Chương 129
Bồng Lai Khách
11/11/2023
Yến tiệc kết thúc.
Ngụy Thiệu thấy Vệ Quyền như có lời muốn nói. Hắn vội vàng xua tay, bảo phải đi nhà xí nên cất bước đi nhanh.
Vệ Quyền một mực theo sau hắn, cuối cùng mới đuổi kịp Ngụy Thiệu ở bên ngoài nhà vệ sinh phía Tây, hắn can ngăn: “Chúa công muốn bình định thiên hạ, lúc này nên tiếp nhận hào kiệt, lấy lòng người. Quách Thuyên chủ động đưa nữ nhi tới đây, ngoài ý muốn kết thân với chúa công, hắn còn có lòng mong bền vững. Ấy tại sao chúa công lại từ chối thế này? Thần thấy lúc đó Quách Hưng cũng mơ màng không hiểu, tinh thần không yên, biết hắn nghi ngờ nên thần mới trấn an vài câu, khi đó hắn mới an lòng được. Xin chúa công cân nhắc!”
Ngụy Thiệu đáp: “Ta muốn đẩy thì đẩy thôi, ngươi còn muốn ta lấy về nữa hả? Không cần nói nữa, hôm nay uống nhiều rượu, ta phải đi nhà xí”.
Dứt lời, hắn bước nhanh vào trong.
Tính Vệ Quyền chính trực, cũng không biết làm việc theo ý của người ta. Nếu là chuyện hắn nghĩ mình phải làm, nhất định phải nói rõ căn nguyên hắn mới chịu bỏ qua.
Trước kia có một lần hắn cũng can gian Ngụy Thiệu như thế này, bám theo liên tục suốt ba ngày, cuối cùng Ngụy Thiệu đành đồng ý bất đắc dĩ, hắn mới chịu thôi đi.
Ngụy Thiệu cũng biết vừa rồi mình từ chối Quách Nữ như vậy khiến mọi người kinh ngạc. Vì thế sau khi tiệc tan, thấy Vệ Quyền đi về phía mình, hắn mới phải vội vàng vào nhà xí.
Không ngờ tên đó cứ nhất quyết đuổi theo.
Ngụy Thiệu ngồi trong nín thở rề rà một lúc lâu, mãi đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, hắn tưởng Vệ Quyền đã đi rồi mới quyết định ra ngoài.
Nào ngờ tên đó vẫn đứng chờ trước cửa. Ngụy Thiệu xoay người định vào lại thì Vệ Quyền đã chặn ngay giữa đường.
“Chúa công! Chư hầu một thê tám thiếp! Bây giờ chúa công chỉ có một mình Nữ quân, có thêm mấy phòng cơ thiếp cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Chúa công nên nhận lấy!”
Ngụy Thiệu làm như không nghe thấy, hắn nhấc chân phải lên, ống tay áo lại bị Vệ Quyền giữ lấy từ đằng sau.
Ngụy Thiệu bực bội, quay đầu lại nói: “Hôm nay Quách Thuyên đưa nữ nhi tới, nếu ta nhận nàng, chẳng lẽ ngày mai có người dâng tới ngươi cũng muốn ta nhận họ vào hết sao? Tại sao ta lại phải vũ lộ quân triêm như thế[1]? Đừng nhiều lời nữa”.
[1] Vũ lộ quân triêm: bình đẳng với mọi người
Vệ Quyền sững sờ, vội cãi: “Chúa công không nên xuyên tạc ý của thần. Ý thần là lần này Quách gia đã lấy lòng như vậy, nếu chúa công không nhận Quách Thuyên cũng sẽ thấy nghi ngờ, bất lợi cho mối quan hệ đó”.
Ngụy Thiệu phất tay áo, tức giân: “Ta tính thiên hạ còn cần phải cạp váy phụ nhân sao?” Dứt lời, hắn nhanh chân bước về phía trước.
Vệ Quyền cảm thấy hình như câu nói của Quân hầu cũng có lý, nhưng có vẻ lại trái với lẽ thường.
Hắn đứng trước cửa nhà xí chần chờ một lúc, ngẩng đầu lên lại thấy Công Tôn Dương đang đi phía đối diện. Vệ Quyền vội vàng đuổi tới bắt chuyện: “Quân sư! Ông tới đúng lúc quá!”
Công Tôn Dương uống rượu xong mót quá nên cũng phải tới đây. Xa xa, ông nhìn thấy bóng Quân hầu đang đứng nói chuyện với Vệ Quyền bên ngoài nhà xí, Công Tôn Dường dừng bước rồi vội vã quay đi.
Không ngờ lại bị Vệ Quyền nhìn thấy. Nghe tiếng hắn gọi mình oang oang phía sau lưng, ông bèn dừng bước lại, tươi cười đi tới.
Vệ Quyền thuật lại ý kiến của mình lúc vừa rồi.
“Quân sư thấy ta nói có có lý hay không? Chúa công nên nhận hay không nhận?”
Công Tôn Dương liếc nhìn sắc mặt âm trầm như khói của Quân hầu, bắt đầu ho khan: “Khụ… khụ… Chuyện này chúa công ắt có suy nghĩ của riêng mình… Vệ trưởng sứ cũng đã nói hết bổn phận của mình là được… những chuyện còn lại… khụ khụ… chúa công tự có suy tính riêng…”
Vốn Vệ Quyền còn tưởng Công Tôn Dương giống mình, có lẽ sẽ khuyên bảo cùng hắn.
Ai ngờ ông ho khan một lúc lại nói thành như vậy.
Hắn tiếp tục sững sờ: “Quân sư không khuyên can gì sao? Không phải ta muốn chúa công nhận mỹ nữ. Ta cũng biết chúa công không phải là người ham sắc đẹp. Nhưng mà trong buổi tiệc hôm nay, hành động của chúa công đúng là không thỏa đáng, cho nên ta mới cả gan đưa ra ý kiến của riêng mình. Vì sao chúa công không nhận, ta nghĩ mãi không ra…”
“Ta sợ vợ, thì sao?”
Ngụy Thiệu dứt lời thì đùng đùng nổi giận nhấc chân đi.
Vệ Quyền kinh ngạc không thôi, hắn há hốc mồm ngơ ngác nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Quân hầu, mãi đến khi mất dạng.
Công Tôn Dương xua tay: “Vệ trưởng sứ đừng hỏi ta, ta cũng không biết nhiều hơn ngài là bao. Ta đi nhà xí đã”.
…
Giữa giờ Tuất.
Không còn sớm nhưng cũng không quá muộn.
Mấy ngày nay sau khi Tiểu Kiều được đón từ dịch xá về đây, ban ngày nàng vẫn cảm thấy tinh thần không thoải mái.
Sau khi chuẩn bị cho buổi tiệc rượu đêm nay xong, nàng cũng không còn việc gì nữa, thế là lại cảm thấy buồn ngủ. Tiểu Kiều bèn nằm xuống.
Tuy nằm nhưng vẫn không ngủ yên.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh buổi tối với giông tố đan xen vài ngày trước, Ngụy Thiệu ướt sũng như chuột lột, xuất hiện trước mặt mình.
Đêm ấy, cảm xúc của nàng lên xuống không sao miêu tả được.
Lúc đầu khi gả tới Ngụy gia, nàng mang trên mình một sứ mệnh duy nhất, cũng là mục đích của chính nàng, hi vọng có thể hóa giải thù hận từ đời trước của hai nhà Kiều Ngụy.
So với việc không biết tương lai Kiều gia như thế nào, hi vọng của Tiểu Kiều cấp bách hơn bao giờ hết.
Bởi vì nàng biết trong kiếp trước, Hoàng đế khai quốc của Đại Yên, Ngụy Thiệu với lòng đầy thù hận, hắn đã xử lí từng người Kiều gia ra làm sao.
Hai năm đã qua.
Từ khi mười bốn tuổi nàng được gả tới đây, bây giờ nàng đã tròn mười sáu.
Hai năm qua, từ cảm giác nơm nớp lo sợ, sợ đi nhầm một bước, sợ nói nhầm một câu, rốt cuộc nàng cũng từ từ hòa nhập với Kiều gia, thậm chí còn nhận được sự yêu thương của trượng phu Ngụy Thiệu. Bây giờ đây, thậm chí nàng còn có thể ỷ vào sự cưng chiều của hắn để phát cáu.
Thế nhưng, chưa bao giờ nàng dám tưởng tượng rằng, mình và Ngụy Thiệu có thể như lúc này, nhận được câu bảo đảm của hắn, không động vào Kiều gia.
Năm đó, vì cái chết của phụ huynh đã chôn sâu chấp niệm báo thù trong con tim Ngụy Thiệu, nàng hiểu rõ mối thù đó sâu nặng đến mức nào.
Hắn là một nam tử ngạo mạn biết bao nhiêu, lạnh lùng đến gần như tàn khốc, Tiểu Kiều cũng biết rõ trong lòng.
Vì lẽ đó, ngay lúc bắt gặp đôi mắt đầy tơ máu vì bị mưa hắt vào, đôi mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm rồi đột nhiên nói một câu như vậy, trong tình huống chưa hề được chuẩn bị, Tiểu Kiều kinh sợ.
Kì lạ lắm, trong thời khắc đó, nàng không hề có cảm giác như trút được gánh nặng.
Không phải là trút được gánh nặng, mà lại là muốn khóc.
Vì hắn, cũng là bởi chính nàng.
Hắn đồng ý cho nàng lời hứa “thương ta giống như ta thương nàng”, nàng biết, đối với hắn mà nói, điều đó không dễ một chút nào. Vì thế, hắn cũng có tư cách kèm theo điều kiện khác. Giống như là một lẽ dĩ nhiên. Mặc dù cách thức đó dễ khiến nàng sinh ra cảm giác mình giống như vật tế nằm sẵn trên tế đàn.
Hoặc nói cho cùng, hắn chỉ muốn trái tim nàng, muốn nàng phải hết lòng thương hắn.
Tiểu Kiều hiểu rõ.
Nhưng nàng cũng biết rằng, mình sẽ không làm được.
Lúc đó nàng đồng ý với hắn thực ra là nói dối mà thôi.
Nàng thích Ngụy Thiệu, thích nam nhân xấu xa khiến người ta hận đến nghiến răng, khi tốt tính lại có thể làm cho nàng yếu lòng rung động.
Nhưng nàng không thể vì lời hứa đó mà hoàn toàn yên tâm với tương lai.
Mây bay như áo trắng, bỗng chốc lại biến xanh. Trên đời này có quá nhiều biến cố.
[2] Trích Khả thán thi – Đường Đỗ Phủ, ý nói thế sự biến đổi khôn lường.
Mười năm, hai mươi năm quá mức xa xôi, thôi thì không nên nghĩ đến nữa.
Cũng giống như nàng vào lúc này năm ngoái, sao nàng có thể biết được suy nghĩ của mình vào hôm nay?
Nàng tin lời hứa đó xuất phát từ đáy lòng của hắn.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng, con mãnh thú cắn người trong đầu hắn chỉ đang bị chính hắn khóa lại bằng xích sắt trong nhà tù mà thôi.
Không biết rồi một ngày nào đó, nếu nó thoát được gông xiềng thì sẽ thế nào đây?
Nàng đồng ý sẽ đáp lại hắn với tất cả khả năng mà mình có.
Nhưng nàng vẫn hi vọng phụ thân có thể vực dậy Kiều gia, giống như suy nghĩ của nàng vào lúc trước.
Yêu thương một nữ nhân, thậm chí là hài tử, nhiêu đó chỉ có thể ràng buộc oán thù.
Nhưng chắc chắn không thể loại trừ nó.
Tiểu Kiều hiểu điều này.
…
Xuân Nương biết Tiểu Kiều còn chưa ngủ, bà vào phòng thử xem. Thấy Tiểu Kiều vẫn còn đang suy tư, Xuân Nương khuyên nhủ: “Nữ quân đừng nên suy nghĩ nhiều. Quách gia…”
Tiểu Kiều ngồi dậy, ngắt lời bà: “Ta thấy Xuân Nương còn suy nghĩ nhiều hơn ta nữa đấy”.
Xuân Nương cười thở dài, lắc đầu tự giễu: “Nữ quân nói đúng lắm. Tại tỳ lắm miệng”.
Tiểu Kiều nói tiếp: “Xuân Nương cứ yên tâm. Phu quân sẽ không nhận Quách Nữ đâu”.
Ngay cả hai mỹ nhân đưa tới, nàng cũng không để bụng chút nào.
Qua mấy năm nữa, nếu Ngụy Thiệu gặp tình huống tương tự, hắn làm thế nào nàng cũng không dám chắc.
Nhưng lần này, dù không cần nghĩ, trực giác cũng mách bảo nàng rằng, Ngụy Thiệu tuyệt đối không nhận họ.
Xuân Nương ngẩn ra, bà mừng rỡ cầm lấy tay Tiểu Kiều, thấy đầu ngón tay của nàng lạnh buốt, bà vội vàng bảo nàng nằm xuống, dém lại chăn. Xoay người dọn chén canh gà mà Tiểu Kiều chỉ ăn được vài miếng đã lạnh tanh.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân bước lại gần, quay đầu lại thì thấy Ngụy Thiệu đã vào phòng.
Xuân Nương chào Nam quân một tiếng, sau đó bưng ngọn nến tàn chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại bị Ngụy Thiệu gọi lại.
“Món gì thế?”
“Canh gà ác ạ”.
Xuân Nương nói thêm: “Để bồi bổ cho Nữ quân. Nhưng mà Nữ quân không ăn nổi, bây giờ nguội rồi nên tỳ bưng ra ngoài.”
“Đưa ta xem”.
Ngụy Thiệu bưng cái bát trong khay. Xuân Nương còn chưa kịp ngăn cản hắn đã ừng ực mấy hơi nuốt xuống bụng, đặt bát vào lại khay, ợ một tiếng no nê.
“Mùi lạ lạ”. Hắn chép miệng bình luận.
“Chẳng trách Man Man không ăn. Lần tới làm ngon hơn một chút. Đầu bếp làm không được thì đổi”.
Xuân Nương không nói gì, bà nhìn Tiểu Kiều một cái rồi bưng khay ra ngoài.
Trở về mấy ngày nay, trong lòng Tiểu Kiều vẫn phập phồng bất ổn.
Bây giờ nhìn thấy hắn thế này nàng lại thấy buồn cười.
Tiểu Kiều kéo chăn ra, trùm lên mặt, đôi vai rung lên cười nhẹ.
Bỗng nhiên bên mép giường lún xuống, có người kéo chăn ra.
Ngụy Thiệu đã nằm bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú, hàng lông mày nhướng lên.
“Cười gì thế?”
Tiểu Kiều lắc đầu.
“Nàng nói xem”. Hắn làm ra vẻ như cường hào ác bá.
Tiểu Kiều vẫn lắc đầu.
Mấy sợi tóc dính lên đôi gò má hồng hào lại trở nên xinh đẹp lạ thường.
Ngụy Thiệu lặng người nhìn một lúc, ngón tay đưa tới vuốt sợi tóc dính trên mặt nàng qua, nói: “Man Man, hôm nay Quách Thuyên đưa cho ta hai mỹ nhân. Đẹp lắm, đẹp lắm lắm ấy. Một người biết ca hát, giọng hát như sơn ca, một người biết nhảy múa, mềm mại như bay lượn…”
Hắn ngừng lại.
“Nhưng mà ta không nhìn đâu đấy”.
Tiểu Kiều liếc hắn, mỉm cười: “Chàng không nhìn sao biết người ta đẹp lắm lắm? Chàng không xem sao biết nàng ấy có thể bay lên được…”
Ngụy Thiệu ngừng một lúc: “Chỉ liếc mắt thôi”.
Sau đó lại vội vàng nói tiếp: “Không chỉ vậy đâu, Quách Thuyên còn đưa nữ nhi của hắn tới làm thiếp cho ta nữa”.
Hắn tỏ vẻ tức giận.
“Lúc đó ta thầm nghĩ, ta đã có Man Man rồi, đừng nói là nữ nhi người phàm nhà Quách Thuyên, ngay cả thần nữ dao trì ta cũng không nhìn nhiều! Thế là ta từ chối ngay. Tên Vệ Quyền kia còn không biết phải trái, hắn bám đuổi theo ta, nhất định bắt ta phải nạp Quách Nữ vào. Cuối cùng bị ta trách móc hắn mới xấu hổ chịu lui”.
Nói xong, Ngụy Thiệu ngậm miệng lại, đôi đồng tử đen láy nhìn nàng chăm chú.
…
Suốt mấy ngày nay, có lẽ là vì tâm trạng nàng không tốt, hơn nữa lại thấy hơi mệt mỏi.
Tiểu Kiều cũng nhìn ra, ở trước mặt mình, hình như Ngụy Thiệu vẫn cẩn thận lấy lòng từng li từng tí một như thế.
Mấy buổi tối rồi chỉ ôm nàng mà ngủ. Thấy nàng không vui nên không dám muốn nàng.
Nhưng chỉ trong giây phút đó, Tiểu Kiều đọc được đôi điều từ trong ánh mắt hắn.
Nàng nhìn hắn một lúc, hai cánh tay trắng tuyết như ngó sen duỗi ra, vòng tay ôm cổ hắn, đôi môi kề sát bên tai: “Man Man biết phu quân tốt với thiếp”.
Cặp môi thơm mềm mại hôn lên gò má hắn.
Ngụy Thiệu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu mùi hương phảng phất từ Tiểu Kiều, đè nàng xuống hôn.
Tiểu Kiều ngửi được mùi canh gà hòa lẫn với mùi rượu từ người hắn.
Dạ dày bỗng cuộn lại.
Nhịn một lúc nhưng vẫn không nhịn nổi, Tiểu Kiều đẩy hắn ra, nằm bò lên đùi hắn, nôn hết mấy thứ trong dạ dày.
Ngụy Thiệu thấy Vệ Quyền như có lời muốn nói. Hắn vội vàng xua tay, bảo phải đi nhà xí nên cất bước đi nhanh.
Vệ Quyền một mực theo sau hắn, cuối cùng mới đuổi kịp Ngụy Thiệu ở bên ngoài nhà vệ sinh phía Tây, hắn can ngăn: “Chúa công muốn bình định thiên hạ, lúc này nên tiếp nhận hào kiệt, lấy lòng người. Quách Thuyên chủ động đưa nữ nhi tới đây, ngoài ý muốn kết thân với chúa công, hắn còn có lòng mong bền vững. Ấy tại sao chúa công lại từ chối thế này? Thần thấy lúc đó Quách Hưng cũng mơ màng không hiểu, tinh thần không yên, biết hắn nghi ngờ nên thần mới trấn an vài câu, khi đó hắn mới an lòng được. Xin chúa công cân nhắc!”
Ngụy Thiệu đáp: “Ta muốn đẩy thì đẩy thôi, ngươi còn muốn ta lấy về nữa hả? Không cần nói nữa, hôm nay uống nhiều rượu, ta phải đi nhà xí”.
Dứt lời, hắn bước nhanh vào trong.
Tính Vệ Quyền chính trực, cũng không biết làm việc theo ý của người ta. Nếu là chuyện hắn nghĩ mình phải làm, nhất định phải nói rõ căn nguyên hắn mới chịu bỏ qua.
Trước kia có một lần hắn cũng can gian Ngụy Thiệu như thế này, bám theo liên tục suốt ba ngày, cuối cùng Ngụy Thiệu đành đồng ý bất đắc dĩ, hắn mới chịu thôi đi.
Ngụy Thiệu cũng biết vừa rồi mình từ chối Quách Nữ như vậy khiến mọi người kinh ngạc. Vì thế sau khi tiệc tan, thấy Vệ Quyền đi về phía mình, hắn mới phải vội vàng vào nhà xí.
Không ngờ tên đó cứ nhất quyết đuổi theo.
Ngụy Thiệu ngồi trong nín thở rề rà một lúc lâu, mãi đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, hắn tưởng Vệ Quyền đã đi rồi mới quyết định ra ngoài.
Nào ngờ tên đó vẫn đứng chờ trước cửa. Ngụy Thiệu xoay người định vào lại thì Vệ Quyền đã chặn ngay giữa đường.
“Chúa công! Chư hầu một thê tám thiếp! Bây giờ chúa công chỉ có một mình Nữ quân, có thêm mấy phòng cơ thiếp cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Chúa công nên nhận lấy!”
Ngụy Thiệu làm như không nghe thấy, hắn nhấc chân phải lên, ống tay áo lại bị Vệ Quyền giữ lấy từ đằng sau.
Ngụy Thiệu bực bội, quay đầu lại nói: “Hôm nay Quách Thuyên đưa nữ nhi tới, nếu ta nhận nàng, chẳng lẽ ngày mai có người dâng tới ngươi cũng muốn ta nhận họ vào hết sao? Tại sao ta lại phải vũ lộ quân triêm như thế[1]? Đừng nhiều lời nữa”.
[1] Vũ lộ quân triêm: bình đẳng với mọi người
Vệ Quyền sững sờ, vội cãi: “Chúa công không nên xuyên tạc ý của thần. Ý thần là lần này Quách gia đã lấy lòng như vậy, nếu chúa công không nhận Quách Thuyên cũng sẽ thấy nghi ngờ, bất lợi cho mối quan hệ đó”.
Ngụy Thiệu phất tay áo, tức giân: “Ta tính thiên hạ còn cần phải cạp váy phụ nhân sao?” Dứt lời, hắn nhanh chân bước về phía trước.
Vệ Quyền cảm thấy hình như câu nói của Quân hầu cũng có lý, nhưng có vẻ lại trái với lẽ thường.
Hắn đứng trước cửa nhà xí chần chờ một lúc, ngẩng đầu lên lại thấy Công Tôn Dương đang đi phía đối diện. Vệ Quyền vội vàng đuổi tới bắt chuyện: “Quân sư! Ông tới đúng lúc quá!”
Công Tôn Dương uống rượu xong mót quá nên cũng phải tới đây. Xa xa, ông nhìn thấy bóng Quân hầu đang đứng nói chuyện với Vệ Quyền bên ngoài nhà xí, Công Tôn Dường dừng bước rồi vội vã quay đi.
Không ngờ lại bị Vệ Quyền nhìn thấy. Nghe tiếng hắn gọi mình oang oang phía sau lưng, ông bèn dừng bước lại, tươi cười đi tới.
Vệ Quyền thuật lại ý kiến của mình lúc vừa rồi.
“Quân sư thấy ta nói có có lý hay không? Chúa công nên nhận hay không nhận?”
Công Tôn Dương liếc nhìn sắc mặt âm trầm như khói của Quân hầu, bắt đầu ho khan: “Khụ… khụ… Chuyện này chúa công ắt có suy nghĩ của riêng mình… Vệ trưởng sứ cũng đã nói hết bổn phận của mình là được… những chuyện còn lại… khụ khụ… chúa công tự có suy tính riêng…”
Vốn Vệ Quyền còn tưởng Công Tôn Dương giống mình, có lẽ sẽ khuyên bảo cùng hắn.
Ai ngờ ông ho khan một lúc lại nói thành như vậy.
Hắn tiếp tục sững sờ: “Quân sư không khuyên can gì sao? Không phải ta muốn chúa công nhận mỹ nữ. Ta cũng biết chúa công không phải là người ham sắc đẹp. Nhưng mà trong buổi tiệc hôm nay, hành động của chúa công đúng là không thỏa đáng, cho nên ta mới cả gan đưa ra ý kiến của riêng mình. Vì sao chúa công không nhận, ta nghĩ mãi không ra…”
“Ta sợ vợ, thì sao?”
Ngụy Thiệu dứt lời thì đùng đùng nổi giận nhấc chân đi.
Vệ Quyền kinh ngạc không thôi, hắn há hốc mồm ngơ ngác nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Quân hầu, mãi đến khi mất dạng.
Công Tôn Dương xua tay: “Vệ trưởng sứ đừng hỏi ta, ta cũng không biết nhiều hơn ngài là bao. Ta đi nhà xí đã”.
…
Giữa giờ Tuất.
Không còn sớm nhưng cũng không quá muộn.
Mấy ngày nay sau khi Tiểu Kiều được đón từ dịch xá về đây, ban ngày nàng vẫn cảm thấy tinh thần không thoải mái.
Sau khi chuẩn bị cho buổi tiệc rượu đêm nay xong, nàng cũng không còn việc gì nữa, thế là lại cảm thấy buồn ngủ. Tiểu Kiều bèn nằm xuống.
Tuy nằm nhưng vẫn không ngủ yên.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh buổi tối với giông tố đan xen vài ngày trước, Ngụy Thiệu ướt sũng như chuột lột, xuất hiện trước mặt mình.
Đêm ấy, cảm xúc của nàng lên xuống không sao miêu tả được.
Lúc đầu khi gả tới Ngụy gia, nàng mang trên mình một sứ mệnh duy nhất, cũng là mục đích của chính nàng, hi vọng có thể hóa giải thù hận từ đời trước của hai nhà Kiều Ngụy.
So với việc không biết tương lai Kiều gia như thế nào, hi vọng của Tiểu Kiều cấp bách hơn bao giờ hết.
Bởi vì nàng biết trong kiếp trước, Hoàng đế khai quốc của Đại Yên, Ngụy Thiệu với lòng đầy thù hận, hắn đã xử lí từng người Kiều gia ra làm sao.
Hai năm đã qua.
Từ khi mười bốn tuổi nàng được gả tới đây, bây giờ nàng đã tròn mười sáu.
Hai năm qua, từ cảm giác nơm nớp lo sợ, sợ đi nhầm một bước, sợ nói nhầm một câu, rốt cuộc nàng cũng từ từ hòa nhập với Kiều gia, thậm chí còn nhận được sự yêu thương của trượng phu Ngụy Thiệu. Bây giờ đây, thậm chí nàng còn có thể ỷ vào sự cưng chiều của hắn để phát cáu.
Thế nhưng, chưa bao giờ nàng dám tưởng tượng rằng, mình và Ngụy Thiệu có thể như lúc này, nhận được câu bảo đảm của hắn, không động vào Kiều gia.
Năm đó, vì cái chết của phụ huynh đã chôn sâu chấp niệm báo thù trong con tim Ngụy Thiệu, nàng hiểu rõ mối thù đó sâu nặng đến mức nào.
Hắn là một nam tử ngạo mạn biết bao nhiêu, lạnh lùng đến gần như tàn khốc, Tiểu Kiều cũng biết rõ trong lòng.
Vì lẽ đó, ngay lúc bắt gặp đôi mắt đầy tơ máu vì bị mưa hắt vào, đôi mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm rồi đột nhiên nói một câu như vậy, trong tình huống chưa hề được chuẩn bị, Tiểu Kiều kinh sợ.
Kì lạ lắm, trong thời khắc đó, nàng không hề có cảm giác như trút được gánh nặng.
Không phải là trút được gánh nặng, mà lại là muốn khóc.
Vì hắn, cũng là bởi chính nàng.
Hắn đồng ý cho nàng lời hứa “thương ta giống như ta thương nàng”, nàng biết, đối với hắn mà nói, điều đó không dễ một chút nào. Vì thế, hắn cũng có tư cách kèm theo điều kiện khác. Giống như là một lẽ dĩ nhiên. Mặc dù cách thức đó dễ khiến nàng sinh ra cảm giác mình giống như vật tế nằm sẵn trên tế đàn.
Hoặc nói cho cùng, hắn chỉ muốn trái tim nàng, muốn nàng phải hết lòng thương hắn.
Tiểu Kiều hiểu rõ.
Nhưng nàng cũng biết rằng, mình sẽ không làm được.
Lúc đó nàng đồng ý với hắn thực ra là nói dối mà thôi.
Nàng thích Ngụy Thiệu, thích nam nhân xấu xa khiến người ta hận đến nghiến răng, khi tốt tính lại có thể làm cho nàng yếu lòng rung động.
Nhưng nàng không thể vì lời hứa đó mà hoàn toàn yên tâm với tương lai.
Mây bay như áo trắng, bỗng chốc lại biến xanh. Trên đời này có quá nhiều biến cố.
[2] Trích Khả thán thi – Đường Đỗ Phủ, ý nói thế sự biến đổi khôn lường.
Mười năm, hai mươi năm quá mức xa xôi, thôi thì không nên nghĩ đến nữa.
Cũng giống như nàng vào lúc này năm ngoái, sao nàng có thể biết được suy nghĩ của mình vào hôm nay?
Nàng tin lời hứa đó xuất phát từ đáy lòng của hắn.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng, con mãnh thú cắn người trong đầu hắn chỉ đang bị chính hắn khóa lại bằng xích sắt trong nhà tù mà thôi.
Không biết rồi một ngày nào đó, nếu nó thoát được gông xiềng thì sẽ thế nào đây?
Nàng đồng ý sẽ đáp lại hắn với tất cả khả năng mà mình có.
Nhưng nàng vẫn hi vọng phụ thân có thể vực dậy Kiều gia, giống như suy nghĩ của nàng vào lúc trước.
Yêu thương một nữ nhân, thậm chí là hài tử, nhiêu đó chỉ có thể ràng buộc oán thù.
Nhưng chắc chắn không thể loại trừ nó.
Tiểu Kiều hiểu điều này.
…
Xuân Nương biết Tiểu Kiều còn chưa ngủ, bà vào phòng thử xem. Thấy Tiểu Kiều vẫn còn đang suy tư, Xuân Nương khuyên nhủ: “Nữ quân đừng nên suy nghĩ nhiều. Quách gia…”
Tiểu Kiều ngồi dậy, ngắt lời bà: “Ta thấy Xuân Nương còn suy nghĩ nhiều hơn ta nữa đấy”.
Xuân Nương cười thở dài, lắc đầu tự giễu: “Nữ quân nói đúng lắm. Tại tỳ lắm miệng”.
Tiểu Kiều nói tiếp: “Xuân Nương cứ yên tâm. Phu quân sẽ không nhận Quách Nữ đâu”.
Ngay cả hai mỹ nhân đưa tới, nàng cũng không để bụng chút nào.
Qua mấy năm nữa, nếu Ngụy Thiệu gặp tình huống tương tự, hắn làm thế nào nàng cũng không dám chắc.
Nhưng lần này, dù không cần nghĩ, trực giác cũng mách bảo nàng rằng, Ngụy Thiệu tuyệt đối không nhận họ.
Xuân Nương ngẩn ra, bà mừng rỡ cầm lấy tay Tiểu Kiều, thấy đầu ngón tay của nàng lạnh buốt, bà vội vàng bảo nàng nằm xuống, dém lại chăn. Xoay người dọn chén canh gà mà Tiểu Kiều chỉ ăn được vài miếng đã lạnh tanh.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân bước lại gần, quay đầu lại thì thấy Ngụy Thiệu đã vào phòng.
Xuân Nương chào Nam quân một tiếng, sau đó bưng ngọn nến tàn chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại bị Ngụy Thiệu gọi lại.
“Món gì thế?”
“Canh gà ác ạ”.
Xuân Nương nói thêm: “Để bồi bổ cho Nữ quân. Nhưng mà Nữ quân không ăn nổi, bây giờ nguội rồi nên tỳ bưng ra ngoài.”
“Đưa ta xem”.
Ngụy Thiệu bưng cái bát trong khay. Xuân Nương còn chưa kịp ngăn cản hắn đã ừng ực mấy hơi nuốt xuống bụng, đặt bát vào lại khay, ợ một tiếng no nê.
“Mùi lạ lạ”. Hắn chép miệng bình luận.
“Chẳng trách Man Man không ăn. Lần tới làm ngon hơn một chút. Đầu bếp làm không được thì đổi”.
Xuân Nương không nói gì, bà nhìn Tiểu Kiều một cái rồi bưng khay ra ngoài.
Trở về mấy ngày nay, trong lòng Tiểu Kiều vẫn phập phồng bất ổn.
Bây giờ nhìn thấy hắn thế này nàng lại thấy buồn cười.
Tiểu Kiều kéo chăn ra, trùm lên mặt, đôi vai rung lên cười nhẹ.
Bỗng nhiên bên mép giường lún xuống, có người kéo chăn ra.
Ngụy Thiệu đã nằm bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú, hàng lông mày nhướng lên.
“Cười gì thế?”
Tiểu Kiều lắc đầu.
“Nàng nói xem”. Hắn làm ra vẻ như cường hào ác bá.
Tiểu Kiều vẫn lắc đầu.
Mấy sợi tóc dính lên đôi gò má hồng hào lại trở nên xinh đẹp lạ thường.
Ngụy Thiệu lặng người nhìn một lúc, ngón tay đưa tới vuốt sợi tóc dính trên mặt nàng qua, nói: “Man Man, hôm nay Quách Thuyên đưa cho ta hai mỹ nhân. Đẹp lắm, đẹp lắm lắm ấy. Một người biết ca hát, giọng hát như sơn ca, một người biết nhảy múa, mềm mại như bay lượn…”
Hắn ngừng lại.
“Nhưng mà ta không nhìn đâu đấy”.
Tiểu Kiều liếc hắn, mỉm cười: “Chàng không nhìn sao biết người ta đẹp lắm lắm? Chàng không xem sao biết nàng ấy có thể bay lên được…”
Ngụy Thiệu ngừng một lúc: “Chỉ liếc mắt thôi”.
Sau đó lại vội vàng nói tiếp: “Không chỉ vậy đâu, Quách Thuyên còn đưa nữ nhi của hắn tới làm thiếp cho ta nữa”.
Hắn tỏ vẻ tức giận.
“Lúc đó ta thầm nghĩ, ta đã có Man Man rồi, đừng nói là nữ nhi người phàm nhà Quách Thuyên, ngay cả thần nữ dao trì ta cũng không nhìn nhiều! Thế là ta từ chối ngay. Tên Vệ Quyền kia còn không biết phải trái, hắn bám đuổi theo ta, nhất định bắt ta phải nạp Quách Nữ vào. Cuối cùng bị ta trách móc hắn mới xấu hổ chịu lui”.
Nói xong, Ngụy Thiệu ngậm miệng lại, đôi đồng tử đen láy nhìn nàng chăm chú.
…
Suốt mấy ngày nay, có lẽ là vì tâm trạng nàng không tốt, hơn nữa lại thấy hơi mệt mỏi.
Tiểu Kiều cũng nhìn ra, ở trước mặt mình, hình như Ngụy Thiệu vẫn cẩn thận lấy lòng từng li từng tí một như thế.
Mấy buổi tối rồi chỉ ôm nàng mà ngủ. Thấy nàng không vui nên không dám muốn nàng.
Nhưng chỉ trong giây phút đó, Tiểu Kiều đọc được đôi điều từ trong ánh mắt hắn.
Nàng nhìn hắn một lúc, hai cánh tay trắng tuyết như ngó sen duỗi ra, vòng tay ôm cổ hắn, đôi môi kề sát bên tai: “Man Man biết phu quân tốt với thiếp”.
Cặp môi thơm mềm mại hôn lên gò má hắn.
Ngụy Thiệu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu mùi hương phảng phất từ Tiểu Kiều, đè nàng xuống hôn.
Tiểu Kiều ngửi được mùi canh gà hòa lẫn với mùi rượu từ người hắn.
Dạ dày bỗng cuộn lại.
Nhịn một lúc nhưng vẫn không nhịn nổi, Tiểu Kiều đẩy hắn ra, nằm bò lên đùi hắn, nôn hết mấy thứ trong dạ dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.