Chương 130
Bồng Lai Khách
11/11/2023
Ngụy Thiệu sững sờ.
Hắn phản ứng lại: “Sao thế? Nàng không khỏe chỗ nào?”
Thấy nàng nằm úp sấp trên đùi mình không nhúc nhích, hắn cẩn thận ôm lấy nàng, xoay mặt lại.
Tiểu Kiều mềm nhũn tựa vào khuỷu tay hắn, nhắm chặt mắt.
“Nàng sao rồi?”
Ngụy Thiệu lại hỏi, bàn tay vuốt ve đôi gò má của nàng.
Lạnh quá.
“Ta gọi thầy thuốc!”
Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Kiều xuống gối, đứng dậy nhấc chân bước ra ngoài, nhưng lại bị Tiểu Kiều kéo tay áo lại từ phía sau.
“Thiếp không sao đâu.” Nàng lắc đầu, “Vừa rồi ngửi thấy mùi rượu trên người chàng, có lẽ là do không khỏe nên mới nôn.”
Ngụy Thiệu ngẩn ra, hắn đưa ống tay áo lên ngửi thử rồi vội nói: “Chết tiệt! Để ta đi tắm rửa thay y phục…”
Hắn còn chưa dứt lời, dạ dày của Tiểu Kiều lại quặn thêm lần nữa, nàng nằm rạp bên mép giường tiếp tục nôn.
Lần này nôn càng kinh khủng hơn. Hầu như đã nôn hết tất cả đồ ăn buổi tối còn chưa tiêu hóa xong, ọe lên cả đôi giày đen mà Ngụy Thiệu đang mang.
Mặt hắn biến sắc. Vừa vỗ nhẹ sau lưng nàng, vừa rướn cổ ra ngoài gọi Xuân Nương.
Giọng của hắn cực cao, gọi một tiếng đã kéo toàn bộ vú già ở Xạ Dương cư tới đây.
Xuân Nương hoảng hốt vội đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Tiểu Kiều mềm nhũn nằm nhoài bên mép giường, trên mặt đất và cả trên đôi giày của Quân hầu toàn là đồ nôn mửa, bà luống cuống tay chân.
“Nhanh gọi thầy thuốc tới!” Ngụy Thiệu hét lên, rồi lại cúi đầu lo lắng hỏi nàng.
Xuân Nương vừa nghe tiếng Quân hầu rống lên gọi mình ở trong phòng như kinh thiên động địa, bà còn tưởng có chuyện gì xảy ra, kinh hãi đến nỗi đổi cả sắc mặt.
Lúc chạy tới suýt chút nữa đã té nhào trước ngưỡng bậc thang.
Vào tới phòng mới biết là Tiểu Kiều nôn mửa, bà hơi ngỡ ngàng rồi vội vàng quay đầu cho người gọi thầy thuốc, sau đó cũng chạy tới bên giường.
Rốt cuộc Tiểu Kiều cũng ói xong, được Xuân Nương nâng lên nằm dựa trên mặt gối, súc miệng.
Xuân nương cầm khăn lau miệng cho nàng.
Dạ dày rỗng tuếch mới khiến Tiểu Kiều thoải mái hơn một chút. Nhưng cơ thể vẫn còn hơi uể oải, nàng nằm xuống nhắm mắt lại.
Vú già đi vào quét dọn đồ bẩn trên mặt đất.
Ngụy Thiệu cũng không buồn đổi giày, hắn đứng bên đi qua đi lại hết mấy vòng. Thấy Tiểu Kiều đã ngừng nôn được rồi, lo lắng trong lòng mới nhẹ hơn đôi chút.
Nhìn thấy đôi môi nàng nhợt nhạt không chút máu, cả người thì mềm nhũn, Ngụy Thiệu chuyển hướng sang Xuân Nương, đôi mắt lóe lên ý giận: “Cả đám người các bà hầu hạ cái kiểu gì thế hả? Tối nay nàng ấy ăn phải đồ gì không sạch sẽ đúng không?”
Tiểu Kiều mở mắt ra: “Thiếp không sao mà! Chàng đừng dữ như thế”.
Ngụy Thiệu nhịn xuống. Nhưng mà sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Lúc đầu Xuân Nương cũng thấy kinh hoàng lắm, chờ Tiểu Kiều ói xong, bà thấp giọng hỏi dò vài câu, biết nàng không đau bụng mới thở nhẹ một hơi.
Bỗng nhiên bà nghĩ tới một điều, trái tim bỗng thình thình đập mạnh.
Bà là người hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Kiều. Mỗi lần tới tháng bà đều biết rõ ràng.
Kinh nguyệt tháng này đã trễ mất vài ngày, hôm nay còn chưa tới.
Bỏi vì trước kia cũng từng chậm mấy lần, ngắn thì bốn, năm ngày, lâu thì nửa tháng.
Lúc đầu bà còn tưởng Tiểu Kiều có thai, nhưng mỗi lần đều uổng công vui vẻ.
Nữ quân thành hôn đã hai năm, không phải là một thời gian ngắn, vậy mà rề rà mãi chưa có tin báo hỉ.
Dần dần Xuân Nương cũng không hi vọng nữa.
Vì thế tháng này lại trễ mất mấy ngày, bà cũng không nghĩ là nàng có thai.
Không ngờ đêm nay đột nhiên lại ói đến mức đó.
Vẻ mặt Xuân Nương bỗng vui mừng khác lạ, nhưng mà mấy câu đến miệng lại cố gắng nuốt vào.
Chỉ sợ là mình lại đoán sai, làm Quân hầu vui sướng rồi lại thêm thất vọng.
Thế nên bà phải gắng nhịn mấy lời đã nhảy đến miệng rồi, vội vàng đứng dậy nhường vị trí.
Nóng ruột quá nên lại ra ngoài chờ thầy thuốc đến đây.
Ngụy Thiệu ngồi một bên mép giường, đỡ Tiểu Kiều nằm xuống.
“Nàng có muốn ăn gì không?”
Tiểu Kiều ói đến mức chẳng còn gì trong bụng, nhưng mà lại chẳng thiết ăn gì. Nàng lắc lắc đầu.
So với vừa nãy bây giờ sắc mặt nàng đã tốt hơn một chút.
Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt khép hờ, hàng mi như cánh bướm nửa che, giống như một đóa hoa xinh xắn trong trời mưa gió.
Ngụy Thiệu đau lòng khôn xiết, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng để yêu thương.
“Vậy nàng ngủ trước đi, thầy thuốc sắp tới rồi”.
Vừa dứt lời hắn cũng nằm nghiêng ở mép ngoài, tay đưa xuống nhẹ, nhẹ nhàng phủ bàn tay ấm áp của mình lên dạ dày của nàng hơi buốt lạnh, từ từ xoa xoa.
Trong phòng yên ắng.
Trán nàng tựa vào cằm của hắn, nhắm mắt lại.
Được khoảng một chén trà.
Ngụy Thiệu đã không đủ kiên nhẫn mà chờ tiếp. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân ấm áp, thầy thuốc vội vã chạy tới đây.
Xuân Nương đón ông vào, vừa đi vừa thấp giọng kể lại tình hình của Nữ quân vừa rồi.
Thầy thuốc nghe nói kinh nguyệt của nàng bị trễ, vừa nãy còn nôn mửa, buổi chiều cũng không ăn cái gì bậy bạ cả, đương nhiên ông cũng nghĩ tới dự đoán đó đầu tiên.
Vội vàng đi vào cùng Xuân Nương, sau tấm bình phong dài chấm đất khắc hoa văn chu lân và long phượng màu xanh biếc. Phía sau là bóng một nam tử trẻ tuổi cao lớn và uy vũ, bộ bào phục đen tuyền thêu kim đan mây khói và linh thú đầy tinh tế. Biết đây là Yên Hầu Ngụy Thiệu của Tín cung, hắn vội cúi chào,
Ngụy Thiệu có vẻ không vừa ý: “Sao giờ ông mới tới? Phu nhân ta vừa mới khó ở và nôn mửa. Ông nhanh tới xem xem!”
Dứt lời cũng xoay người đi vào.
Thầy thuốc dạ dạ đi vào trong phòng theo Yên Hầu. Mùi hương ấm áp phả vào cánh mũi, trên chiếc gối bằng gấm thêu vân ở trên giường, có một tiểu phụ nhân chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng sáng hơn cả tuyết, khiến người ta vừa thấy đã yêu thương, ông nào dám nhìn kĩ, cúi mắt đến bên giường, ngồi xuống cái ghế thấp mà một vú già vừa bưng tới, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch trên cổ tay ngọc ngà dưới một lớp áo ngủ bằng vải gấm, nhắm mắt tĩnh tâm.
Ngụy Thiệu đứng bên nhìn chằm chặp.
Nhưng chỉ chốc lát sau, thầy thuốc đã mở mắt ra, cười nói: “Mạch như hạt châu lăn, trơn tru và linh hoạt, đây là mạch tượng có thai. Vừa rồi vị bà bà nọ còn nói kinh nguyệt của Nữ quân bị trễ, cũng đúng với mạch tượng này. Chắc chắn là hỉ mạch không nghi ngờ gì nữa”.
Ngụy Thiệu sững sờ.
Một lát sau, mặt hắn từ từ chuyển sang hướng Tiểu Kiều.
Nàng nghe thấy cũng nhất thời choáng váng. Trong lòng sinh ra một cảm giác mờ mịt.
Chạm vào ánh mắt mà Ngụy Thiệu nhìn sang.
Chỉ một khoảnh khắc lặng yên ngắn ngủi.
Xuân Nương mừng rỡ thốt lên: “Nam quân có nghe không? Nữ quân có tin vui! Nếu lão phu nhân biết được không biết sẽ vui đến mức nào!”
Ngụy Thiệu quay sang thầy thuốc ngay: “Ông có chẩn sai không?”
Thầy thuốc đứng lên nói: “Quân hầu yên tâm, thần đã bắt mạch hơn hai mươi năm. Nếu mạch như này mà cũng chẩn sai được, Quân hầu có thể đập nát bảng hiệu của thần rồi. Nhưng mà lúc chẩn mạch cho Nữ quân, thần thấy khí huyết không đầy đủ. Dù sao tuổi Nữ quân hơi nhỏ, đây lại là thai đầu, thần sẽ kê một đơn thuốc để Nữ quân điều dưỡng thêm”.
Ngụy Thiệu gật đầu: “Nhanh kê đi”.
Xuân Nương tươi cười dẫn thầy thuốc đi ra ngoài kê đơn.
Trong nội thất chỉ còn có hai người bọn họ.
Rốt cuộc Tiểu Kiều mới từ từ thoát khỏi trạng thái hoang mang, dần nhận ra một chuyện.
Nàng mang thai rồi.
Ngay lúc này đây, tim bỗng dưng đập loạn.
Có một cảm giác giống như là vui sướng, nhưng không chỉ là vui sướng không thôi.
Tiểu Kiều từ từ ngước mắt lên.
Ngụy Thiệu vẫn còn đứng trước giường, hai mắt nhìn nàng thẳng tắp.
Nàng hơi động đậy.
Bờ vai mới đung đưa, Ngụy Thiệu đã lao về phía nàng, cánh tay ôm thật chặt.
Mặt Tiểu Kiều bị ép vào lồng ngực của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim người đó đều đặn và thật nhanh.
Giống như âm thanh huyết dịch trong người hắn đang tuôn chảy.
“Phu quân, chàng choáng lắm hả? Sao lại không nói gì?”
Rốt cuộc nàng cũng mở mắt ra, ngửa mặt nhẹ giọng hỏi.
Một tay Ngụy Thiệu từ từ đưa tới trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Man Man, ở đây, ở đây hả?”
Tiểu Kiều gật đầu.
Mi mắt của hắn hơi động đậy. Nhìn bụng nàng chăm chú, sau đó đột nhiên lại ha ha cười lớn.
Tiểu Kiều cảm thấy lồng ngực của hắn khẽ rung lên.
“Man Man, nàng sắp sinh con cho ta thật rồi! Hôm nay Ngụy Thiệu ta cũng có hài tử rồi!”
Vẻ mặt hắn vui sướng tựa như điên, lại hết sức lạ thường.
Từng nụ hôn lắt nhắt như mưa rơi trên trán, gò má và cả môi.
Hắn hôn môi nàng một lúc rồi bỗng nghĩ tới gì đó, thình lình dừng lại.
“Ta lại quên mất, lúc nãy nàng nôn cũng vì mùi của ta”.
Hắn vội buông nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng xuống gối. Mình bước xuống giường rồi đi quanh một vòng, giống như thể không cách nào kìm nén được vui sướng trào dâng trong lòng hắn, sau đó lại vội vã ra ngoài.
Không biết hắn nói gì ngoài đó, Tiểu Kiều nghe thấy bên ngoài cửa, tiếng vú già chúc mừng và câu cảm ơn náo nhiệt ồn ào.
Một sinh mạng mới do nàng và nam nhân Ngụy Thiệu này tạo nên, không biết từ khi nào đã thai nghén trong cơ thể.
Kỳ diệu đến mức nào.
Lúc mới biết tin nàng đã hoang mang không biết phải diễn tả cái cảm giác lạ thường đó là gì, bỗng nhiên giờ biến mất.
Trong lòng nàng giờ đây lại có thêm một cảm giác vui mừng từ từ lấp trọn.
Hắn phản ứng lại: “Sao thế? Nàng không khỏe chỗ nào?”
Thấy nàng nằm úp sấp trên đùi mình không nhúc nhích, hắn cẩn thận ôm lấy nàng, xoay mặt lại.
Tiểu Kiều mềm nhũn tựa vào khuỷu tay hắn, nhắm chặt mắt.
“Nàng sao rồi?”
Ngụy Thiệu lại hỏi, bàn tay vuốt ve đôi gò má của nàng.
Lạnh quá.
“Ta gọi thầy thuốc!”
Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Kiều xuống gối, đứng dậy nhấc chân bước ra ngoài, nhưng lại bị Tiểu Kiều kéo tay áo lại từ phía sau.
“Thiếp không sao đâu.” Nàng lắc đầu, “Vừa rồi ngửi thấy mùi rượu trên người chàng, có lẽ là do không khỏe nên mới nôn.”
Ngụy Thiệu ngẩn ra, hắn đưa ống tay áo lên ngửi thử rồi vội nói: “Chết tiệt! Để ta đi tắm rửa thay y phục…”
Hắn còn chưa dứt lời, dạ dày của Tiểu Kiều lại quặn thêm lần nữa, nàng nằm rạp bên mép giường tiếp tục nôn.
Lần này nôn càng kinh khủng hơn. Hầu như đã nôn hết tất cả đồ ăn buổi tối còn chưa tiêu hóa xong, ọe lên cả đôi giày đen mà Ngụy Thiệu đang mang.
Mặt hắn biến sắc. Vừa vỗ nhẹ sau lưng nàng, vừa rướn cổ ra ngoài gọi Xuân Nương.
Giọng của hắn cực cao, gọi một tiếng đã kéo toàn bộ vú già ở Xạ Dương cư tới đây.
Xuân Nương hoảng hốt vội đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Tiểu Kiều mềm nhũn nằm nhoài bên mép giường, trên mặt đất và cả trên đôi giày của Quân hầu toàn là đồ nôn mửa, bà luống cuống tay chân.
“Nhanh gọi thầy thuốc tới!” Ngụy Thiệu hét lên, rồi lại cúi đầu lo lắng hỏi nàng.
Xuân Nương vừa nghe tiếng Quân hầu rống lên gọi mình ở trong phòng như kinh thiên động địa, bà còn tưởng có chuyện gì xảy ra, kinh hãi đến nỗi đổi cả sắc mặt.
Lúc chạy tới suýt chút nữa đã té nhào trước ngưỡng bậc thang.
Vào tới phòng mới biết là Tiểu Kiều nôn mửa, bà hơi ngỡ ngàng rồi vội vàng quay đầu cho người gọi thầy thuốc, sau đó cũng chạy tới bên giường.
Rốt cuộc Tiểu Kiều cũng ói xong, được Xuân Nương nâng lên nằm dựa trên mặt gối, súc miệng.
Xuân nương cầm khăn lau miệng cho nàng.
Dạ dày rỗng tuếch mới khiến Tiểu Kiều thoải mái hơn một chút. Nhưng cơ thể vẫn còn hơi uể oải, nàng nằm xuống nhắm mắt lại.
Vú già đi vào quét dọn đồ bẩn trên mặt đất.
Ngụy Thiệu cũng không buồn đổi giày, hắn đứng bên đi qua đi lại hết mấy vòng. Thấy Tiểu Kiều đã ngừng nôn được rồi, lo lắng trong lòng mới nhẹ hơn đôi chút.
Nhìn thấy đôi môi nàng nhợt nhạt không chút máu, cả người thì mềm nhũn, Ngụy Thiệu chuyển hướng sang Xuân Nương, đôi mắt lóe lên ý giận: “Cả đám người các bà hầu hạ cái kiểu gì thế hả? Tối nay nàng ấy ăn phải đồ gì không sạch sẽ đúng không?”
Tiểu Kiều mở mắt ra: “Thiếp không sao mà! Chàng đừng dữ như thế”.
Ngụy Thiệu nhịn xuống. Nhưng mà sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Lúc đầu Xuân Nương cũng thấy kinh hoàng lắm, chờ Tiểu Kiều ói xong, bà thấp giọng hỏi dò vài câu, biết nàng không đau bụng mới thở nhẹ một hơi.
Bỗng nhiên bà nghĩ tới một điều, trái tim bỗng thình thình đập mạnh.
Bà là người hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Kiều. Mỗi lần tới tháng bà đều biết rõ ràng.
Kinh nguyệt tháng này đã trễ mất vài ngày, hôm nay còn chưa tới.
Bỏi vì trước kia cũng từng chậm mấy lần, ngắn thì bốn, năm ngày, lâu thì nửa tháng.
Lúc đầu bà còn tưởng Tiểu Kiều có thai, nhưng mỗi lần đều uổng công vui vẻ.
Nữ quân thành hôn đã hai năm, không phải là một thời gian ngắn, vậy mà rề rà mãi chưa có tin báo hỉ.
Dần dần Xuân Nương cũng không hi vọng nữa.
Vì thế tháng này lại trễ mất mấy ngày, bà cũng không nghĩ là nàng có thai.
Không ngờ đêm nay đột nhiên lại ói đến mức đó.
Vẻ mặt Xuân Nương bỗng vui mừng khác lạ, nhưng mà mấy câu đến miệng lại cố gắng nuốt vào.
Chỉ sợ là mình lại đoán sai, làm Quân hầu vui sướng rồi lại thêm thất vọng.
Thế nên bà phải gắng nhịn mấy lời đã nhảy đến miệng rồi, vội vàng đứng dậy nhường vị trí.
Nóng ruột quá nên lại ra ngoài chờ thầy thuốc đến đây.
Ngụy Thiệu ngồi một bên mép giường, đỡ Tiểu Kiều nằm xuống.
“Nàng có muốn ăn gì không?”
Tiểu Kiều ói đến mức chẳng còn gì trong bụng, nhưng mà lại chẳng thiết ăn gì. Nàng lắc lắc đầu.
So với vừa nãy bây giờ sắc mặt nàng đã tốt hơn một chút.
Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt khép hờ, hàng mi như cánh bướm nửa che, giống như một đóa hoa xinh xắn trong trời mưa gió.
Ngụy Thiệu đau lòng khôn xiết, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng để yêu thương.
“Vậy nàng ngủ trước đi, thầy thuốc sắp tới rồi”.
Vừa dứt lời hắn cũng nằm nghiêng ở mép ngoài, tay đưa xuống nhẹ, nhẹ nhàng phủ bàn tay ấm áp của mình lên dạ dày của nàng hơi buốt lạnh, từ từ xoa xoa.
Trong phòng yên ắng.
Trán nàng tựa vào cằm của hắn, nhắm mắt lại.
Được khoảng một chén trà.
Ngụy Thiệu đã không đủ kiên nhẫn mà chờ tiếp. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân ấm áp, thầy thuốc vội vã chạy tới đây.
Xuân Nương đón ông vào, vừa đi vừa thấp giọng kể lại tình hình của Nữ quân vừa rồi.
Thầy thuốc nghe nói kinh nguyệt của nàng bị trễ, vừa nãy còn nôn mửa, buổi chiều cũng không ăn cái gì bậy bạ cả, đương nhiên ông cũng nghĩ tới dự đoán đó đầu tiên.
Vội vàng đi vào cùng Xuân Nương, sau tấm bình phong dài chấm đất khắc hoa văn chu lân và long phượng màu xanh biếc. Phía sau là bóng một nam tử trẻ tuổi cao lớn và uy vũ, bộ bào phục đen tuyền thêu kim đan mây khói và linh thú đầy tinh tế. Biết đây là Yên Hầu Ngụy Thiệu của Tín cung, hắn vội cúi chào,
Ngụy Thiệu có vẻ không vừa ý: “Sao giờ ông mới tới? Phu nhân ta vừa mới khó ở và nôn mửa. Ông nhanh tới xem xem!”
Dứt lời cũng xoay người đi vào.
Thầy thuốc dạ dạ đi vào trong phòng theo Yên Hầu. Mùi hương ấm áp phả vào cánh mũi, trên chiếc gối bằng gấm thêu vân ở trên giường, có một tiểu phụ nhân chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng sáng hơn cả tuyết, khiến người ta vừa thấy đã yêu thương, ông nào dám nhìn kĩ, cúi mắt đến bên giường, ngồi xuống cái ghế thấp mà một vú già vừa bưng tới, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch trên cổ tay ngọc ngà dưới một lớp áo ngủ bằng vải gấm, nhắm mắt tĩnh tâm.
Ngụy Thiệu đứng bên nhìn chằm chặp.
Nhưng chỉ chốc lát sau, thầy thuốc đã mở mắt ra, cười nói: “Mạch như hạt châu lăn, trơn tru và linh hoạt, đây là mạch tượng có thai. Vừa rồi vị bà bà nọ còn nói kinh nguyệt của Nữ quân bị trễ, cũng đúng với mạch tượng này. Chắc chắn là hỉ mạch không nghi ngờ gì nữa”.
Ngụy Thiệu sững sờ.
Một lát sau, mặt hắn từ từ chuyển sang hướng Tiểu Kiều.
Nàng nghe thấy cũng nhất thời choáng váng. Trong lòng sinh ra một cảm giác mờ mịt.
Chạm vào ánh mắt mà Ngụy Thiệu nhìn sang.
Chỉ một khoảnh khắc lặng yên ngắn ngủi.
Xuân Nương mừng rỡ thốt lên: “Nam quân có nghe không? Nữ quân có tin vui! Nếu lão phu nhân biết được không biết sẽ vui đến mức nào!”
Ngụy Thiệu quay sang thầy thuốc ngay: “Ông có chẩn sai không?”
Thầy thuốc đứng lên nói: “Quân hầu yên tâm, thần đã bắt mạch hơn hai mươi năm. Nếu mạch như này mà cũng chẩn sai được, Quân hầu có thể đập nát bảng hiệu của thần rồi. Nhưng mà lúc chẩn mạch cho Nữ quân, thần thấy khí huyết không đầy đủ. Dù sao tuổi Nữ quân hơi nhỏ, đây lại là thai đầu, thần sẽ kê một đơn thuốc để Nữ quân điều dưỡng thêm”.
Ngụy Thiệu gật đầu: “Nhanh kê đi”.
Xuân Nương tươi cười dẫn thầy thuốc đi ra ngoài kê đơn.
Trong nội thất chỉ còn có hai người bọn họ.
Rốt cuộc Tiểu Kiều mới từ từ thoát khỏi trạng thái hoang mang, dần nhận ra một chuyện.
Nàng mang thai rồi.
Ngay lúc này đây, tim bỗng dưng đập loạn.
Có một cảm giác giống như là vui sướng, nhưng không chỉ là vui sướng không thôi.
Tiểu Kiều từ từ ngước mắt lên.
Ngụy Thiệu vẫn còn đứng trước giường, hai mắt nhìn nàng thẳng tắp.
Nàng hơi động đậy.
Bờ vai mới đung đưa, Ngụy Thiệu đã lao về phía nàng, cánh tay ôm thật chặt.
Mặt Tiểu Kiều bị ép vào lồng ngực của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim người đó đều đặn và thật nhanh.
Giống như âm thanh huyết dịch trong người hắn đang tuôn chảy.
“Phu quân, chàng choáng lắm hả? Sao lại không nói gì?”
Rốt cuộc nàng cũng mở mắt ra, ngửa mặt nhẹ giọng hỏi.
Một tay Ngụy Thiệu từ từ đưa tới trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Man Man, ở đây, ở đây hả?”
Tiểu Kiều gật đầu.
Mi mắt của hắn hơi động đậy. Nhìn bụng nàng chăm chú, sau đó đột nhiên lại ha ha cười lớn.
Tiểu Kiều cảm thấy lồng ngực của hắn khẽ rung lên.
“Man Man, nàng sắp sinh con cho ta thật rồi! Hôm nay Ngụy Thiệu ta cũng có hài tử rồi!”
Vẻ mặt hắn vui sướng tựa như điên, lại hết sức lạ thường.
Từng nụ hôn lắt nhắt như mưa rơi trên trán, gò má và cả môi.
Hắn hôn môi nàng một lúc rồi bỗng nghĩ tới gì đó, thình lình dừng lại.
“Ta lại quên mất, lúc nãy nàng nôn cũng vì mùi của ta”.
Hắn vội buông nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng xuống gối. Mình bước xuống giường rồi đi quanh một vòng, giống như thể không cách nào kìm nén được vui sướng trào dâng trong lòng hắn, sau đó lại vội vã ra ngoài.
Không biết hắn nói gì ngoài đó, Tiểu Kiều nghe thấy bên ngoài cửa, tiếng vú già chúc mừng và câu cảm ơn náo nhiệt ồn ào.
Một sinh mạng mới do nàng và nam nhân Ngụy Thiệu này tạo nên, không biết từ khi nào đã thai nghén trong cơ thể.
Kỳ diệu đến mức nào.
Lúc mới biết tin nàng đã hoang mang không biết phải diễn tả cái cảm giác lạ thường đó là gì, bỗng nhiên giờ biến mất.
Trong lòng nàng giờ đây lại có thêm một cảm giác vui mừng từ từ lấp trọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.