay đồ, anh đợi một chút lát nữa em gọi lại!"
Đọc dòng tin nhắn của Lục Ninh Diệp mà mặc anh đỏ bừng, tự trách bản thân tại sao lại ngốc đến thế, còn gọi bằng video nữa cơ chứ.
"Từ khi nào mình lại biến thái đến như vậy?"
"Cốc, cốc, cốc!"
"Mọi người bên trong mau thức dậy nào, đến giờ làm việc rồi!" Tiếng gọi từ ngoài cửa phòng vọng vào, 4 người đàn ông bên trong phòng vẫn còn đang say giấc. Nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, Vương An Đình he hé mắt mơ hồ nhìn ra cửa phòng. Tiếng kêu gọi đó lặp lại thêm một lần nữa rồi im bặt, có thể là chuyển sang phòng khác.
Vương An Đình lẳng lặng ngồi dậy xếp mền gối của mình, lên tiếng thúc giục 3 người còn lại đang lì lợm cố gắng ngủ tiếp: "Các cậu có nghe thấy người gọi không vậy? Còn muốn ngủ tiếp à?".
"Cha mẹ ơi...! Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, thức làm việc gì chứ?" Thẩm Đông nhăn nhó khó chịu, cọ nguậy chân lung tung cứ như trẻ con bị bố mẹ gọi dậy vào sáng sớm để đi học.
"Mau thức đi, có vẻ là xuống sân tập thể dục buổi sáng!" Vương An Đình vẫn điềm đạm ngồi lấy đồ vệ sinh cá nhân.
Nghe thấy điều Vương An Đình vừa nói ra, Thẩm Đông trơ mặt khó hiểu: "Nơi đây mầm bệnh đang lây lan dữ dội, ra ngoài tập thể dục chưa kịp khỏe người chắc vào cấp cứu luôn đấy!".
"Cũng chẳng biết nữa, cứ xuống trước đi đã. Tôi đi vệ sinh đây, mấy cậu lo mà ngồi dậy đi, đừng có nằm lì ở đó nữa!" Vương An Đình bình tĩnh cầm đồ đi vào phòng vệ sinh.
Thẩm Đông nằm co chân, gác tay lên trán hồi lâu thì nhìn qua giường Trương Hàn, trách móc vô cớ: "Thằng già kia, do cậu không đấy! Tối qua ai bảo cậu rủ rê tôi thức khuya làm gì, bây giờ thức không nổi đây này!".
"Nói gì đấy, cậu trẻ quá nhỉ? Cái gì mà do tôi, không phải tối qua cậu không chịu ngủ sao? Lúc tôi đang vào giấc thì thằng hạ lưu đê tiện nào ném đồ qua hả?" Trương Hàn bật dậy phản bác, mắng mỏ Thẩm Đông.
"Này này, đừng có gắp lửa bỏ tay người nhé?"
"Gắp đấy, tôi gắp cho cậu xem này!" Trương Hàn bước qua giường Thẩm Đông lấy gối đánh dồn dập, cả hai dùng gối đánh nhau tán loạn, đôi khi còn nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng la hét đau đớn. Cả căn phòng tràn ngập tiếng ồn, còn có cả tiếng cười thích thú của Trương Hàn.
"Á, mới sáng sớm... bị bắt dậy, còn bị đánh nữa... chết đi, cậu chết đi này!" Thẩm Đông rú lên cười sảng khoái.
Trương Hàn chạy về giường mình, ngồi xuống than thở: "Khoan từ từ, từ từ... Đình chiến lại đi, lưng tôi muốn nát rồi, chịu không nổi nữa!".
"Haha, già cả rồi còn ham vui... haha! Xem mặt cậu nhăn như khỉ kìa, tôi cười đau... đau bụng quá!" Thẩm Đông được mùa cười hả hê, so với độ tuổi của Thẩm Đông và Vương An Đình thì Trương Hàn cũng không lớn hơn là bao, nhưng thành thật mà nói thì chắc chắn Thẩm Đông sẽ khỏe hơn Trương Hàn!
...
Dưới sân bệnh viện INCE, cả đám người mặc áo blouse trắng đang cố gắng đứng xếp hàng thật ngay ngắn để tập thể dục buổi sáng. Với vẻ mặt điềm tỉnh, tươi sáng của Vương An Đình thì chắc chắn luôn nổi trội hơn bao người đàn ông ở đó. Nhưng... Thẩm Đông thì ngược lại, mặt anh chàng nhăn nhó vô cùng khó chịu với ánh nắng sớm mai rọi thẳng vào mặt mình, giọng điệu khó nghe thốt ra từ Thẩm Đông, lẩm bẩm: "Hứ, tiền lương thì không biết tăng được bao nhiêu mà hành hạ tới như vậy! Sống hai mươi mấy năm trên đời, có bao giờ tập thể dục buổi sáng đâu vẫn sống được đó thôi, lắm trò thế không biết?".
"Mệt cậu thật đấy, lảm nhảm suốt! Tập thể dục 15, 20 phút có mất mát gì đâu, chịu khó chút đi!" Trương Hàn đứng gần đó không ngừng nhắc nhở người đàn ông đang tập thể dục không giống ai ấy. Những hoạt động của Thẩm Đông cứ như cho có chứ cũng chả ra hồn gì, nhìn còn buồn cười là đằng khác.
"Tập tành lộn xộn cứ như lăng quăng!"
"Cứ mặc kệ tôi đi, đừng quan tâm... đừng quan tâm!"
Từ xa có một người đàn ông đi đến, khí chất ngời ngợi, cơ thể khỏe khoắn. Anh ta đứng thẳng nghiêm trang đối diện mọi người thông báo: "Mọi người chú ý! 20 phút nữa tất cả các bệnh nhân sẽ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, thời điểm đó các bác sĩ sẽ bắt đầu công việc và nhiệm vụ của mình! Mọi người đã rõ hết chưa? Có gì thắc mắc cứ hỏi, tôi sẽ giải đáp. Xin cảm ơn!"
Mọi người ở đó ầm ừ gật đầu đã hiểu, và tất cả đều biết rõ tình trạng bệnh nhân hiện tại rất nguy hiểm, ai ai cũng thấp thỏm lo sợ, sợ mình sẽ không cứu giúp được, đồng thời sẽ bị lây bệnh thì càng nghiêm trọng hơn. Nhưng với tinh thần là một bác sĩ, một trong những thành viên của bệnh viện, công việc chính là cứu người, chính vì thế nên mọi người đều phải tự trấn an bản thân mình, tự tin hơn, kiên định hơn.
Vương An Đình bất giác nhớ Lục Ninh Diệp, bèn hỏi: "Thế trong vòng 20 phút còn lại chúng tôi có thể về nghỉ ngơi thêm một chút không?".
"Hmm... Được thôi! Tập thể dục như thế đủ rồi, mọi người về nghỉ một chút đi."
Thẩm Đông nghe thế thì mừng rúm, gấp rút rủ rê Vương An Đình và Trương Hàn về phòng: "Được rồi kìa, đi thôi... đi thôi!".
Ba người cùng đi lên phòng của mình lại, vừa mở cửa ra Thẩm Đông lập tức phóng nhanh như sấm lên giường nằm một cục nghỉ ngơi.
Vương An Đình bình tĩnh lấy điện thoại ra xem, cũng đã gần 7 giờ sáng, chắc hẳn Lục Ninh Diệp đã thức, anh ấn gọi điện video cho cô. Nhưng đầu dây bên kia lại tắt ngang cuộc gọi này, anh nhướng mày khó hiểu tại sao cô lại tắt ngang như thế, có phải là đang giận anh không? Vương An Đình bèn gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn bị tắt ngang nên anh đã nhắn tin hỏi.
: "Sao lại không nghe máy?"
: "Em... đang thay đồ, anh đợi một chút lát nữa em gọi lại!"
Đọc dòng tin nhắn của Lục Ninh Diệp mà mặc anh đỏ bừng, tự trách bản thân tại sao lại ngốc đến thế, còn gọi bằng video nữa cơ chứ.
"Từ khi nào mình lại biến thái đến như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.