Quyển 5 - Chương 5: Lồng Son (5)
Thanh Uẩn Tương Ly
16/07/2023
"Ngươi còn hỏi ta tại sao ư? Ngươi còn dám hỏi ta tại sao?" Thẩm Huyền
Quân ngoái đầu nhìn hắn ánh mắt đầy lửa hận, gương mặt như bị ám đen trở nên già đi rất nhiều, khoé mắt xếp đầy nếp nhăn. Rất nhanh, luồng khí
xanh đen ấy biến mất, sắc mặt y vẫn trắng bệch yếu ớt, dưới ánh sáng của sấm chớp ì đùng lóa khắp phòng, y chẳng khác gì xác sống vùng dậy.
Giữa đêm khuya lạnh giá, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt hắn, ánh mắt y đỏ sẫm lóe lên tia hận ý sâu nặng: "Những thứ ngươi muốn đều đã đạt được rồi sao lại không tha cho ta, ta đã sống không bằng chết ngần ấy năm, ngươi vẫn không cam lòng."
Thẩm Huyền Quân dùng hết sức gỡ tay hắn ra, từng ngón tay xanh xao gầy gò, đầu ngón tay đen thui như muốn rỉ máu độc ra ngoài. Trong lòng hắn chua xót, rên rỉ: "Ta vẫn có thể bù đắp đúng không, năm tháng của chúng ra rất dài, rất dài." Tưởng Hoàng như cắn trúng lưỡi răng hàm đau đớn run rẩy: "Cho ta một cơ hội, một cơ hội nữa thôi."
Mưa đá vỡ vụn trên mái nhà, âm thanh bộp bộp nứt vỡ kéo dài vô tận, Tưởng Hoàng run sợ nắm chặt lấy người y, nửa người vắt trên giường, tay chống dưới đất cố giữ bản thân không bị lôi xuống, tư thế vô cùng khó khăn. Dốc công dốc sức lắm mới có thể trượt người xuống giường, dựa sát người y thở phì phò.
Từ khắc trôi qua với hắn không khác gì cực hình, hắn ghét chuỗi âm thanh này, kể từ khi xuất binh đuổi theo, Phương Dao ép hắn phải nghỉ ngơi. Không thể đợi đến khi tìm người rồi bản thân như cái xác rỗng, kẻ thù trở tay một cái đoạt người, hậu quả y càng chịu khổ hắn có hối hận cũng không kịp! Tưởng Hoàng không còn đường phản kháng, thất thiểu tìm nơi trú thân, thế nhưng cơn mưa rơi trên mái hiên quấy nhiễu hắn, ca ca sợ lạnh, sợ sét, phiêu bạt khổ sở bên ngoài ai sẽ bảo vệ y đây?
Thẩm Huyền Quân im lặng hồi lâu, lâu đến mức khiến hắn rét run, nỉ non: " Ca ca, ta sai người ôm con chúng ta tới được không? Ca ca định đi đâu, xa cách nhiều năm ca ca không muốn gặp lại nó ư?"
Y nhìn chằm chằm hắn ánh mắt lạnh ngắt, nghiến răng, móng tay cắm sâu đâm thủng da thịt của hắn, máu tươi nhuốm đỏ. Nhìn thấy sắc đỏ kia y ngửa cổ cười lớn, giọng cười bén nhọn thê lương: "Nhiều năm xa cách, bù đắp? Ngươi có thể trả lại địa vị tôn quý, con đường tu tiên rộng mở, cả thân đồng tử cùng thuật pháp đao kiếm bất xâm hay không? Ngươi có thể trả lại cho ta ngày tháng vui vẻ được người người ngưỡng mộ, tôn thờ không, năm tháng đó tốt đẹp biết bao, ta có thể sống ngẩng cao đầu hãnh diện, không ai dám sỉ nhục chà đạp ta. Thời khắc đó ta có thể xuất binh ra trận, đi khắp bờ cõi giang sơn dưới ánh mắt kính phục của mọi người? Đâu phải như bây giờ sống chui rúc như chuột bệnh bẩn thỉu sợ người ta xua đuổi, đánh đập. Ngươi có thể trả lại tám năm được ôm ấp đứa trẻ lọt lòng nhìn nó lớn lên từng ngày không? Ngươi có thể trả lại song thân, biểu muội, và sinh mệnh biết bao người trong tộc của ta không? Có thể nào trả lại cho ta con tim hoàn chỉnh chưa từng bị ái tình giày vò không?"
Trút ra xong cả người Thẩm Huyền Quân rũ rượi trượt xuống đất, đồng tử giãn to, môi tím tái, co ro thống khổ ngã quỵ bên giường. Những lời oán trách đó nói ra được gì chứ, ngọn nguồn đều từ y mà ra, cái gì trời cao mách bảo, cái gì số mệnh an bài phò tá triều cương. Kẻ mang dòng máu lai tạp nửa thần nửa quỷ như y không xứng được chen chân vào sứ mệnh vàng son này. Sao mọi thứ lại trở nên thê thảm thế này, oán hận đè nén trong người không trút ra được, phải sống vật vã không dễ chịu chút nào.
Tưởng Hoàng kinh hoảng, dường như hắn nghe thấy được nỗi tuyệt vọng gào gú trong mây, thần trí của hắn đại loạn trước muôn ngàn tiếng nổ ầm ầm ác liệt. Như bị ma xui quỷ khiến hắn giữ người y thật chặt, bất chấp mọi giá, kể cả mang hồn phách của mình ra để khóa chặt y vào tim mình. Thẩm Huyền Quân cường hãn trước kia, bảo bối của hắn, người ở trong tim hắn suốt bao nhiêu năm, vỡ nát rồi, hết thảy đều vỡ vụn rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, cả đời ô danh.
Sau khi sinh nở, sức khỏe của Thẩm Huyền Quân tệ hơn nhiều, lúc nào hắn cũng sắc mặt y vàng vọt, mắt đỏ hoe. Tưởng Hoàng hả hê với thành quả mình đạt được, chịu mọi ấm ức y vẫn không thay lòng, tình cảm sâu nặng đó là liều thuốc độc hắn cất công tiêm nhiễm, nhìn y ngày càng hèn mọn cầu xin chút tình cảm ít ỏi từ mình, hắn vui sướng đến phát điên.
Hắn là kẻ điên! Toại lòng rồi, người mà hắn muốn tiêu diệt đã rời xa, mang theo cả con tim chết non nửa của kẻ điên này rồi.
"Ta có thể khôi phục lại chức tước, xây dựng điện đài, điều dưỡng vài năm ca ca vẫn có thể ra trận." Mặc Tưởng Hoàng đỏ lự muốn nhỏ máu: "Nguyên Dương đang chờ ca ca trở về!"
Lòng người đổi trắng thay đen, những người ngày xưa lui tới kính phục y đều trở mặt đạp thêm mấy nhát. Người thật sự quan tâm, bảo vệ, người có thể cùng nhau trò chuyện uống trà tựa lò sưởi tới sáng đều đã trở thành đống xương tàn.
Bỗng nhiên hình ảnh Lan Tường trong biển lửa cố gắng bò ra trên người như sắp biến thành than hồng cháy rực, chẳng khác gì mồi lửa biết đi. Hắn thều thào đòi mạng mắng chửi nguyền rủa, lúc nhìn thấy Thẩm Huyền Quân bị trói sống trên giá đau đớn không thôi, nước mắt chảy ra từ hốc mắt nóng rát: "Thần… đã nhắc nhở người đừng tin tưởng hắn."
Tưởng Hoàng càng nghĩ càng sợ, Lan Tường theo y từ nhỏ, thân thiết không khác gì Phương Dao với hắn. Y từ khi chào đời đã sợ sét, e là do căn cơ tiền kiếp, mỗi đêm mưa Lan Tường đều ngủ gà ngủ gật bên ghế dài cạnh giường, an ủi mỗi lúc y giật mình thất kinh. Người có thể ở cạnh vào những lúc khó phòng bị, biết rõ bí mật của mình, gần gũi khác gì máu thịt đâu. Trước khi rời bỏ thế gian này Lan Tường đã nói như thế, nguyền rủa hắn, nguyền rủa đoạn tình cảm này. Nhiều năm qua hắn thống khoái trong thù hận, chưa từng nghĩ đến có ngày cảm giác hoảng loạn này đánh úp, bẻ gãy hết phòng tuyến kiên cố của hắn.
Lời nhắc nhở này đã ăn sâu vào tâm can, khắc lên xương từng vết tích xấu xí không thể quên được. Tưởng Hoàng nuốt máu vào trong ngực, cánh tay tê nhức sức lực rã rời: "Ca ca không thương xót ta cũng được, muốn ở cạnh giày vò hành hạ ta thỏa mãn căm tức ta tuyệt đối không một lời oán thán, nghĩ đến con chúng ta được không, nó là kết tinh từ tình yêu của chúng ta, không thể… không thể để nó lớn lên trong mấy lời nói ra nói vào khó nghe được."
Kết tình yêu của chúng ta? Thẩm Huyền Quân ngửa mặt lên trời hận không thể đổ ngược nước mắt vào trong.
Những lời này đâu phải y chưa từng nói. Lúc đứa bé chào đời mấy ngày bị hắn cướp đi mất, lúc hắn giành lấy chuồn chuồn nhỏ làm nó khóc lớn, biết bao lần y quỳ trước hắn cầu xin hãy đối xử tốt với đứa bé một chút, hắn chẳng thèm ngó ngàng.
Hắn ôm người thật chặt, khóa xiềng trấn giữ khó lòng động đậy linh hoạt. Hàn ý từ tim trào lên tận óc, đưa về tận đây rồi trong lòng hắn vẫn không khuây khỏa được, ngày tháng mỹ mãn chỉ mới mấp mé, chân trước bước qua, chân sau đã bị đóng đinh. Nỗi sợ xuyên thấu người hắn, moi móc tim gan ra bóp nát. Người y rất lạnh, hắn cố ôm chặt tìm hơi ấm cứu chữa bản thân mình, càng ôm càng lạnh. Tình yêu vặn vẹo điên cuồng, người mà hắn từng nâng niu trên tay thoắt cái vứt xuống bùn, đay nghiến thóa mạ đến đáng thương. Hắn là con quái vật nhe răng múa vuốt cắn lấy con mồi, gặm đến máu thịt nham nhở chán chê rồi lại liếm lông an ủi cầu xin.
Thẩm Huyền Quân thở dài nước mắt không kìm được rơi xuống: "Ngươi luôn miệng nhắc đến Nguyên Dương, có phải muốn lấy thứ gì từ nó không?"
Tưởng Hoàng ngây người, bên tai truyền đến âm giọng đau thương: "Mỗi lần ngươi muốn thứ gì từ ta đều dùng giọng điệu ngon ngọt dụ dỗ, tìm mọi cách moi móc tim gan ra nhàu nát. Ngày đem ta bán đi không phải ngươi vui sướng thỏa mãn lắm sao?" Y liên tục cười lạnh, nụ cười đau thấu xương cốt, xuyên thủng hết thảy lòng tin yêu bấy lâu: "Đột nhiên vội vã đuổi theo không tiếc gió sương, mới đó còn muốn ta chết tha hương. Nói trở mặt là lật ngay bộ dạng thâm tình như biển, liên tục thề thốt đầy một sọt, hứa hẹn tương lai như bao lần ngươi giả nhân giả nghĩa. Ta đã không còn gì cho ngươi lợi dụng nữa, vậy... chỉ có thể là ngươi muốn hút máu con ta, lợi dụng nó thỏa mãn lợi ích của ngươi."
Nghe Thẩm Huyền Quân tội sắc mặt hắn tím tái khốn đốn cùng cực, hắn chưa từng trải qua oan ức lớn đến như vậy, mùi máu tanh đã khô đọng lâu ngày ập đến, vạn quỷ bủa vây hắn không ngừng sỉ vả những lời oán trách, định tội. Đầu lưỡi cứng đờ, hồi lâu mới gào thét ra câu: "Không có, không có… ta chưa từng có ý định làm hại đứa bé mà."
Hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện hữu, những việc hắn làm, những lời hắn nói hiện ra, chìm nổi dưới địa ngục âm khí cường thịnh. Kẻ như hắn… kẻ như hắn xứng nói ra lời bào chữa sao?
Thẩm Huyền Quân nhìn hắn ánh mắt hết sức tàn khốc, dùng sự im lặng đè tội danh lên đầu hắn. Tưởng Hoàng đau muốn nôn máu, nếu như y trách mắng hắn còn có thể chạy tới dỗ dành, dùng lời lẽ ngọt ngào chứa chan tình cảm giấu trời qua biển như bao lần. Giờ khắc này, đối diện với ánh mắt oán trách không cần lời giải thích nào, thái độ đáng sợ ấy nói cho hắn biết y đã hiểu rõ tường tận không cần giải trình nữa đâu. Tưởng Hoàng không thể chấp nhận sự thật này quỵ lụy nắm tay y đặt lên tim mình, van xin: "Ca ca cảm nhận được mà đúng không?"
Lời giả dối hắn tùy tiện nghĩ ra y lại tin, tại sao không thể mở lòng đón nhận tình yêu chân thành của hắn thêm một lần?
Thẩm Huyền Quân vẫn không lên tiếng, cố rút bàn tay ra, giãy mãi không được đành nhắm mắt lại. Y sao có thể mù quáng như thiêu thân lao vào lửa nữa chứ, con tim trong ngực là đen hay đỏ y nào biết, song nó chưa từng vì mình mà đập rộn ràng, chưa vì mình mà đau đớn khóc thất thanh, chưa bao giờ… chưa bao giờ đau lòng khi thấy y giãy giụa từng ngày. Bảo y cảm nhận cái gì đây? Phải suy đoán lời hắn là thật hay giả? Những việc hắn làm là có ý đồ gì? Trong sự ân cần này có ẩn chứa con dao? Không, không, y đã quá mệt mỏi!
"Ca ca, ta chính là đứa trẻ năm đó." Thấy Thẩm Huyền Quân không phản ứng, lời hắn nói không rõ ràng ca ca nhiều năm cứu giúp người khác sao nhớ nổi đứa nhóc như hắn? Tưởng Hoàng nắm chặt tay y lời lẽ thắm thiết: "Năm đó biến loạn vừa xảy ra, ca ca đã nhặt ra về hang núi chữa thương, chăm sóc ta ngày đêm không ngủ. Không tiếc dùng máu mình cho ta làm dược dẫn… ta thích ăn bánh bao, miệt mài học y thuật đều là vì…"
Mặt hắn dần sượng lại, mí mắt nhiễm đỏ, hắn miệt mài học y thuật còn không phải vì năm đó thấy cổ y quấn băng trắng vết máu còn rỉ ra, lúc nói chuyện phải ra dấu, mặt mày trắng nhợt tiều tụy. Y không nói chuyện được ban đầu hắn còn tưởng là bị câm, mắt hắn bị gió tro thổi đau rát, tầm nhìn mờ nhạt, bóng dáng y trong mắt hắn mơ mơ hồ hồ nhưng dịu dàng quá đỗi khiến hắn nhớ mãi không quên.
Mấy ngày ở cạnh nhau hắn được nuông chiều dỗ dành trong vòng tay, nhớ hoàng thành, nhớ phụ hoàng mẫu thân, huynh đệ thân hữu khóc mãi không thôi. Ca ca bên cạnh vỗ về, nắm tay hắn, ủ ấm cho hắn, không để hắn chịu đói chịu lạnh. Những lúc hắn mệt mỏi dựa vào người y rên rỉ, ca ca sẽ nắm tay hắn viết chữ lên, da thịt trẻ con mềm mại song khi đó hắn sốt cao, chẳng đọc được chữ gì, ca ca kiên nhẫn viết lại mấy lần không hề khó chịu tức giận. Hắn được yêu thương trong hoàng thành rộng lớn, đến khi lưu lạc chịu mọi khốn khổ, hiếm khi lại tìm được cảm giác được người ta quý trọng, nuông chiều, con tim cẩn thận khắc ghi.
Vậy mà… hắn lại nhìn nhầm y thành người khác. Kết giới mỏng manh ngăn cách đã bị đâm thủng từ lâu, hắn chậm chạp không chịu nhìn nhận chìm đắm trong thù hận, sợ ngày nào đó tâm không vững những linh hồn chết oan ngày xưa tìm hắn đòi mạng.
"Ta học y là vì muốn ca ca vui lòng."
Thầm Huyền Quân lặng lẽ sờ lên bụng mình, vẫn không nói.
Tưởng Hoàng tức khắc hiểu ra, dưới bàn tay của hắn, thuốc độc bỏ vào cơm canh, thuốc hại kinh mạch suy thoái cơ thể, thuốc tránh thai, kể cả thuốc lột da đều đã được hình thành, làm khổ lụy cả đời y. Nghe những lời ngọt ngào buồn nôn kia, trong lòng mỉa mai chẳng buồn đáp lại.
Con tim yếu ớt đập trong ngực rỉ ra máu tươi, hắn biết tội ác khó lòng bị xóa bỏ. Tự tay đâm vào người y một nhát, cũng làm hắn bị thương, vết thương vẫn còn làm độc hủy hoại nung chảy cả xương tủy.
Tưởng Hoàng sốt ruột chân thành nhìn y giãi bày: "Lúc đó ta nghĩ ca ca bị thương ảnh hưởng đến thanh quản, thêm việc ca ca thổ lộ mình muốn học y nhưng cơ duyên không có, ta cố gắng nhiều năm có được chút thành tựu, ca ca nhất định sẽ vui."
Gương mặt Tưởng tràn đầy hồ hởi mong ngóng chút phản ứng từ y, khả năng quan sát sắc mặt của hắn rất tốt mới có thể nắm người khác trong lòng bàn tay. Qua một hồi lâu tâm trí của hắn mệt mỏi trống trải, cứ như có quỷ dữ thừa cơ thì thầm vào tai hắn, nỗi hoang mang ập đến: "Ca ca…?"
Người hắn căng cứng lại, chậm chạp đưa tay vịn lên người y, trong lòng hoang mang tột độ: "Lẽ nào ca ca đã biết?"
Chút hy vọng của hắn dần tan biến thành mây khói, phả vào người hắn từng đợt sương lạnh lẽo tột cùng. Không! Không, nếu như thế sao y lại không nói cho hắn biết?
Môi Thẩm Huyền Quân nhếch lên nụ cười mỉa mai, trong lòng có nhiều lời độc địa muốn nói ra. Cũng nhờ ơn hắn nên cả người y mới toát ra mùi thuốc tàn tạ, da thịt mục ruỗng như này đây.
Tưởng Hoàng nhìn chăm chú nhìn y đến nghẹt thở, mặt mũi tái xanh, đột nhiên hắn nhào tới giữ lấy vai y gào lên: "Sao không nói ta biết, tại sao phải để chúng ta ra nông nỗi này."
Vì sao ư? Thẩm Huyền Quân rất muốn ngửa cổ cười lớn nhưng sợ kích động nước mắt sẽ tuôn rơi để lộ dấu vết bạc nhược của mình.
Đứa bé mà mình từng cứu, khắc tinh của đời y, năm đó y kiên quyết cãi lời sư phụ đi cứu hắn, còn thề thốt nếu như có bị hắn giết chết cũng không oán hận nữa lời! Không phải y dựa vào số mệnh phò tá nhà Tần đoạt ngôi sao? Nếu trời đã định tai kiếp này, sao có thể đi trước một bước trốn tránh hiện thực cơ chứ?
Sau nhiều năm chia ly Thẩm Huyền Quân vẫn muốn tìm kiếm đứa trẻ năm đó, nhưng tìm kiếm để làm gì cơ chứ? Đứng trước mặt nó nói rằng chính ta hại chết người nhà ngươi sao? Hay bảo với nó trong sách Thiên Cơ đã định giang sơn của nhà Thương đã tận số rồi?
Y cười chua xót, cổ họng nghẹn lại chặn mất đường thở, mặt mày tím tái.
Những việc này Thẩm Huyền Quân giấu nhẹm đi, ôm hắn từ bên đường rừng trở về, Tưởng Hoàng vẫn ân cần dịu dàng đối với mình không chút phòng bị nào. Dần dần, y cũng thả lỏng cảnh giác với hắn. Khi nhận ra tình yêu trong tim nảy nở, Thẩm Huyền Quân hoảng hốt bỏ chạy, hắn vẫn đuổi theo, tìm mọi cách yêu thương, cứ như cứ nhìn y từ xa đã vui lòng.
Tiếng sấm bên ngoài càng lớn ồ ạt muốn chui vào, cánh cửa sổ không chịu được rung lắc. Tưởng Hoàng bị chính hành động của mình dọa sợ, hoảng hốt ôm y vào lòng: "Xin lỗi, xin lỗi, ca ca đừng sợ."
Thẩm Huyền Quân ốm yếu co người nằm trong ngực hắn không một lời giải thích. Đây là cái tát cho hắn, lúc hắn dâng y cho nước Sở đã dùng thái độ nào, im lặng không nói, muốn y vĩnh viễn không có câu trả lời.
Sao hắn lại rơi vào bước đường này, từ bao giờ lại phải trượt dài trong địa ngục?
Thẩm Huyền Quân lặng lẽ nhắm mắt lại rơi vào trong vực thẳm hoài niệm: "Ngươi oán trách ta không nói cho ngươi biết ư? Ngày thành thân khủng khiếp đó trong lòng lưu lại một vết thương, trong mắt ta luôn tin tưởng tình yêu của ngươi, tin tưởng đến mức xem đó là sinh mệnh của mình, tuyệt đối không dung được hạt bụi nào! Nếu ngươi biết ta từng cứu ngươi sẽ làm sao? Thương hại, tha mạng, hay là dằn vặt lẫn nhau?"
Tưởng Hoàng nhìn y trân trối, tim gan co thắt.
"Từ khi hiểu rõ lòng mình, ta đã quyết tâm giấu chuyện này đi, tuyệt đối không để cho tình cảm tốt đẹp của hai ta bị tổn hại, cho dù ngươi có thể bao dung, tình cảm của họ sẽ phai nhạt theo tháng năm, biết đâu sẽ trở thành mắc nợ nhau. Nghĩ đến phải nhìn thấy ánh mắt áy náy, muốn vứt bỏ nhưng đắn đo khó xử của ngươi, ta sợ đến đêm đêm nằm thấy ác mộng! Nếu đến bước đường cùng, sự tình bại lộ, thà là quyết liệt ra đi, tuy đau nhưng chẳng giằng xé lẫn nhau."
Thẩm Huyền Quân nuốt máu tanh đang trào từ cổ họng xuống, đẩy hắn ra, cười lạnh: "Ha ha… sự kiêu ngạo đó không chịu được bão táp, dần bị bào mòn. Có một thời gian dài ngươi rất ít lui tới thăm. Ta đoán già đoán non có lẽ ngươi đã thay lòng rồi, trong tim có chút ngập ngừng, liệu nói ra có cứu được tình cảm của họ không hay là nhìn thấy ánh mắt hãi hùng, ghét bỏ của ngươi? Phải làm sao đây? Ta không thể, không thể rời bỏ ngươi được nữa."
Tưởng run lẩy bẩy ôm chặt y hơn, lắp bắp nói: "Ở lại bên cạnh ta, ở lại đi mà…"
"Tâm niệm về chuyện này cứ mãi lung lay, ngươi vào thời điểm mấu chốt ra đòn quyết định, đánh ta hồn bay phách tán không thể trở mình được. Trong những năm tháng tối tăm khủng khiếp đó, không ít lần ta muốn nói cho ngươi nghe… kết quả thì sao, trong biển lửa ta muốn nói ra hết thảy, xin ngươi tha cho Lan Tường, nhưng ngươi sai người bịt miệng lại trói trên giá, bắt ta phải chứng kiến người thân hữu của mình ra đi!
Thẩm Huyền Quân thần hồn ngây dại không biết trời trăng gì nữa, sống lầm lũi đáng thương.
"Cả cái đêm lạnh cóng kia nữa, hay tin Nguyên Dương ngã ngựa, khó khăn lắm mới lén thăm nó được một lát. Đêm đó đã nói cho ngươi biết, cầu xin ngươi hãy tha cho đứa bé đi. Ngươi thì vui vẻ rồi, chạy tới tìm ta khoe khoang chiến công, tặng cho ta vài đồng bạc lẻ bố thí sau khi mua vui. Những lời van nài muốn nói thêm đều bị đánh tan, răng hàm đau buốt. Chỉ là kẻ mà ngươi tìm đến mua vui thôi, xứng để ngươi vì thế buông tha cho đứa bé? Ha ha, ta đúng là mơ mộng hão huyền."
"Khi nào chứ, đã nói cho ta khi nào?" Tưởng Hoàng gào thét gương mặt cực kỳ dữ dằn, vặn vẹo, hắn nhìn y, muốn moi móc điều gì nó, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, hoảng loạn: "Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy gì hết!"
Thẩm Huyền Quân quát lớn, sấm chớp rền trời: "Những giây phút yếu lòng nhất ngươi đang bận yêu đương cùng người khác có ngó ngàng gì đến ta đâu? Ta đã gào nát cổ họng, xé nát tâm can nài ngươi ban chết cho ta đi, đừng để ta tha hương một mình…" Vai y run lên, giọng nói ồ ồ phát ra từ cổ họng hệt như đang ngậm than cháy, khản đặc: "Vậy mà ngươi bỏ đi không thèm quay đầu lại."
"Ta không nghe thấy, không nghe thấy thật mà." Tưởng Hoàng ôm đầu giãy giụa, nghĩ lại lúc đó bão tuyết quá lớn, hắn loáng thoáng nghe gì đó nhưng vẫn quay đầu đi thật nhanh. Nếu như, nếu như hắn nán lại một chút…
Tưởng Hoàng cảm thấy đầu của mình méo mó đau như có hàng vạn cây đinh đâm vào. Đau, quá đau!
"Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi ư? Vậy ngươi hãy buông tha cho ta đi, là ta có lỗi với ngươi trước, ngươi cho ta chút ân huệ để ta ôm con đi thật xa, đừng gặp lại nữa."
"Không, không, không được, trở về ta sẽ bảo bọc ca ca thật tốt. Không để ca ca phải chịu khinh thường đâu, ôm đứa bé đi lang thang có gì tốt chứ?" Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc, nghiến răng: "Vô Diện chết rồi, ca ca muốn tìm hắn cũng vô ích thôi. Thời gian sau này phải ăn trấu nuốt rau, Nguyên Dương chỉ mới tám tuổi thôi, nó còn phải đi học, lẽ nào ca ca muốn nó phải theo mình đi lang thang cả cơm nóng cũng không có mà ăn sao?"
Thẩm Huyền Quân ngẩng phắt đầu nhìn hắn.
"Ta, ta không có ý đó. Ta chỉ cần một cơ hội nữa thôi, những gì ta có đều để lại cho con chúng ta mà."
Tưởng Hoàng xấu hổ cúi đầu, nếu không phải hắn chèn ép không cho ai thuê mướn y làm việc, ca ca có nghèo khó vẫn có thể đi dạy học. Chữ nghĩa trong đầu y không ít, người dân đều muốn con mình thành tài, xem chừng còn được kính trọng hơn cả làm tướng quân. Hắn lại còn trơ mặt ở trước y nói ra những lời xem thường chê trách đó ư?
Thẩm Huyền Quân cười đầy thâm ý: "Để lại cho con chúng ta ư?"
Tưởng Hoàng gật đầu như búa bổ: "Trời lạnh lắm, một đứa trẻ sau có thể chịu nổi?"
Trước mắt phải để y đồng ý nán lại đã, nhất định có cách để y hồi tâm chuyển ý. Hắn kéo người vào lòng, thủ thỉ vô số chuyện tương lai của đứa bé. Thẩm Huyền Quân không dùng dằng nữa gối đầu trên vai hắn.
Tưởng Hoàng vô cùng vui sướng nắm tay y, chợt nghe giọng nói êm ái truyền tới: "Nguyên Dương sẽ có cuộc sống tốt hơn ư? Ta đã từng nghĩ qua rất nhiều lần, nếu ngày nào đó ngươi suy nghĩ lại, dù là cho ta lìa khỏi cuộc đời này ngăn chặn hậu hoạ. Sau đó ôm đứa bé về, không còn ra ngáng chân, nó sẽ được người ta yêu thương. Nhưng mà… ta không quên được, ta không quên được lúc ta chỉ mới mang thai mấy tháng, ngươi dùng mạng nó ép ta ở trước mặt mọi người thừa nhận đứa bé này dùng thủ đoạn thấp hèn mà có, để tất cả mọi người mắng nhiếc cười nhạo ta."
Tưởng Hoàng khiếp sợ mở to mắt không biết nên phản ứng thế nào, những lời cứu chữa không thể nào thốt ra, thậm trí trong đầu hắn trống rỗng, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào tình huống lúng túng như vậy, tuyệt vọng đến mức không tìm được một con đường nào để đi.
Ngực y đau quặn lên máu từ khoé miệng chảy xuống: "Là ngươi tìm đến ta mà, là ngươi tìm đến ta, sau này người người đều chỉ trỏ nói nó sinh ra từ thủ đoạn thấp hèn, ngươi bảo nó làm sao sống thẳng lưng chứ? Hạ nhục một mình ta được rồi, cả con ta ngươi cũng không tha, sao phải chà đạp nó đến mức này? Cho nó một cuộc sống tốt hơn ư? Ngươi nghĩ ra sẽ tin sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tin?"
Nín nhịn một thời gian, linh lực rót vào người y dần khôi phục lại, một đòn thật mạnh giáng xuống. Xương cốt Tưởng Hoàng rã rời, Thẩm Huyền Quân thừa cơ lao ra ngoài để lại cánh cửa lung lay đổ xuống cùng mưa tuyết xối xả.
Ầm ầm
Ầm ầm ầm…
Người hắn bị kéo giãn, nhào nắn, chơi chán rồi lại như một con gió lao vun vút rơi vào khoảng không mịt mù.
"Hoàng thượng? Hoàng thượng?"
Tưởng Hoàng sực tỉnh nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong tẩm điện. Ký ức như thác đổ vào đầu hắn không ngừng, hắn không nghĩ nhiều nắm chặt tay Phương Dao, nói trong cơn thở phì phò: "Có người lập trận trong cung."
Không đợi Phương Dao trả lời hắn lại gào lên nói rành rọt từng chữ: "Ban đầu là trẫm bị đẩy vào trong trận, trở thành hồn phách đi lang thang nhìn từng dòng người đi qua, thậm chí còn thấy mình xuất binh ra trận, thấy ca ca bị khinh nhục, khi nhìn thấy cái vỏ ốc đó… chính là nó, từ khi gặp nó chỉ sau một đêm hồn phách và người trong ký ức hoà thành một, suôn sẻ đến mức ta gần như không biết gì, mắc kẹt trong mảng ký ức đó."
Hắn túm lấy Phương Dao, điên tiết trút ra từng lời: "Mọi thứ bị xáo trộn hết rồi, ta biết ngươi hiểu không ít về vỏ ốc đó, nói ta biết đi, mau nói cho ta biết."
Hắn muốn moi từ Phương Dao ra hết mọi chuyện về vỏ ốc kia, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã: "Tưởng Hoàng đệ tỉnh rồi sao?"
"Công tử, cẩn thận đừng đi nhanh quá." Trương công công vội đuổi theo nhắc nhở luôn miệng.
Hắn giật bắn người buông Phương Dao ra, khó khăn lắm mới tìm được y lần nữa mang về cung, dùng thuốc xoá đi ký ức, không thể, không thể để ý nghe thấy.
Giữa đêm khuya lạnh giá, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt hắn, ánh mắt y đỏ sẫm lóe lên tia hận ý sâu nặng: "Những thứ ngươi muốn đều đã đạt được rồi sao lại không tha cho ta, ta đã sống không bằng chết ngần ấy năm, ngươi vẫn không cam lòng."
Thẩm Huyền Quân dùng hết sức gỡ tay hắn ra, từng ngón tay xanh xao gầy gò, đầu ngón tay đen thui như muốn rỉ máu độc ra ngoài. Trong lòng hắn chua xót, rên rỉ: "Ta vẫn có thể bù đắp đúng không, năm tháng của chúng ra rất dài, rất dài." Tưởng Hoàng như cắn trúng lưỡi răng hàm đau đớn run rẩy: "Cho ta một cơ hội, một cơ hội nữa thôi."
Mưa đá vỡ vụn trên mái nhà, âm thanh bộp bộp nứt vỡ kéo dài vô tận, Tưởng Hoàng run sợ nắm chặt lấy người y, nửa người vắt trên giường, tay chống dưới đất cố giữ bản thân không bị lôi xuống, tư thế vô cùng khó khăn. Dốc công dốc sức lắm mới có thể trượt người xuống giường, dựa sát người y thở phì phò.
Từ khắc trôi qua với hắn không khác gì cực hình, hắn ghét chuỗi âm thanh này, kể từ khi xuất binh đuổi theo, Phương Dao ép hắn phải nghỉ ngơi. Không thể đợi đến khi tìm người rồi bản thân như cái xác rỗng, kẻ thù trở tay một cái đoạt người, hậu quả y càng chịu khổ hắn có hối hận cũng không kịp! Tưởng Hoàng không còn đường phản kháng, thất thiểu tìm nơi trú thân, thế nhưng cơn mưa rơi trên mái hiên quấy nhiễu hắn, ca ca sợ lạnh, sợ sét, phiêu bạt khổ sở bên ngoài ai sẽ bảo vệ y đây?
Thẩm Huyền Quân im lặng hồi lâu, lâu đến mức khiến hắn rét run, nỉ non: " Ca ca, ta sai người ôm con chúng ta tới được không? Ca ca định đi đâu, xa cách nhiều năm ca ca không muốn gặp lại nó ư?"
Y nhìn chằm chằm hắn ánh mắt lạnh ngắt, nghiến răng, móng tay cắm sâu đâm thủng da thịt của hắn, máu tươi nhuốm đỏ. Nhìn thấy sắc đỏ kia y ngửa cổ cười lớn, giọng cười bén nhọn thê lương: "Nhiều năm xa cách, bù đắp? Ngươi có thể trả lại địa vị tôn quý, con đường tu tiên rộng mở, cả thân đồng tử cùng thuật pháp đao kiếm bất xâm hay không? Ngươi có thể trả lại cho ta ngày tháng vui vẻ được người người ngưỡng mộ, tôn thờ không, năm tháng đó tốt đẹp biết bao, ta có thể sống ngẩng cao đầu hãnh diện, không ai dám sỉ nhục chà đạp ta. Thời khắc đó ta có thể xuất binh ra trận, đi khắp bờ cõi giang sơn dưới ánh mắt kính phục của mọi người? Đâu phải như bây giờ sống chui rúc như chuột bệnh bẩn thỉu sợ người ta xua đuổi, đánh đập. Ngươi có thể trả lại tám năm được ôm ấp đứa trẻ lọt lòng nhìn nó lớn lên từng ngày không? Ngươi có thể trả lại song thân, biểu muội, và sinh mệnh biết bao người trong tộc của ta không? Có thể nào trả lại cho ta con tim hoàn chỉnh chưa từng bị ái tình giày vò không?"
Trút ra xong cả người Thẩm Huyền Quân rũ rượi trượt xuống đất, đồng tử giãn to, môi tím tái, co ro thống khổ ngã quỵ bên giường. Những lời oán trách đó nói ra được gì chứ, ngọn nguồn đều từ y mà ra, cái gì trời cao mách bảo, cái gì số mệnh an bài phò tá triều cương. Kẻ mang dòng máu lai tạp nửa thần nửa quỷ như y không xứng được chen chân vào sứ mệnh vàng son này. Sao mọi thứ lại trở nên thê thảm thế này, oán hận đè nén trong người không trút ra được, phải sống vật vã không dễ chịu chút nào.
Tưởng Hoàng kinh hoảng, dường như hắn nghe thấy được nỗi tuyệt vọng gào gú trong mây, thần trí của hắn đại loạn trước muôn ngàn tiếng nổ ầm ầm ác liệt. Như bị ma xui quỷ khiến hắn giữ người y thật chặt, bất chấp mọi giá, kể cả mang hồn phách của mình ra để khóa chặt y vào tim mình. Thẩm Huyền Quân cường hãn trước kia, bảo bối của hắn, người ở trong tim hắn suốt bao nhiêu năm, vỡ nát rồi, hết thảy đều vỡ vụn rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, cả đời ô danh.
Sau khi sinh nở, sức khỏe của Thẩm Huyền Quân tệ hơn nhiều, lúc nào hắn cũng sắc mặt y vàng vọt, mắt đỏ hoe. Tưởng Hoàng hả hê với thành quả mình đạt được, chịu mọi ấm ức y vẫn không thay lòng, tình cảm sâu nặng đó là liều thuốc độc hắn cất công tiêm nhiễm, nhìn y ngày càng hèn mọn cầu xin chút tình cảm ít ỏi từ mình, hắn vui sướng đến phát điên.
Hắn là kẻ điên! Toại lòng rồi, người mà hắn muốn tiêu diệt đã rời xa, mang theo cả con tim chết non nửa của kẻ điên này rồi.
"Ta có thể khôi phục lại chức tước, xây dựng điện đài, điều dưỡng vài năm ca ca vẫn có thể ra trận." Mặc Tưởng Hoàng đỏ lự muốn nhỏ máu: "Nguyên Dương đang chờ ca ca trở về!"
Lòng người đổi trắng thay đen, những người ngày xưa lui tới kính phục y đều trở mặt đạp thêm mấy nhát. Người thật sự quan tâm, bảo vệ, người có thể cùng nhau trò chuyện uống trà tựa lò sưởi tới sáng đều đã trở thành đống xương tàn.
Bỗng nhiên hình ảnh Lan Tường trong biển lửa cố gắng bò ra trên người như sắp biến thành than hồng cháy rực, chẳng khác gì mồi lửa biết đi. Hắn thều thào đòi mạng mắng chửi nguyền rủa, lúc nhìn thấy Thẩm Huyền Quân bị trói sống trên giá đau đớn không thôi, nước mắt chảy ra từ hốc mắt nóng rát: "Thần… đã nhắc nhở người đừng tin tưởng hắn."
Tưởng Hoàng càng nghĩ càng sợ, Lan Tường theo y từ nhỏ, thân thiết không khác gì Phương Dao với hắn. Y từ khi chào đời đã sợ sét, e là do căn cơ tiền kiếp, mỗi đêm mưa Lan Tường đều ngủ gà ngủ gật bên ghế dài cạnh giường, an ủi mỗi lúc y giật mình thất kinh. Người có thể ở cạnh vào những lúc khó phòng bị, biết rõ bí mật của mình, gần gũi khác gì máu thịt đâu. Trước khi rời bỏ thế gian này Lan Tường đã nói như thế, nguyền rủa hắn, nguyền rủa đoạn tình cảm này. Nhiều năm qua hắn thống khoái trong thù hận, chưa từng nghĩ đến có ngày cảm giác hoảng loạn này đánh úp, bẻ gãy hết phòng tuyến kiên cố của hắn.
Lời nhắc nhở này đã ăn sâu vào tâm can, khắc lên xương từng vết tích xấu xí không thể quên được. Tưởng Hoàng nuốt máu vào trong ngực, cánh tay tê nhức sức lực rã rời: "Ca ca không thương xót ta cũng được, muốn ở cạnh giày vò hành hạ ta thỏa mãn căm tức ta tuyệt đối không một lời oán thán, nghĩ đến con chúng ta được không, nó là kết tinh từ tình yêu của chúng ta, không thể… không thể để nó lớn lên trong mấy lời nói ra nói vào khó nghe được."
Kết tình yêu của chúng ta? Thẩm Huyền Quân ngửa mặt lên trời hận không thể đổ ngược nước mắt vào trong.
Những lời này đâu phải y chưa từng nói. Lúc đứa bé chào đời mấy ngày bị hắn cướp đi mất, lúc hắn giành lấy chuồn chuồn nhỏ làm nó khóc lớn, biết bao lần y quỳ trước hắn cầu xin hãy đối xử tốt với đứa bé một chút, hắn chẳng thèm ngó ngàng.
Hắn ôm người thật chặt, khóa xiềng trấn giữ khó lòng động đậy linh hoạt. Hàn ý từ tim trào lên tận óc, đưa về tận đây rồi trong lòng hắn vẫn không khuây khỏa được, ngày tháng mỹ mãn chỉ mới mấp mé, chân trước bước qua, chân sau đã bị đóng đinh. Nỗi sợ xuyên thấu người hắn, moi móc tim gan ra bóp nát. Người y rất lạnh, hắn cố ôm chặt tìm hơi ấm cứu chữa bản thân mình, càng ôm càng lạnh. Tình yêu vặn vẹo điên cuồng, người mà hắn từng nâng niu trên tay thoắt cái vứt xuống bùn, đay nghiến thóa mạ đến đáng thương. Hắn là con quái vật nhe răng múa vuốt cắn lấy con mồi, gặm đến máu thịt nham nhở chán chê rồi lại liếm lông an ủi cầu xin.
Thẩm Huyền Quân thở dài nước mắt không kìm được rơi xuống: "Ngươi luôn miệng nhắc đến Nguyên Dương, có phải muốn lấy thứ gì từ nó không?"
Tưởng Hoàng ngây người, bên tai truyền đến âm giọng đau thương: "Mỗi lần ngươi muốn thứ gì từ ta đều dùng giọng điệu ngon ngọt dụ dỗ, tìm mọi cách moi móc tim gan ra nhàu nát. Ngày đem ta bán đi không phải ngươi vui sướng thỏa mãn lắm sao?" Y liên tục cười lạnh, nụ cười đau thấu xương cốt, xuyên thủng hết thảy lòng tin yêu bấy lâu: "Đột nhiên vội vã đuổi theo không tiếc gió sương, mới đó còn muốn ta chết tha hương. Nói trở mặt là lật ngay bộ dạng thâm tình như biển, liên tục thề thốt đầy một sọt, hứa hẹn tương lai như bao lần ngươi giả nhân giả nghĩa. Ta đã không còn gì cho ngươi lợi dụng nữa, vậy... chỉ có thể là ngươi muốn hút máu con ta, lợi dụng nó thỏa mãn lợi ích của ngươi."
Nghe Thẩm Huyền Quân tội sắc mặt hắn tím tái khốn đốn cùng cực, hắn chưa từng trải qua oan ức lớn đến như vậy, mùi máu tanh đã khô đọng lâu ngày ập đến, vạn quỷ bủa vây hắn không ngừng sỉ vả những lời oán trách, định tội. Đầu lưỡi cứng đờ, hồi lâu mới gào thét ra câu: "Không có, không có… ta chưa từng có ý định làm hại đứa bé mà."
Hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện hữu, những việc hắn làm, những lời hắn nói hiện ra, chìm nổi dưới địa ngục âm khí cường thịnh. Kẻ như hắn… kẻ như hắn xứng nói ra lời bào chữa sao?
Thẩm Huyền Quân nhìn hắn ánh mắt hết sức tàn khốc, dùng sự im lặng đè tội danh lên đầu hắn. Tưởng Hoàng đau muốn nôn máu, nếu như y trách mắng hắn còn có thể chạy tới dỗ dành, dùng lời lẽ ngọt ngào chứa chan tình cảm giấu trời qua biển như bao lần. Giờ khắc này, đối diện với ánh mắt oán trách không cần lời giải thích nào, thái độ đáng sợ ấy nói cho hắn biết y đã hiểu rõ tường tận không cần giải trình nữa đâu. Tưởng Hoàng không thể chấp nhận sự thật này quỵ lụy nắm tay y đặt lên tim mình, van xin: "Ca ca cảm nhận được mà đúng không?"
Lời giả dối hắn tùy tiện nghĩ ra y lại tin, tại sao không thể mở lòng đón nhận tình yêu chân thành của hắn thêm một lần?
Thẩm Huyền Quân vẫn không lên tiếng, cố rút bàn tay ra, giãy mãi không được đành nhắm mắt lại. Y sao có thể mù quáng như thiêu thân lao vào lửa nữa chứ, con tim trong ngực là đen hay đỏ y nào biết, song nó chưa từng vì mình mà đập rộn ràng, chưa vì mình mà đau đớn khóc thất thanh, chưa bao giờ… chưa bao giờ đau lòng khi thấy y giãy giụa từng ngày. Bảo y cảm nhận cái gì đây? Phải suy đoán lời hắn là thật hay giả? Những việc hắn làm là có ý đồ gì? Trong sự ân cần này có ẩn chứa con dao? Không, không, y đã quá mệt mỏi!
"Ca ca, ta chính là đứa trẻ năm đó." Thấy Thẩm Huyền Quân không phản ứng, lời hắn nói không rõ ràng ca ca nhiều năm cứu giúp người khác sao nhớ nổi đứa nhóc như hắn? Tưởng Hoàng nắm chặt tay y lời lẽ thắm thiết: "Năm đó biến loạn vừa xảy ra, ca ca đã nhặt ra về hang núi chữa thương, chăm sóc ta ngày đêm không ngủ. Không tiếc dùng máu mình cho ta làm dược dẫn… ta thích ăn bánh bao, miệt mài học y thuật đều là vì…"
Mặt hắn dần sượng lại, mí mắt nhiễm đỏ, hắn miệt mài học y thuật còn không phải vì năm đó thấy cổ y quấn băng trắng vết máu còn rỉ ra, lúc nói chuyện phải ra dấu, mặt mày trắng nhợt tiều tụy. Y không nói chuyện được ban đầu hắn còn tưởng là bị câm, mắt hắn bị gió tro thổi đau rát, tầm nhìn mờ nhạt, bóng dáng y trong mắt hắn mơ mơ hồ hồ nhưng dịu dàng quá đỗi khiến hắn nhớ mãi không quên.
Mấy ngày ở cạnh nhau hắn được nuông chiều dỗ dành trong vòng tay, nhớ hoàng thành, nhớ phụ hoàng mẫu thân, huynh đệ thân hữu khóc mãi không thôi. Ca ca bên cạnh vỗ về, nắm tay hắn, ủ ấm cho hắn, không để hắn chịu đói chịu lạnh. Những lúc hắn mệt mỏi dựa vào người y rên rỉ, ca ca sẽ nắm tay hắn viết chữ lên, da thịt trẻ con mềm mại song khi đó hắn sốt cao, chẳng đọc được chữ gì, ca ca kiên nhẫn viết lại mấy lần không hề khó chịu tức giận. Hắn được yêu thương trong hoàng thành rộng lớn, đến khi lưu lạc chịu mọi khốn khổ, hiếm khi lại tìm được cảm giác được người ta quý trọng, nuông chiều, con tim cẩn thận khắc ghi.
Vậy mà… hắn lại nhìn nhầm y thành người khác. Kết giới mỏng manh ngăn cách đã bị đâm thủng từ lâu, hắn chậm chạp không chịu nhìn nhận chìm đắm trong thù hận, sợ ngày nào đó tâm không vững những linh hồn chết oan ngày xưa tìm hắn đòi mạng.
"Ta học y là vì muốn ca ca vui lòng."
Thầm Huyền Quân lặng lẽ sờ lên bụng mình, vẫn không nói.
Tưởng Hoàng tức khắc hiểu ra, dưới bàn tay của hắn, thuốc độc bỏ vào cơm canh, thuốc hại kinh mạch suy thoái cơ thể, thuốc tránh thai, kể cả thuốc lột da đều đã được hình thành, làm khổ lụy cả đời y. Nghe những lời ngọt ngào buồn nôn kia, trong lòng mỉa mai chẳng buồn đáp lại.
Con tim yếu ớt đập trong ngực rỉ ra máu tươi, hắn biết tội ác khó lòng bị xóa bỏ. Tự tay đâm vào người y một nhát, cũng làm hắn bị thương, vết thương vẫn còn làm độc hủy hoại nung chảy cả xương tủy.
Tưởng Hoàng sốt ruột chân thành nhìn y giãi bày: "Lúc đó ta nghĩ ca ca bị thương ảnh hưởng đến thanh quản, thêm việc ca ca thổ lộ mình muốn học y nhưng cơ duyên không có, ta cố gắng nhiều năm có được chút thành tựu, ca ca nhất định sẽ vui."
Gương mặt Tưởng tràn đầy hồ hởi mong ngóng chút phản ứng từ y, khả năng quan sát sắc mặt của hắn rất tốt mới có thể nắm người khác trong lòng bàn tay. Qua một hồi lâu tâm trí của hắn mệt mỏi trống trải, cứ như có quỷ dữ thừa cơ thì thầm vào tai hắn, nỗi hoang mang ập đến: "Ca ca…?"
Người hắn căng cứng lại, chậm chạp đưa tay vịn lên người y, trong lòng hoang mang tột độ: "Lẽ nào ca ca đã biết?"
Chút hy vọng của hắn dần tan biến thành mây khói, phả vào người hắn từng đợt sương lạnh lẽo tột cùng. Không! Không, nếu như thế sao y lại không nói cho hắn biết?
Môi Thẩm Huyền Quân nhếch lên nụ cười mỉa mai, trong lòng có nhiều lời độc địa muốn nói ra. Cũng nhờ ơn hắn nên cả người y mới toát ra mùi thuốc tàn tạ, da thịt mục ruỗng như này đây.
Tưởng Hoàng nhìn chăm chú nhìn y đến nghẹt thở, mặt mũi tái xanh, đột nhiên hắn nhào tới giữ lấy vai y gào lên: "Sao không nói ta biết, tại sao phải để chúng ta ra nông nỗi này."
Vì sao ư? Thẩm Huyền Quân rất muốn ngửa cổ cười lớn nhưng sợ kích động nước mắt sẽ tuôn rơi để lộ dấu vết bạc nhược của mình.
Đứa bé mà mình từng cứu, khắc tinh của đời y, năm đó y kiên quyết cãi lời sư phụ đi cứu hắn, còn thề thốt nếu như có bị hắn giết chết cũng không oán hận nữa lời! Không phải y dựa vào số mệnh phò tá nhà Tần đoạt ngôi sao? Nếu trời đã định tai kiếp này, sao có thể đi trước một bước trốn tránh hiện thực cơ chứ?
Sau nhiều năm chia ly Thẩm Huyền Quân vẫn muốn tìm kiếm đứa trẻ năm đó, nhưng tìm kiếm để làm gì cơ chứ? Đứng trước mặt nó nói rằng chính ta hại chết người nhà ngươi sao? Hay bảo với nó trong sách Thiên Cơ đã định giang sơn của nhà Thương đã tận số rồi?
Y cười chua xót, cổ họng nghẹn lại chặn mất đường thở, mặt mày tím tái.
Những việc này Thẩm Huyền Quân giấu nhẹm đi, ôm hắn từ bên đường rừng trở về, Tưởng Hoàng vẫn ân cần dịu dàng đối với mình không chút phòng bị nào. Dần dần, y cũng thả lỏng cảnh giác với hắn. Khi nhận ra tình yêu trong tim nảy nở, Thẩm Huyền Quân hoảng hốt bỏ chạy, hắn vẫn đuổi theo, tìm mọi cách yêu thương, cứ như cứ nhìn y từ xa đã vui lòng.
Tiếng sấm bên ngoài càng lớn ồ ạt muốn chui vào, cánh cửa sổ không chịu được rung lắc. Tưởng Hoàng bị chính hành động của mình dọa sợ, hoảng hốt ôm y vào lòng: "Xin lỗi, xin lỗi, ca ca đừng sợ."
Thẩm Huyền Quân ốm yếu co người nằm trong ngực hắn không một lời giải thích. Đây là cái tát cho hắn, lúc hắn dâng y cho nước Sở đã dùng thái độ nào, im lặng không nói, muốn y vĩnh viễn không có câu trả lời.
Sao hắn lại rơi vào bước đường này, từ bao giờ lại phải trượt dài trong địa ngục?
Thẩm Huyền Quân lặng lẽ nhắm mắt lại rơi vào trong vực thẳm hoài niệm: "Ngươi oán trách ta không nói cho ngươi biết ư? Ngày thành thân khủng khiếp đó trong lòng lưu lại một vết thương, trong mắt ta luôn tin tưởng tình yêu của ngươi, tin tưởng đến mức xem đó là sinh mệnh của mình, tuyệt đối không dung được hạt bụi nào! Nếu ngươi biết ta từng cứu ngươi sẽ làm sao? Thương hại, tha mạng, hay là dằn vặt lẫn nhau?"
Tưởng Hoàng nhìn y trân trối, tim gan co thắt.
"Từ khi hiểu rõ lòng mình, ta đã quyết tâm giấu chuyện này đi, tuyệt đối không để cho tình cảm tốt đẹp của hai ta bị tổn hại, cho dù ngươi có thể bao dung, tình cảm của họ sẽ phai nhạt theo tháng năm, biết đâu sẽ trở thành mắc nợ nhau. Nghĩ đến phải nhìn thấy ánh mắt áy náy, muốn vứt bỏ nhưng đắn đo khó xử của ngươi, ta sợ đến đêm đêm nằm thấy ác mộng! Nếu đến bước đường cùng, sự tình bại lộ, thà là quyết liệt ra đi, tuy đau nhưng chẳng giằng xé lẫn nhau."
Thẩm Huyền Quân nuốt máu tanh đang trào từ cổ họng xuống, đẩy hắn ra, cười lạnh: "Ha ha… sự kiêu ngạo đó không chịu được bão táp, dần bị bào mòn. Có một thời gian dài ngươi rất ít lui tới thăm. Ta đoán già đoán non có lẽ ngươi đã thay lòng rồi, trong tim có chút ngập ngừng, liệu nói ra có cứu được tình cảm của họ không hay là nhìn thấy ánh mắt hãi hùng, ghét bỏ của ngươi? Phải làm sao đây? Ta không thể, không thể rời bỏ ngươi được nữa."
Tưởng run lẩy bẩy ôm chặt y hơn, lắp bắp nói: "Ở lại bên cạnh ta, ở lại đi mà…"
"Tâm niệm về chuyện này cứ mãi lung lay, ngươi vào thời điểm mấu chốt ra đòn quyết định, đánh ta hồn bay phách tán không thể trở mình được. Trong những năm tháng tối tăm khủng khiếp đó, không ít lần ta muốn nói cho ngươi nghe… kết quả thì sao, trong biển lửa ta muốn nói ra hết thảy, xin ngươi tha cho Lan Tường, nhưng ngươi sai người bịt miệng lại trói trên giá, bắt ta phải chứng kiến người thân hữu của mình ra đi!
Thẩm Huyền Quân thần hồn ngây dại không biết trời trăng gì nữa, sống lầm lũi đáng thương.
"Cả cái đêm lạnh cóng kia nữa, hay tin Nguyên Dương ngã ngựa, khó khăn lắm mới lén thăm nó được một lát. Đêm đó đã nói cho ngươi biết, cầu xin ngươi hãy tha cho đứa bé đi. Ngươi thì vui vẻ rồi, chạy tới tìm ta khoe khoang chiến công, tặng cho ta vài đồng bạc lẻ bố thí sau khi mua vui. Những lời van nài muốn nói thêm đều bị đánh tan, răng hàm đau buốt. Chỉ là kẻ mà ngươi tìm đến mua vui thôi, xứng để ngươi vì thế buông tha cho đứa bé? Ha ha, ta đúng là mơ mộng hão huyền."
"Khi nào chứ, đã nói cho ta khi nào?" Tưởng Hoàng gào thét gương mặt cực kỳ dữ dằn, vặn vẹo, hắn nhìn y, muốn moi móc điều gì nó, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, hoảng loạn: "Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy gì hết!"
Thẩm Huyền Quân quát lớn, sấm chớp rền trời: "Những giây phút yếu lòng nhất ngươi đang bận yêu đương cùng người khác có ngó ngàng gì đến ta đâu? Ta đã gào nát cổ họng, xé nát tâm can nài ngươi ban chết cho ta đi, đừng để ta tha hương một mình…" Vai y run lên, giọng nói ồ ồ phát ra từ cổ họng hệt như đang ngậm than cháy, khản đặc: "Vậy mà ngươi bỏ đi không thèm quay đầu lại."
"Ta không nghe thấy, không nghe thấy thật mà." Tưởng Hoàng ôm đầu giãy giụa, nghĩ lại lúc đó bão tuyết quá lớn, hắn loáng thoáng nghe gì đó nhưng vẫn quay đầu đi thật nhanh. Nếu như, nếu như hắn nán lại một chút…
Tưởng Hoàng cảm thấy đầu của mình méo mó đau như có hàng vạn cây đinh đâm vào. Đau, quá đau!
"Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi ư? Vậy ngươi hãy buông tha cho ta đi, là ta có lỗi với ngươi trước, ngươi cho ta chút ân huệ để ta ôm con đi thật xa, đừng gặp lại nữa."
"Không, không, không được, trở về ta sẽ bảo bọc ca ca thật tốt. Không để ca ca phải chịu khinh thường đâu, ôm đứa bé đi lang thang có gì tốt chứ?" Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc, nghiến răng: "Vô Diện chết rồi, ca ca muốn tìm hắn cũng vô ích thôi. Thời gian sau này phải ăn trấu nuốt rau, Nguyên Dương chỉ mới tám tuổi thôi, nó còn phải đi học, lẽ nào ca ca muốn nó phải theo mình đi lang thang cả cơm nóng cũng không có mà ăn sao?"
Thẩm Huyền Quân ngẩng phắt đầu nhìn hắn.
"Ta, ta không có ý đó. Ta chỉ cần một cơ hội nữa thôi, những gì ta có đều để lại cho con chúng ta mà."
Tưởng Hoàng xấu hổ cúi đầu, nếu không phải hắn chèn ép không cho ai thuê mướn y làm việc, ca ca có nghèo khó vẫn có thể đi dạy học. Chữ nghĩa trong đầu y không ít, người dân đều muốn con mình thành tài, xem chừng còn được kính trọng hơn cả làm tướng quân. Hắn lại còn trơ mặt ở trước y nói ra những lời xem thường chê trách đó ư?
Thẩm Huyền Quân cười đầy thâm ý: "Để lại cho con chúng ta ư?"
Tưởng Hoàng gật đầu như búa bổ: "Trời lạnh lắm, một đứa trẻ sau có thể chịu nổi?"
Trước mắt phải để y đồng ý nán lại đã, nhất định có cách để y hồi tâm chuyển ý. Hắn kéo người vào lòng, thủ thỉ vô số chuyện tương lai của đứa bé. Thẩm Huyền Quân không dùng dằng nữa gối đầu trên vai hắn.
Tưởng Hoàng vô cùng vui sướng nắm tay y, chợt nghe giọng nói êm ái truyền tới: "Nguyên Dương sẽ có cuộc sống tốt hơn ư? Ta đã từng nghĩ qua rất nhiều lần, nếu ngày nào đó ngươi suy nghĩ lại, dù là cho ta lìa khỏi cuộc đời này ngăn chặn hậu hoạ. Sau đó ôm đứa bé về, không còn ra ngáng chân, nó sẽ được người ta yêu thương. Nhưng mà… ta không quên được, ta không quên được lúc ta chỉ mới mang thai mấy tháng, ngươi dùng mạng nó ép ta ở trước mặt mọi người thừa nhận đứa bé này dùng thủ đoạn thấp hèn mà có, để tất cả mọi người mắng nhiếc cười nhạo ta."
Tưởng Hoàng khiếp sợ mở to mắt không biết nên phản ứng thế nào, những lời cứu chữa không thể nào thốt ra, thậm trí trong đầu hắn trống rỗng, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào tình huống lúng túng như vậy, tuyệt vọng đến mức không tìm được một con đường nào để đi.
Ngực y đau quặn lên máu từ khoé miệng chảy xuống: "Là ngươi tìm đến ta mà, là ngươi tìm đến ta, sau này người người đều chỉ trỏ nói nó sinh ra từ thủ đoạn thấp hèn, ngươi bảo nó làm sao sống thẳng lưng chứ? Hạ nhục một mình ta được rồi, cả con ta ngươi cũng không tha, sao phải chà đạp nó đến mức này? Cho nó một cuộc sống tốt hơn ư? Ngươi nghĩ ra sẽ tin sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tin?"
Nín nhịn một thời gian, linh lực rót vào người y dần khôi phục lại, một đòn thật mạnh giáng xuống. Xương cốt Tưởng Hoàng rã rời, Thẩm Huyền Quân thừa cơ lao ra ngoài để lại cánh cửa lung lay đổ xuống cùng mưa tuyết xối xả.
Ầm ầm
Ầm ầm ầm…
Người hắn bị kéo giãn, nhào nắn, chơi chán rồi lại như một con gió lao vun vút rơi vào khoảng không mịt mù.
"Hoàng thượng? Hoàng thượng?"
Tưởng Hoàng sực tỉnh nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong tẩm điện. Ký ức như thác đổ vào đầu hắn không ngừng, hắn không nghĩ nhiều nắm chặt tay Phương Dao, nói trong cơn thở phì phò: "Có người lập trận trong cung."
Không đợi Phương Dao trả lời hắn lại gào lên nói rành rọt từng chữ: "Ban đầu là trẫm bị đẩy vào trong trận, trở thành hồn phách đi lang thang nhìn từng dòng người đi qua, thậm chí còn thấy mình xuất binh ra trận, thấy ca ca bị khinh nhục, khi nhìn thấy cái vỏ ốc đó… chính là nó, từ khi gặp nó chỉ sau một đêm hồn phách và người trong ký ức hoà thành một, suôn sẻ đến mức ta gần như không biết gì, mắc kẹt trong mảng ký ức đó."
Hắn túm lấy Phương Dao, điên tiết trút ra từng lời: "Mọi thứ bị xáo trộn hết rồi, ta biết ngươi hiểu không ít về vỏ ốc đó, nói ta biết đi, mau nói cho ta biết."
Hắn muốn moi từ Phương Dao ra hết mọi chuyện về vỏ ốc kia, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã: "Tưởng Hoàng đệ tỉnh rồi sao?"
"Công tử, cẩn thận đừng đi nhanh quá." Trương công công vội đuổi theo nhắc nhở luôn miệng.
Hắn giật bắn người buông Phương Dao ra, khó khăn lắm mới tìm được y lần nữa mang về cung, dùng thuốc xoá đi ký ức, không thể, không thể để ý nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.