Quyển 5 - Chương 4: Lồng Son (4)
Thanh Uẩn Tương Ly
08/07/2023
Đúng lúc này ngoài giường có tiếng động khe khẽ, Tưởng Hoàng biết Thẩm
Huyền Quân tỉnh rồi, âm thanh bên ngoài nhỏ dần đi, tiếng bàn chân rón
rén làm hắn sợ hãi y lại có định bỏ trốn.
Thẩm Huyền Quân đang co ro bỗng nghe tiếng màn hoa bị tốc lên, người cố thu bé lại thật nhỏ nằm chui dưới chân bàn không động đậy. Trong căn nhà này có rất nhiều nơi ghi lại dấu vết của hai người một thời nồng ấm quấn quýt, khi trở lòng không còn mong chờ nữa, tốt đẹp khi chưa cũng bám bụi rồi. Trong lòng Thẩm Huyền Quân bỗng nảy sinh tia ớn lạnh, bất hạnh lớn nhất đời y bắt đầu từ sự cố chấp ngu ngốc của bản thân, nơi này là nhân chứng sống ghi lại. Thậm chí có những việc y không còn nhớ nữa nhưng bước vào đây, hơi thở của những ngày u ám tối tăm đó quay trở lại đeo bám, tái độc.
Thẩm Huyền Quân cuộn người lại, cả người như kim chích thủng xương. Trong mơ cố thoát khỏi gông xiềng chạy đến người mình yêu, người đang ở đâu, có bình an hay vui vẻ không, nghĩ thế y mới có chút sức sống bám víu lại thế gian này.
Năm tháng trầm luân đã rời xa, y đã tìm được hy vọng rồi. Lạnh lẽo tịch mịch qua đi ngày mai trời lại sáng.
Chỉ cần hắn đừng làm phiền đến cuộc sống của y nữa thôi, nhưng… hắn mãi bám riết không tha.
Nhìn thấy cảnh tượng này Tưởng Hoàng cuống quýt cả lên, nhiễm lạnh còn chưa khỏi. Mưa tuyết rơi suốt, đất đai ẩm lạnh còn tiếp tục nằm lăn dưới đất e là dưỡng bệnh một năm, hai năm chưa chắc đã khôi phục. Trên người Thẩm Huyền Quân vẫn còn khoác áo lông dày nặng sạch sẽ nằm cuộn người dưới mặt đất dơ bẩn, không biết đang sợ hãi cái gì.
"Ca ca mặt đất lạnh lắm." Rút kinh nghiệm lần trước hắn không đợi y chui ra mà trực tiếp lật bàn đặt qua một bên, nhanh nhẹn lưu loát nhét người vào trong lòng: "Ngoan, lên giường nằm nghỉ một lát, ta mang đồ ăn ngon ra."
Ca ca trở nên háo ăn hắn rất vui mừng ấp ủ âm mưu nuôi y đến béo tròn mập mạp. Có da có thịt rồi ôm cũng thích hơn, sáng bãi triều xong hắn lại về cùng ca ca dùng bữa, khẩu vị của ca ca hắn rõ nhất, uống thêm dược liệu bồi bổ, đảm bảo vài năm nữa cơ thể sẽ ổn định hơn một chút. Hắn đưa người về cung, đón Nguyên Dương về theo, có đứa trẻ bên cạnh tâm trạng tốt hơn, mỗi ngày đều vui vẻ bệnh nào mà không khỏi.
Tưởng Hoàng vỗ về, vừa xoa vừa ôm kéo người ngồi dậy.
Mưa tuyết rơi dày hơn, sương lạnh dâng lên nửa người. Thẩm Huyền Quân gồng người không chịu nhúc nhích, mắt nhắm chặt, hắn muốn đỡ người dậy y càng rúc người lại nhiều hơn, hận không thể nén chặt bản thân thành khối đá nặng nề, không để cho hắn di chuyển. Tuy không giãy giụa nhưng bộ dạng này làm hắn đau lòng như cắt, lúng túng chẳng biết làm sao?
Phương Dao nhìn một lát, khẽ đi lên phía trước khép kín cửa lại, trầm giọng khuyên: "Hay là đổi giường đi."
Tưởng Hoàng…
Sắc mặt dần tái nhợt môi cắn lại, tựa như cố gắng kiềm chế gì đó. Hắn hoài nghi, ngực đập thịch một tiếng rồi cả lồng ngực như bị người ta dùng đá đập lên, hắn kịch liệt hít sâu, song ngực vẫn căng cứng khó thở. Không khác gì yêu quái bị đè dưới núi tiên. Chợt nghĩ đến gì đó, mặt hắn sưng lên, mi mắt run rẩy, là ai đang phanh ngực hắn ra, xé vết thương trước ngực đến máu thịt mơ hồ? Là ai muốn moi móc tim gan của hắn ra?
Cũng là một ngày tuyết lạnh như này, gió thổi rít gào.
Trước cửa nhà Thẩm Huyền Quân đang quỳ trên tuyết trắng run lẩy bẩy. Những ngày này ở trên núi nước đã đóng thành băng cứng hết, trong phòng chỉ có một ít cành cây khô đốt lên sưởi ấm, nước lạnh chẳng có để uống nói gì đến nước ấm bỏ túi sưởi. Bầu trời đêm cứ thế nặng nề chìm trong mưa tuyết trắng xóa, sương giá giăng giăng lạnh tới phế phủ, xương cốt cứng lại.
Thẩm Huyền Quân cúi đầu, có thông truyền hắn sẽ cùng hoàng hậu đi đến, lúc công công báo tin này còn cười tủm tỉm không thôi. Trưởng công công ở bên cạnh quát lớn răn dạy đệ tử của mình xong, liếc mắt nhìn mang theo tia thương hại, song vẫn không nói gì, lắc đầu rời đi. Đến khi nhìn thấy một góc áo choàng lướt qua, mi mắt mới khẽ giật một cái, sau đó ngửi thấy mùi hương thơm ngát trong tuyết lạnh mang đến cảm giác thần bí sâu kín. Tưởng Hoàng ôm hoàng hậu đi lướt qua người y, không nói lời vào vào thẳng trong nhà.
Cánh cửa phía trước khép lại, hơi thở Thẩm Huyền Quân cũng dần suy yếu.
Hoàng hậu Tùy Ngọc thấy hắn ngồi lên giường, cánh tay trắng nõn khẽ đặt đèn lồng trên tay xuống bàn, rót nước cho hắn. Nàng cầm ấm nước lên, thấy rất lạnh, mở nắp ra chỉ thấy nước trắng. Nàng thở dài đi đến bên cạnh hắn, ôn tồn: "Đêm khuya giá lạnh, người để y quỳ bên ngoài không ổn lắm."
Trong người y có bệnh thương hàn, đừng nói là tới sáng, e là chừng một canh giờ nữa đã không trụ nổi.
"Xác tàn thôi, làm gì đáng nhắc tới."
Bên ngoài vang lên tiếng ho, âm thanh dồn dập như muốn khạc bỏ tim phổi ra ngoài. Tưởng Hoàng quay sang đỡ Tùy Ngọc nằm xuống, khẽ nói: "Nàng mệt rồi, ngủ sớm đi."
Dứt lời liền nằm xuống quay lưng với nàng.
Tùy Ngọc lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn giây lát, xoay người, thu mình vào góc phòng ngủ vùi. Rốt cuộc nàng vẫn không ngủ được nằm trằn trọc nghe tiếng mưa rơi, nơi này quá lạnh, lạnh đến mức nàng thấy tâm can rét theo.
"Nàng không ngủ được à?" Giọng nói có chút run không biết là vì lạnh hay do mới choàng tỉnh, cổ họng còn nghẹn.
Tùy Ngọc thỏ thẻ đáp: "Ồn quá thiếp không ngủ được, xe ngựa đang ở ngoài hay chúng ta về cung đi."
Dường như hắn chỉ chờ nàng nói câu này liền vội bật dậy, trên gương mặt vẫn lạnh lẽo mang đầy ý sát phạt như cũ. Mắt Tùy Ngọc cực sáng, qua ánh sáng mỏng nhìn thấy mu bàn tay hắn nổi lên gân xanh, trong lòng vẫn còn do dự. Nhớ lại đêm tân hôn, hắn luôn miệng gọi 'ca ca' trong mơ. Nàng không nhịn được vào trong mộng của hắn, tận mắt chứng kiến một đoạn giai thoại ố vàng, càng ngẫm càng thê lương.
"Ở đây lạnh quá không chịu được, ngày mai người phải vào triều sớm mà." Gương mặt nàng tái nhợt, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nàng biết, hắn đeo mặt nạ nhiều năm, vết hằn còn đó chỉ có một mình hắn không nhận ra mà thôi.
Tưởng Hoàng không nỡ nhìn nàng ta như thế, gật đầu.
Lúc đó trời đã canh tư, Thẩm Huyền Quân tiễn họ đi rồi lê bước vào trong nhà, thu người dựa cửa nhà sập xệ ngẩng ngơ. Sáng hôm sau lính canh cửa thấy y không ra xay đậu nành, hùng hổ đá cửa xông vào bắt người. Thẩm Huyền Quân èo uột cả người như nhũn nước cuộn người bên trong, nhìn thấy ánh mắt hung hãn lẫn khinh bỉ của lính canh, cổ họng phát ra âm thanh cực nhỏ, chậm rì rì: "Đổi cho ta một chiếc giường mới được không?"
Lính canh đó đương không chịu, giơ chân đá y mấy cái mắng nhiếc đủ điều lôi người ra ngoài.
Đổi giường không được, Thẩm Huyền Quân mặc quần áo cũ thật dày, nằm dưới đất lạnh ngủ vùi. Chút giá lạnh này sao bằng cõi lòng rét buốt cơ chứ? Y thu người lại thật nhỏ, càng nhỏ, vết thương cũng sẽ bị ép chặt không thể ăn lan nữa, đúng vậy, không còn bị lở loét sẽ không đau.
Sau đêm đó Thẩm Huyền Quân ngày càng bệnh nặng, thần trí bất minh, hắn nghiến răng nghiến lợi quát: "Trẫm đã bảo không được để y chết."
Nhớ lại chuyện này, hắn chẳng còn lòng dạ nào những lời dỗ dành dư thừa, da đầu tê rần rần. Phương Dao có ý nhắc nhở y đang ngại bẩn mà thôi.
Chiếc giường hai người từng ôm ôm ấp ấp, hắn vứt bỏ y rồi, đồ đạc trong nhà vẫn giữ như cũ, từng thứ, từng thứ đều là vật tưởng nhớ. Đêm tân hôn hai người động phòng bắt y quỳ trước cửa, nay lại còn ôm người đến đây ân ái trên chiếc giường từng chứng kiến hết tất cả hoan ái ngày xưa.
Thẩm Huyền Quân không chịu được, lòng kiêu ngạo bị đá thủng không biết bao nhiêu lần. Y vẫn vô cùng mâu thuẫn, nghĩ đến ngọn lửa thù hận trong hắn đều do mình gây ra… nhưng hắn hết lần này đến lần khác chứng minh tình cảm khi xưa là giả, mơ mộng hão huyền mãi vẫn phải có lúc tỉnh. Những việc hắn làm khiến y đau hơn chịu trượng hình, lòng hắn biết rõ mồn một, chính là muốn kẻ mình hận đau đến tận cùng địa ngục.
Bao nhiêu yêu thương bấy nhiêu dùi đục đâm vào tâm can, bao nhiêu tin tưởng bấy nhiêu xương tủy cứa vào kinh mạch.
Hắn điên rồi, hắn điên rồi…
Tưởng Hoàng hoảng hốt từng lời thốt ra khỏi miệng lộn xộn: "Không có, không có… ta và Tùy Ngọc không có!"
Hắn miệt mài theo đuổi, tìm mọi cách khiến Tùy Ngọc chú tâm đến mình, tưởng rằng có thể thành toàn cho giấc mộng thuở nhỏ, đem người từng cứu giúp hắn nâng niu trong lòng bàn tay, cả đời không chịu bất cứ thương tổn nào. Thế nhưng, vạn dặm hồng trang, gấm hoa phủ khắp lối khiến người ganh tỵ thèm khát, hắn đem nàng ta về lồng son, phượng đăng chiếu sáng rực một đêm, hắn chưa từng cùng nàng ta viên phòng.
Tùy Ngọc không nói gì thản nhiên chấp nhận, hắn thầm viện cho mình một lí do không muốn vấy bẩn nàng, tệ hơn cảm thấy bản thân không sạch sẽ khi cùng kẻ khác qua lại, người này còn là kẻ thù của hắn, dựa vào người khác trèo lên không phải việc vẻ vang.
Làm vua rồi, có địa vị, quyền thế, mỹ nhân… Hắn vẫn không thấy vui vẻ.
Nến đỏ trong phòng như trở thành lệ quỷ vây quanh hắn, trở thành gương chiếu yêu nhằm vào hắn, bắt hắn phải hiện rõ nguyên hình.
…
"Ca ca, ta và cô ta không xảy ra chuyện gì cả! Đêm tân hôn đó… đêm đó…"
Trời đổ tuyết, mới nửa ngồi nửa quỳ dưới đất hai chân hắn đã lạnh cóng, cứng ngắc. Tiếng cười chế nhạo trong hôn lễ vẫn vang bên tai, vây chặt hắn không chịu tiêu tan. Xung quanh biến thành biển máu, hắn ôm người trong lòng không buông, lại cảm thấy đây không phải là người hắn yêu, không phải dáng vẻ này, không phải ánh mắt sợ hãi này… tất cả đều không phải, hắn biết, hắn biết mình đánh mất rồi, dốc lòng tìm kiếm, róc xương róc thịt lót đường tìm kiếm người trong lòng quay trở về. Bảo hắn nên bắt đầu giải thích từ đâu, từ vở tuồng ghê tởm ngày thành thân, hay là từ lúc hắn bắt y quỳ bên ngoài phòng tân hôn của họ, để y đau đớn nhục nhã sống không bằng chết.
Hắn còn hạ thuốc…
Trong đầu Tưởng Hoàng trăm mối tơ vò, nhớ lại lời nói hứa ngày trước trong lòng có chút an ủi, ca ca không phải người dễ thay đổi, đã từng trải qua nhiều sóng gió như vậy không phải vẫn hướng về hắn sao? Ca ca đã nói rành mạch với hắn từng chữ, chỉ cần hắn chịu quay đầu y sẽ cho hắn thêm cơ hội, cho dù cơ hội đó vỡ vụn từng mảnh, từng mảnh bén nhọn đâm vào xương tủy, hắn cũng cam lòng đón nhận. Phải, phải, lúc trong ngục y đã nói thế… trong ngục…
Sắc mặt Tưởng Hoàng chợt tím tái.
Sau này, sau này hắn sẽ nuôi y như một con mèo mềm trong cung ư? Ngoan ngoãn nằm im, bị người chọc thò vuốt chọc lại cũng chẳng dám.
Thẩm Huyền Quân là cương đao cứng rắn, yêu hắn, vì hắn cam nguyện hồn phi phách tán, nhưng cũng vì hận hắn, quyết tuyệt từ bỏ, thà gãy chứ không chắp vá gắn hàn nữa. Hắn nhiệt tình bao nhiêu, dâng con tim nóng bỏng lên lại sợ y chẳng đoái hoài, bỏ mặc nó lạnh lẽo. Đây là báo ứng của hắn, tự làm tự chịu, từng đối xử với y thế nào hậu quả tự gánh. Hắn tìm mọi cách trốn tránh không dám đối diện sự thật, khư khư tin rằng quay về nơi họ từng hạnh phúc, tình yêu đã tàn rụi sẽ có chút hy vọng hồi sinh.
Môi Tưởng Hoàng run run, nuốt máu vào trong ngực: "Đổi… đổi giường đi." Sau đó lại vỗ lưng y nỉ non: "Đổi hết chăn đệm mới ca ca đừng khóc, đừng khóc."
Thẩm Huyền Quân không lên tiếng, cắn răng, nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt.
Mưa gió điên cuồng đập bên ngoài căn nhà nhỏ, trong phòng lại vô cùng tĩnh mịch. Phương Dao không nhìn họ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn nước mưa tuyết ngấm vào. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, hoàng thượng người cố chấp làm gì, đời này của chúng ta không thể quay đầu lại. Người tự tay hủy hoại tình yêu đời mình, thần cũng tự tay tiễn người con ấy rời xa nơi đây, về với quê hương đất tổ đã hoang tàn.
Người có được tấm thân bất tử rồi, sẽ không chết, nếu tương lai trời cao thương xót vẫn còn có thể dùng chân thành bù đắp. Còn thần, thần không có quyền lựa chọn, kể cả cái chết.
Cho người đổi giường rồi, lúc khuân đồ cũ mang ra ngoài Tưởng Hoàng đột nhiên nắm áo Phương Dao lại, nói: "Giữ lại cho trẫm."
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi nhăn xệ xuống sắp chảy thành bùn nhão.
Phương Dao nhìn hắn đột nhiên muốn cười lớn, thật may vẫn kìm lại được, khóe môi nhếch lên khinh thường: "Hoàng thượng, căn nhà cũ bị đốt thành tro rồi, vật cũ trong nhà có sót lại thứ gì đâu? Thần trí công tử tạm thời không ổn định, lúc nhớ lại sẽ nhìn ra căn nhà này có khác biệt, người nên nghĩ cách ứng phó đi."
Đổi giường chỉ là một cái cớ mà thôi.
Tay Tưởng Hoàng dần thõng xuống, phải rồi, một ngọn lửa đốt sạch tất cả, mồ hôi lạnh dần thấm ướt sống lưng, phủ Thẩm tướng quân không còn, phủ đệ của hắn từ lâu đã dỡ bỏ, không còn gì nữa rồi. Dấu vết thuộc về họ, năm tháng nương tựa, cả tổ ấm cuối cùng sót lại đều đã bị hắn dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ. Chuyện như xảy ra hôm qua thôi, vừa nghe tiếng trống trận của sứ giả khởi hành, quay lưng đi rừng lê cháy rụi, thứ còn lại chỉ có mấy món kỷ vật cũ mốc nằm dưới ba tấc đất.
Hắn cô đơn đứng dưới mái hiên nhìn trời đất âm u, trời tím sẫm, sao thưa chẳng có mấy đốm. Căn nhà nhỏ nằm lẻ loi trong vườn lê ảm đạm, cành lá đâm xiên xiêu xiêu quẹo quẹo chẳng ra hồn, trong bóng đêm như bàn tay quỷ muốn chụp lấy con mồi, hắn thấy cực kỳ ngột ngạt, tuyệt vọng.
Trên nền trời bỗng nhận ra hai bóng người, gió thổi hoa rơi, ánh trăng rơi xuống đẹp không tả xiết. Lúc đó Thẩm Huyền Quân tuy bị giam lỏng trách phạt nhưng vẫn là còn phong thái của thiếu niên đắc ý. Họ đã từng vui vẻ biết bao, Thẩm Huyền Quân chìm đắm trong si mộng, thích cái gì, không thích cái gì đều nói thẳng ra. Còn hắn, một lòng oán trách số mệnh rơi xuống đáy, luôn phải kiệt lực giãy giụa, sự đề phòng đã ăn vào xương tủy. Lúc hắn ở dưới vực không ai quan tâm đến, mặc sức giẫm vào đế giày, lúc hắn vươn cánh bay xa, người người nịnh nọt nhưng cũng chẳng có ai hỏi hắn có lạnh không, sợ hắn đói đêm hôm đội tuyết mang bánh tới.
Ánh mắt ca ca nhìn hắn từng rất sáng không phải như bây giờ phủ sương lạnh, hơi thở người xưa từng thỏ thẻ bên tai, mồ hôi nóng bỏng dính bên tóc mai, ngọt ngào biết mấy.
Tưởng Hoàng cứ thế nhìn bóng hình biến mất, đã sắp sang năm mới mà trời còn ảm đạm nhiều tuyết, khắp rừng lê này lộ ra hơi thở tiêu điều, mục ruỗng.
Tưởng Hoàng khép mắt lại lảo đảo quay vào trong nhà, Thẩm Huyền Quân ngốc nghếch cuộn người trên chiếc giường mới toanh, trước ngực ôm một chiếc gối mềm suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt. Mắt chớp chớp, môi nhỏ hơi chu ra như đang mộng du, hắn nhìn theo ánh mắt của y, hóa ra là đang nhìn một chiếc lục lạc nhỏ.
Ma ma hầu bên cạnh vừa đến, có lẽ bà ấy mang tới. Trời tuyết lớn đường núi bị tuyết lở chắn, hắn hận không thể lập tức phá băng tuyết đưa Nguyên Dương lên đây. Nhìn thấy con rồi chuyện gì cũng tốt, đứa bé này là cầu nối duy nhất của họ! Tưởng Hoàng trong lòng phiền muộn ngồi xuống bên giường nói: "Thích lắm đúng không, hôm nay ca ca ăn hai bát cơm, uống một bát canh nhỏ, ta sẽ chuẩn thêm đồ chơi cho con chúng ta."
Hắn nghĩ đến mấy món vàng bạc chói mắt ca ca không thích, lúc nhàn nhã hay sưu tầm ngọc quý. Có lẽ Nguyên Dương cũng giống điểm này, về cung tìm một khối bạch ngọc khắc mấy con vật nhỏ, con sẽ vui lắm. Nghĩ đến đây hắn lại thôi cười, con hắn thích cái gì, người làm cha lại không biết!
Ăn xong phải uống thuốc, thay băng mấy vết thương trên người mới được đi ngủ. Da dẻ của ca ca vốn rất lành tính, từ khi trúng độc trong người thoái hóa, suy yếu bạc nhược, vết thương mãi chẳng thấy đóng mài liền da. Hắn phải nhanh tìm phương thuốc tẩy hết độc trong người đi. Điều này hắn đã nghĩ suốt từ khi xuất binh đuổi theo, trong tay có một phương thuốc giải trị được năm phần, có điều là do năm xưa hắn tính kế viết ra giữ cho mình đường lui. Nếu như đến bước cuối cùng phải thương lượng hắn sẽ mang ra trao đổi, phương thuốc đó ẩn giấu ba phần độc. Phương thuốc chữa trị hoàn chỉnh hắn hoàn toàn không có, cũng chưa nghĩ tới, phải dùng thuốc hay châm cứu đây? Độc ngấm vào ngũ tạng, dần hòa trong máu, nhiều năm trôi qua rồi còn cách nào chứ?
Giấu tiếng thở dài trong bụng, hắn dọn bàn ăn lên, Thẩm Huyền Quân cực kỳ nghe lời ăn hẳn ba bát, canh hay thuốc uống không sót chén nào. Tạm thời cứ dùng thuốc cầm cự, hắn dán cáo thị tìm thêm các vị đại phu y thuật cao thâm đến chữa trị. Thế gian này biết bao nhiêu người có tài sống ẩn dật, sẽ có cách.
Trời đêm tối như mực tuyết rơi loạn như yêu ma quỷ chước loạn vân vũ, Phương Dao không đi được đành ở lại. Yên vị ngồi ăn cơm, nhìn thấy hoàng thượng liên tục gắp đồ ăn vào bát Thẩm công tử, dáng vẻ ân cần, thấy đã nhiều lần nhưng sau khi sự tình bại lộ ác quỷ hiện thân, hình dáng xấu xí đã thấy tường tận rồi nhìn sao cũng không quen.
Phương Dao không nhịn được ánh mắt để lộ khinh miệt, người đúng là biết co biết duỗi, trước kia cắn chặt đến thế nay lại dịu dàng ôn tồn quá đỗi. Ai có thể nhìn ra được từng miếng giấc ngủ của công tử từng bị người tính kế, hạ độc? Công tử chân thành đối đãi nhiều năm vẫn không lay động được người, Phương Dao nghĩ mãi không rõ nguyên do, lại bận chuyện trở về thật nhanh, dẹp cản đường như Nhan Tống công chúa, chuyện đội quân bị thủ tiêu, đến giờ vẫn chưa hỏi rõ. Mấy ngày trước nhớ nhắc đến hoàng hậu, Phương Dao chợt hiểu ra, có lẽ liên quan đến ân nhân cứu người năm đó.
Miệng Phương Dao đắng nghét, người quay đầu rồi, chỉ tiếc người ta đã thay lòng.
Phương Dao ăn mấy đũa rồi thôi, trong nhà còn có một cái sạp nhỏ cạnh cửa sổ cho Thẩm công tử đọc sách. Cái cũ hư hỏng vứt bỏ rồi, hoàng thượng dựng lại nhà mới, bày trí như xưa, cái gì cũng không thiếu. Nếu là người khác một mực không muốn nhớ lại vết nhơ của mình năm xưa, ép mình quên đi chuyện cũ, e là cửa nhà trông ra sao cũng không còn nhớ. Người chép lại bản vẽ tỉ mỉ chi tiết như thế, phải chăng là do nhiều lần không chịu được cô đơn đến tìm công tử trong đêm? Phương Dao mệt mỏi ngồi xuống sạp, đêm nay nhất định không ai có thể ngủ ngon.
…
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài…
Phương Dao không ngủ được ngồi dậy, trong ngực cồn cào khó chịu đành bò ra chỗ khác uống rượu. Có hơi men trong người cơ thể cũng ấm hơn, hắn cười khổ đi ra gốc cây lê đào rượu lên dùng.
Tưởng Hoàng nghe tiếng động nhưng không ngồi dậy, nghiêng người kéo chăn lại, luồng tay vào trong chăn nắm bàn tay gầy trơ xương. Sắp về cung rồi mà hắn vẫn thấy sợ hãi chưa an tâm, có ai biết người đang yếu ớt thở không ra hơi này đã từng tiếp sức mạnh cho hắn, bảo vệ hắn, y từng vui vẻ hồn nhiên ở cạnh hắn.
Hắn chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ Thẩm Huyền Quân đã tỉnh lại, nhìn hắn như có nhiều điều nghi hoặc.
Trong đêm tối, hắn khẽ hôn lên trán y: "Ngoan, ngủ lại đi."
"Ta mơ thấy ác mộng." Dáng vẻ Thẩm Huyền Quân mệt mỏi kiệt quệ, để cho hắn tùy ý vùi đầu mình vào ngực hắn vỗ về, miệng thì thầm: "Ta mơ thấy lúc vừa dọn về ngọn đồi này ngươi đến tìm ta, nói sắp phải đi xa muốn cùng ta động phòng trước."
Ngón tay Tưởng Hoàng run run xoa mặt, cảm xúc trong ngực hỗn loạn giằng co. Đêm đó cũng giống như đêm nay vậy, hai người tựa vào nhau ôm ấp, ca ca da mặt mỏng dễ xấu hổ cứ vùi đầu trốn không dám nhìn hắn, ái tình hòa vào nhau dữ dội như mưa rền gió dữ.
Trong người Tưởng Hoàng dần phát ngứa, dục vọng nổi lên, ánh mắt dần ướt át hôn lên má, muốn làm càn nhưng vẫn may kìm lại được. Ca ca vẫn chưa khỏe, ngày tháng còn dài…
Thẩm Huyền Quân thở hổn hển, chìm sâu trong vũng bùn quá lâu y không còn sức giãy giụa nữa, âm thanh lúc có lúc không: "Ngươi đi cũng thật lâu..."
"Ca ca…"
Lúc này trong phòng đột nhiên lóe lên luồng sáng kỳ quái, Tưởng Hoàng bàng hoàng nhận ra tại sao Vô Diện lại yếu như thế, sức lực của Vô Diện rót vào người ca ca không ít. Ca ca nửa mê nửa tỉnh, không biết sử dụng triệt để, ngây ngốc giãy giụa dẫn đến nguồn lực trong người bộc phát ra… chú huyền giáng xuống khóa hắn lại! Tưởng Hoàng không cam tâm nhìn bóng người đang chui tọt xuống giường muốn rời bỏ hắn, cố gượng hết sức giữ tay y lại: "Tại sao, tại sao vậy…"
Tại sao muốn rời bỏ hắn?
Thẩm Huyền Quân đang co ro bỗng nghe tiếng màn hoa bị tốc lên, người cố thu bé lại thật nhỏ nằm chui dưới chân bàn không động đậy. Trong căn nhà này có rất nhiều nơi ghi lại dấu vết của hai người một thời nồng ấm quấn quýt, khi trở lòng không còn mong chờ nữa, tốt đẹp khi chưa cũng bám bụi rồi. Trong lòng Thẩm Huyền Quân bỗng nảy sinh tia ớn lạnh, bất hạnh lớn nhất đời y bắt đầu từ sự cố chấp ngu ngốc của bản thân, nơi này là nhân chứng sống ghi lại. Thậm chí có những việc y không còn nhớ nữa nhưng bước vào đây, hơi thở của những ngày u ám tối tăm đó quay trở lại đeo bám, tái độc.
Thẩm Huyền Quân cuộn người lại, cả người như kim chích thủng xương. Trong mơ cố thoát khỏi gông xiềng chạy đến người mình yêu, người đang ở đâu, có bình an hay vui vẻ không, nghĩ thế y mới có chút sức sống bám víu lại thế gian này.
Năm tháng trầm luân đã rời xa, y đã tìm được hy vọng rồi. Lạnh lẽo tịch mịch qua đi ngày mai trời lại sáng.
Chỉ cần hắn đừng làm phiền đến cuộc sống của y nữa thôi, nhưng… hắn mãi bám riết không tha.
Nhìn thấy cảnh tượng này Tưởng Hoàng cuống quýt cả lên, nhiễm lạnh còn chưa khỏi. Mưa tuyết rơi suốt, đất đai ẩm lạnh còn tiếp tục nằm lăn dưới đất e là dưỡng bệnh một năm, hai năm chưa chắc đã khôi phục. Trên người Thẩm Huyền Quân vẫn còn khoác áo lông dày nặng sạch sẽ nằm cuộn người dưới mặt đất dơ bẩn, không biết đang sợ hãi cái gì.
"Ca ca mặt đất lạnh lắm." Rút kinh nghiệm lần trước hắn không đợi y chui ra mà trực tiếp lật bàn đặt qua một bên, nhanh nhẹn lưu loát nhét người vào trong lòng: "Ngoan, lên giường nằm nghỉ một lát, ta mang đồ ăn ngon ra."
Ca ca trở nên háo ăn hắn rất vui mừng ấp ủ âm mưu nuôi y đến béo tròn mập mạp. Có da có thịt rồi ôm cũng thích hơn, sáng bãi triều xong hắn lại về cùng ca ca dùng bữa, khẩu vị của ca ca hắn rõ nhất, uống thêm dược liệu bồi bổ, đảm bảo vài năm nữa cơ thể sẽ ổn định hơn một chút. Hắn đưa người về cung, đón Nguyên Dương về theo, có đứa trẻ bên cạnh tâm trạng tốt hơn, mỗi ngày đều vui vẻ bệnh nào mà không khỏi.
Tưởng Hoàng vỗ về, vừa xoa vừa ôm kéo người ngồi dậy.
Mưa tuyết rơi dày hơn, sương lạnh dâng lên nửa người. Thẩm Huyền Quân gồng người không chịu nhúc nhích, mắt nhắm chặt, hắn muốn đỡ người dậy y càng rúc người lại nhiều hơn, hận không thể nén chặt bản thân thành khối đá nặng nề, không để cho hắn di chuyển. Tuy không giãy giụa nhưng bộ dạng này làm hắn đau lòng như cắt, lúng túng chẳng biết làm sao?
Phương Dao nhìn một lát, khẽ đi lên phía trước khép kín cửa lại, trầm giọng khuyên: "Hay là đổi giường đi."
Tưởng Hoàng…
Sắc mặt dần tái nhợt môi cắn lại, tựa như cố gắng kiềm chế gì đó. Hắn hoài nghi, ngực đập thịch một tiếng rồi cả lồng ngực như bị người ta dùng đá đập lên, hắn kịch liệt hít sâu, song ngực vẫn căng cứng khó thở. Không khác gì yêu quái bị đè dưới núi tiên. Chợt nghĩ đến gì đó, mặt hắn sưng lên, mi mắt run rẩy, là ai đang phanh ngực hắn ra, xé vết thương trước ngực đến máu thịt mơ hồ? Là ai muốn moi móc tim gan của hắn ra?
Cũng là một ngày tuyết lạnh như này, gió thổi rít gào.
Trước cửa nhà Thẩm Huyền Quân đang quỳ trên tuyết trắng run lẩy bẩy. Những ngày này ở trên núi nước đã đóng thành băng cứng hết, trong phòng chỉ có một ít cành cây khô đốt lên sưởi ấm, nước lạnh chẳng có để uống nói gì đến nước ấm bỏ túi sưởi. Bầu trời đêm cứ thế nặng nề chìm trong mưa tuyết trắng xóa, sương giá giăng giăng lạnh tới phế phủ, xương cốt cứng lại.
Thẩm Huyền Quân cúi đầu, có thông truyền hắn sẽ cùng hoàng hậu đi đến, lúc công công báo tin này còn cười tủm tỉm không thôi. Trưởng công công ở bên cạnh quát lớn răn dạy đệ tử của mình xong, liếc mắt nhìn mang theo tia thương hại, song vẫn không nói gì, lắc đầu rời đi. Đến khi nhìn thấy một góc áo choàng lướt qua, mi mắt mới khẽ giật một cái, sau đó ngửi thấy mùi hương thơm ngát trong tuyết lạnh mang đến cảm giác thần bí sâu kín. Tưởng Hoàng ôm hoàng hậu đi lướt qua người y, không nói lời vào vào thẳng trong nhà.
Cánh cửa phía trước khép lại, hơi thở Thẩm Huyền Quân cũng dần suy yếu.
Hoàng hậu Tùy Ngọc thấy hắn ngồi lên giường, cánh tay trắng nõn khẽ đặt đèn lồng trên tay xuống bàn, rót nước cho hắn. Nàng cầm ấm nước lên, thấy rất lạnh, mở nắp ra chỉ thấy nước trắng. Nàng thở dài đi đến bên cạnh hắn, ôn tồn: "Đêm khuya giá lạnh, người để y quỳ bên ngoài không ổn lắm."
Trong người y có bệnh thương hàn, đừng nói là tới sáng, e là chừng một canh giờ nữa đã không trụ nổi.
"Xác tàn thôi, làm gì đáng nhắc tới."
Bên ngoài vang lên tiếng ho, âm thanh dồn dập như muốn khạc bỏ tim phổi ra ngoài. Tưởng Hoàng quay sang đỡ Tùy Ngọc nằm xuống, khẽ nói: "Nàng mệt rồi, ngủ sớm đi."
Dứt lời liền nằm xuống quay lưng với nàng.
Tùy Ngọc lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn giây lát, xoay người, thu mình vào góc phòng ngủ vùi. Rốt cuộc nàng vẫn không ngủ được nằm trằn trọc nghe tiếng mưa rơi, nơi này quá lạnh, lạnh đến mức nàng thấy tâm can rét theo.
"Nàng không ngủ được à?" Giọng nói có chút run không biết là vì lạnh hay do mới choàng tỉnh, cổ họng còn nghẹn.
Tùy Ngọc thỏ thẻ đáp: "Ồn quá thiếp không ngủ được, xe ngựa đang ở ngoài hay chúng ta về cung đi."
Dường như hắn chỉ chờ nàng nói câu này liền vội bật dậy, trên gương mặt vẫn lạnh lẽo mang đầy ý sát phạt như cũ. Mắt Tùy Ngọc cực sáng, qua ánh sáng mỏng nhìn thấy mu bàn tay hắn nổi lên gân xanh, trong lòng vẫn còn do dự. Nhớ lại đêm tân hôn, hắn luôn miệng gọi 'ca ca' trong mơ. Nàng không nhịn được vào trong mộng của hắn, tận mắt chứng kiến một đoạn giai thoại ố vàng, càng ngẫm càng thê lương.
"Ở đây lạnh quá không chịu được, ngày mai người phải vào triều sớm mà." Gương mặt nàng tái nhợt, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nàng biết, hắn đeo mặt nạ nhiều năm, vết hằn còn đó chỉ có một mình hắn không nhận ra mà thôi.
Tưởng Hoàng không nỡ nhìn nàng ta như thế, gật đầu.
Lúc đó trời đã canh tư, Thẩm Huyền Quân tiễn họ đi rồi lê bước vào trong nhà, thu người dựa cửa nhà sập xệ ngẩng ngơ. Sáng hôm sau lính canh cửa thấy y không ra xay đậu nành, hùng hổ đá cửa xông vào bắt người. Thẩm Huyền Quân èo uột cả người như nhũn nước cuộn người bên trong, nhìn thấy ánh mắt hung hãn lẫn khinh bỉ của lính canh, cổ họng phát ra âm thanh cực nhỏ, chậm rì rì: "Đổi cho ta một chiếc giường mới được không?"
Lính canh đó đương không chịu, giơ chân đá y mấy cái mắng nhiếc đủ điều lôi người ra ngoài.
Đổi giường không được, Thẩm Huyền Quân mặc quần áo cũ thật dày, nằm dưới đất lạnh ngủ vùi. Chút giá lạnh này sao bằng cõi lòng rét buốt cơ chứ? Y thu người lại thật nhỏ, càng nhỏ, vết thương cũng sẽ bị ép chặt không thể ăn lan nữa, đúng vậy, không còn bị lở loét sẽ không đau.
Sau đêm đó Thẩm Huyền Quân ngày càng bệnh nặng, thần trí bất minh, hắn nghiến răng nghiến lợi quát: "Trẫm đã bảo không được để y chết."
Nhớ lại chuyện này, hắn chẳng còn lòng dạ nào những lời dỗ dành dư thừa, da đầu tê rần rần. Phương Dao có ý nhắc nhở y đang ngại bẩn mà thôi.
Chiếc giường hai người từng ôm ôm ấp ấp, hắn vứt bỏ y rồi, đồ đạc trong nhà vẫn giữ như cũ, từng thứ, từng thứ đều là vật tưởng nhớ. Đêm tân hôn hai người động phòng bắt y quỳ trước cửa, nay lại còn ôm người đến đây ân ái trên chiếc giường từng chứng kiến hết tất cả hoan ái ngày xưa.
Thẩm Huyền Quân không chịu được, lòng kiêu ngạo bị đá thủng không biết bao nhiêu lần. Y vẫn vô cùng mâu thuẫn, nghĩ đến ngọn lửa thù hận trong hắn đều do mình gây ra… nhưng hắn hết lần này đến lần khác chứng minh tình cảm khi xưa là giả, mơ mộng hão huyền mãi vẫn phải có lúc tỉnh. Những việc hắn làm khiến y đau hơn chịu trượng hình, lòng hắn biết rõ mồn một, chính là muốn kẻ mình hận đau đến tận cùng địa ngục.
Bao nhiêu yêu thương bấy nhiêu dùi đục đâm vào tâm can, bao nhiêu tin tưởng bấy nhiêu xương tủy cứa vào kinh mạch.
Hắn điên rồi, hắn điên rồi…
Tưởng Hoàng hoảng hốt từng lời thốt ra khỏi miệng lộn xộn: "Không có, không có… ta và Tùy Ngọc không có!"
Hắn miệt mài theo đuổi, tìm mọi cách khiến Tùy Ngọc chú tâm đến mình, tưởng rằng có thể thành toàn cho giấc mộng thuở nhỏ, đem người từng cứu giúp hắn nâng niu trong lòng bàn tay, cả đời không chịu bất cứ thương tổn nào. Thế nhưng, vạn dặm hồng trang, gấm hoa phủ khắp lối khiến người ganh tỵ thèm khát, hắn đem nàng ta về lồng son, phượng đăng chiếu sáng rực một đêm, hắn chưa từng cùng nàng ta viên phòng.
Tùy Ngọc không nói gì thản nhiên chấp nhận, hắn thầm viện cho mình một lí do không muốn vấy bẩn nàng, tệ hơn cảm thấy bản thân không sạch sẽ khi cùng kẻ khác qua lại, người này còn là kẻ thù của hắn, dựa vào người khác trèo lên không phải việc vẻ vang.
Làm vua rồi, có địa vị, quyền thế, mỹ nhân… Hắn vẫn không thấy vui vẻ.
Nến đỏ trong phòng như trở thành lệ quỷ vây quanh hắn, trở thành gương chiếu yêu nhằm vào hắn, bắt hắn phải hiện rõ nguyên hình.
…
"Ca ca, ta và cô ta không xảy ra chuyện gì cả! Đêm tân hôn đó… đêm đó…"
Trời đổ tuyết, mới nửa ngồi nửa quỳ dưới đất hai chân hắn đã lạnh cóng, cứng ngắc. Tiếng cười chế nhạo trong hôn lễ vẫn vang bên tai, vây chặt hắn không chịu tiêu tan. Xung quanh biến thành biển máu, hắn ôm người trong lòng không buông, lại cảm thấy đây không phải là người hắn yêu, không phải dáng vẻ này, không phải ánh mắt sợ hãi này… tất cả đều không phải, hắn biết, hắn biết mình đánh mất rồi, dốc lòng tìm kiếm, róc xương róc thịt lót đường tìm kiếm người trong lòng quay trở về. Bảo hắn nên bắt đầu giải thích từ đâu, từ vở tuồng ghê tởm ngày thành thân, hay là từ lúc hắn bắt y quỳ bên ngoài phòng tân hôn của họ, để y đau đớn nhục nhã sống không bằng chết.
Hắn còn hạ thuốc…
Trong đầu Tưởng Hoàng trăm mối tơ vò, nhớ lại lời nói hứa ngày trước trong lòng có chút an ủi, ca ca không phải người dễ thay đổi, đã từng trải qua nhiều sóng gió như vậy không phải vẫn hướng về hắn sao? Ca ca đã nói rành mạch với hắn từng chữ, chỉ cần hắn chịu quay đầu y sẽ cho hắn thêm cơ hội, cho dù cơ hội đó vỡ vụn từng mảnh, từng mảnh bén nhọn đâm vào xương tủy, hắn cũng cam lòng đón nhận. Phải, phải, lúc trong ngục y đã nói thế… trong ngục…
Sắc mặt Tưởng Hoàng chợt tím tái.
Sau này, sau này hắn sẽ nuôi y như một con mèo mềm trong cung ư? Ngoan ngoãn nằm im, bị người chọc thò vuốt chọc lại cũng chẳng dám.
Thẩm Huyền Quân là cương đao cứng rắn, yêu hắn, vì hắn cam nguyện hồn phi phách tán, nhưng cũng vì hận hắn, quyết tuyệt từ bỏ, thà gãy chứ không chắp vá gắn hàn nữa. Hắn nhiệt tình bao nhiêu, dâng con tim nóng bỏng lên lại sợ y chẳng đoái hoài, bỏ mặc nó lạnh lẽo. Đây là báo ứng của hắn, tự làm tự chịu, từng đối xử với y thế nào hậu quả tự gánh. Hắn tìm mọi cách trốn tránh không dám đối diện sự thật, khư khư tin rằng quay về nơi họ từng hạnh phúc, tình yêu đã tàn rụi sẽ có chút hy vọng hồi sinh.
Môi Tưởng Hoàng run run, nuốt máu vào trong ngực: "Đổi… đổi giường đi." Sau đó lại vỗ lưng y nỉ non: "Đổi hết chăn đệm mới ca ca đừng khóc, đừng khóc."
Thẩm Huyền Quân không lên tiếng, cắn răng, nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt.
Mưa gió điên cuồng đập bên ngoài căn nhà nhỏ, trong phòng lại vô cùng tĩnh mịch. Phương Dao không nhìn họ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn nước mưa tuyết ngấm vào. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, hoàng thượng người cố chấp làm gì, đời này của chúng ta không thể quay đầu lại. Người tự tay hủy hoại tình yêu đời mình, thần cũng tự tay tiễn người con ấy rời xa nơi đây, về với quê hương đất tổ đã hoang tàn.
Người có được tấm thân bất tử rồi, sẽ không chết, nếu tương lai trời cao thương xót vẫn còn có thể dùng chân thành bù đắp. Còn thần, thần không có quyền lựa chọn, kể cả cái chết.
Cho người đổi giường rồi, lúc khuân đồ cũ mang ra ngoài Tưởng Hoàng đột nhiên nắm áo Phương Dao lại, nói: "Giữ lại cho trẫm."
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi nhăn xệ xuống sắp chảy thành bùn nhão.
Phương Dao nhìn hắn đột nhiên muốn cười lớn, thật may vẫn kìm lại được, khóe môi nhếch lên khinh thường: "Hoàng thượng, căn nhà cũ bị đốt thành tro rồi, vật cũ trong nhà có sót lại thứ gì đâu? Thần trí công tử tạm thời không ổn định, lúc nhớ lại sẽ nhìn ra căn nhà này có khác biệt, người nên nghĩ cách ứng phó đi."
Đổi giường chỉ là một cái cớ mà thôi.
Tay Tưởng Hoàng dần thõng xuống, phải rồi, một ngọn lửa đốt sạch tất cả, mồ hôi lạnh dần thấm ướt sống lưng, phủ Thẩm tướng quân không còn, phủ đệ của hắn từ lâu đã dỡ bỏ, không còn gì nữa rồi. Dấu vết thuộc về họ, năm tháng nương tựa, cả tổ ấm cuối cùng sót lại đều đã bị hắn dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ. Chuyện như xảy ra hôm qua thôi, vừa nghe tiếng trống trận của sứ giả khởi hành, quay lưng đi rừng lê cháy rụi, thứ còn lại chỉ có mấy món kỷ vật cũ mốc nằm dưới ba tấc đất.
Hắn cô đơn đứng dưới mái hiên nhìn trời đất âm u, trời tím sẫm, sao thưa chẳng có mấy đốm. Căn nhà nhỏ nằm lẻ loi trong vườn lê ảm đạm, cành lá đâm xiên xiêu xiêu quẹo quẹo chẳng ra hồn, trong bóng đêm như bàn tay quỷ muốn chụp lấy con mồi, hắn thấy cực kỳ ngột ngạt, tuyệt vọng.
Trên nền trời bỗng nhận ra hai bóng người, gió thổi hoa rơi, ánh trăng rơi xuống đẹp không tả xiết. Lúc đó Thẩm Huyền Quân tuy bị giam lỏng trách phạt nhưng vẫn là còn phong thái của thiếu niên đắc ý. Họ đã từng vui vẻ biết bao, Thẩm Huyền Quân chìm đắm trong si mộng, thích cái gì, không thích cái gì đều nói thẳng ra. Còn hắn, một lòng oán trách số mệnh rơi xuống đáy, luôn phải kiệt lực giãy giụa, sự đề phòng đã ăn vào xương tủy. Lúc hắn ở dưới vực không ai quan tâm đến, mặc sức giẫm vào đế giày, lúc hắn vươn cánh bay xa, người người nịnh nọt nhưng cũng chẳng có ai hỏi hắn có lạnh không, sợ hắn đói đêm hôm đội tuyết mang bánh tới.
Ánh mắt ca ca nhìn hắn từng rất sáng không phải như bây giờ phủ sương lạnh, hơi thở người xưa từng thỏ thẻ bên tai, mồ hôi nóng bỏng dính bên tóc mai, ngọt ngào biết mấy.
Tưởng Hoàng cứ thế nhìn bóng hình biến mất, đã sắp sang năm mới mà trời còn ảm đạm nhiều tuyết, khắp rừng lê này lộ ra hơi thở tiêu điều, mục ruỗng.
Tưởng Hoàng khép mắt lại lảo đảo quay vào trong nhà, Thẩm Huyền Quân ngốc nghếch cuộn người trên chiếc giường mới toanh, trước ngực ôm một chiếc gối mềm suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt. Mắt chớp chớp, môi nhỏ hơi chu ra như đang mộng du, hắn nhìn theo ánh mắt của y, hóa ra là đang nhìn một chiếc lục lạc nhỏ.
Ma ma hầu bên cạnh vừa đến, có lẽ bà ấy mang tới. Trời tuyết lớn đường núi bị tuyết lở chắn, hắn hận không thể lập tức phá băng tuyết đưa Nguyên Dương lên đây. Nhìn thấy con rồi chuyện gì cũng tốt, đứa bé này là cầu nối duy nhất của họ! Tưởng Hoàng trong lòng phiền muộn ngồi xuống bên giường nói: "Thích lắm đúng không, hôm nay ca ca ăn hai bát cơm, uống một bát canh nhỏ, ta sẽ chuẩn thêm đồ chơi cho con chúng ta."
Hắn nghĩ đến mấy món vàng bạc chói mắt ca ca không thích, lúc nhàn nhã hay sưu tầm ngọc quý. Có lẽ Nguyên Dương cũng giống điểm này, về cung tìm một khối bạch ngọc khắc mấy con vật nhỏ, con sẽ vui lắm. Nghĩ đến đây hắn lại thôi cười, con hắn thích cái gì, người làm cha lại không biết!
Ăn xong phải uống thuốc, thay băng mấy vết thương trên người mới được đi ngủ. Da dẻ của ca ca vốn rất lành tính, từ khi trúng độc trong người thoái hóa, suy yếu bạc nhược, vết thương mãi chẳng thấy đóng mài liền da. Hắn phải nhanh tìm phương thuốc tẩy hết độc trong người đi. Điều này hắn đã nghĩ suốt từ khi xuất binh đuổi theo, trong tay có một phương thuốc giải trị được năm phần, có điều là do năm xưa hắn tính kế viết ra giữ cho mình đường lui. Nếu như đến bước cuối cùng phải thương lượng hắn sẽ mang ra trao đổi, phương thuốc đó ẩn giấu ba phần độc. Phương thuốc chữa trị hoàn chỉnh hắn hoàn toàn không có, cũng chưa nghĩ tới, phải dùng thuốc hay châm cứu đây? Độc ngấm vào ngũ tạng, dần hòa trong máu, nhiều năm trôi qua rồi còn cách nào chứ?
Giấu tiếng thở dài trong bụng, hắn dọn bàn ăn lên, Thẩm Huyền Quân cực kỳ nghe lời ăn hẳn ba bát, canh hay thuốc uống không sót chén nào. Tạm thời cứ dùng thuốc cầm cự, hắn dán cáo thị tìm thêm các vị đại phu y thuật cao thâm đến chữa trị. Thế gian này biết bao nhiêu người có tài sống ẩn dật, sẽ có cách.
Trời đêm tối như mực tuyết rơi loạn như yêu ma quỷ chước loạn vân vũ, Phương Dao không đi được đành ở lại. Yên vị ngồi ăn cơm, nhìn thấy hoàng thượng liên tục gắp đồ ăn vào bát Thẩm công tử, dáng vẻ ân cần, thấy đã nhiều lần nhưng sau khi sự tình bại lộ ác quỷ hiện thân, hình dáng xấu xí đã thấy tường tận rồi nhìn sao cũng không quen.
Phương Dao không nhịn được ánh mắt để lộ khinh miệt, người đúng là biết co biết duỗi, trước kia cắn chặt đến thế nay lại dịu dàng ôn tồn quá đỗi. Ai có thể nhìn ra được từng miếng giấc ngủ của công tử từng bị người tính kế, hạ độc? Công tử chân thành đối đãi nhiều năm vẫn không lay động được người, Phương Dao nghĩ mãi không rõ nguyên do, lại bận chuyện trở về thật nhanh, dẹp cản đường như Nhan Tống công chúa, chuyện đội quân bị thủ tiêu, đến giờ vẫn chưa hỏi rõ. Mấy ngày trước nhớ nhắc đến hoàng hậu, Phương Dao chợt hiểu ra, có lẽ liên quan đến ân nhân cứu người năm đó.
Miệng Phương Dao đắng nghét, người quay đầu rồi, chỉ tiếc người ta đã thay lòng.
Phương Dao ăn mấy đũa rồi thôi, trong nhà còn có một cái sạp nhỏ cạnh cửa sổ cho Thẩm công tử đọc sách. Cái cũ hư hỏng vứt bỏ rồi, hoàng thượng dựng lại nhà mới, bày trí như xưa, cái gì cũng không thiếu. Nếu là người khác một mực không muốn nhớ lại vết nhơ của mình năm xưa, ép mình quên đi chuyện cũ, e là cửa nhà trông ra sao cũng không còn nhớ. Người chép lại bản vẽ tỉ mỉ chi tiết như thế, phải chăng là do nhiều lần không chịu được cô đơn đến tìm công tử trong đêm? Phương Dao mệt mỏi ngồi xuống sạp, đêm nay nhất định không ai có thể ngủ ngon.
…
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài…
Phương Dao không ngủ được ngồi dậy, trong ngực cồn cào khó chịu đành bò ra chỗ khác uống rượu. Có hơi men trong người cơ thể cũng ấm hơn, hắn cười khổ đi ra gốc cây lê đào rượu lên dùng.
Tưởng Hoàng nghe tiếng động nhưng không ngồi dậy, nghiêng người kéo chăn lại, luồng tay vào trong chăn nắm bàn tay gầy trơ xương. Sắp về cung rồi mà hắn vẫn thấy sợ hãi chưa an tâm, có ai biết người đang yếu ớt thở không ra hơi này đã từng tiếp sức mạnh cho hắn, bảo vệ hắn, y từng vui vẻ hồn nhiên ở cạnh hắn.
Hắn chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ Thẩm Huyền Quân đã tỉnh lại, nhìn hắn như có nhiều điều nghi hoặc.
Trong đêm tối, hắn khẽ hôn lên trán y: "Ngoan, ngủ lại đi."
"Ta mơ thấy ác mộng." Dáng vẻ Thẩm Huyền Quân mệt mỏi kiệt quệ, để cho hắn tùy ý vùi đầu mình vào ngực hắn vỗ về, miệng thì thầm: "Ta mơ thấy lúc vừa dọn về ngọn đồi này ngươi đến tìm ta, nói sắp phải đi xa muốn cùng ta động phòng trước."
Ngón tay Tưởng Hoàng run run xoa mặt, cảm xúc trong ngực hỗn loạn giằng co. Đêm đó cũng giống như đêm nay vậy, hai người tựa vào nhau ôm ấp, ca ca da mặt mỏng dễ xấu hổ cứ vùi đầu trốn không dám nhìn hắn, ái tình hòa vào nhau dữ dội như mưa rền gió dữ.
Trong người Tưởng Hoàng dần phát ngứa, dục vọng nổi lên, ánh mắt dần ướt át hôn lên má, muốn làm càn nhưng vẫn may kìm lại được. Ca ca vẫn chưa khỏe, ngày tháng còn dài…
Thẩm Huyền Quân thở hổn hển, chìm sâu trong vũng bùn quá lâu y không còn sức giãy giụa nữa, âm thanh lúc có lúc không: "Ngươi đi cũng thật lâu..."
"Ca ca…"
Lúc này trong phòng đột nhiên lóe lên luồng sáng kỳ quái, Tưởng Hoàng bàng hoàng nhận ra tại sao Vô Diện lại yếu như thế, sức lực của Vô Diện rót vào người ca ca không ít. Ca ca nửa mê nửa tỉnh, không biết sử dụng triệt để, ngây ngốc giãy giụa dẫn đến nguồn lực trong người bộc phát ra… chú huyền giáng xuống khóa hắn lại! Tưởng Hoàng không cam tâm nhìn bóng người đang chui tọt xuống giường muốn rời bỏ hắn, cố gượng hết sức giữ tay y lại: "Tại sao, tại sao vậy…"
Tại sao muốn rời bỏ hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.